Thẩm Huyền Vũ sau đợt sát hạch, với tư chất tầm thường mà hiển nhiên trở thành đệ tử ngoại môn, những ngày đầu ở Bạch Phong phái luôn bị thiên tư trác tuyệt Tần Thiên Dật- đệ tử thân truyền Bạch Lăng phong tìm đủ cách hèn hạ khiêu khích, bắt nạt.
Thẩm Huyền Vũ vô cùng căm hận, không ngừng cố gắng tu luyện từng ngày nhưng do căn cốt vô phẩm, đan điền eo hẹp, linh mạch nghẹn ngược nghẽn xuôi mà ba tháng trôi qua vẫn chỉ dừng ở Luyện khí tầng .
Kể cả người có tư chất kém cỏi khác ở ngoại môn viện cũng lên Luyện Khí tầng .
Trong một lần thủ đồ Cố Thanh Hoan tổ chức một buổi xuống núi hái thuốc đổi linh thạch cho các tân đệ tử, Thẩm Huyền Vũ bị Tần Thiên Dật hãm hại mà rơi xuống vách núi, rồi nhặt được bàn tay vàng đầu tiên đó là một công pháp bí tịch tên là Thần Đồ, công pháp này có một điểm lạ là cả ma tu lẫn tiên tu đều có thể tu luyện. Lúc này Thẩm Huyền Vũ là một đệ tử ngoại môn, công pháp tu luyện cũng chỉ là một bản công pháp phổ thông hai hào bán đầy ngoài chợ, cả nhân giới cũng không thiếu, nên hắn quyết tâm sẽ tu luyện Thần Đồ.
Thần Đồ là công pháp đi mãi với Thẩm Huyền Vũ trong suốt hành trình của “ Cuồng ngạo thần ma”
Bí ẩn về Thần Đồ mãi sau này tác giả đại nhân mới bật mí.
Nhưng đó là với kịch tình của cốt truyện.
Bấy giờ Tiêu Vũ đã đem nam chính thành đệ tử độc tôn của Bạch Lăng phong, tài phú dị bảo có thể gọi là rừng là bể. Còn thiên tài Tần Thiên Dật lại trở thành đệ tử của Bạch Ngự Phong- Lý Tâm Kiệt, tuy nói sự căm ghét của tiểu tử ấy dành cho Thẩm Huyền Vũ không những giảm mà còn tăng gấp mấy lần trong truyện, nhưng không thể chắc chắn bánh xe kịch tình có lệnh hướng hay không?
Tiêu Vũ đau đầu ngồi nghĩ, Thẩm Huyền Vũ đã ở Bạch Phong lăng ba tháng, tuy được Tiêu Vũ cung cấp cho không biết bao là linh thạch, đan dược nhưng vẫn trì trệ ở Luyện Khí tầng , nếu so với Tần Thiên Dật đã đột phá tầng thì nam chính thực sự … quá bèo.
Bằng mọi giá phải kiếm được Thần Đồ cho nam chính!!!
Nhưng mà Tiêu Vũ hắn đã dành nguyên hai ngày lùng sục khắp cả đỉnh Phong Nhai, ngọn núi nằm trong lãnh thổ Bạch Phong phái- địa điểm hái thuốc trong kịch tình, vậy mà một cái thứ gọi là “ hang động ngay dưới vách núi” cũng không mò ra.
Tiêu Vũ biểu tình: __^__
Ta quả chỉ là một tên pháo hôi, à không, sư phụ của pháo hôi, vận may cũng chẳng thể bằng một phần ngàn của nam chính đại nhân.
Xin đại diện cho hằng hà sa số vị pháo hôi của vũ trụ tiểu thuyết cầu đòi lại công bằng!!!
