Hoắc Lệ Lệ không biết mối quan hệ giữa Đường Hân Nguyệt và Đường Miên Miên, còn ra sức khen dàn diễn viên chính:
"Nam chủ Hạ Gia Dương từ khi xuất đạo tới nay, nhờ bề ngoài tuấn mỹ phi phàm cho nên đã được fans theo đuổi rất nhiều, nhất là sau khi hắn diễn qua một bộ phim cổ trang tu tiên [Tiên Đạo], càng là được fans phong làm "Tiểu vương tử phim cổ trang", là người thích hợp diễn vai công tử phim cổ trang nhất thế kỷ này. Mà Đường Hân Nguyệt, mọi người đều biết phía sau cô ấy có Đường gia nâng đỡ, từ khi xuất đạo cho tới nay đều luôn nhận được nguồn tài trợ khổng lồ, kỹ xảo biểu diễn cũng đã được Thái đạo khen qua rằng có linh khí."
Hoắc Lệ Lệ khen xong, lại có chút phát sầu:
"Miên Miên, em nhờ một chương trình thực tế mà đã có thể nhận được vai diễn lớn như thế, cũng không biết khi đối diễn với bọn họ em có thể thực hiện tốt được không nữa, dù sao em nói em đã trải qua khóa huấn luyện, nhưng rốt cuộc thì đó cũng chỉ là một khóa luyện cơ bản, hơn nữa còn là lý luận suông, chứ thật sự thì thực tiễn không hề dễ dàng như vậy. Từ giờ cho đến lúc đi quay còn khoảng một tháng nữa, tháng này chúng ta lại cố gắng ôn luyện đi, trước khi lâm trận mới mài gươm thì không sắc cũng sáng nha."
"Đều nghe Lệ Lệ tỷ."
Đường Miên Miên biết coi như cô đã có kỹ xảo biểu diễn trong người, vậy cũng vẫn là cần tôi luyện thêm, nhân ngoại hữu nhân sơn ngoại hữu sơn, học thêm một số thứ, ôn lại kiến thức hay, học thêm điều mới, đều tốt.
Nhân ngoại hữu nhân sơn ngoại hữu sơn: Trên núi còn có núi cao hơn, trên người còn có người giỏi hơn.
"Tháng trước, khóa huấn luyện mùa xuân năm thứ của công ty chúng ta đã mở lớp, để chị đi hỏi Vương chủ nhiệm xem có thể để cho em một vị trí trong ban không, học một số thứ hữu dụng. Chính em cũng nên thừa dịp có nhiều thời gian thì nghiền ngẫm nhân vật một chút, tranh thủ, không để cô phụ sự kỳ vọng của Lưu đạo."
Từ lúc ăn cơm trò chuyện với Vương chủ nhiệm cho tới nay, Hoắc Lệ Lệ phát hiện hai người rất cùng chung chí hướng, vì thế lại hẹn về sau cùng nhau thưởng thức đồ ăn ngon.
Tuy rằng ăn nhiều thì bụng sẽ tràn ngập nguy cơ, nhưng nhờ vậy mà cái quan hệ hảo hữu đấy lại có thể có chỗ dùng, Hoắc Lệ Lệ tự cho rằng, lúc này mình phát béo, cũng là do tâm huyết với nghề, vì nghệ sĩ nhà mình trả giá, trong lúc nhất thời tâm tình đều tốt lên.
Vương chủ nhiệm đối với cái yêu cầu không đau không ngứa này, một câu liền đáp ứng.
Vì thế, tháng kế tiếp của Đường Miên Miên, sắp bắt đầu cuộc sống sinh hoạt thời kỳ học sinh.
Hơn nữa bởi vì mỗi ngày giáo viên đều bố trí suy diễn vai diễn, cần tất cả học sinh phối hợp hoàn thành, ngày hôm sau lại kiểm tra lời bình của ngày hôm qua luôn, cho nên Đường Miên Miên dứt khoát quyết định cơm trưa, bữa tối đều đến nhà ăn công ty giải quyết.
...
Một ngày này, bị giấc mộng sáng sớm quấy nhiễu - Sở Trăn, lần đầu tiên kể từ khi tiếp nhận công ty, thất thần trong cuộc họp.
Ở bên dưới, Trương tổng, giám đốc công ty giải trí vừa báo cáo xong tình huống kinh doanh tháng ba của công ty, thấy dáng vẻ Sở Trăn chống cằm, ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt sắc cạnh, thâm thúy ngậm miệng không nói, hắn còn cho rằng công ty mình phụ trách đã không đạt được kỳ vọng mà cấp trên đã giao cho, vì vậy lập tức mồ hôi lạnh trên trán đều xông ra.
