Đỉnh Phong Nhai nằm ở phía Tây của Bạch Phong phái, còn được gọi là “ vườn linh thảo địa cấp”.
Linh thảo chia thành ba phẩm cấp: Cấp địa, cấp hoàng, cấp thiên.
Cấp địa là linh thảo từ cấp một đến cấp cấp năm, dùng để luyện ra linh đan cấp địa.
Cấp hoàng là linh thảo từ cấp sáu tới cấp tám, dùng để điều chế linh đan cấp hoàng.
Và cấp thiên, là những dạng linh thảo đã hóa nhân, có giọng nói và tu vi, dạng linh thảo này vô cùng quý giá, thiên hạ cũng chưa có nổi mười cây. Linh đan được luyện từ linh thảo cấp thiên vô cùng khó luyện, đến cả đệ nhất thiên tài luyện đan sư Diệp phong chủ cũng chỉ nắm chắc năm phần nếu muốn luyện loại đan dược này, chưa kể nguyên liệu lại quý giá vô cùng.
Tùy nói khả năng thấp như vậy nhưng vào cuối truyện, Thẩm Huyền Vũ bị trúng một loại kịch độc không thể giải. Lúc này tân thiên tài luyện đan sư Hàn Duẫn Kì đã ra tay luyện viên linh đan cấp thiên Thanh Hồn cứu ái nhân.
Như vậy mới nói một trong những bàn tay vàng bự nhất của Thẩm Huyền Vũ chính là dàn hậu cũng hùng hậu, nàng nào nàng nấy không phải có bối cảnh hùng hậu thì cũng là tài giỏi hơn người.
Nghĩ một hồi mà trái tim đã trải qua hai mươi hai năm cô độc của Tiêu Vũ không khỏi thở dài, đến bao giờ mới tìm được nữ thần của đời hắn đây.
Hắn ngồi trên cành cây, giấu lại khí tức nên từ nãy tới giờ có vài nhóm đệ tử đi qua cũng không phát hiện ra.
Dưới gốc cây này là một cây linh thảo cấp hai.
Phải, đây chính là cây linh thảo định mệnh khiến Hàn Duẫn Kì vì quá lơ đãng mà suýt bị yêu thú cấp một “ cắn yêu” một cái.
Tiêu Vũ đã ngồi chực sẵn ở đây nửa canh giờ, có lẽ giờ này kịch tình đại thần đang tới.
Vừa nghĩ vậy Tiêu Vũ liền đã cảm nhận được khí tức của nam chính, quay đầu phóng tầm mắt một cái liền chính là hai thân ảnh con con đang đi tới.
Hàn Duẫn Kì vừa đi chân sáo vừa ngoảnh đầu cười tươi, nụ cười như muôn ngàn đóa hoa đào trên Ngọc Tường điện.
- Thẩm sư huynh, chúng ta mới đi được nửa canh giờ liền đã kiếm được bảy cây linh thảo cấp một, nhưng mà linh thảo cấp hai thực sự chẳng thấy đâu nhỉ.
Thẩm Huyền Vũ: … - Im lặng – ing!
Hàn Duẫn Kì vẫn một mực nói:
- Như thế thì khi đổi được thật nhiều linh thạch đều cho huynh hết.
- Ngươi nghĩ ta thiếu linh thạch à?- Thẩm Huyền Vũ hỏi đầy bất mãn. Hắn chỉ muốn dùng linh thạch sư phụ cho thôi.
Hàn Duẫn kì ngẩn người, bần thần một lúc mới hấp tấp nói:
- Muội … muội cũng không biết vì sao mình lại nói như vậy, xin.. xin lỗi!
Tiêu Vũ lúc này trên cây cười khẩy.
Haha, Hàn tiểu sư muội này, đây chính là bị “ liệu” theo bánh xe của lời thoại đó! Trong cốt truyện Thẩm Huyền Vũ vốn chỉ là đệ tử ngoại môn, linh thạch vốn là thứ xa xỉ nên nàng ấy mới có thể nói được câu đó, giờ mọi thứ đã thay đổi rồi!
Trong lúc Hàn Duẫn Kì đàng luống cuống thì phát hiện ra gốc cây mà Tiêu Vũ đang ngồi, vội vàng rời sự chú ý.
Hàn Duẫn Kì chạy lại gốc cây, vui mừng nói:
- Thẩm sư huynh, huynh xem, đây có phải là gốc Liêu Dương không? Cây Liêu Dương có khả năng hút ánh sáng mặt trời vô cùng tốt. Sư phụ muội nói một loại linh thảo cấp hai tương đối hiếm là Ngạ Hồi thảo thường mọc trong hốc gốc những cây Liêu Dương.
Hàn Duẫn Kì không ngừng thuyết minh mà không để ý rằng Thẩm Huyền Vũ hoàn toàn chẳng hiểu gì về mấy cái thứ linh thảo hay cây cối.
Hàn Duẫn Kì cúi đầu hì hục dưới gốc Liêu Dương, không biết rằng ở bụi cây bên kia đang có sự xao động.
Thẩm Huyền Vũ đứng một bên nên liền trông thấy sự bất thường kia.
Vụt một cái, một bóng đen nhỏ lao vút về phía thân hình nhỏ bé của Hàn Duẫn Kì.
