Xuyên Thành Phu Lang Của Đồ Tể Thô Bạo

chương 100: vu khống

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Gấu Gầy

Đường Thọ thở dài: "Muốn nung ra được đồ sứ có thể sánh được với lò quan, thì lò nung nhỏ kia của lão Giang không được rồi, với lò nung hiện tại này chỉ cho ra đồ sứ ở tầm trung đẳng mà thôi."

Hùng Tráng Sơn quay đầu, con ngươi đen kịt chỉ khi nhìn Đường Thọ mới có chút dịu dàng, hắn nói: "Như vậy là đã rất khá rồi."

Rõ ràng là trả lời đồ sứ, nhưng Đường Thọ vẫn cảm thấy lời này hắn đang nói bản thân cậu. Cho dù không phải chưa từng nghe qua bao lời tâm tình, cũng không phải chưa từng có những triền miên vô cùng, nhưng lúc này cậu lại bởi câu nói đơn giản có ý riêng kia mà đỏ mặt.

Ngay cả đuôi mắt cũng dường như ngượng ngùng: "Ừm... Đúng là tốt."

Trong lúc vô thức hai người đã trở lại khách , tiểu nhị đã sớm mong mỏi trông chờ ở cửa ra vào lúc này trông thấy hai người thì sáng mắt lên, ánh mắt không hề để ý đến sự mập mờ giữa hai người này.

"Hai vị quan khách!" Tiểu nhị nhảy dựng lên vẫy vẫy khăn trên tay, chỉ sợ người ta không nhìn thấy mình.

Bầu không khí mập mờ bị phá hư không còn một mảnh, khuôn mặt Hùng Tráng Sơn trầm xuống như nước đọng, Đường Thọ thấy vậy cười phốc thành tiếng, đưa tay nắm lấy tay nam nhân.

"Được rồi, chúng ta qua đó đi." Bàn tay Hùng Tráng Sơn vẫn thô ráp như thế, dày đặc những vết chai. Cuộc sống giàu có cũng chỉ nuôi dưỡng hắn về thể chất và tinh thần, khiến cho hắn cường tráng hơn, nhưng lại không làm giảm đi sự cần cù. Vết chai trên đôi tay này cọ xát khiến tay Đường Thọ cảm thấy đau nhè nhẹ, bên trong đau đớn lại như mang theo một dòng điện tê tê.

Dòng điện này có lẽ là hai chiều, bên Hùng Tráng Sơn cũng cảm thấy, cho nên khuôn mặt trầm như nước đọng kia thoáng chốc chảy xuôi, xuân về hoa nở.

Tiểu nhị vọt tới trước mặt hai người, vui sướng thấy rõ: "Hùng lang quân gặp chuyện gì vui sao, tâm trạng tốt như thế!"

Đường Thọ nghiêng đầu mắt nhìn khuôn mặt nam nhân cao lớn vạm vỡ bên cạnh, cứ vậy mà vui thích sao, ngay cả một tiểu nhị chưa quen thuộc cũng có thể nhìn ra được hắn đang vui vẻ.

Tiểu nhị lại đảo mắt một vòng, thử dò xét hỏi: "Thế chuyện của hai vị quan khách có thuận lợi hay không?"

Đường Thọ gật đầu, cười nói: "Rất thuận lợi." Cậu mang tới đây nhiều hàng hóa như vậy, ra ngoài khách lập tức chạy thẳng đến vương phủ, hành trình quang minh chính đại như thế chính là để cho người ta nhìn thấy, tiểu nhị của khách hỏi câu này thăm dò cũng là chuyện bình thường.

"Vậy là tốt rồi, chúc mừng quan khách." Tiểu nhị đi phía trước dẫn hai người vào , nói: "Không biết hai vị quan khách có thời gian hay không, ông chủ nhà ta muốn đàm phán kinh doanh với hai vị, người vẫn đợi ở ngay trên lầu đấy."

"Đương nhiên có thể, phiền ngươi dẫn đường." Đường Thọ vui vẻ đồng ý.