Trong tay siết chặt tệp giấy báo cáo, hắn cũng không dám tự tiện ngồi xuống, chỉ lo sợ mình không làm xong việc được giao cho khiến con người có danh xưng mặt lạnh La Sát - Sở Trăn chuẩn bị mở miệng răn dạy vô tình.
Các vị lãnh đạo cấp cao khác sau khi nghe thấy giám đốc công ty giải trí vừa báo cáo một loạt công trạng không ngừng xong mà lão tổng vẫn còn nhăn mày trầm tư, lộ ra dáng vẻ bất mãn, bọn họ liền cảm thấy tháng sau phỏng chừng đều được tăng ca sống cùng đám công nhân viên, lưng phát lạnh một trận, nội tâm tràn đầy đau khổ.
Nhưng mà một đám người nơm nớp lo sợ chờ đợi hơn mười phút, cảm giác chiếc ghế dưới mông mình sắp không ngồi nổi nữa rồi, khiến người ta ngồi trong lo lắng đề phòng thì bút máy trong tay Sở Trăn chợt rơi.
Tiếp, mọi người liền nghe được Sở tổng lại phá lệ dùng thái độ lễ phép nói với bọn hắn: "Xin lỗi, tôi không chú ý."
Nội tâm treo lủng lẳng của Trương tổng rốt cuộc cũng có thể trở về chỗ cũ, mấy vị ngồi trước bàn dài hội nghị cũng hơi hơi thở ra miệng, phù một hơi.
Mẹ ơi, Sở tổng cũng có lúc thất thần!
Hù chết bé rồi.
...
Sau khi hội nghị kết thúc, Sở tổng trở lại văn phòng, cũng cảm thấy bản thân mình trở nên rất không thích hợp.
Hắn luôn luôn là người chỉ cần chỗ nào xảy ra vấn đề liền suy nghĩ biện pháp giải quyết ngay lập tức, cho nên sau khi nhận thức được nội tâm hắn có điểm không thích hợp, đã bắt đầu ảnh hưởng đến công việc của hắn thì Sở Trăn liền ngay lập tức suy nghĩ cách giải quyết nó.
Cái điểm không thích hợp này hiển nhiên là có liên quan đến Đường Miên Miên.
Bắt đầu từ lúc nào đây?
Sở Trăn hồi tưởng một lần, tựa hồ từ lúc hắn nhìn thấy ảnh chụp chung của Đường Miên Miên và Phương Mẫn Diệp, cái giấc mộng liền bắt đầu.
Ngày hôm sau lúc ăn cơm, biểu hiện của hắn cực kì không thích hợp.
Ví dụ như đôi đũa bị hắn bẻ gãy kia, ví dụ như lúc đấy không hiểu sao hắn lại gọi điện thoại cho Thái đạo nói chuyện kia, ví dụ như khi nghe được chuyện xấu của Đường Miên Miên, hắn liền đột ngột đưa ra chỉ thị với cấp dưới.
Mà không thích hợp hơn chính là, bắt đầu từ ngày hôm qua thân thể hắn bỗng dưng lại sinh ra ý niệm đối với Đường Miên Miên, cái này ý niệm này càng ngày càng lớn, rồi còn xâm nhập vào giấc mộng của hắn, thế cho nên đến bây giờ hắn vẫn có chút mất hồn mất vía.
Sở Trăn nghĩ đến đây, liền lấy di động của mình ra, bắt đầu nhập chữ vào khung tìm kiếm:
[Nếu một chàng trai nhìn thấy ảnh chụp của một cô gái với một chàng trai khác liền cảm thấy khó chịu.]
Tình cảm trống rỗng trong người Sở Trăn đã mơ hồ đoán ra được câu trả lời không thể tưởng tượng được nào đó, nhưng hắn vẫn quyết định xem xem liệu nó có đúng với phỏng đoán của hắn không.
Sau khi nhấn tìm kiếm xong, bên dưới khung liền nhảy ra rất nhiều link, Sở Trăn kích vào một cái vấn đề tương tự, bên trong trả lời lại sắc bén vô cùng:
[Anh đố kỵ, thừa nhận đi, anh hy vọng người nam nhân kia là chính là anh!]
[Nếu hai người cùng có tình cảm với nhau, anh có thể quang minh chính đại ném mấy tên nam nhân khác đi, nhưng mà anh nói anh chỉ khó chịu, tôi đoán, anh hẳn là một người đáng thương đang cần được yêu thương, hoặc là cảm thấy đầu mình xanh lục rồi, hoặc là tự dưng bi ai ba phút, chắc vậy đó.]
