Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Bom
Anh nhìn mấy chiếc bánh bao đang đựng trong túi, bị chọc giận tới mức bật cười.
Nghĩ đến đây, Cố Thâm liền quay sang lườm cô nói: "Lần sau không cần phải mua bữa sáng cho tôi đâu, tôi có thể tự mua bữa sáng cho mình được."
"Ừ."
Ôn Noãn nhìn theo bóng lưng của anh, cô lén nở một nụ cười rạng rỡ.
Làm sao lại có thể có một người vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo nhưng lại có chút gì đó rất dễ thương như vậy.
Cô bật cười rồi khẽ lắc đầu, trong lòng cô đột nhiên lại cảm thấy vui hơn trước rất nhiều.
Nói thật, cô cảm thấy Cố Thâm của hiện tại nhìn dễ thương hơn rất nhiều so với nhân vật nam chính Cố Thâm trong tiểu thuyết.
Và cô thậm chí còn nghĩ tác giả của bộ truyện đó thực sự không hiểu hết về con người thật của Cố Thâm, nên cách tác giả viết và miêu tả Cố Thâm mới quá sơ sài và mông lung như vậy.
Khi bạn càng trở nên thân thiết với người này, bạn mới có thể phát hiện ra điểm đặc biệt của anh ấy.
Ôn Noãn không hề biết, ở một nơi mà cô không thể nhìn thấy, Cố Thâm cũng đang nở một nụ cười rạng rỡ.
Từng tia nắng ban mai dõi theo những bước chân của hai người, và đã tạo nên một bức tranh tươi đẹp về tuổi thanh xuân.
Cố Thâm quay sang nhìn cô nói: "Tâm trạng của cậu ngày hôm nay có vẻ rất tốt?"
Ôn Noãn khẽ gật đầu, cô bật cười hỏi: "Thật à, có thể nhìn rõ như vậy sao?"
"Đúng vậy." Tay của Cố Thâm khẽ chỉ vào nụ cười rạng rỡ trên khóe môi của cô, anh thành thật trả lời: "Nhìn thấy rất rõ."
Ôn Noãn: "..."
Ôn Noãn bật cười, cô không quan tâm hay là giải thích thêm về điều này bởi vì nó đã hiện rất rõ trên khuôn mặt của cô.
"Tôi sẽ chuyển đến ở trong ký túc xá, bởi vì chuyện này nên bây giờ tôi đang cảm thấy rất vui." Ôn Noãn cũng không có ý định che giấu, cô quyết định sẽ nói thẳng với Cố Thâm.
Bởi vì cô nghĩ chuyện này không sớm thì muộn rồi anh cũng sẽ biết.
Cố Thâm có vẻ rất ngạc nhiên, một lúc sau anh mới lên tiếng hỏi cô: "Thế từ này về sau hai người chúng ta không thể cùng nhau đi tới trường được nữa."
Ôn Noãn khẽ dừng lại, cô khẽ nhắm mặt lại rồi mở mắt ra, từ từ quan sát thật kỹ con đường này.
Con đường được trải đầy bằng những chiếc lá, ngẩng đầu lên cao có thể nhìn thấy những tán cây xanh tươi tốt, nhưng nếu quan sát kĩ bạn còn phát hiện ra những dấu tích năm tháng trên những thân cây già cỗi.
Cô khẽ mím chặt khóe môi: "Tại vì tôi cảm thấy nếu chuyển đến sống ở ký túc xá sẽ thuận tiện hơn."
Cố Thâm đương nhiên có thể hiểu được ẩn ý trong lời nói của cô.
"Cậu định chuyển đến ở ký túc xá vào học kỳ sau à?"
Chỉ còn vài ngày nữa là đến kỳ kiểm tra cuối kì.
Ôn Noãn khẽ lắc đầu: "Chắc là ngày hôm nay luôn, sau khi tan học tôi sẽ về nhà thu dọn đồ đạc rồi sẽ ngay lập tức chuyển đến sống ở ký túc xá."
"Tại sao lại gấp như vậy?"
"Ừ."
Cố Thâm im lặng nhìn cô một lúc rất lâu, nhưng sau đó anh giữ im lặng và không hề hỏi cô thêm bất kỳ điều gì.
Suốt dọc đường, cả hai người đều giữ im lặng, lúc bước vào cổng trường, cả hai người mới chào tạm biệt nhau, rồi mỗi người đi về phía lớp học của mình.