"Không dám không dám, đều là chuyện ta phải làm, không thể nói chữ "phiền" được." Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng ấn tượng đối với Đường Thọ và Hùng Tráng Sơn lại tốt hơn vài phần. Với nhóm nghề này của bọn hắn, đặc biệt là ở bên trong Đông Kinh này, địa vị vô cùng thấp, những người có tiền kia lỗ mũi như hếch lên tận trời, làm gì ăn nói khách sáo tử tế với bọn hắn như vậy chứ. Tiểu nhị cũng là người, tất nhiên cũng có lòng tự tôn của mình.

Đi đến một gian phòng loại tốt, tiểu nhị cong tay gõ ba cái, bên trong có tiếng đáp lại, lúc này hắn mới từ bên ngoài mở cửa ra.

"Hai vị khách quý mời vào bên trong."

Bên cạnh bàn có một vị thanh niên ăn mặc sang trọng đang ngồi, trên thân là bộ trường sam tay rộng, nét mặt sáng láng, eo buộc đai bạc, chân đi ủng da, kiểu dáng vô cùng quen mắt, là đế ngàn lớp.

Lúc Đường Thọ dò xét thanh niên ăn mặc sang trọng kia, thanh niên cũng đánh giá hai người bọn họ.

Bởi vì vừa đến thăm Trấn Bắc vương xong, cho nên hai người vẫn khoác trên mình trang phục bằng tơ lụa, bên hông mặc dù không có đai lưng kim ngọc, nhưng cũng là dải lụa màu có giá trị không nhỏ, dưới chân hai người cũng đang đi đôi giày mà nhà mình tự sản xuất, giày vải ngàn lớp.

Giày vải ngàn lớp này cũng chỉ mới thịnh hành ở Đông Kinh từ mùa đông năm ngoái, cho nên kiểu dáng vẫn vô cùng mới mẻ, đang được giới giàu sang ở Đông Kinh khen ngợi hết lời đây. Đáy lòng người thanh niên vốn dĩ vẫn có chút xem thường mấy người thương nhân từ nơi khác tới này, nói đi nói lại, toàn bộ triều Dục này, người nào đi đến Đông Kinh mà không phải thôn dân chứ. Đổ xô đến Đông Kinh theo trào lưu, nhưng loại giày vải ngàn lớp này cũng chỉ mới xuất hiện ở Đông Kinh mà thôi, vậy mà hai người từ thôn quê này đã mang, xem ra nếu không phải bọn họ thường xuyên chạy tới chạy lui ở Đông Kinh, thì tại đây cũng có chút thế lực.

Nghĩ đến lúc nãy chưởng quỹ có báo cáo với mình, đoán rằng hai người này rất có thể là chủ nhân của Đào Hoa Nguyên ở thôn Hạnh Hoa. Vậy mà hắn còn không tin, chủ nhân kia của Đào Hoa Nguyên, không nói đến có kem đánh răng bàn chải đánh răng mà toàn bộ đô Đông Kinh này vô cùng ưa chuộng, hơn nữa mấy thứ ăn uống như mì ăn liền hay mì trà chiên thôi cũng đủ cho bọn họ ngồi ở trong nhà đếm tiền. Huống chi hiện tại trong tay Hùng gia còn nắm trong tay nhà máy sản xuất giấy cho cả triều đình, đây đều là những nghề hái ra tiền, có những thứ này đã đủ để làm nhà giàu nhất một phương rồi, tại sao lại đích thân đi tới Đông Kinh, trên đường đi bao nhiêu gian khổ còn không nói, chút của cải này đến Đông Kinh cũng chẳng là cái thá gì. Ở yên đó làm hoàng đế một cõi thì không ngồi, tại sao lại phải tới đây nhìn sắc mặt của người khác.

Cho nên người thanh niên này không tin hai người tới đây là hai vị chủ nhân của Hùng gia, cho rằng bọn người hầu đang ngạc nhiên làm lố quá, chắc chắn bọn họ chỉ cử hai người đại diện tới mà thôi.

Nhưng giây phút này thanh niên không dám cho là như vậy nữa, nhìn khí phách trên người bọn họ cũng không giống như là trợ thủ, huống hồ lại còn vừa mới thăm hỏi vương phủ một lượt.

