Biên tập: Cải
Hoắc Đình Diễm hôn cô một cái rồi thôi nhưng người vẫn như cũ, đè nặng lên người Khương Yên.
Cánh môi Khương Yên hồng hào ướt át, nhìn qua vô cùng mê người. Đôi mắt cô ướt dầm dề, nhìn chằm chằm Hoắc Đình Diễm, hỏi "Cậu không sợ sẽ bị người khác nhìn thấy sao?"
Hoắc Đình Diễm nhẹ cười, nhìn xung quanh một vòng "Xung quanh đâu có ai"
Tuy rằng anh cũng có chút lo lắng nhưng nơi này ngày thường ít người lui tới, hơn nữa hiện tại còn chuẩn bị đến kỳ thi cuối kỳ, sẽ không có ai đến nơi này.
Khương Yên "...."
Cô cảm thấy Hoắc Đình Diễm hình như có chút lạc quan thái quá, một chút cũng không sợ sẽ bị người ta nhìn thấy.
Hoắc Đình Diễm rũ mắt, nhìn chằm chằm cánh môi hồng nhuận của Khương Yên, hầu kết lăn lộn, sát mặt lại gần hỏi "Có được không?"
Khương Yên "...."
Cô dám nói không được sao?
Cô cảm thấy idol càng ngày càng xấu xa!
Mặc dù cô cũng thinh thích những lúc Hoắc Đình Diễm làm ra những hành động thân mật như vậy nhưng dù sao vẫn cảm thấy tần suất xảy ra có chút quá mức rồi!!!!
Fan bọn họ luôn mơ mộng, tưởng tượng viễn cảnh ngày mà bản thân trở thành bạn gái của Hoắc Đình Diễm. Anh ôn nhu, dịu dàng, cử chỉ nho nhã lịch sự, quan tâm chăm sóc, sủng ái bạn gái đến tận xương. Khương Yên khi ấy cũng tham gia thảo luận, sau đó còn cảm thấy rất ghen tỵ với người con gái được anh yêu.
Mà hiện tại, khi bản thân đã trở thành bạn gái của anh, không thể không thừa nhận rằng cô cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, nhưng người này quả thật nhiều khi quá không biết điểm dừng!
Cô đây.....
Vẫn còn là học sinh cấp ba đấy!!!!
Khương Yên ngước mắt nhìn anh, hai ngươi yên lặng nhìn nhau.
Hoắc Đình Diễm mỉm cười, cúi đầu hôn cô "Làm sao vậy?"
Khương Yên "...."
A a a a a a, cô sắp phát điên rồi.
"Không sao cả" Khương Yên mím môi, nhìn anh một lúc, nhỏ giọng nói "Chúng ta đi dạo một lúc rồi trở về lớp thôi, tớ muốn ôn bài"
Hoắc Đình Diễm quan sát sắc mặt bạn gái, gật đầu "Được"
Giữa trưa hôm nay, hai người ở rừng cây nhỏ hơn nửa tiếng đồng hồ, mãi đến khi Khương Yên sắp thở không nổi nữa, hai người mới trở về lớp học. Đương nhiên, không phải là cùng nhau trở về, Khương Yên để Hoắc Đình Diễm đi về trước còn mình thì ngồi chờ khoảng mười mấy phút sau mới đi đến khu dạy học, còn thuận tiện đi đến WC, sau đó mới trở về lớp.
Sau ngày hôm đó, mấy ngày sau hai người bọn họ cũng không có nói chuyện riêng với nhau.
Trừ lúc cùng nhau thảo luận bài, đại đa số thời gian Khương Yên đều không chủ động cùng Hoắc Đình Diễm nói chuyện. Cô sợ mọi người trong lớp sẽ hoài nghi mối quan hệ giữa hai người bọn họ, sợ bị bạn học hiểu nhầm. Cô thì không sao nhưng Hoắc Đình Diễm thì không được, anh hiện tại đang trong thời điểm mấu chốt.
Hoắc Đình Diễm đối với việc mấy ngày nay Khương Yên cố ý trốn tránh cũng không nói gì.
Hiện tại chuẩn bị đến kỳ thi cuối kỳ, coi như cho cô thời gian cùng không gian để ôn tập vậy.
......
Phim truyền hình mà Hoắc Đình Diễm tham gia vẫn luôn đúng lịch phát sáng trên TV, mỗi tuần Khương Yên về nhà đều sẽ cầm lấy điện thoại xem bù lại.
