Biên tập: Cải
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều sững sờ.
Câu nói kia cứ tắc ở trong miệng, không tài nào nói ra được. Khương Yên ngây ra như phỗng, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Hoắc Đình Diễm, chớp mắt rồi lại chớp mắt.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến giọng nói quen thuộc, là của Lạc Hạo Nhiên "Cậu vừa rồi mới nói ai đỏ mặt á?"
Trong nháy mắt, Khương Yên nhanh chóng bật dậy, động tác có phần quá khích khiến ghế ngồi bị đổ về phía sau.
Cô "a" một tiếng, Hoắc Đình Diễm duỗi tay giúp cô dựng ghế lên.
Sau khi ngồi lại hẳn hoi, Khương Yên vội vàng cúi đầu nhìn vở bài tập, căn bản không biết nên làm thế nào cho phải. Cô hơi rũ mi nhìn khối hình học quen thuộc trước mặt, trong đầu tất cả đều là cảnh tượng vừa rồi.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Không cẩn thận chạm phải mặt của idol, làm sao đây!
Hoắc Đình Diễm sẽ không cho rằng mình đối với cậu ấy có ý đồ xấu chứ?
A a a a a a a, Hoắc Đình Diễm rốt cuộc sẽ nghĩ như thế nào về mình đây!
Khương Yên rối loạn nghĩ.
Hoắc Đình Diễm giật mình giây lát liền hoàn hồn, liếc về phía cô gái nhỏ mặt đỏ bừng đang cúi thấp đầu bên cạnh. Dừng một chút, Hoắc Đình Diễm cố tìm về giọng nói của bản thân, còn chưa kịp cùng Khương Yên nói chuyện, giọng của Lạc Hạo Nhiên lại một lần nữa vang lên.
"Nha, A Diễm, mặt cậu đỏ kìa!"
Hoắc Đình Diễm "...."
Dụ Hướng Văn trợn mắt há mồm nhìn một màn vừa rồi, há miệng thở dốc muốn nói gì đó nhưng lại bị Hoắc Đình Diễm trừng mắt, thức thời ngậm miệng lại.
"Sao bây giờ cậu mới về lớp?" Đột nhiên, Dụ Hướng Văn dời đề tài, nhìn về phía Lạc Hạo Nhiên.
Lạc Hạo Nhiên sửng sốt, "a" một tiếng "Nhà vệ sinh bên kia đông người nên có chút mất thời gian"
Dụ Hướng Văn không quá quan tâm "ừ" một tiếng "Nhanh làm bài đi, sau khi tan học liền đi luôn"
Hôm nay chính là sinh nhật của anh đấy!
Buổi chiều, sau khi tan học, Dụ Hướng Văn đã chọn xong chỗ, chính là quán bar do anh họ anh mở. Sau khi hỏi qua ý kiến của vài người, mấy nam sinh đối với chuyện có thể đi đến quán bar đều cảm thấy rất hứng thú, còn nữ sinh trong lớp học bổ túc cũng không nhiều lắm, trước đây có năm người nhưng hiện tại chỉ còn lại hai, ba người. Khương Yên cùng mấy nữ sinh kia không quá thân quen, nhưng thỉnh thoảng cũng có nói chuyện vài câu.
Hai người bọn họ không có ý kiến gì, thời điểm nghe thấy Hoắc Đình Diễm cũng đi không nói hai lời liền đáp ứng.
Chỉ còn lại một mình Khương Yên, cô đương nhiên không có khả năng cự tuyệt.
Sau khi tan học, mọi người bắt đầu cùng nhau đi đến quán bar của anh họ Dụ Hướng Văn.
Khương Yên đếm đếm, năm nam ba nữ, vừa đúng tám người.
Cô đeo cặp sách yên lặng đi ở phía sau. Sau chuyện lúc trưa, cô vẫn luôn cùng Hoắc Đình Diễm duy trì một khoảng cách nhất định. Cũng may Hoắc Đình Diễm cũng không có chủ động đến quấy rầy cô, cho Khương Yên đủ không gian để bình tĩnh lại. Tuy rằng cô đối với chuyện này.... Cũng không có cảm thấy quá vui vẻ.
Trời chiều ngả về tây, ánh chiều tà đặc biệt mỹ lệ.
Khương Yên lơ đãng ngước nhìn, có chút bị hấp dẫn.
Thời điểm cô chậm rì rì bước đi, phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người. Khương Yên sửng sốt ngước mắt nhìn.
Hoắc Đình Diễm một tay kéo quai cặp sách, một tay khác đút túi, bộ dáng lười nhác hơi nghiêng đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi "Ốc sên?"
Khương Yên "...."
Cô nhìn anh, có chút cạn lời "Cậu nói ai là ốc sên? Tớ chỉ là đi có chút chậm thôi"
Hoắc Đình Diễm nhẹ cười nhạo "Được, vậy cứ chậm rãi mà đi"
Anh nói như vậy khiến Khương Yên cảm thấy bản thân hẳn là nên đi nhanh hơn một chút. Đi được vài bước, Khương Yên lại cảm thấy sao bản thân lại phải như vậy? Vì sao phải cùng Hoắc Đình Diễm phân cao thấp chứ? Không cần thiết!
Nghĩ nghĩ, Khương Yên lại một lần nữa thả chậm bước chân.
Hai người không nhanh không chậm bước đi phía sau đám người, bầu không khí hài hòa ngoài ý muốn.
.....
Thẳng đến khi đi đến quán bar, Khương Yên trừng mắt nhìn bảng hiệu quen thuộc, quay sang nhìn Dụ Hướng Văn, cực kỳ ngạc nhiên "Dụ Hướng Văn, đây là quán bar mà anh họ cậu mở?"
"Đúng vậy" Dụ Hướng Văn nói "Cậu có phải hay không cảm thấy có chút loạn?"
Dụ Hướng Văn bảo đảm nói "Cậu yên tâm đi, quán bar không có loạn như trong tưởng tượng của cậu đâu, ít nhất là quán bar của anh họ tớ không có như vậy"
Khương Yên "...."
Cô cũng không phải là có ý tứ chê trách gì, có điều.... Khả năng cao sẽ gặp được người quen ở đây. Nhưng mà, đi vào quán bar mà mình quen thuộc, Khương Yên tự nhiên là cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.