...
Việc đầu tiên mà Ôn Noãn làm khi đến trường chính là cô phải đi lên văn phòng để tìm và nói chuyện với Trương Mẫn, cô đã đưa cho cô ấy lá đơn xin chuyển đến ở trong ký túc xá.
Trương Mẫn nhìn cái tên được ký trong tờ đơn, sau khi xác nhận được đây đúng thực là chữ ký của mẹ cô, bà ấy có hơi ngạc nhiên rồi quay sang nhìn Ôn Noãn, dịu dàng hỏi: "Ôn Noãn, em định lúc nào sẽ chuyển đến ở trong ký túc xá?"
"Càng sớm càng tốt." Cô đứng trước bàn làm việc, nhìn Trương Mẫn hỏi: "Trương lão sư, ngay ngày hôm nay có được không ạ?"
Nghe thấy vậy, Trương Mẫn liền bật cười nói: "Chắc là được, để tí nữa cô đi sang hỏi quản lý bên khu ký túc xá xem còn phòng nào chưa đủ người ở thì cô sẽ sắp xếp cho em vào đấy ở."
"Vâng, em cảm ơn cô."
Trương Mẫn khẽ gật đầu, nhìn cô nói: "Sắp đến giờ vào lớp rồi, em cứ đi về lớp học trước đi.
Ừ, ở phía trước cửa văn phòng có bảng ghi nội quy và quy định trong khi ở ký túc xá, em nhớ phải đọc qua và tránh không vi phạm nhé."
"Vâng."
Sau khi Vương Giaii biết được chuyện Ôn Noãn sẽ chuyển đến sống tại ký túc xá, cô ấy hét ầm lên và vui vẻ nói mình sẽ chuyển đến ký túc xá cùng với cô.
Ôn Noãn nhìn cô ấy nói: "Liệu bố mẹ cậu có cho phép cậu đến đấy ở không?"
Vương Giai nghe thấy vậy liền bĩu môi, dáng vẻ ỉu xìu nói: "Chắc chắn là không đồng ý rồi."
Cô ấy là con gái một trong nhà, mới chỉ không về nhà có ngày mà bố mẹ cô ấy đã làm loạn lên rồi, chứ đừng nhắc đến cái việc chỉ có cuối tuần mới được về nhà thăm bố mẹ, không cần hỏi thì cô ấy cũng biết bố mẹ của cô ấy chắc chắn sẽ không đồng ý.
Ôn Noãn vỗ vai an ủi cô ấy, dịu dàng nói: "Nếu có lựa chọn khác, hoặc không phải vì một vài nguyên nhân ngoài ý muốn, thì tất cả mọi người ai cũng đều thích sống trong nhà của mình hơn."
"Cũng đúng."
Vương Giaii lo lắng nhìn cô, hỏi: "Thế còn cậu, Noãn Noãn, tại sao cậu không muốn sống ở trong nhà tiếp?"
Ôn Noãn khẽ mím môi lại, từ tốn nói: "Câu nói đó chỉ mang tính tương đối mà thôi, đối với trường hợp của tớ thì nên ở trong ký túc xá sẽ tốt hơn."
Thực ra mà nói, cô muốn dọn ra ngoài ở riêng.
Nhưng với tình hình hiện tại, điều đó là chuyện không thể, nếu muốn dọn ra ở riêng thì cô phải đi thuê nhà trọ, mà trong tay cô thì không có quá nhiều tiền.
Đương nhiên là cô sẽ không đụng vào số tiền tiết kiệm và dành dụm của nguyên chủ, nếu chỉ dựa vào số tiền hiện tại cô đang có thì cô thậm chí còn không trả đủ số tiền thuê nhà trong một tháng chứ đừng nói đến mấy chuyện khác, mà chắc chắn cha mẹ Ôn và đặc biệt là mẹ Ôn sẽ không bao giờ đồng ý cho cô làm vậy.
Vương Giaii do dự, rõ ràng cô ấy muốn nói mấy lời an ủi cô, nhưng lại nghĩ dù có nói ra bất cứ điều gì thì cũng đều vô dụng.
Bởi vì Ôn Noãn sẽ không cần đến mấy điều đó.
Thời gian của buổi học trôi qua rất nhanh, lúc mặt trời gần lặn thì Ôn Noãn mới về đến nhà, cô vội vàng đi lên phòng để thu dọn đồ đạc rồi ngay lập tức rời đi.