Đến trung tuần tháng sáu, bộ phim đi đến hồi kết, Khương Yên ngoại trừ phải ôn tập ra thì cuối tuần còn phải đem mấy đoạn cut cùng với hình ảnh trong phim của Hoắc Đình Diễm đem đi chỉnh sửa, biên tập, chế tác thành video ngắn.
Có điều chuyện này đối với cô mà nói, cũng không quá khó khăn.
...
Nháy mắt liền hết tháng sáu.
Hoắc Đình Diễm đã đi đăng ký tham gia cuộc thi ca hát kia, thỉnh thoảng sẽ xin nghỉ trên lớp để tham dự cuộc thi tuyển chọn. Sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, Hoắc Đình Diễm thuận lợi tiến vào top 20 thí sinh đứng đầu khu vực.
Trên mạng có rất nhiều người cảm thấy không thể hiểu nổi việc tại sao anh lại muốn đi đăng ký tham gia cuộc thi này. Bản thân anh hiện tại đã có hơn trăm vạn fan hâm mộ, tại sao còn phải đăng ký tham gia cuộc thi như thế này?
Nhưng Khương Yên, thậm chí còn có rất nhiều fan lâu năm của Hoắc Đình Diễm đều biết, anh yêu thích ca hát nhưng sau này lại lựa chọn trở thành diễn viên. Ít nhất là khi điền nguyện vọng, Hoắc Đình Diễm đã chọn trường sân khấu điện ảnh chứ không phải là Học viện Âm nhạc. Có điều, anh yêu thích cả đóng phim lẫn ca hát cho nên anh muốn nhân cơ hội tham gia cuộc thi này để bồi dưỡng năng lực bản thân, tiếp nhận sự huấn luyện chuyên nghiệp.
Những chuyện này, Khương Yên đều hiểu.
Cho nên, mặc kệ Hoắc Đình Diễm đăng ký tham gia chương trình gì, quyết định như thế nào đi chăng nữa, Khương Yêu đều sẽ ủng hộ anh không điều kiện.
Kỳ nghỉ hè đã đến, trong tuần đầu tiên Khương Yên sẽ được nghỉ ngơi, thứ hai tuần sau sẽ phải đi học lớp học bổ túc.
Cho nên nhân một tuần rảnh rỗi này, Khương Yên cố gắng ngủ nướng nốt mấy ngày, lại cùng Hoắc Đình Diễm hẹn hò. Đến trung tuần tháng 7 Hoắc Đình Diễm sẽ phải đi tham gia huấn luyện.
Anh hiện tại đã lọt vào trong top 10 người đứng đầu khu vực.
Mỗi một khu vực sẽ chọn ra vài người đứng đầu để tham gia huấn luyện. Trong quá trình tập huấn, các thí sinh cũng sẽ bắt đầu bước lên sân khấu biểu diễn. Cho nên, kỳ nghỉ hè này thời gian rảnh rỗi của bọn họ đã ít lại càng thêm ít.
Hôm chia tay, Hoắc Đình Diễm nhìn cô gái nhỏ trước mặt, nói "Buồn sao?""Tớ không buồn" Khương Yên ngẩng đầu nhìn anh, cười nói "Tớ cực kỳ ủng hộ việc cậu tham gia tập huấn"
"Ồ?" Hoắc Đình Diễm nhướng mày, ánh mắt đầy nguy hiểm.
Khương Yên ho khan, tự hiểu bản thân đã nói sai, vội vàng bổ sung "Tớ không phải là có ý đó.... Tớ chính là cảm thấy tập huấn rất tốt, rất có lợi đối với sự nghiệp sau này của cậu. Hơn nữa, chúng ta còn trẻ như vậy hẳn là nên làm nhưng điều mà bản thân muốn làm"
Hai người ở bên nhau là phải hỗ trợ, khích lệ nhau cố gắng tiến bộ, chứ không phải là ngăn cản bước tiến của người kia.
Hoắc Đình Diễm nhìn bộ dáng không chút lưu luyến của bạn gái, trong lòng cảm thấy có chút bi thương. Anh vươn tay xoa đầu Khương Yên "Vậy, cậu sẽ nhớ tôi chứ?"
Khương Yên dở khóc dở cười, vội không ngừng gật đầu "Đương nhiên rồi"
Cô ôm eo Hoắc Đình Diễm, dụi dụi đầu vào hõm vai anh, dịu dàng nói "Tớ sẽ rất nhớ, rất rất nhớ cậu"
Nghe được đáp án vừa lòng, Hoắc Đình Diễm cuối cùng cũng cảm thấy vui vẻ.