Cô cong cong khóe miệng, nói "Không sao, tớ không có ý như vậy"
"Vậy chúng ta đi vào đi, anh họ tớ có để cho chúng ta hàng ghế lô ở lầu hai" Dụ Hướng Văn nói "Tớ nói các cậu nghe, quán bar này có một cô ca sĩ hát cực kỳ hay, đợi lát nữa các cậu sẽ được thưởng thức"
Khương Yên "...."
Cô nhìn Hoắc Đình Diễm, vừa lúc Hoắc Đình Diễm cũng đang nhìn cô, ánh mắt hai người giao nhau, Khương Yên khẽ ho "Được, đợi lát nữa sẽ nghe thử một chút"
Hoắc Đình Diễm nhìn ánh mắt né tránh của cô, không tiếng động cong cong môi.
Mọi người cùng nhau đi lên lầu hai của quán bar.
Nhân viên công tác ở đây biết Dụ Hướng Văn là em họ của ông chủ, sau khi chào hỏi liền hỏi bọn họ muốn dùng gì.
Dụ Hướng Văn trực tiếp gọi đồ ăn, sau khi gọi xong mọi người liền ngồi ở hàng ghế lô bên cửa sổ nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài.
Quán bar này thiết kế không tồi, người ngồi ở lầu hai có thể trực tiếp ngắm nhìn khung cảnh ở bên dưới. Khương Yên không ngồi ở bên ngoài, cô ngồi cùng hai nữ sinh trong lớp bổ túc. Mà Hoắc Đình Diễm, ngồi đối diện cô.
Lúc bọn họ đến người ở trong quán bar còn chưa có nhiều lắm, nhưng dưới lầu ngẫu nhiên sẽ truyền đến tiếng nhạc.
Lạc Hạo Nhiên nghe nghe, nhìn về phía Dụ Hướng Văn "Cô ca sĩ xinh đẹp mà cậu vẫn luôn treo trên miệng đâu? Sao còn chưa có tới?"
"Hình như cô ầy toàn 9 giờ mới bắt đầu lên đài biểu diễn" Dụ Hướng Văn thổi phồng "Khoảng thời gian trước cô ấy còn tham gia một chương trình truyền hình, các cậu có biết không?"
"Chương trình gì?"
"Amazing voice" Dụ Hướng Văn giúp Khổng Hâm đẩy mạnh tiêu thụ "Các cậu trở về nhất định phải xem đó, cô ấy đã lọt vào top 10 rồi"
Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm cầm lấy ly nước trước mặt uống một ngụm, nhìn Dụ Hướng Văn nói "Tên là gì?"
"Cô ấy á?" Dụ Hướng Văn đột nhiên nói "Khổng Hâm, hình như học cùng trường với các cậu, các cậu có biết không?"
Hoắc Đình Diễm "....."
Anh dừng một chút, nhìn ánh mắt tránh né của Khương Yên, quay đầu nói sang chuyện khác "Đã hát ở đây rất lâu rồi?"
"Anh tớ nói cô ấy đã làm ca sĩ ở đây lâu rồi, quan hệ cùng anh tớ rất tốt"
Dựa theo Dụ Hướng Văn quan sát cùng lý giải, anh họ của anh thật ra còn có chút sợ Khổng Hâm. Tuy rằng không biết chuyện này là như thế nào nhưng Dụ Hướng Văn cảm thấy bản thân không có đoán sai, Khổng Hâm ở quán bar này, có một quyền hạn nhất định.
Khương Yên cúi đầu uống nước, yên lặng lôi điện thoại ra chơi, thuận tiện nhắn tin cho Khổng Hâm
Khương Yên: Cậu có ở quán bar không?
Khổng Hâm: Có, cậu đang ở quán à?
Khương Yên: Sao cậu biết?
Khổng Hâm: Nhân viên công tác ở đây biết mặt cậu, vừa rồi lúc gặp tớ có nói bạn của tớ tới. Lúc ấy tớ còn đang suy nghĩ người mà nhân viên công tác nói là ai. Bạn của tớ mà không làm trong quán bar cũng chỉ có cậu là đã từng đến đây...
Không thể không nói Khổng Hâm rất thông minh, vừa nhìn thấy tin nhắn của Khương Yên liền đoán được cô hẳn cũng đang ở quán bar cho nên mới có thể hỏi câu này.
Khương Yên: Cậu cũng quá thông minh rồi. Tớ cùng bạn học cùng lớp bổ túc cùng nhau đi sinh nhật của một bạn, nghe nói là em họ của ông chủ quán bar. Cậu có quen cậu ấy không, tên cậu ấy là Dụ Hướng Văn?
Khổng Hâm: Có quen biết nhưng không thân lắm.
Khương Yên: Vậy tớ chạy xuống tìm cậu một chút? Cậu chuẩn bị lên sân khấu biểu diễn à?
Khổng Hâm: Ừ, hôm nay định biểu diễn sớm một chút, 8 giờ sẽ lên sân khấu.
Khương Yên: Vậy tớ xuống nha?
Khổng Hâm trực tiếp nhắn địa chỉ cho Khương Yên.
Khương Yên đã từng tới quán bar vài lần cho nên muốn tìm chỗ Khổng Hâm đang đứng không khó.
Sau khi nói xong, cô ngước mắt nhìn mấy bạn học lớp bổ túc nói "Tớ đi vệ sinh một chút"
"Cậu có biết chỗ không?"
"Biết" Khương Yên nhìn Dụ Hướng Văn nói "Vừa rồi tớ có nhìn thấy"
"Vậy được rồi"
Hoắc Đình Diễm nhìn theo bóng dáng Khương Yên rời đi, suy nghĩ giây lát cuối cùng vẫn không có đi theo. Anh đại khái có thể đoán được tại sao Khương Yên lại làm như vậy.
Nghĩ nghĩ, Hoắc Đình Diễm nhìn chằm chằm danh bạ hồi lâu, cái tin nhắn vừa soạn xong cuối cùng vẫn không có gửi đi.
....
Lúc Khương Yên tìm được Khổng Hâm, Khổng Hâm vừa lúc đang ở trong phòng chuẩn bị đồ.
"Cậu đến rồi"
Khương Yên "ừ" một tiếng, sốt ruột nhìn cô "Hoắc Đình Diễm cũng đi cùng tớ, bọn tớ học chung một lớp học bổ túc"
Khổng Hâm nhướng mày, trêu ghẹo nói "Tớ còn tưởng rằng cậu lại đây là muốn báo cho tớ cái tin tốt gì"
"Sao cơ?"