[Anh ăn giấm chua của bạn gái anh với cái thằng con trai cô ấy chơi thân với chứ gì? Đúng dịp, tôi cũng vậy.]
...
Sở Trăn cảm giác bên tai mình bỗng dưng có chút nóng lên, nhưng vẫn tiếp tục mặt mày bình tĩnh tìm kiếm một câu hỏi khác.
[Nằm mơ làm chuyện không thể tưởng tượng được với một cô gái.]
Lần này, liền xuất hiện thật nhiều bách khoa toàn thư Chu Công Giải Mộng, Sở Trăn nhấn vào một cái trông có vẻ tương đối hợp lý trong đó, vì thế liền nhìn thấy câu trả lời ý lớn ý nhỏ đều là:
Cuốn sách Chu Công Giải Mộng được xem là bảo bối lý giải những giấc mơ của con người, đã được lưu truyền hàng ngàn năm qua.
[Mộng xuân, đại khái là một biểu hiện cho việc tiềm thức của bạn có ý muốn với một đối tượng nào đó.]
Mộng xuân: Mơ làm "chuyện ấy".
[Đó là do đã lâu lắm bạn không làm chuyện ấy cho nên nó xuất hiện để nhắc nhở bạn làm chuyện ấy hay hoặc là do ban ngày bạn đã nghĩ cùng người nào đó phát sinh quan hệ cho nên buổi tối mới mơ thấy.]
[Ngày có suy nghĩ đêm mới nằm mơ.]
[Trong cuộc sống, bạn hẳn là thích cô gái này, hy vọng có thể cùng cô ấy sinh hoạt tình dục, nhưng trong hiện thực, bởi vì các loại nguyên nhân, bạn tạm thời không có cơ hội này. Vì thế, tiềm thức của bạn đã làm cho bạn ở trong mơ đạt được tâm nguyện này trước. Không muốn bạn phải xoắn xuýt nữa, đi tốt con đường về sau.]
...
Sở Trăn nhìn đến câu trả lời rõ ràng này, cuối cùng cũng đã mổ lòng người ra phân tích, nội tâm cuồn cuộn cảm xúc ngược lại dần dần lắng xuống.
Chẳng qua là hắn thật sự đã có cảm giác với một người như ông nội Sở hằng kỳ vọng, đây cũng không phải là chuyện mất mặt gì.
Tuy rằng hai người mới quen biết nhau mấy ngày nhưng hắn đã sinh ra tình cảm mười phần không thể tưởng tượng được với Đường Miên Miên, nếu thật sự là như vậy, trốn tránh cũng không hữu dụng, chi bằng nghĩ một chút, như thế nào mới có thể làm cho người ta cũng thích hắn.
Dù sao giới giải trí nhiều nam tử tuấn mỹ như vậy, đối với phái nữ mà nói thì sức hấp dẫn thật lớn.
Nếu hắn còn không áp dụng hành động, coi như Đường Miên Miên ngại với hôn nhân không thể ngoại tình, nhưng ba năm sau thì thế nào? Chính mình còn có thể khóa chặt cô nữa hay không?
Màn hình di động tối dần xuống, Sở Trăn im lặng trầm mặc lại, ngón tay theo quy luật chầm chậm gõ lên trên mặt bàn, trong đầu cuối cùng cũng nhớ ra câu nói mà ông hắn vẫn luôn kể cho hắn từ hồi ông hắn theo đuổi bà hắn:
"Ngốc nữ sợ triền lang."
Ngốc nữ sợ triền lang: Chỉ những cô gái ngốc nghếch thế nào cũng đổ gục trước mấy chàng trai suốt ngày theo đuổi, suốt ngày đeo bám.
Sở tổng suy nghĩ xong xuôi, ngón tay duỗi về phái trước, bấm điện thoại gọi cho người xử lý công việc đặc thù cho tổng tài - Tiểu Kim.
Sau hai tiếng chuông reo lên, đường dây được kết nối, trợ lý Tiểu Kim dùng thái độ kính cẩn chờ đợi mệnh lệnh:
"Sở tổng, xin hỏi ngài có phân phó gì?"
Giọng điệu Sở Trăn bình tĩnh không chút gợn sóng:
"Giúp tôi tra hành trình gần đây của Đường Miên."
"Vâng, năm phút sau sẽ cho ngài câu trả lời thuyết phục."