Anh vỗ vỗ nhẹ đỉnh đầu Khương Yên, nhẹ "ừ" một tiếng "Có thời gian rảnh tôi nhất định sẽ gọi điện thoại cho cậu"
"Được"
Khương Yên vẫy vẫy tay "Vậy cậu nhanh đi đi, đừng khiến Giang ca phải chờ quá lâu"
Hoắc Đình Diễm dừng chân, nheo mắt nhìn Khương Yên.
Khương Yên nhanh trí, lập tức sửa miệng nói "Không phải.... Ý của tớ là tớ không muốn khiến cậu đến trễ thôi"
Hoắc Đình Diễm cười nhạo, ánh mắt đầy thâm ý nhìn cô "Trở về sẽ tính sổ với cậu"
Khương Yên "...."
Hoắc Đình Diễm đi rồi, Khương Yên một mình một người thật ra cảm thấy có chút nhàm chán.
Cô nhàm chán ngây người ngồi trên sô pha cả buổi trưa, ngẩng đầu nhìn chằm chằm trần nhà, cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng.
Vừa rồi lúc tiễn Hoắc Đình Diễm, cô rõ ràng còn không cảm thấy gì nhưng hiện tại lại cảm thấy có chút cô đơn. Nghĩ nghĩ, Khương Yên nhắm mắt lại, quyết định ngủ một giấc, tỉnh ngủ thì sẽ ổn thôi.
....
Ngày hôm sau, Hoắc Đình Diễm gọi điện thoại cho Khương Yên.
Bọn họ khi tham gia tập huấn sẽ bị thu điện thoại, chỉ có buổi tối cuối tuần mới được trả về.
Buổi tối chủ nhật, sau khi trở về từ lớp học bổ túc Khương Yên liền bắt đầu ngồi yên canh giữ trước màn hình TV xem mấy người Hoắc Đình Diễm thi đấu. Cô không có đi đến tận hiện trường, cũng không có thời gian đi.
Nhưng Khương Yên nghĩ, chờ đến khi Hoắc Đình Diễm thi đấu vòng bán kết hoặc chung kết, cô nhất định sẽ đến tận nơi cổ vũ cho anh, mặc kệ hôm đó có phải đi học hay không.
Hơn một tháng tiếp theo, Khương Yên đều tập trung học tập, thỉnh thoảng cũng sẽ cùng Nguyễn Nghiên Nghiên và Khổng Hâm cùng nhau ra ngoài ăn cơm nhưng số lần rất ít. Khổng Hâm đã ký hợp đồng với một công ty quản lý. Lần trước cô ấy tham gia thi đấu tuy rằng không giành được ngôi vị quán quân nhưng cũng là người đứng thứ ba, cũng coi như cực kỳ lợi hại rồi.
Sau khi cùng công ty ký hợp đồng, Khổng Hâm cũng bắt đầu bận rộn hơn.
Nguyễn Nghiên Nghiên cùng Khương Yên nghỉ hè liền bắt đầu điên cuồng đi học lớp học bổ túc để học bù kiến thức bị hổng, còn có một năm cuối cùng, tất cả mọi người đều muốn dốc sức nỗ lực một lần, ít nhất để bản thân sau nhiều năm học tập chăm chỉ, không có lưu lại niềm tiếc nuối quá lớn.
Thành tích của Khương Yên dần dần tăng lên ổn định, giáo viên dạy bổ túc luôn miệng khen ngợi cô, nói cô rất lợi hại, cực kỳ có tố chất.
Bản thân cô cũng tự cảm nhận được sự tiến bộ của bản thân. Chỉ cần cố gắng nỗ lực, nhất định sẽ đạt được thành quả.
....
Nháy mắt liền đến tháng tám.
Cuộc thi của Hoắc Đình Diễm cũng bắt đầu bước vào giai đoạn gay cấn.
Hôm nay, đôi tình nhân nhỏ đã hơn một tháng không gặp mặt cuối cùng cũng có thể có một cuộc nói chuyện tử tế qua điện thoại.
Tuy rằng không thể đến hiện trường xem nhưng mỗi một vòng thi của Hoắc Đình Diễm, mỗi một bài hát anh hát lên Khương Yên đều đã nghe hết, xem hết. Cô có thể nhận thấy Hoắc Đình Diễm đã tiến bộ rất nhiều.