Khổng Hâm tiếp tục làm nốt việc đang làm, cười nói "Thông báo chuyện cậu cùng Hoắc Đình Diễm ở bên nhau"
Khương Yên "...."
Mặt cô đỏ lên, cạn lời nhìn Khổng Hâm "Cậu nói bậy cái gì vậy? Tớ cùng cậu nói chuyện nghiêm túc, đợi lát nữa khẳng định Hoắc Đình Diễm sẽ nhìn thấy cậu lên sân khấu ca hát"
Khổng Hâm bật cười "Nhìn thấy thì nhìn thấy thôi, không sao cả" Cô nghĩ nghĩ nói "Trước đó lúc tham gia chương trình tớ cũng đã nói qua, tớ làm ca sĩ ở một quán bar"
"Nhưng mà mọi người đâu có biết cậu làm ở quán bar nào" Tuy rằng trên mạng cũng có người tìm ra tên quán bar mà Khổng Hâm đang làm nhưng bởi vì Khổng Hâm còn chưa quá nổi cho nên cái tin tức này cũng không có được nhiều người quan tâm lắm.
Khương Yên nghĩ, với cái tính không thích lên mạng của Hoắc Đình Diễm, hẳn anh sẽ không nhìn thấy cái tin kia.
"Cậu không sợ Hoắc Đình Diễm sẽ nói cho..." Cái tên kia ở trong miệng Khương Yên còn chưa có nói ra.
"Không sợ"
Khổng Hâm trầm mặc một lát, nói "Cậu ấy biết tớ ở chỗ này"
"Vậy các cậu...." Khương Yên trợn tròn mắt nhìn Khổng Hâm "Cậu ấy tới đây?"
"Ừ" Khổng Hâm mím môi, nghiêm túc nói "Ninh Trí Viễn tuần trước tới đây, đã nhìn thấy tớ"
Khương Yên biết một chút về chuyện trước đây của Khổng Hâm cùng Ninh Trí Viễn. Hai người này lúc học lớp mười có một đoạn yêu sớm không bệnh mà chết. Tuy rằng không biết tình trạng giữa hai người bọn họ là như thế nào nhưng theo Khương Yên quan sát hẳn Khổng Hâm đã phải chịu tổn thương lớn từ đoạn tình cảm này.
Chuyện tình cảm không thể phân rõ ai đúng ai sai. Tóm lại độ tuổi này của bọn họ rất dễ xúc động, làm rất nhiều chuyện đều không có trải qua suy xét cặn kẽ, cho nên kết quả tự nhiên là có thể đoán được. Nhưng Khương Yên có thể cảm nhận được, Khổng Hâm thực sự rất yêu Ninh Trí Viễn nhưng mà..... trái tim có thể phong bế được.
Là bạn của Khổng Hâm, cô đương nhiên cảm thấy Khổng Hâm một mình một người như hiện tại rất tốt, cô không nghĩ muốn cho Ninh Trí Viễn biết, tới quấy rầy sự bình yên mà Khổng Hâm cố gắng mãi mới đạt được.
Kết quả hiện tại.....
Ninh Trí Viễn thế mà đã sớm biết.
Khương Yên khó có thể tin trừng mắt nhìn cô "Vậy cậu... sao cậu không nói?"
Khổng Hâm nhún vai, vỗ vỗ bả vai cô "Tớ không biết nên nói như thế nào. Sau này sẽ nói cho cậu biết. Cậu có phải hay không lấy cớ chạy đến đây?" Cô bật cười "Cậu mau quay trở về đi, lâu thêm tý nữa có khi bạn học của cậu lại cho rằng cậu bị rớt vào bồn cầu"
Khương Yên "...."
Cô bĩu môi nhìn Khổng Hâm "Vậy đợi lát nữa cậu hát xong, chúng ta cùng nhau đi ăn?"
Khổng Hâm suy nghĩ giây lát, gật đầu đáp ứng "Được, gọi cả Hoắc Đình Diễm nữa"
"Vì sao?"
Khổng Hâm không chút để ý nói "Cậu cảm thấy Hoắc Đình Diễm có thể yên tâm để cậu ngồi tại quán bar chờ tớ?"
Là người từng trải, Khổng Hâm đối với tiểu tâm tư của Hoắc Đình Diễm dành cho Khương Yên đã sớm nhận ra. Một người đối với một người có cảm giác hay không, thực dễ dàng có thể nhìn ra.
Mà Hoắc Đình Diễm, biểu hiện quá mức rõ ràng.
Khương Yên "...."
Cô theo bản năng nhéo nhéo lỗ tai, đột nhiên nghĩ đến mấy lời nói của Hoắc Đình Diễm, biểu hiện của anh càng ngày càng rõ ràng. Cô không biết tầng giấy mỏng giữa hai người bọn họ rốt cuộc khi nào sẽ bị chọc thủng, sau khi chọc thủng rồi sẽ lại như thế nào?
Cô một chút cũng không dám nghĩ đến.
Cuối cùng, Khương Yên bị Khổng Hâm đuổi về lầu hai.
....
Bữa tiệc sinh nhật này của Dụ Hướng Văn cũng không tệ lắm, đồ ăn của quán bar rất ngon hơn nữa anh họ của Dụ Hướng Văn còn cố ý tặng một cái bánh kem rất lớn lại đây.
Bánh kem vừa được mang vào, đèn khu ghế lô đều bị tắt, Khương Yên cùng các bạn cùng nhau hát chúc mừng sinh nhật Dụ Hướng Văn.
Dụ Hướng Văn cười cười, cảm ơn mọi người.
Sau khi mọi người hát xong, đèn trong phòng lại được bật lên, từ bên ngoài có người đi đến, là anh họ của Dụ Hướng Văn.
Khương Yên còn chưa kịp phản ứng lại, người nọ nhìn Dụ Hướng Văn cùng mọi người nói "Mọi người ăn có...." Thời điểm nhìn đến Khương Yên, ông chủ quán bar "ai nha" một tiếng "Khương Yên, sao em lại ở đây?"
Khương Yên "...."
Bạn học còn lại "...."
Khương Yên chừng từng nghĩ đến bản thân ngàn phòng vạn phòng lại không phòng đến chuyện ông chủ sẽ tự mình lại đây tặng bánh kem cho cậu em họ.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Khương Yên cứng nhắc gật gật đầu "Em.... Là bạn của Dụ Hướng Văn"
Ông chủ quán kinh ngạc "a" một tiếng "Em không phải là bạn học của Khổng Hâm sao? Sao lại là bạn học của thằng nhóc thối này?"