Trợ lý đặc biệt Tiểu Kim cúp điện thoại, nội tâm sóng lớn mãnh liệt. Là cánh tay phải đắc lực nhất bên cạnh Sở tổng, Tiểu Kim tự nhiên biết chuyện Sở tổng đã đăng ký kết hôn với Đường Miên.
Lúc ấy mặc dù hắn đang được phân công đi ra nước ngoài xử lý việc quan trọng không thể trở về, nhưng trợ lý đặc biệt cùng văn phòng với hắn - Tiểu Trần nhất định không có gạt hắn chuyện này, dù sao cũng phải nói để hắn dễ dàng làm việc.
Trước đó hắn nghe Tiểu Trần nói Sở tổng đối với cái cô tân nương Đường Miên kia chẳng qua chỉ là hợp đồng hôn nhân, chuyện đăng ký kết hôn cũng đều mười phần miễn cưỡng, hắn cũng tin là thật.
Dù sao đã ở chung với Sở tổng ba năm, sự chán ghét của Sở tổng đối với nữ nhân hắn có thể nhìn thấy rõ.
Chưa từng có một nữ nhân nào, có thể nhận được sự đối đãi không giống bình thường của Sở tổng, có đoạn thời gian hắn thậm chí còn hoài nghi tới giới tính của Sở tổng.
Nhưng hiện tại, nữ nhân kia xuất hiện.
Là một trợ lý vừa chuyên nghiệp vừa tri kỷ, hắn cho phép nội tâm sắp xếp chuyện liên quan tới cô gái này vào mục đặc biệt quan trọng, Tiểu Kim tự nhận hắn là nhân tài kiệt xuất trong mấy chuyện suy đoán tâm tư này, sau khi khiếp sợ xong, hắn lập tức ý thức được, Đường Miên có lẽ đã trở thành bà chủ mà ông chủ hắn đã chân chính thừa nhận về mặt ý nghĩa, về sau nếu gặp mặt, hắn hẳn là phải bày ra cái loại thái độ trăm ngàn cung kính như khi hắn gặp ông chủ.
Tiểu Kim đem bản báo tình hình mình vừa tra ra ngay lập tức gửi cho ông chủ hắn, đồng thời nhận được chỉ thị rằng không cần sắp xếp chuyện ăn trưa trong vòng một tháng này của ông chủ hắn, nội tâm hắn càng thêm xác định ý nghĩ kia là đúng, âm thầm cảm thán:
Mẹ chúa ơi, cuối cùng con cũng đã chờ được ngày ông chủ con thông suốt!
Ông chủ hắn cuối cùng đã có thể có suy nghĩ tình ái như một người bình thường, hẳn là đối đãi với cấp dưới nhất định sẽ càng có nhân tính hơn đi... Ví dụ như là giảm việc tăng ca lại, tăng lương, phát lì xì lớn..!
...
Đường Miên Miên học khóa huấn luyện buổi sáng ngày thứ nhất xong, liền theo Ngô Tuyết Nhạn, một người mới của công ty mà cô vừa mới quen cùng đi nhà ăn tầng dưới ăn cơm.
Đường Miên Miên đã nếm qua đồ ăn bên trong nhà ăn vài lần, đối với đồ ăn nơi này còn thấy rất thích, dù sao đầu bếp bên trong nhà ăn của Sở thị, nghe nói đều là mời từ nhà hàng năm sao đến đây, tay nghề tuyệt đối không phải bình thường.
Khác với đồ ăn ấm áp hương vị gia đình do Trương mụ làm, các món ăn bên trong nhà ăn này trông có vẻ càng thêm tinh xảo hơn, kiểu dáng cũng càng thêm phong phú, lại nghe nói mỗi tuần nhà ăn đều tìm kiếm công thức cho ra một món mới, món mới này chỉ bán ở đây, không có chi nhánh.
Đường Miên Miên nghe Ngô Tuyết Nhạn nói, hôm nay chính là ngày có món mới mỗi tuần chỉ ra một món, nhất định phải nhanh chân đi xếp hàng mới có thể cướp được.
Đường Miên Miên có sự cố chấp vô cùng đối với đồ ăn ngon, vừa nghe nếu đi chậm không thể tranh được đồ ăn, cô liền tăng nhanh tốc độ.
Nhưng mà, thời điểm Đường Miên Miên cùng Ngô Tuyết Nhạn đến nhà ăn, món ăn mới vẫn bị đoạt hết.