Trước kia anh hát cũng rất hay nhưng khi ấy giọng hát vẫn không có được tình cảm như hiện tại, cũng có thể là do khi đó anh quá chú trọng vào kỹ xảo. Còn hiện tại, anh hát nhưng lại không giống như hát, giống như đang hưởng thụ thì đúng hơn. Chuyện này khiến Khương Yên cùng không ít fan hâm mộ của anh cảm thấy vui mừng.
Hiện tại, mỗi một lần kết thúc vòng thi đều có thể nhìn thấy fan khen ngợi anh, nói anh một vòng so với một vòng càng thêm tốt. Tuy rằng cũng có xuất hiện một vài bình luận tiêu cực, mắng chửi nhưng fan hâm mộ của anh cũng càng ngày càng nhiều.
Khương Yên cảm thấy vui mừng thay anh. Điều cô mong muốn nhất chính là có thể nhìn thấy anh tiến bộ, càng ngày càng được nhiều người yêu thích.
"A lô" Khương Yên hiện tại đang ngồi trước máy tính nhìn ảnh chụp của Hoắc Đình Diễm. Bức ảnh này là do một fan đến hiện trường chụp được gửi đến cho cô.
Hoắc Đình Diễm nghe giọng nói truyền đến từ đầu dây bên kia, cười khẽ "Đang bận gì sao?"
"Không có" Khương Yên cười hì hì, cực kỳ vui vẻ nói "Đang lướt weibo xem tin tức về cậu"
Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm ý vị thâm trường "ồ" một tiếng "Khương Yên"
"Sao vậy?" Khương Yên đem điện thoại đặt xuống bàn, bật loa ngoài lên, ngón tay điên cuồng múa trên bàn phím
Hoắc Đình Diễm trầm thấp cười, đột nhiên hỏi "Weibo của cậu tên là gì?"
Khương Yên "...."
Cô ngẩn người, nhìn tên tài khoản weibo hiển thị trên màn hình, trầm mặc. Tay đang gõ bàn phím cũng dừng lại.
Cô cắn cắn môi, hỏi "Cậu muốn biết?"
Hoắc Đình Diễm nghĩ nghĩ "Cũng không hẳn, nếu như cậu cảm thấy không tiện, vậy thì không cần nói"
Khương Yên không nói gì. Cô đang tự hỏi, nếu bản thân nói cho Hoắc Đình Diễm biết tài khoản weibo của bản thân, thì nên nói cái nào mới thích hợp. Cô có quá nhiều thân phận, một cái là fan hâm mộ cuồng nhiệt, điên cuồng theo đuổi anh, mà một cái hơi chút bình thường... lại là nick Nhất Mộng Nhất Sinh, nhưng cái tài khoản kia cũng khá rắc rối, cô không biết nếu Hoắc Đình Diễm biết được, sẽ nghĩ về cô như thế nào.
Còn một cái tài khoản khác là trưởng fan club, không thể nói cho anh biết được. Còn nick Hỏa Diễm kia, hơn mấy chục vạn fan, càng không thể nói. Cái đó là món quà bí mật mà cô định dành tặng cho Hoắc Đình Diễm.
Hai người đều đồng thời trầm mặc. Hoắc Đình Diễm cười cười, an ủi cô "Không cần làm khó bản thân, nếu không muốn nói thì không cần nói, chờ đến khi nào cậu suy nghĩ kỹ rồi, cảm thấy muốn nói thì lại nói cho tôi biết"
"Không phải" Khương Yên gian nan mở miệng "Tớ không phải là không muốn nói cho cậu biết"
Cô làm nũng nói "Cậu nếu như biết rồi thì đừng có cười nhạo tớ"
Hoắc Đình Diễm nhướng mày, đối với tài khoản weibo của cô càng thêm tò mò.
"Được"
Khương Yên mím môi, đem cái nick hội trưởng fan club nói cho anh biết.
"Tớ là hội trưởng fan club của cậu"
Hoắc Đình Diễm nghe, kinh ngạc chớp chớp mắt, mỉm cười nói "Thật đúng là danh xứng với thực"
Anh cười, thanh âm khiến tai người ta tê tê dại dại truyền đến lỗ tai Khương Yên.
"Cậu đúng thật là hội trưởng fan club của tôi"
Khương Yên là fan trung thành của mình, Hoắc Đình Diễm vẫn luôn biết điều này nhưng anh không ngờ hội trưởng fan hâm mộ lại là cô.