Khương Yên khó lòng giải thích.
Cô cảm nhận được một tầm mắt nóng rực đang nhìn mình, nhận mệnh gật đầu giải thích "Là bạn học cùng lớp học bổ túc"
Ông chủ quán bar gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.
Dụ Hướng Văn ở một bên kinh ngạc, duỗi tay chỉ chỉ "Anh, anh quen Khương Yên sao?" Anh khó có thể tin "Sao hai người lại quen nhau vậy?"
Không chỉ có mỗi Dụ Hướng Văn, những bạn học khác đều cảm thấy rất tò mò. Mạng lưới quan hệ của Khương Yên dường như có chút lớn!
Ông chủ quán bar cười sang sảng, chỉ vào Khương Yên nói "Trước kia anh chú có mời cô ấy đến làm ca sĩ ở đây nhưng bị người ta không nương tình mà cự tuyệt"
Dụ Hướng Văn quay đầu nhìn Khương Yên "Khương Yên, cậu còn biết hát nữa sao?"
Lạc Hạo Nhiên sửng sốt, chỉ vào Khương Yên cùng Hoắc Đình Diễm "A Diễm, nữ sinh lần trước cùng cậu biểu diễn hôm lễ kỷ niệm thành lập trường có phải là Khương Yên không?"
Lập tức, mọi sự thắc mắc của mọi người đều được giải đáp.
Chờ đến khi ông chủ quán bar rời đi, Khương Yên bắt đầu bị Dụ Hướng Văn cùng Lạc Hạo Nhiên còn có hai nữ sinh bên cạnh liên tục truy hỏi.
Sau khi hỏi xong, Dụ Hướng Văn mong chờ nhìn Khương Yên "Khương Yên! Cậu vừa rồi nói muốn tặng quà sinh nhật cho tớ có đúng không?"
Khương Yên nghe, mơ hồ có cảm giác xấu.
Cô lúc trên đường tới đây đúng thật có nói những lời này. Quan hệ giữa cô cùng Dụ Hướng Văn không tồi, Dụ Hướng Văn đối với cô cũng rất tốt. Là bạn học khi tham gia sinh nhật đương nhiên nên tặng quà. Cô chưa có chuẩn bị trước cho nên liền nói với Dụ Hướng Văn mình sẽ bù sau.
Dụ Hướng Văn lúc ấy nói cô không có quà cũng không sao nhưng Khương Yên cứ kiên trì muốn đền bù, Dụ Hướng Văn cũng liền không từ chối nữa.
Kết quả hiện tại....
Cô "ừ" một tiếng, cầm cái Khương Yên nhìn về phía Dụ Hướng Văn "Cậu muốn quà sinh nhật gì?"
Dụ Hướng Văn cùng Lạc Hạo Nhiên nhìn nhau, nhướng mày cười nói "Cậu hát tặng tớ một bài coi như là quà sinh nhật. Bọn tớ thật sự rất muốn nghe cậu hát!"
Chủ yếu là do anh họ nói có chút khoa trương, nói cài gì mà giọng hát của Khương Yên chính là âm thanh của tự nhiên, cùng với Khổng Hâm không phân cao thấp, thậm chí còn có phần thuần túy hơn giọng hát của Khổng Hâm!
Khương Yên theo bản năng nhìn về phía Hoắc Đình Diễm. Hoắc Đình Diễm nặng nề nhìn cô, không hé răng.
Trong lúc nhất thời Khương Yên không biết rốt cuộc mình có nên đáp ứng hay không.
Nếu không đồng ý thì có chút quá phận còn đồng ý thì.... Nếu ở trước mặt mọi người hát, cô theo bản năng nghĩ đến chuyện trên weibo, cô sợ Hoắc Đình Diễm sẽ nhận ra. Tuy rằng giọng cô lúc nói chuyện bình thường cùng lúc hát rất khác nhau nhưng Khương Yên vẫn cảm thấy rất lo lắng.
Hoắc Đình Diễm là người rất mẫn cảm, anh nếu như không chú ý đến thì thôi, hiện tại chú ý rồi.... Khương Yên mỗi ngày đều lo lắng bản thân bị lộ.
"Có được không?" Dụ Hướng Văn nhìn Khương Yên, suy nghĩ nói "Nếu cậu khó xử thì thôi vậy"
Khương Yên bật cười "Cũng không có gì khó xử cả, cậu muốn nghe bài gì?"
Dụ Hướng Văn huýt sáo, nói "Cứ hát bài mà cậu thích, thể loại nào cũng được"
"Được!"
Lập tức, tám người di dời trận địa, đi xuống dưới lầu.
Khổng Hâm đang ở trên sân khấu ca hát, Dụ Hướng Văn cho người đi nói với cô một tiếng.
Mấy bạn học còn lại ngồi một bên an tĩnh nghe, thuận tiện bình luận vài câu. Khương Yên ngồi ở trong góc, vị trí bên cạnh đột nhiên có người ngồi xuống, một cỗ hơi thở quen thuộc ập đến.
Khương Yên hơi cứng người, quay đầu nhìn Hoắc Đình Diễm.
"Nếu không muốn hát thì đừng miễn cưỡng chính mình" Hoắc Đình Diễm nhỏ giọng nói,dừng một chút hỏi "Trước đây từng đến nơi này?"
Chuyện đã đến nước này, Khương Yên cũng không muốn giấu nữa.
Cô "ừ" một tiếng, nhỏ giọng nói "Khổng Hâm làm ở đây cho nên tớ thường hay đến nghe cậu ấy hát"
Hoắc Đình Diễm nặng nề nhìn cô, khàn khàn nói "Về sau ít đi đến những nơi như thế này đi"
Khương Yên nghe, cảm thấy có chút tổn thương.
Cái gì mà ít đi đến những nơi như thế này, quán bar không phải quán nào cũng loạn có được không?
Cô bĩu môi, tâm trạng có chút xuống dốc.
Đột nhiên, bên tai truyền đến giọng nói của Hoắc Đình Diễm, anh che miệng ho khẽ nói "Không có ý chê trách gì, chẳng qua cậu là con gái, ở nơi này không an toàn, về sau nếu muốn đi nhớ tìm thêm người đi cùng, tốt nhất là con trai"
Khương Yên "...."
Cô trầm mặc một lát, ma xui quỷ khiến hỏi "Tìm cậu sao?"
Hoắc Đình Diễm giật mình, vừa định trả lời liền nghe thấy giọng nói phá hư bầu không khí của Dụ Hướng Văn
"Khương Yên, Khương Yên! Cậu mau đến đây"
Khương Yên "...."
