MC: Thể lệ chương trình rất đơn giản, MC đặt câu hỏi, các cặp đôi khách mời lần lượt trả lời, sẵn sàng chưa?
Thẩm Huyền Vũ và Tiêu Vũ nhìn nhau tỏ vẻ sao cũng được.
Tần Thiên Dật ngồi cạnh Tiêu Vũ cười tươi: - Sẵn sàng.
Khúc Diệu khẩn thiết nói với MC: - Hỏi ta là được, sư huynh không thích bị phỏng vấn như vậy.
Còn ngồi trong góc phòng, Tiêu Vân mặt như mất sổ gạo chống tay nhìn, bên cạnh là Sở Nguyệt Hiên nhìn chằm chằm:
- A Vân, nếu thấy khó chịu ta cho trường quay này bay màu luôn.
Tổ biên kịch:....
MC: Câu hỏi đầu tiên: Lần đầu gặp mặt của các bạn là ở đâu, trong hoàn cảnh nào?
Thẩm Huyền Vũ nhắm mắt mỉm cười, bắt đầu chìm vào hồi tưởng:- Lần đầu gặp sư tôn mặc bạch y, ngự kiếm trên trời, muôn phần cao quý, muôn phần diễm lệ. Sư tôn đẹp từ mái tóc, đẹp đến làn da, đẹp sang tới ánh mắt...
MC: Đủ rồi.
Tiêu Vũ nghĩ ngợi: - Nếu là lần đầu biết tới thì là... ở trong hiệu sách. Còn trực tiếp gặp thì ở ngay trước thang trời dẫn lên núi Hà Mộ, khi ta đang cố gắng cứu sống chính mình.
Tần Thiên Dật đợi tới lượt mình thì nói: - Tại cuộc sát hạch đệ tử, Bạc sư huynh đứng bên phía đệ tử của Bạch Dạ phong, bộ dáng vô cùng khinh thường người khác. Thấy ghét hà!
Bạc Cẩn Du thì ngắn gọn súc tích:- Khi Thiên Dật đánh bay một thiếu nữ yếu ớt xuống đài...
Chưa nói hết đã bị Tần Thiên Dật bịt miệng.
Khúc Diệu: Lần đầu ta gặp sư huynh là trong một cuộc sát hạch đệ tử, sư huynh là người kiểm tra căn cốt của ta. Vừa thấy thiên phú của ta huynh ấy liền dịu dàng mời chào “ Đệ hãy tới Bạch Đoan phong của sư tôn ta nhé.”
Cố Thanh Hoan ngại ngần: Chính là vậy, lúc đó ta cảm thấy một mình làm đệ tử thân truyền của Bạch Đoan phong rất cô đơn, nhìn A Khúc hoạt bát như vậy liền muốn chiêu mộ, chứ không phải do thiên phú của đệ đâu!
MC vừa định hướng mắt về phía Tiêu Vân và Sở Nguyệt Hiên đã nhận được câu trả lời đồng thanh:
- Không muốn nhắc tới lần đầu gặp!
MC: Câu hỏi tiếp theo: Tỏ tình khi nào? Nụ hôn đầu là bao giờ? Trong hoàn cảnh nào?
Tiêu Vũ: Bích Tịch lâu. Cùng địa điểm tỏ tình và hôn luôn.
Thẩm Huyền Vũ e dè trả lời: - Tỏ tình là ở Bích Tịch lâu, nhưng nụ hôn đầu là ở Bạch Lăng phong, năm ta mười sáu tuổi, khi sư tôn đang ngủ.
Tiêu Vũ trố mắt: Cái gì? Ngươi dám hôn lén ta? Khi đó mười mười sáu tuổi mà ngươi đã như vậy rồi sao?!
Tần Thiên Dật nhớ tới nụ hôn đầu liền đỏ mặt: - Nụ hôn đầu là ở trên Nguyệt Thế xa. Còn tỏ tình là ở Phật Tử tự.
Bạc Cẩn Du gật đầu đồng ý.
Khúc Diệu tức giận mắng:
- Ta còn chưa có nụ hôn đầu với sư huynh đâu đấy, các người quá đáng vừa thôi! Sư huynh tốt như vậy, thanh khiết như vậy làm sao mà ta dám!!!
Cố Thanh Hoan ngẩn người:
- Không phải chứ A Khúc, hồi nhỏ đệ rất hay hôn ta mà, còn hôn cả môi ta nữa.
Khúc Diệu nhất thời rớt cằm xuống đất.
Vẫn như cũ, Tiêu Vân và Sở Nguyệt Hiên đồng thanh:
- Cái này không thể trả lời được.
MC đọc tiếp: Kỷ niệm đẹp nhất của hai người.
Tiêu Vũ nghĩ ngợi một hồi lâu liền đáp: - Đó là khi ở Ngọc Hồi thành, được cùng Tiểu Vũ ngắm thả hoa đăng, cảnh tượng rất đẹp.
Thẩm Huyền Vũ tiếp lời: - Tất cả khoảng thời gian được bên cạnh sư tôn đều vô cùng đẹp, không thể chọn ra cái nhất được.
Tần Thiên Dật hào hứng kể: Hôm ấy là sinh thần của ta. Tần gia đãi tiệc rất linh đình. Ta chờ mãi nhưng không thấy huynh ấy xuất hiện. Đến khi uống say rồi về phòng, huynh ấy đột nhập từ cửa sổ vào ôm ta ngự kiếm lên mái nhà, cùng ta ở đó ngắm sao cả đêm.
Bạc Cẩn Du gật gật đầu đồng ý.
Lần này Cố Thanh Hoan giành trước:
- Lần đó là lần đầu A Khúc phải xuống núi thi hành nhiệm vụ. Ta đi cùng đệ ấy để giám sát và hỗ trợ, lần đó ta bị mãng tinh cắn trúng độc sốt liền mấy ngày trời, đều là đệ ấy ở bên chăm sóc. Đôi với ta kỉ niệm ấy thật đẹp.
- Lúc đó sư huynh bị như vậy đệ lo muốn chết, sao mà đẹp được chứ? Đẹp nhất là khi huynh cũng ta tới Hải Giang thành, được ngồi thuyền đi hái củ sen, khi ấy thật vui.
Sở Nguyệt Hiên lần này mới trả lời: - Mỗi khi A Vân cười là một lần kỉ niệm với ta.
Tiêu Vân bĩu môi: - Khi sư tôn Phi thăng, ta rất vui!
Sở Nguyệt Hiên::