Trước đó hội trưởng fan club cũng từng liên hệ với Giang Bạch có điều hai người liên hệ luôn thông qua weibo, chưa từng gọi điện hay gặp mặt cho nên anh chưa từng nghĩ đến việc này. Hơn nữa, bọn họ vẫn còn là học sinh cấp ba, Khương Yên còn nói muốn nỗ lực học tập sao lại có thể có thời gian để làm cái này.
Thật ra, trên thực tế, cái chức vị hội trưởng fan club này cũng không béo bở, dễ dàng gì.
Khương Yên nghe, vàng tai hồng thấu "Ban đầu cậu không có, cho nên tớ mới làm"
Hoắc Đình Diễm cong môi, dịu dàng hỏi "Có mệt không?"
"Không mệt" Khương Yên nhỏ giọng nói "Fan của cậu rất đáng yêu, không mệt chút nào"
Hoắc Đình Diễm nghe, sủng nịnh cười.
"Nếu như cảm thấy mệt thì không cần phải cố" Anh nói "Cái weibo fan club kia là cậu quản sao?"
"Ừ, đúng là tớ" Khương Yên nghĩ nghĩ nói "Bọn tớ còn có một cái nhóm chat, cũng không phải là có mỗi một cái, mà là có rất nhiều cái nhưng tớ chỉ quản một cái"
Hoắc Đình Diễm nhướng mày, trầm mặc một lát, hỏi "Tôi có thể vào nhóm chat không?"
"Sao cơ?" Khương Yên trợn tròn mắt, nhìn điện thoại, hoài nghi bản thân xuất hiện ảo giác "Cậu nói cái gì?"
Hoắc Đình Diễm cười, cong cong khóe môi " Tôi hỏi cậu, tôi có thể tham gia vào nhóm chat không?"
Khương Yên ".... Đương nhiên là được... nhưng, cậu không sợ bị fan phát hiện sao?"
"Sẽ không bị phát hiện đâu, chỉ có cậu biết chuyện này, những người khác sẽ không để ý đâu"
"Vậy nếu như bị bọn họ phát hiện ra thì sao?"
Hoắc Đình Diễm nhướng mày, đưa ra đề nghị "Vậy tôi đây.... Lập một cái nick phụ?"
Khương Yên nghe, cố gắng giãy giụa.
"Cậu vì sao lại muốn vào nhóm chat? Thật ra cậu không vào thì tốt hơn, fan nói chuyện với nhau đôi lúc có chút không lựa lời, tớ sợ cậu nhìn thấy sẽ không vui"
Cô thật sự không muốn Hoắc Đình Diễm tham gia vào nhóm chat, nếu như sớm biết rằng mình tiết lộ thân phận sẽ khiến anh muốn tham gia, có cho tiền cô cũng sẽ không nhắc đến.
Trong nhóm chat được quản lý rất tốt nhưng fan nói chuyện.... Thật sự rất không lựa lời, đủ loại khen ngợi rồi thì YY (ý dâm), kêu gào muốn ngủ cùng anh, muốn lột quần áo của anh. Khương Yên ở giới fan đã lâu, biết bọn họ chỉ là vui đùa thôi..... cô đã quen cho nên khi nhìn thấy cũng không để ý gì nhiều, nhưng Hoắc Đình Diễm thì khác. Cô sợ idol sẽ biết được ý nghĩ cùng cuộc sống sinh hoạt chân thật của fan.
Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm cố ý thở dài "Thì ra fan nhỏ chính là như vậy, không muốn cho tôi vào nhóm chat"
Khương Yên nghẹn lời, không có cách nào phản bác.
Hoắc Đình Diễm tỏ vẻ ủy khuất nói "Được rồi.... Nếu bạn gái đại nhân không muốn....."
"Thôi được rồi, tớ lập cho cậu một cái nick phụ sau đó thêm cậu vào" Hoắc Đình Diễm còn chưa nói hết cậu, Khương Yên đã vội nói.
Cô thật sự chịu không nổi giọng nói ủy khuất của Hoắc Đình Diễm.
Idol tham gia vào nhóm chat! Có gì mà phải ngượng ngùng!
Không có, đúng không?
Idol muốn quan sát đời sống sinh hoạt của fan, rất đáng khen!
Ngàn vạn lần không cần cảm thấy áp lực cùng có gánh nặng!
Idol muốn làm cái gì cô đều phải ủng hộ!
Khương Yên dưới đáy lòng tự thuyết phục bản thân.