Dụ Hướng Văn chạy chậm đến chỗ cô, trực tiếp bỏ qua Hoắc Đình Diễm.
"Lên sân khấu hát đi"
Khương Yên nhìn ánh mắt Hoắc Đình Diễm nhìn Dụ Hướng Văn, dở khóc dở cười nói "Được"
Ít nhất giải quyết được tình thế nguy hiểm vừa rồi, không cần quẫn bách đối mặt Hoắc Đình Diễm!
Sau khi đưa Khương Yên đến cánh gà, Dụ Hướng Văn quay trở lại ngồi xuống chỗ vừa rồi của Khương Yên, hỏi "A Diễm, sao cậu biết Khương Yên biết hát lại không nói ra?"
Hoắc Đình Diễm cười nhạo, có chút không kiên nhẫn "Vì sao phải nói?"
Dụ Hướng Văn "Cậu cũng quá không có nghĩa khí rồi, tốt xấu gì chúng ta cũng là anh em, không phải sao? Hẳn là nên chia sẻ một chút chuyện nhỏ"
Trời biết, Dụ Hướng Văn thích nhất chính là con gái hát hay.
Hoắc Đình Diễm cười lạnh "Ai là anh em với cậu?"
Dụ Hướng Văn "???"
Anh hoài nghi nhìn Hoắc Đình Diễm, kinh ngạc nói "A Diễm, không phải vậy chứ? Hôm nay tớ cũng đâu có đắc tội gì đến cậu! Cậu cớ sao lại đối với tớ như vậy?" Dụ Hướng Văn ríu rít "Cậu không phải là giống nữ sinh, mỗi tháng đều có mấy ngày cảm xúc âm tình bất định đó chứ?"
Ánh mắt Hoắc Đình Diễm nhìn Dụ Hướng Văn như nhìn kẻ ngốc, nhịn rồi lại nhịn cuối cùng nhịn không nổi nữa mà phun ra một chữ "Lăn!"
Anh vì sao lại quen với tên ngốc như vậy!
Dụ Hướng Văn "....."
Tâm hồn bị tổn thương của Dụ Hướng Văn trực tiếp bị tiếng hát của Khương Yên hấp dẫn. Khương Yên trực tiếp hát tặng anh bài hát chúc mừng sinh nhật.
Dụ Hướng Văn "???"
Anh trợn mắt há mồm nhìn Khương Yên đang đứng trên sân khấu, có chút khó có thể tin những gì mình đang nghe thấy.
Anh quay đầu nhìn Hoắc Đình Diễm, nuốt nuốt nước miếng hỏi "A Diễm, cậu có nghe thấy Khương Yên đang hát cái gì không?"
Hoắc Đình Diễm cong cong khóe môi nhìn người trên sân khấu, thấp giọng nói "Cậu không nghe nhầm, đó chính là bài hát cô ấy hát tặng cậu, rất thích hợp với bầu không khí hiện tại!"
Dụ Hướng Văn "!!!"
Một bài hát sinh nhật phổ phổ thông thông, ai có thể nghe ra được Khương Yên hát hay hay không! Hơn nữa vừa rồi ở khu ghế lô bọn họ đã hát qua vì cái gì bây giờ Khương Yên lại hát tiếp!
Cũng may sau đó Dụ Hướng Văn cũng không có khó xử Khương Yên.
Mọi người ở quán bar náo nhiệt cả đêm sau đó đến hơn 9 giờ, vài người liền nói phải về nhà. Rốt cuộc vẫn còn là học sinh cấp ba, mặc dù là cuối tuần nhưng không ít bạn học trong nhà vẫn có giờ giới nghiêm.
Khương Yên giải thích tình hướng với vài người sau đó tiếp tục ở lại quán bar.
Cùng không rời đi còn có Hoắc Đình Diễm. Dùng lời giải thích mà Dụ Hướng Văn nghĩ ra cho Hoắc Đình Diễm đó là.....
Anh cùng Khương Yên là quan hệ bạn học hơn nữa Khương Yên còn là fan hâm mộ của anh cho nên Hoắc Đình Diễm khẳng định muốn đưa cô về nhà!
Mọi người nghe xong cũng cảm thấy bình thường, không có tiếp tục hỏi nữa.
Lập tức, mọi người cùng nhau ra về chỉ còn có Khương Yên cùng Hoắc Đình Diễm, hai người ngồi cùng nhau, cách nhau một khoảng đủ cho một người ngồi.
Đột nhiên, Hoắc Đình Diễm đứng dậy, ngồi dịch vào chỗ Khương Yên.
Hô hấp của Khương Yên có chút gấp gáp, bàn tay đặt ở đầu gối cũng có chút khẩn trương nắm chặt lại.
Cô mím môi, còn chưa kịp nói gì, bên cạnh liền truyền đến tiếng cười. Hoắc Đình Diễm nghiêng nghiêng đầu, dựa vào vai cô.... Không đụng tới nhưng khoảng cách rất gần rất gần, hô hấp hai người đều đan xen cùng một chỗ. Anh thấp giọng cười hỏi "Khương Yên, cậu khẩn trương cái gì?"
Khương Yên "...."
Cô quay đầu nhìn đi nơi khác, chết vẫn còn sĩ diện nói "Ai khẩn trương? Tớ là đang tập trung nghe Khổng Hâm hát"
Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm nhướng mày, theo tầm mắt của cô nhìn người đang ở trên sân khấu "Khổng Hâm dạo này ca hát có tiến bộ"
"Cậu cũng thấy vậy sao!" Khương Yên hưng phấn nói "Tớ cảm thấy cậu ấy tiến bộ rất lớn, cái chương trình quả nhiên bằng một cách nào đó vẫn rất có tác dụng"
Hoắc Đình Diễm "ừ" một tiếng, cúi đầu nhìn cô "Sao cậu không báo danh tham gia?"
"Tớ?" Khương Yên hoảng hốt, rũ mắt cười khổ "Tớ không thích hợp"
Cô sợ nếu mình tham gia chương trình kia, còn chưa có nổi tiếng đã bị mọi người điều tra từ đầu đến chân, những "lịch sử đen" trước kia cũng sẽ được cho hấp thụ ánh sáng, đến lúc đó sẽ chẳng còn ai đứng về phía cô nữa. Chuyện như vậy Khương Yên không biết bản thân có thể lại một lần nữa chịu đựng được không, cũng lo lắng mình sẽ làm ảnh hưởng đến Hoắc Đình Diễm.