Cũng may là không có Ôn Nhan và mẹ Ôn ở nhà, nên tất cả mọi việc đều diễn ra rất suôn sẻ và thuận lợi.
Những món đồ mà Ôn Noãn đem theo cũng không nhiều, mà thực ra kể từ khi nguyên chủ đến đây sinh sống, mẹ Ôn cũng chưa từng mua tặng cho cô ấy bất kỳ món đồ gì.
Ngoại trừ hai bộ quần áo ra, còn những món đồ khác đều do ba Ôn mua hoặc nguyên chủ tự bỏ tiền túi ra mua.
Tất cả những món đồ đó Ôn Noãn đều không mang đi theo, cô chỉ cầm theo mấy bộ đồ đồng phục của mình và mấy quyển sách, thậm chí ngay cả chăn bông và gối cô cũng đều để lại.
Cô muốn mình tự bỏ tiền để mua những món đồ đó, cũng may bây giờ đang là mùa hè nên những món đồ cần phải mua cũng không nhiều.
Đồ đạc cô mang theo đều được để trong vali và một chiếc túi.
Thu dọn xong, cô cầm theo hành lý rồi rời đi.
Trước khi rời đi, Ôn Noãn không hề mong muốn nhìn thấy ai hoặc có ai nhìn thấy cảnh này cả.
Nhưng khi cô nhìn thấy có một cậu thiếu niên đang đứng chờ trước cửa nhà, đương nhiên lúc đó cô đã rất bất ngờ.
"Cố Thâm, tại sao cậu lại ở đây?"
Cố Thâm nhíu mày, nhìn mấy món đồ cô đang cầm theo: "Chỉ có từng này đồ thôi sao?"
Ôn Noãn bật cười nói: "Thực ra thì tôi cũng không có nhiều đồ lắm, với lại tôi cũng chỉ chuyển đến sống trong ký túc xá, nếu thiếu thứ gì thì tôi có thể quay về nhà lấy được mà."
Cố Thâm đương nhiên sẽ không tin mấy lời nói này của cô.
Anh chỉ ừ một tiếng, rồi đưa tay ra giúp cô cầm mấy món đồ kia.
"Để tôi tự cầm." Ôn Noãn ngay lập tức từ chối.
Cô đương nhiên biết rất rõ mình và Cố Thâm cũng chưa thân thiết tới mức độ đó.
Cố Thâm nhìn cô chằm chằm, anh dùng một ít lực ở tay là có thể giành được mấy món đồ trong tay Ôn Noãn, chỉ cần dùng một tay là anh có thể xách cả vali lẫn chiếc túi kia lên, anh đi về phía trước mấy bước thì dừng lại, quay lại nhìn cô lạnh lùng nói: "Đừng có cứng đầu như vậy?"
Con gái nhiều khi đừng có cố tỏ ra mình mạnh mẽ, bởi vì nhiều khi làm vậy sẽ tự biến mình trở thành người bị thiệt thòi.
Không biết lý do vì sao, sau khi nghe được câu nói này của Cố Thâm, đột nhiên cô lại không nhịn được cười.
Nếu cô không phải là người mạnh mẽ, thì chắc chắn cô bây giờ đã chết chìm trong những lời chỉ trích và mắng mỏ của các bạn học.
"Để tôi cầm chiếc túi này đi, chiếc túi này cũng không quá nặng."
Thấy đã đi qua con dốc mà anh nhìn thấy con đường trước mặt cũng khá bằng phẳng, lúc này Cố Thâm mới đưa chiếc túi kia cho Ôn Noãn cầm.
Cả hai người cùng nhau bước vào trường, mà trong tay của cả hai đều cầm theo đồ đạc.
Bây giờ đã là buổi tối nên trong trường cũng không có quá nhiều học sinh, giờ này hầu hết các học sinh ngoại trú đã ra về, trong trường bây giờ chỉ còn những học sinh học nội trú nhưng hầu hết mọi người đang ngồi trong ký túc xá để tự học.
Cho nên hình ảnh Cố Thâm và Ôn Noãn đi cùng với nhau cũng chỉ có một vài người bạn học nhìn thấy.
Sau khi đem tất cả các đồ đạc chuyển đến dưới lầu của khu ký túc xá nữ.