- Sư tôn, người đang nghĩ gì vậy?- Giọng nói trong trẻo mà chẳng cần nghĩ cũng biết là ai vang lên đánh gãy mạch suy nghĩ hỗn loạn của Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ quay đầu lại nhìn hài tử trước mặt. Từ khi về Bạch Lăng phong hắn đã đem nam chính hảo hảo chăm sóc. Cuối cùng cũng ra dáng vẻ hài tử tuổi, khuôn mặt sáng sủa mang theo niềm tin lớn lên ắt hẳn sẽ siêu cấp anh tuấn ( Như vậy mới níu giữ được dàn hậu cung ba ngàn giai nhân của hắn chứ ha ha), mái tóc đen tuyền được vấn gọn gàng sau gáy, hài tử mặc y phục trắng tuyết y hệt bộ mà Tiêu Vũ đang mặc mang ra vẻ thực thanh thuần khả ái.
Tiêu Vũ không nhịn được cảm khái trong lòng.
- Chuyện gì?- Tiêu Vũ thanh lãnh trả lời.
Thẩm Huyền Vũ nhìn vị tiên nhân trước mắt, y là sư tôn của hắn, người xinh đẹp và tốt bụng nhất thế gian này. Trái tim tiểu hài tử không ngừng rộn ràng mà không hiểu nguyên do.
Thấy sư phụ khẽ nhíu mày, Thẩm Huyền Vũ hốt hoảng đáp lại:
- Vừa nãy Cố sư huynh có tới.
À, kịch tính hái thuốc thẳng tiến!
Đúng như Tiêu Vũ nghĩ, Thẩm Huyền Vũ trình bày gọn gàng về nhiệm vụ hái thuốc đổi linh thạch mà chưởng môn đề ra.
Thực chất những nhiệm vụ này danh chính ngôn thuận là đệ tử thân truyền như Thẩm Huyền Vũ cũng không phải tham gia, dù sao linh thạch của “ Tiêu Vân” cũng là dùng ba đời không hết, hái được vài ba là thuốc đổi được năm viên linh thạch có thể là một món hàng béo bở với đệ tử nội ngoại môn thôi. Sở dĩ trong nguyên tác Tần Thiên Dật rảnh rỗi chạy đi hái thuốc cũng chính là vì muốn hãm hại Thẩm Huyền Vũ nha.
- Tiểu Vũ, ngươi có muốn đi không? – Ngươi không muốn đi cũng phải đi đó!
Thẩm Huyền Vũ hơi nhăn mày, mặt lộ vẻ không cam cùng buồn tủi:
- Sư tôn, đệ tử tư chất kém cỏi, vẫn là nên ở Ngọc Tường điện chịu khó tu luyện, không thể lãng phí thời gian. – Đúng, không thể làm sư phụ của hắn thất vọng được.
Ngươi muốn tăng tu vi thì bắt buộc phải đi!!!
Tiêu Vũ tận dụng một giây huy động toàn bộ tế bào não vận động suy nghĩ, liền nở một nụ cười hiền hòa, một nụ cười mà khiến hài tử trước mặt nhìn đến ngẩn ngơ.
- Không nên quá gượng ép bản thân, thỉnh thoảng cũng nên xuống núi dạo chơi một chút. – Vừa nói hắn vừa đưa tay xoa đầu nam chính.
- Đệ tử đã hiểu.- Thẩm Huyền Vũ cúi đầu đáp.
Nhìn khuôn mặt vẫn ngập tràn những lưỡng lự của nam chính, Tiêu Vũ đành phải đệm thêm vài câu:
- Ngươi cũng không cần gấp, ta tin tưởng ngươi.
Thẩm Huyền Vũ ngẩng đầu nhìn thẳng đôi mắt trong suốt kia. Lời nói của Tiêu Vũ như mạch nguồn dịu ngọt rót vào trái tim nhỏ bé của hắn, ấp ủ trong ấy một hạt mầm.
- Đệ tử hiểu.
Sư phụ không cần phải nó nhiều lời như vậy, đối với hắn, người nói một là một, nói hai sẽ là hai. Cho dù bảo hắn đi chết hắn cũng cam. Nhưng sư phụ luôn để ý đến cảm nhận của hắn, biết hắn luôn gánh nặng tu vi, nên người thường dùng những lời lẽ an ủi hắn.
Hắn thật may mắn vì có một người sư phụ đối xử tốt với mình như vậy!!!