Tiêu Vũ ngồi phía trên hoan hô trong lòng một cái: Cuối cùng cũng được xem cận cảnh nam chính diễn anh hùng cứu mỹ nhân haha.
Vì Tiêu Vũ có tu vi cao thâm, nên cảnh diễn ra bên dưới, tốc độ di chuyển của con lợn tinh cấp phía dưới vô cùng chậm trong mắt hắn.
Nhưng vượt ngoài kịch bản là lợn tinh đang càng gần Hàn Duẫn Kì nhưng Thẩm Huyền Vũ vẫn thờ ơ đứng một bên.
Nam chính!!!! Ngươi đang làm cái gì vậy?! Mau liều mạng ra tay cứu Hàn tiểu sư muội đơn thuần khả ái đáng yêu thanh lệ đi chứ!!! Ngươi có thể thấy chết không cứu như vậy sao?
Vẻ mặt thờ ơ của Thẩm Huyền Vũ thực sự rất trái ngược với khuôn mặt tinh xảo nhưng đang vặn vẹo khó coi của Tiêu Vũ.
Ngay khi cái răng nanh gớm ghiếc của lợn tinh sắp ngoạm vào lưng Hàn Duẫn Kì thì “ xoẹt” một cái.
Lợn tinh đang hung hãn bỗng nhiên biến thành một vũng huyết nhục lẫn lộn trên đất,không những vậy khoảnh đất nơi “lợn tinh” nằm cũng bị hõm sâu xuống, bốc ra cái mùi khó ngửi vô cùng.
Thẩm Huyền Vũ cảnh giác, híp mắt nhìn lên cây cao.
Hàn Duẫn Kì giật mình quay đầu lại, thấy cái cảnh buồn nôn sau lưng thì hét lên thất thanh, mắt trào lệ, miệng lắp bắp:
- Cái … cái gì thế này?!
Tiêu Vũ đổ mồ hôi hột trên cây, ban nãy trong lúc hoảng hốt quá hắn theo bản năng tung một đạo quang ra, không kịp không chế lực đạo mà khiến lợn tinh thảm như vậy.
Một phút mặc niệm.
Là mặc niệm cho hắn a!!! Bị lộ rồi! Nam chính đang dùng con mắt như vũ bão hướng tới vị trí hắn ẩn thân đây nàyyyy.
Thôi được rồi, lộ thì lộ.
Tiêu Vũ phất đi lớp ẩn thân, thả người nhẹ nhàng xuống đất trước ánh mắt kinh ngạc của Hàn Duẫn Kì.
- Tiêu… Tiêu phong… Tiêu sư thúc?! Là người vừa nãy cứu đệ tử sao?
Thẩm Huyền Vũ nắm chặt lòng bàn tay đang run nhẹ của mình, cúi người hành lễ:
- Sư tôn.
Tiêu Vũ đưa ánh mắt thăm dò nhìn nam chính. Rốt cuộc tên này đang nghĩ cái gì mà lại ngó lơ cô vợ nhỏ của mình cho lợn tinh cắn đây? Nam chính tuổi niên thiếu luôn lấy hành hiệp trượng nghĩa là mục tiêu đâu mất rồi?
Nhớ lại mấy lời Thẩm Huyền Vũ nói ban nãy…
Lẽ nào… Vì Hàn Duẫn Kì là nữ nhi, là con gái nên không cứu sao?!!!
Hàn Duẫn Kì ánh mắt long lanh như ngợp đầy sao trời nhìn Tiêu Vũ.
Tiêu phong chủ, quả là một vị đại hiệp!!!
Thẩm sư huynh thật may mắn vì có một người sư phụ tốt như vậy, a… mình là đang ghen tị với huynh ấy sao? Không được!
Tiêu Vũ nếu như đọc được nội tâm của Hàn Duẫn Kì be like: …
Thẩm Huyền Vũ cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn sư phụ của mình.
Bấy giờ có hai luồng cảm xúc không ngừng dâng trào trong lòng của hắn.
Cảm giác ấm áp nơi cõi lòng khi biết sư phụ vẫn luôn âm thầm theo sau bảo vệ hắn, luôn có một người ở phía sau lặng lẽ từng bước bên hắn. Người ấy quan tâm hắn đến nhường nào.
Mặt khác hắn vô cùng chột dạ và lo sợ. Chắc chắn sư phụ đã trông thấy cảnh hắn ngó lơ Hàn Duẫn Kì không cứu, vì vậy mà y mới ra tay.
Hắn bản thân cảm thấy mình không có gì là sai, Hàn Duẫn Kì là Luyện Khí tầng , cho dù có bị lợn tinh cấp một cắn cũng chẳng nguy hiểm gì. Mà cho dù có nguy hiểm thì với linh đan rừng vàng biển bạc của Diệp phong chủ cũng chẳng lo nàng ta mất mạng.
Chính nàng ta cứ nhất nhất đòi đi cùng hắn, vậy cho nàng hối hận, lần sau không dám lại gần hắn nữa là được!
Nhưng hắn sợ sư phụ biết được ý nghĩ của hắn, sư phụ sẽ nghĩ hắn lãnh huyết vô tình, sẽ ghét bỏ hắn.
Chỉ nghĩ vậy thôi mà hắn đã không chịu nổi rồi!