Ôn Noãn quay sang nhìn Cố Thâm nói: "Cậu cứ để đồ đạc ở đây, tí nữa tôi tự mang lên được."
"Cậu đi hỏi thử dì quản lý xem liệu tôi có thể mang đồ lên giúp cậu được không?"
Ôn Noãn không còn cách nào khác nên cô đành phải đi hỏi dì quản lý.
Cuối cùng thì Cố Thâm cũng xách đồ đạc giúp cô lên tận trước cửa phòng ký túc xá, sau đó anh quay sang nhìn số phòng được ghi trên cửa, rồi đút tay vào túi quần đứng ở trước cửa nhìn cô nói, "Thôi, tôi đi về đây."
"Cảm ơn cậu."
Ôn Noãn đứng nhìn và quan sát anh một lúc rất lâu, sau đó cô mới ngập ngừng hỏi: "Cố Thâm, hay là để tôi mời cậu ăn một bữa cơm nhé?"
Cố Thâm hừ một tiếng, lạnh lùng từ chối: "Không cần."
Anh dừng lại một lúc, rồi lại nói bổ sung thêm: "Cứ nghĩ đến chuyện rõ ràng cả hai người đi ăn cùng nhau, kết quả là chỉ có một người ngồi ăn còn một người ngồi nhìn.
Là tôi hết cả hứng luôn rồi."
Ôn Noãn không nhịn được nữa, cô liền bật cười.
Cô vội quay mặt sang chỗ khác, khẽ ho khan mấy tiếng, cứ nghĩ đến cảnh tượng lần trước là cô không nhịn được cười, "Tôi sẽ mời cậu đi ăn bữa trưa nhé, bởi vì buổi trưa tôi cũng cần phải ăn cơm nên cậu không phải lo đâu."
Cô tiếp tục nói: "Nhưng không phải là thời điểm bây giờ, sau khi chúng ta làm xong bài thi của kỳ kiểm tra cuối kì rồi chúng ta sẽ nói sau nhé."
Cố Thâm cảm thấy như vậy cũng ổn, nên anh khẽ gật đầu nói: "Được, tôi về trước đây.
Cậu ở lại dọn dẹp đồ đạc tiếp nhé."
"Tạm biệt."
Nhìn Cố Thâm dần đi khuất, lúc này cô mới lôi chiếc chìa khóa vừa nãy Trương Mẫn vừa đưa cho cô, mở cánh cửa phòng kí túc xá ra.
Đôi mắt của Ôn Noãn khẽ lóe sáng lên.
Phòng ký túc xá có chiếc giường, ngoài ra còn được trang bị bàn học và một chiếc tủ đựng quần áo.
Điều kiện cơ sở vật chất mà trường cô đang theo học so với các trường cấp khác thì hiện đại và tiên tiến hơn rất nhiều.
Nên phòng ký túc của trường cũng đầy đủ tiện nghi hơn.
Theo như sắp xếp thì Ôn Noãn sẽ nằm ở chiếc giường duy nhất còn trống ở gần cửa sổ, cô quay sang nhìn chiếc giường bên cạnh, theo như cô được biết chủ nhân của chiếc giường này có tên là Ngu Thư, không phải là bạn cùng lớp với cô, nên cô cũng không biết rõ về người này.
Hai chiếc giường ở phía đối diện của hai cô gái có tên là Ngạc Thiên Thiên và Trình Lại Hàm.
Dù sao cũng gần nghỉ hè rồi mà cô mới dọn đến sống ở ký túc xá, Trương Mẫn cũng không có cách nào khác, nên đành phải đi hỏi các giáo viên chủ nhiệm lớp khác, rồi nhờ cô quản lý ký túc xá xếp cô vào phòng còn trống.
Thực ra Ôn Noãn cũng không hề để ý tới chuyện này, cô đứng dậy thu dọn và sắp xếp đồ đạc vào vị trí.
Cô vừa mới làm xong tất cả mọi việc, thì đúng lúc này hai người bạn học cùng phòng cũng vừa mới kết thúc tiết tự học và đang đi về phòng cùng nhau.
Ngạc Thiên Thiên cùng Trình Lại Hàm là bạn học cùng lớp, lại còn sống cùng một ký túc xá, nên cả hai nhanh chóng trở thành người bạn thân thiết.
Sau khi tan học, cả hai cùng nhau trở về phòng.