Cho nên cô không có sử dụng phương pháp này đi chứng minh thực lực bản thân.
Hoắc Đình Diễm nhìn chằm chằm cô hồi lâu, đột nhiên duỗi tay xoa xoa đầu Khương Yên "Nghĩ cái gì vậy?" Giọng nói anh dịu dàng cùng tiếng hát uyển chuyển động lòng người trong quán bar cùng nhau rơi vào tai cô.
"Cậu rất tuyệt"
Khương Yên cười cười, quay đầu nhìn anh.
Hai người nhìn nhau, cô có thể nhìn rõ đôi đồng tử màu hổ phách của Hoắc Đình Diễm, trong đó..... chỉ có mình cô.
Khương Yên ngẩn người, có chút mất tự nhiên, giọng nói dần dần biến thành tiếng muỗi kêu "Tớ hẹn Khổng Hâm chút nữa cùng nhau đi ăn, cậu có muốn cùng đi không?"
"Có, tôi đi cùng cậu"
Hai người liền cứ ngồi như vậy, song song ngồi, bả vai tựa bả vai, cùng nhau chờ Khổng Hâm.
Cái gì cũng không làm, hành động ái muội gì cũng không có nhưng lại cảm thấy rất tốt, rất thoải mái.
....
Khổng Hâm đêm nay kết thúc sớm, 10 giờ rưỡi liền xong việc.
Vì để cho tiện đường về nhà, ba người cùng nhau đến quán ăn gần tiểu khu mà Khương Yên cùng Hoắc Đình Diễm.
Kết quả, Khương Yên không nghĩ tới, bọn họ vừa mới ngồi xuống liền có người gọi điện thoại cho cô.
Là Nguyễn Nghiên Nghiên.
"Khương Yên!"
Khương Yên "ừ" một tiếng, nghe giọng nói khẩn trương ở đầu dây bên kia của Nguyễn Nghiên Nghiên, dịu dàng nói "Có chuyện gì vậy?"
"Khương Yên, xảy ra chuyện lớn rồi!" Nguyễn Nghiên Nghiên nhanh chóng nói "Trên weibo, fan của Hướng An Lan đang ồn ào gào thét muốn làm thịt cậu!"
Cô nhỏ giọng hỏi "Cậu trước kia có phải đã đắc tội ai không? Cậu còn nói mấy lời sỉ nhục Hướng An Lan nữa?"
Nguyễn Nghiên Nghiên là fan hâm mộ của Hướng An Lan, đương nhiên có tham gia diễn đàn dành riêng cho fan của Hướng An Lan. Hôm nay, buổi tối vừa làm bài tập xong, Nguyễn Nghiên Nghiên liền theo thói quen lên mạng xem tin tức của Hướng An Lan. Kết quả vừa mới cầm điện thoại liền nhìn thấy tin tức ở đầu trang trên fan đàn (diễn đàn dành cho fan hâm mộ)
Nguyễn Nghiên Nghiên click mở xem, trực tiếp nhấn vào một cái liên kết ở cuối bài, là diễn đàn trường bọn họ!
Trên diễn đàn trường có người đăng tải một đoạn ghi âm, trong đoạn ghi âm đó Nguyễn Nghiên Nghiên nghe được giọng nói không thể quen thuộc hơn của Khương Yên. Khương Yên nói Hướng An Lan chẳng ra gì, còn công kích nhân phẩm cùng năng lực của anh!
Nguyễn Nghiên Nghiên nghe theo bản năng cảm thấy có chuyện gì đó không đúng. Khương Yên tuy rằng không thích Hướng An Lan nhưng sẽ không bao giờ nói ra những lời như vậy. Khương Yên nếu không thích ai, nhiều nhất cũng chỉ nói hai câu không tốt, tuyệt đối sẽ không có khả năng nói ra những lời sỉ nhục như vậy!
Vừa nghe xong Nguyễn Nghiên Nghiên liền nhìn thấy trên fan đàn, có rất nhiều người mắt Khương Yên, nói cô thật quá đáng, nghe nói cô là học muội của Hướng An Lan liền có người bắt đầu muốn cho cô một bài học.
Nguyễn Nghiên Nghiên bị dọa rồi, lập tức load bình luận bên trên. Bên trên thậm chí còn có người đem ảnh chụp trước kia của Khương Yên đăng lên. Hiện tại, thông tin của Khương Yên còn chưa có bị rò rỉ ra quá nhiều, mọi người mới chỉ biết tên cô cùng trường học, hơn nữa còn biết nhà Khương Yên rất có tiền.
Nguyễn Nghiên Nghiên bị dọa không nhỏ, nhanh chóng gọi điện báo tin cho Khương Yên.
Khương Yên nghe, nhíu mày "Tớ khi nào nói Hướng An Lan không tốt?"
Nguyễn Nghiên Nghiên "Cậu chưa từng nói? Nhưng cái giọng nói kia rõ ràng là của cậu mà"
Tuy rằng Nguyễn Nghiên Nghiên không tin tưởng.
Khương Yên há miệng thở dốc, khó lòng giãi bày "Tớ giống kiểu người luôn nói xấu Hướng An Lan sao, tớ cũng đâu có thích anh ta"
Cô đối với người mà mình không thích, không liên quan bình thường đều trực tiếp bỏ qua. Cô không muốn tiêu phí một giây thời gian nào cho người không liên quan, chứ đừng nói đến chuyện nói xấu đặt điều về người đó.
"Chính là trên diễn đàn trường có một đoạn ghi âm lời cậu nói xấu Hướng An Lan, hơn nữa đoạn ghi âm này còn lan truyền lên trên mạng rồi"
Khương Yên "Cậu trước tiên gửi bài đăng kia có tớ xem"
Mặc kệ Khương Yên có nói hay không, chỉ cần mọi người nhận định là cô đã từng nói vậy chính là cô đã từng nói.
Hiện tại fan hâm mộ rất điên cuồng, điên cuồng đến độ chỉ cần cô nói idol nhà tôi không tốt liền bắt đầu xúm lại, hội đồng DISS cô, để cô nhận thức được bản thân mình đang ở đâu, có tư cách gì mà chê bai idol nhà tôi.
Đừng nói Khương Yên, mọi người ai cũng sợ hãi tình cảnh này cho nên đại đa số thời gian đều sẽ thận trọng từ lời ăn tiếng nói đến việc làm.