Hoắc Đình Diễm nghe thấy cô nói vậy, bật cười thành tiếng
"Được, vậy cậu nhớ giúp tôi"
"Được"
Hai người lại nói chuyện một hồi, Hoắc Đình Diễm đột nhiên hỏi "Tuần sau sẽ diễn ra vòng thi tiếp theo, cậu có muốn tới không?"
"Tuần sau?" Khương Yên nhìn thời gian, vòng thi bắt đầu vào chủ nhật, là buổi tối đêm khai giảng.
"Được, hôm đó trường học chúng ta khai giảng, tớ sẽ xin phép cô giáo"
Hoắc Đình Diễm "ừ" một tiếng "Vậy để tôi bảo Giang Bạch gửi vé vào cho cậu"
Khương Yên cầm điện thoại, cực kỳ vui vẻ nói "Được"
"Muốn nghe bài hát nào?"
"A?" Khương Yên kinh ngạc chớp mắt, cực kỳ kinh ngạc "Cậu muốn hỏi tớ muốn nghe bài gì á? Cậu định hát sao?"
Hoắc Đình Diễm "ừ" một tiếng, nói "Bạn gái tới xem tôi thi đấu, tôi đương nhiên phải hát cho cô ấy nghe rồi"
Muốn hát cho cô nghe một bài, để toàn bộ những người có mặt ở hiện trường đều nghe thấy. Mặc dù bọn họ không biết anh đang hát tặng bạn gái của mình bài hát mà cô ấy thích nhưng Hoắc Đình Diễm vẫn muốn hát, muốn tặng cho Khương Yên một món quà.
Ánh mắt Khương Yên sáng lên, tay cầm điện thoại cứng lại, đột nhiên nói "Cậu đã chọn được bài nào chưa? Tớ chọn bài hát mà cậu đã chọn có được không?"
Hoắc Đình Diễm cười, dịu dàng nói "Cậu chọn bài nào tôi cũng thích"
Khương Yên "....Không phải là ý này" Cô nhịn không được nói "Cậu nên chọn bài hát thích hợp với bản thân"
"Cậu biết bài nào thích hợp với tôi mà"
Khương Yên đúng thật là biết được bài hát nào sẽ phù hợp với Hoắc Đình Diễm. Thậm chí mấy bài hát mà cô sáng tác đều là loại phù hợp với Hoắc Đình Diễm, nhưng bài hát của cô viết độ phổ biến không cao, cô sợ sẽ ảnh hưởng đến thành tích của Hoắc Đình Diễm.
Trầm tư một lúc, Khương Yên nói "Thật sự là nghĩ không ra"
Hoắc Đình Diễm bật cười, cong môi nói "Bài "tùy đi" có được không?"
Khương Yên "...."
Tim cô giật thót một cái, há miệng định nói gì đó, cuối cùng lại hỏi "Cậu thích "tùy đi"?"
Hoắc Đình Diễm "ừ" một tiếng, giải thích "Bài hát này không tồi, khoảng thời gian trước rất nổi tiếng, quan trọng nhất là tôi rất thích bài hát này"
Anh nói "Chỉ cần cải biên một chút, nhất định sẽ càng hay"
Khương Yên yên lặng.
Cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi, phải làm sao đây, tự nhiên lại cảm thấy dường như Hoắc Đình Diễm đã nhận ra điều gì đó.
"Khương Yên?" Hoắc Đình Diễm gọi.
Khương Yên hoàn hồn, ho khan "Bài hát này quả thực không tồi, tớ vừa mới nghe thử"
Hoắc Đình Diễm nghe cô giải thích, nghiêm túc gật đầu "Vậy tôi sẽ chọn bài này?"
"Được a" Khương Yên nói "Nhưng cậu chỉ còn lại một tuần để luyện tập, có kịp không?"
"Kịp, yên tâm đi"
Khương Yên nghe, vừa định nói gì đó, Hoắc Đình Diễm đã ném cho cô một tin tức cực lớn.
"Tôi từng nghe bài này sau đó vì khá thích cho nên đã tự mình cải biên một chút"
Khương Yên "????"
Cô trầm mặc, khó có thể tin mở miệng hỏi "Cậu nghe giọng hát của ca sĩ kia..... có cảm thấy quen không?"
Hoắc Đình Diễm giả bộ không hiểu, chế nhạo nói "Cũng được, giọng hát rất cuốn hút"
Khương Yên "...."
Cô thật sự sắp bị tắc nghẽn cơ tim.
(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~