Lúc mở cửa ra, họ nhìn thấy Ôn Noãn đang ngồi trên bàn học.
Họ thực sự rất bất ngờ, cũng không biết nên làm gì trước tình huống này.
Ôn Noãn lúc nhìn thấy mấy cô ấy, cô mỉm cười và chủ động nói lời chào hỏi:"Chào hai bạn, mình tên là Ôn Noãn."
Ngạc Thiên Thiên khẽ ừ một tiếng, rồi khẽ gật đầu nói: "Xin chào...!Xin chào.
Tớ tên là Ngạc Thiên Thiên."
Trình Lại Hàm cũng ngay lập tức giới thiệu: "Tớ tên là Trình Lại Hàm."
Sau khi mọi người chào hỏi nhau xong, bầu không khí ở trong ký túc xá đột nhiên trầm xuống.
Ôn Noãn cũng không để ý tới điều này, cô xoay người lại và tiếp tục làm bài tập của mình.
Còn Ngạc Thiên Thiên và Trình Lại Hàm cũng nhanh chóng trở lại trạng thái như ngày thường.
Tối hôm đó, Ngu Thư không về ký túc xá.
Dường như cả Ngạc Thiên Thiên lẫn Trình Lại Hàm đều đã quen với điều này, nên cả hai bọn họ đều không nhắc đến việc này.
Trước giờ đóng cửa và tắt đèn của ký túc xá, Ôn Noãn cũng nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh để đánh răng rửa mắt, sau đó cô cũng leo lên giường đi ngủ.
Ngày đầu tiên cô dọn đến ở trong ký túc xá, bởi vì chiếc giường ở đây quá cứng, thế nên cô nghĩ ngày mai cô phải chạy ra trung tâm thương mại gần đó để mua chăn và gối, bởi vì tình hình kinh tế hiện tại của cô vẫn còn đang khó khăn, cho nên cô nghĩ mình sẽ đi mua đệm sau.
Buổi tối ngày hôm đó, Ôn Noãn đã bị mất ngủ.
Đan Lễ và Cố Thâm đang cùng nhau ăn bữa khuya tại một nhà hàng.
Anh ta im lặng quan sát cái người đang ngồi bên cạnh, miệng khẽ lẩm bẩm nói mấy câu: "Vừa nãy cậu mới chạy đi đâu? Tại sao lúc tôi rủ cậu đi chơi bóng mà cậu lại từ chối?"
Sau khi tan học, cả hai người đã hẹn trước với nhau là sẽ cùng nhau đi ăn tối, nhưng sau đó không biết Cố Thâm đã chạy đi đâu mất?
Cố Thâm quay sang nhìn anh ta: "Từ khi nào mà tôi muốn đi đâu đều phải bẩm báo lại với cậu?"
Đan Lễ: "...!Tôi như vậy không phải vì tôi đang quan tâm đến cậu thôi sao."
Anh ta tức giận cắn một miếng đùi gà thật lớn, miệng nhai nhồm nhoàng, như thể cái đùi gà này chính là hiện thân của Cố Thâm, anh ta làm như vậy cũng chỉ vì muốn giải tỏa cơn nóng giận đang bùng cháy trong người.
Vào buổi đêm, mấy quán thịt nướng thường rất đông khách, từng làn khói trắng bốc lên nghi ngút, ai đã ngửi quen cái mùi này thì họ cảm thấy rất thơm, còn những người nào không quen ngửi cái mùi này thì họ sẽ cảm thấy rất khó chịu và buồn nôn.
Cố Thâm im lặng nghe mấy lời bàn tán nói chuyện của mấy người ngồi ở bàn bên cạnh, anh hừ một tiếng, từ tốn nói: "Từ khi nào cậu lại trở nên hóng hớt thích xen vào chuyện riêng của tôi vậy."
Đan Lễ: "..."
Bị người khác nhìn trúng tim đen, đương nhiên là cảm thấy rất xấu hổ rồi.
Anh ta gật đầu thừa nhận: "Cậu đã đoán đúng, không biết liệu cậu có thể nói cho tôi nghe được không?"
"Tôi sẽ không nói cho cậu biết."
Chỉ cần một câu nói đơn giản mà có thể làm cho anh ta cứng họng, mà anh ta cũng không biết bây giờ nên nói sang chuyện gì mới ổn.