Khương Yên biết, cô đại đa số thời gian đều ở trên mạng khen Hoắc Đình Diễm nhưng tuyệt đối sẽ không vì nâng Hoắc Đình Diễm mà đạp Hướng An Lan.
Sau khi cúp máy, Hoắc Đình Diễm lo lắng nhìn cô "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Khương Yên nhíu mày, vẻ mặt không rõ nguyên do nhìn anh "Nghiên Nghiên nói tớ bị fan của Hướng An Lan diss"
"Còn nói trên mạng có đoạn ghi âm lại tớ sỉ nhục Hướng An Lan"
Hoắc Đình Diễm nhìn cô "Gửi bài viết kia cho tôi xem một chút"
"Được"
Khương Yên trực tiếp đem đoạn ghi âm kia chuyển tiếp cho Hoắc Đình Diễm cùng Khổng Hâm, chính mình cũng cúi đầu nghe. Sau khi nghe xong.... Khương Yên không thể không nói trong đó có mấy câu là mình nói, nhưng lại có rất nhiều câu không phải. Ít nhất cô không có nói kỹ thuật diễn của Hướng An Lan kém cỏi, cũng chưa từng nói Hướng An Lan lớn lên khó coi.
Cô chỉ vào lúc mọi người cho rằng bản thân vẫn còn thích Hướng An Lan, giải thích rằng cô không thích Hướng An Lan, hiện tại chỉ thích Hoắc Đình Diễm. Nhưng trong đoạn ghi âm này cái tên Hoắc Đình Diễm không hề xuất hiện, chỉ có Khương Yên nói bản thân không thích Hướng An Lan.
Nghe nghe, cô đột nhiên kinh hô "Tớ nhớ ra rồi!"
"Sao?"
"Trước đó, có một lần Hướng An Lan ở trong trường chặn đường tớ, nói cái gì mà tớ đứng có nói những lời xằng bậy!" Khương Yên lúc này mới nhớ lại, Hướng An Lan khi ấy rất tức giận, dường như còn muốn đánh cô một trận.
Chỉ là sau đó chỉ để lại một câu cảnh cáo rồi rời đi.
Cô nhìn về phía Hoắc Đình Diễm "Cậu nói Hướng An Lan có phải hay không đã nghe thấy đoạn ghi âm này cho nên mới nói với tớ như vây?"
Hoắc Đình Diễm nhíu mày, nói "Cũng có khả năng là như vậy" Anh nhỏ giọng hỏi "Còn muốn tiếp tục ăn không?"
"Không ăn nữa" Khương Yên nói "Tớ muốn về nhà"
Khổng Hâm vội nói "Tớ cùng cậu về, đêm nay tớ ngủ nhà cậu"
"Được"
.....
Ba người dọn đường hồi phủ, còn chưa về đến nhà Cảnh Hoán bọn họ đã biết chuyện, nhao nhao nhắn tin vào trong nhóm chat hỏi.
Khương Yên sau khi về nhà liền nhanh chóng bật máy tính lên xem weibo. Cô cũng nghĩ muốn giải thích một chút nhưng lại hoàn toàn không biết nên giải thích như thế nào, dù sao câu nói đầu tiên trong đoạn ghi âm kia xác thật là do cô nói.
Cô nói tôi không thích Hướng An Lan sau đó người còn lại hỏi cô vì sao.
Sau đó trong đoạn ghi âm cô nêu ra một đống lớn lý do, còn thêm vào đủ loại công kích cá nhân đối với Hướng An Lan.
Khương Yên dùng nick nhỏ lên weibo, click mở khu bình luận của bài viết kia, bên dưới toàn bộ đều là lời mắng chửi cô.
[Đứa con gái rốt cuộc gan có bao nhiêu lớn a! Tôi muốn nhìn nó rốt cuộc có bộ dáng quỷ gì mà dám nói ca ca chúng ta không tốt]
[Mẹ nó, tôi nghe tức muốn hộc máu! Nghe nói đứa con gái này học cùng trường với ca ca, trước kia còn thường xuyên quấn lấy ca ca không buông! Hiện tại chúng ta nhất định phải đồng tâm hiệp lực diss chết con này! Cái khối u ác tính này không thể lưu lại, không thể để nó phá hư tâm tình của ca ca!]
[A a a a a, tức chết rồi! Con nhỏ đó thật quá đáng!]
[Mẹ nó, rác rưởi! Muốn tìm chết!]
[Các chị em, có người đã điều tra ra địa chỉ của cô ta, dám bôi nhọ ca ca, chúng ta một đứa cũng không bỏ qua, giết nhầm còn hơn bỏ xót!]
[Chị gái lầu trên nói rất đúng! Tôi đã nhìn ảnh chụp con nhỏ kia rồi, lớn lên thật xấu, vừa nhìn đã biết là đứa không ra gì!]
[Loại rác rưởi này vì sao vẫn còn có thể học tại Nhất Trung? Vì sao lại có thể có tư cách hít thở chung một bầu không khí với ca ca?]
[Loại người này ra cửa liền bị đâm chết! Rác rưởi! Lớn lên xấu như vậy, con mẹ nó hẳn là không được ba mẹ dạy dỗ tốt!]
.....
Khương Yên nhìn những bình luận ác ý kia, cảm thấy có chút khổ sở.
Hiện tại trên mạng chính là như vậy, chỉ cần trong tay có bàn phím, mọi người liền có thể tùy tiện nói bậy không thèm suy nghĩ kỹ, có thể tùy tiện nguyền rủa người ra, có thể tùy tiện mang mười tám đời tổ tông người ta ra mắng.
Khổng Hâm tự nhiên cũng đọc được những bình luận ác ý đó, cô vỗ vỗ vai Khương Yên, nói "Đừng thương tâm cũng đừng khó chịu, chúng ta hiện tại cần phải tìm ra kẻ đã tung đoạn ghi âm này lên mạng"
Khương Yên "ừ" một tiếng, suy nghĩ giây lát nói "Cậu có số điện thoại của Hướng An Lan không? Tớ muốn hỏi anh ta tình huống cụ thể"
Dựa theo cô lý giải, Hướng An Lan khẳng định từ trước đó đã nghe qua đoạn ghi âm này rồi, bằng không sẽ không tìm cô nói mấy lời cảnh cáo như vậy.