Chẳng qua, đại khái là do diện mạo của Đường Miên Miên đã gây chú ý trong đám tuấn nam mỹ nữ kia, cho nên vừa nhìn thấy mỹ nhân nhíu mày, lúc này bên cạnh liền có một người mua được món ăn mới, bởi vì nhìn thấy Đường Miên Miên đang thất thần, trong lúc nhất thời chưa có rời đi, nam công nhân viên liền hướng Đường Miên Miên lấy lòng:
"Mỹ nữ, em muốn ăn anh có thể đem phần ăn anh cướp được đưa cho em."
Nam công nhân viên nói với Đường Miên Miên xong liền xấu hổ cúi đầu, một bộ dáng vẻ thẹn thùng, tựa như tình yêu chớm nở.
Đường Miên Miên tuy rằng muốn ăn món ăn mới, nhưng cũng không nghĩ sẽ trêu chọc đào hoa, vì thế định mở miệng cự tuyệt.
Nhưng mà nam công nhân viên vừa mới đưa món ăn mới ra được một nửa liền bị một đôi tay rắn chắc mạnh mẽ khác chặn lại: "Nếu anh không muốn ăn món "Tinh quang tiền sa" này, vậy không bằng nhường cho tôi."
Nam công nhân viên không có nghe ra thanh âm là của ai, nhưng dù là đoạt nhân duyên của người khác hay là đoạt tiền tài thì đều không được tha thứ, vì thế trong phút hắn chốc ngẩng đầu, ánh mắt phủ lên một tầng không vui dày đặc.
"Anh nghĩ anh là ai a?!" Không thức thời như thế.
Nhưng mà lời nói cuối cùng của nam công nhân viên còn chưa được nói ra hết, bởi vì sau khi hắn xoay người ngước mắt lên nhìn, hắn phát hiện người giật đồ ăn của hắn thế mà lại là chúa tể của toàn bộ công ty, có thể dễ dàng quyết định hắn có bị đuổi việc hay không, người cầm quyền Sở Thị - Sở Trăn.
"Sở... Sở tổng! Ngài muốn ăn thì cứ việc cầm đi, vì ngài cống hiến sức lực và tài cán là vinh hạnh của tôi!"
Sau khi nam công nhân viên nói xong, cũng không dám tiếp tục lưu lại, trực tiếp nhanh như chớp chạy tới nơi hẻo lánh nhất bên cạnh phòng ăn, chỉ sợ Sở Trăn nhớ kỹ mặt hắn.
Đây là lần đầu tiên Đường Miên Miên gặp Sở Trăn ở công ty.
Vốn dĩ mối quan hệ giữa hai người là quan hệ bạn cùng phòng, cô nên chào hỏi với hắn, nhưng nghĩ đến Sở Trăn đưa ra yêu cầu không thể công khai quan hệ giữa hai người, Đường Miên Miên tính toán giả bộ Sở Trăn chỉ là một người lãnh đạo mặt lạnh cấp cao trong công ty mà cô không hề quen biết.
Vì thế bạn học Ngô Tuyết Nhạn cúi đầu tính toán bỏ chạy.
Nhưng mà Đường Miên Miên vừa mới bước chân định đi theo, thân trước liền bị một đạo thân ảnh cao lớn cần phải trèo qua chắn lại: "Ngồi cùng với tôi."
Thanh âm Sở Trăn nghe không ra hỉ nộ, nhưng Đường Miên Miên biết, ở công ty nếu ông chủ đưa ra yêu cầu không quá phận như vậy, thuộc hạ công khai cãi lời đương nhiên là không hợp ý.
Vì thế, cô không có kháng cự mà ngoan ngoãn đi theo Sở Trăn đến một chiếc ghế dựa bên cạnh cửa sổ.
Sau khi Ngô Tuyết Nhạn tìm được chỗ ngồi, vừa muốn quay đầu gọi Đường Miên, liền lập tức che miệng lại.
Trời ơi, cô nhìn thấy cái gì vậy, Đường Miên lại lớn mật ngồi ăn ở trước mặt ông chủ!
Nội tâm Ngô Tuyết Nhạn điên cuồng giãy dụa, thầm hy vọng Đường Miên đừng có chọc giận ông chủ, điên cuồng lắc lư. Một bên là thần tượng ngày hôm qua cô vừa mới theo dõi, một bên là BOSS chưởng quản kế sinh nhai của cô.
Cuộc sống vì sao lại muốn cô đưa ra lựa chọn đau khổ như vậy?
Nhưng mà rất nhanh, Ngô Tuyết Nhạn liền phát hiện, mình tựa hồ như đã quá mức lo lắng...
Tác giả có lời muốn nói:
Sở gia gia: Mong đã lâu, rốt cuộc cũng chờ được đến ngày hôm nay...+
_//_