"Cậu không muốn nói thì thôi vậy." Anh ta giữ im lặng một lúc, rồi đột nhiên lên tiếng: "À mà đúng rồi cậu có định tham gia chương trình kia không?"
"Tôi sẽ không tham gia."
"Lý do vì sao?" Đan Lễ há hốc mồm, anh ta thực sự không thể hiểu nổi: "Tại sao cậu lại không tham gia chương trình đó? Rõ ràng năng lực của cậu rất khá.
Tôi còn nghe đồn nếu dành được giải nhất thì sẽ được thưởng một số tiền rất lớn.
Cậu không biết đấy thôi cái người giành giải nhất cuộc thi vào năm ngoài, vào kì thi đại học năm ngoái đã xuất sắc dành vị trí thủ khoa, thậm chí nghe đồn người đó đã tham gia vào giới giải trí, mà phải công nhận tên đó trâu bò thật đấy."
Cố Thâm: "..."
Anh khẽ gật đầu, không thèm để ý tới lời Đan Lễ vừa nói: "Ừ, tên đó trâu bò thật đấy."
Đây xác thực là trả lời cho có lệ.
Đan Lễ cũng không biết bây giờ nên nói gì: "Cậu thực sự không muốn tham gia chương trình đó à? Tôi thú thật với cậu, nhiều khi tôi nghĩ cậu nên làm quen với nhiều bạn mới.
Nghĩ lại từ trước đến này, cậu chỉ có duy nhất một người bạn là tôi đây.
Hầy, nghe là thê thảm thật đấy."
"Không phải vậy."
"Cậu vừa nói không phải cái gì cơ?" Đan Lễ quay sang nhìn anh.
Cố Thâm ngay lập tức phản bác lại lời anh ta vừa nói, anh nhấn mạnh từng câu từng chữ một: "Cậu không phải là người bạn duy nhất của tôi."
Nghe thấy vậy, Đan Lễ trợn tròn mắt lên nhìn, anh ta hét toáng lên: "DM, từ khi nào cậu dám lén lút sau lưng tôi kết bạn với một người khác? Tại sao cậu không nói cho tôi biết, hai người chúng ta bây giờ liệu còn có là anh em chí cốt không?"
"Ôn Noãn."
"Cái gì cơ?"
Cố Thâm nhìn anh ta bằng ánh mắt chán ghét, anh từ tốn nói: "Tôi còn có một người bạn khác, đó chính là Ôn Noãn."
Đan Lễ: "..."
Không biết ngày hôm nay là ngày gì mà toàn gặp phải mấy chuyện sốc.
Anh ta dùng tay khẽ xoa lỗ tai vì anh ta sợ mình nghe không rõ, một lúc sau anh ta dần trấn tĩnh lại, mới phát hiện ra những gì mình nghe vừa nãy đều là sự thật, "Từ khi nào mà cậu với Ôn Noãn lại trở nên thân thiết như vậy?"
"Tại sao tôi phải nói cho cậu biết?"
Đan Lễ khẽ nhún vai, bĩu môi nói: "Thế tại sao cậu là không nói cho tôi biết?"
Anh ta bây giờ rất giống một vị phóng viên chuyên săn lùng mấy tin tức bát quái, dù đối phương lạnh lùng từ chối lời đề nghị phỏng vấn nhưng anh ta vẫn bám theo người kia và nhất định sẽ không bao giờ bỏ cuộc: "Khai thật đi, cậu đang có ý đồ xấu với Ôn Noãn đúng không?"
Cố Thâm mở điện thoại lên xem giờ, nói, "Cậu đã ăn no chưa, nếu no rồi thì đi về thôi."
Đan Lễ: "...!Không phải là cậu muốn chuyển sự chú ý của tôi sang chuyện khác đấy chứ? Thật là quá gượng ép, cậu nên đổi sang cách khác đi!"
"Chỉ cần cách đó hữu dụng thì tôi vẫn tiếp tục dùng"
Đan Lễ: "..."
Đương nhiên, anh ta không thể nói lại được Cố Thâm, thậm chí anh ta còn không có cơ hội để tra hỏi chuyện này, đến tận lúc về nhà, anh ta vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.
Sau khi ngồi trấn tĩnh lại, anh ta mới phát hiện ra một điều rất quan trọng.
Từ khi nào mà Cố Thâm và Ôn Noãn lại trở nên thân thiết với nhau như vậy?.