Khổng Hâm nhíu nhíu mày "Tớ không có"
Cô dừng một chút nói "Tớ thay cậu hỏi thăm một chút"
Khương Yên nhìn cô "Nếu như khó xử thì không cần đâu, tớ gọi điện hỏi Hoắc Đình Diễm cũng được" Cô nhìn xung quanh "Cậu ấy vừa rồi không phải cùng chúng ta đi vào nhà sao?"
Khổng Hâm "ừ" một tiếng "Cậu ấy đang ở dưới lầu gọi điện thoại"
Khương Yên hoảng hốt, nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn quyết định đi xuống dưới lầu. Còn chưa kịp đi xuống, cửa phòng ngủ đã bị người ta gõ.
Cô nhìn người đứng ở bên ngoài, mím môi "Cậu có số điện thoại của Hướng An Lan không?"
Hoắc Đình Diễm "ừ" một tiếng, tay đút túi đứng ở cửa. Anh không có tiến vào bên trong, chỉ cúi đầu nhỏ giọng trấn an Khương Yên "Đừng lo lắng, tôi vừa mới gọi điện thoại cho Hướng An Lan rồi"
Khương Yên hai mắt sáng lên, kinh ngạc nhìn anh "Cậu...."
Cô không biết nên nói như thế nào.
Quan hệ giữa Hoắc Đình Diễm cùng Hướng An Lan, nói tốt không tốt, nói xấu không xấu. Khương Yên tuyệt không muốn bởi vì mình mà mối quan hệ của hai người họ xấu đi.
Hoắc Đình Diễm bật cười, duỗi tay xoa đầu cô "Đừng lo lắng, Hướng An Lan bên kia nói sẽ hỗ trợ xử lý một chút" Anh nhỏ giọng nói "Chuyện này làm lớn đối với trường học cùng Hướng An Lan đều không tốt"
"Sỉ nhục, hạ thấp nhân cách người khác là việc làm trái pháp luật" Anh nói.
Khương Yên chớp chớp mắt, ngước nhìn anh "Cảm ơn cậu"
Hoắc Đình Diễm cong cong khóe miệng. "hừ" một tiếng "Không cần khách khí"
Anh nhìn Khổng Hâm đang cố nghe lén ở bên trong, trực tiếp kéo Khương Yên đi ra khỏi phòng, nhỏ giọng nói "Xuống dưới lầu nói chuyện"
Khổng Hâm "...."
Khương Yên "...."
Cô cúi đầu nhìn bàn tay đang bị tay Hoắc Đình Diễm nắm lấy, mím môi "ừ" một tiếng "Được"
Hai người cứ như vậy một trước một sau đi xuống dưới lầu, hoàn toàn đập tan ý định nghe lén của Khổng Hâm.
Khổng Hâm xùy một tiếng, tiếp tục ở trên mạng khống bình (khống chế bình luận), nói thầm một câu: Keo kiệt! Đàn ông con trai đều là một lũ keo kiệt!
....
Ở dưới lầu, cả cái phòng khách to lớn chỉ có hai người là Khương Yên cùng Hoắc Đình Diễm.
Khương Yên không biết nên nói gì với Hoắc Đình Diễm, mà Hoắc Đình Diễm cũng đồng dạng duy trì trầm mặc.
Một lúc sau, Hoắc Đình Diễm nhìn thần sắc lo lắng của cô "Vẫn còn lo lắng?"
"Tớ không phải là lo lắng cho chính mình" Cô ngước mắt nhìn anh "Nếu như tất cả thông tin của tớ bị đào ra, mọi người sẽ biết nghệ sĩ tớ thích là cậu, chuyện này khẳng định sẽ tạo nên ảnh hưởng không tốt đối với cậu!"
Thân là người chuyên môn trà trộn trên các diễn đàn, Khương Yên rất rõ ràng những chuyện lung tung rối loạn cùng sự điên cuồng của fan hâm mộ.
Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm cười, vỗ vỗ đầu Khương Yên "Không tồi, còn biết quan tâm đến idol"
Khương Yên "....Đương nhiên"
Bản thân cô đã bị mắng nhiều lần như vậy, thêm lần này nữa cũng chẳng sao nhưng Hoắc Đình Diễm thì không được, anh là chàng trai mà cô phủng trong lòng bàn tay, không thể chỉ vì cô mà bị người khác mắng chửi được.
Hoắc Đình Diễm cười, ánh mắt chuyên chú nhìn cô, nói "Đoạn ghi âm kia là ghép giọng thôi"
Khương Yên gật đầu "Tớ biết, tớ chưa từng nói những lời đó"
Hoắc Đình Diễm hiểu rõ "Bài viết trên diễn đàn trường tớ đã nhờ Cảnh Hoán tra hộ xem ai là người đăng lên. Còn chuyện trên weibo, lát nữa Hướng An Lan sẽ lên giải thích vài câu, hot search cũng sẽ bị triệt hạ, đại khái chuyện này sớm sẽ kết thúc thôi"
Khương Yên nghe, lông mi run rẩy, giọng khàn khàn "Được"
Cô cũng không biết mới qua một đoạn thời gian ngắn ngủi như vậy mà Hoắc Đình Diễm đã giúp mình làm nhiều chuyện như vậy.
Cô nhìn Hoắc Đình Diễm, còn chưa kịp lên tiếng, Hoắc Đình Diễm đã vươn tay, xoa xoa đầu cô, trấn an "Đừng lo lắng, có tôi ở đây rồi"
Chỉ một câu như vậy, nháy mắt tấn công vào điểm mẫn cảm, yếu ớt nhất của Khương Yên.
Cô hình như thật sự.... Luân hãm rồi.
Khương Yên không biết nên nói như thế nào, trong phòng khách an tĩnh một hồi lâu.
Một lúc sau, Khương Yên mới tìm về giọng nói của mình, quay đầu nhìn Hoắc Đình Diễm, chớp chớp mắt hỏi "Cậu cứ như vậy.....tin tưởng tớ như vậy?"
Tin cô không phải là người xấu, tin cô không có nói bậy về Hướng An Lan? Tin cô không có làm ra những chuyện như vậy? Không nói đến Hoắc Đình Diễm, cho dù là những người bạn quan hệ đặc biệt tốt cũng không thể không hỏi bất cứ điều gì, cứ như vậy tin tưởng cô vô điều kiện.
Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm giống như nghe được lời nói ngu ngốc nào đó, không chút suy nghĩ hỏi "Tôi không tin cậu thì tin ai?"
Anh cười, giọng nói trầm thấp lại sủng nịnh nói bên tai Khương Yên "Có phải ngốc hay không?"
~Spoil chương sau~
>
(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~