Ánh mắt thanh niên vượt qua hai người sau lưng, tiểu nhị khẽ gật đầu một cái. Trong thoáng chốc thanh niên thu hồi lại biểu tình hững hờ, cười xán lạn nói: "Mời ngồi, không biết nên xưng hô với hai vị như thế nào."

Đường Thọ vừa mới hé miệng chuẩn bị nói mình họ Đường, đã bị Hùng Tráng Sơn giành trước: "Hùng.""Hùng phu lang, Hùng lang quân." Thanh niên ăn mặc sang trọng kia nghe theo mà gọi.

Đường Thọ vừa bực mình vừa buồn cười nhìn về phía Hùng Tráng Sơn, Hùng Tráng Sơn vui vẻ nhướng mày.

Hắn thích nghe người khác gọi Đường Thọ là Hùng phu lang, chính là muốn Đường Thọ mang họ của mình, khiến cho mọi người đều biết cậu là của hắn!

Tiểu nhị đi một lát đã quay lại, đi đun nước sôi trở về, rót trà mới.

"Mời dùng." Thanh niên kia cũng không vòng vèo mà nói thẳng: "Nghe chưởng quỹ nhà ta nói, hai vị mang theo hàng hóa của Đào Hoa Nguyên tới đây, có mì ăn liền và mì trà chiên đúng không? Có thể bán cho ta một chút?"

Đường Thọ gật đầu: "Đều có, không biết ông chủ muốn bao nhiêu?"

Thanh niên khí phách mười phần nói: "Tất cả."

Đường Thọ cũng không nói nhiều, đứng dậy dẫn người xuống lầu xem hàng. Xe ngựa bọn hắn mang tới đều dừng ở dưới lầu, hàng hóa ở trên xe đều được đội bảo tiêu thay phiên người mà canh giữ.

Đường Thọ dẫn người đi vào trước xe ngựa, vén bao tải lên, lộ ra hàng hóa tràn đầy được chất trên xe.

Đường Thọ cũng là chủ nhân của nhà máy thực phẩm Đào Hoa Nguyên, cho nên hàng hóa mang tới tất nhiên cũng không giống như những tiểu thương kia. Mì trà chiên đều được đóng thành bao lớn, một bao một trăm năm mươi cân, chồng chất hai tầng, một xe chừng sáu mươi bao, mì trà chiên đậu nành và mì trà chiên mỡ bò xào mỗi loại ba mươi túi.

Đi đến Hùng gia nhập hàng mì trà chiên đậu nành một cân ba mươi tám văn, mì trà chiên mỡ bò xào thì một cân bốn mươi hai văn, nhưng đi đến Đông Kinh giá cả phải gấp đôi, cho dù có bán buôn, mì trà chiên đậu nành cũng phải năm mươi tám văn, mỡ bò xào phải bảy mươi hai văn. Đây đều là hàng hóa xa xỉ.

Chỉ tính mì trà chiên cũng phải năm trăm tám mươi năm lượng, mấy xe còn lại chưa tính đâu. Thanh niên ăn mặc sang trọng kia lập tức run chân, với cái giá tiền này mà mua hết, hắn đúng là không kham nổi, hắn còn tưởng chỉ có ít hàng hóa giống như tiểu thương lúc trước đến nhà hắn cơ, toàn bộ hàng hóa cũng chỉ bằng cái giá tiền này. Thiệt thòi cho hắn vừa rồi còn xem thường người ta, bây giờ xem ra, tác phẩm lớn thế này khẳng định là do hai vị chủ nhân của Hùng gia làm rồi.

Đường Thọ vẫn cười nhẹ nhàng, cậu coi như không nhìn thấy sắc mặt trắng bệch kia của thanh niên, lập tức lần lượt mở hết mấy xe hàng hóa ở phía sau.

Chiếc xe ngựa thứ hai chở mì ăn liền, mì ăn liền đựng trong rương gỗ chất thành chồng, một rương ba mươi túi, tổng cộng ba tầng, phải có đến hơn năm mươi rương. Ánh mắt của Đường Thọ lại không dừng ở đây mà lại đi giới thiệu hàng hóa ở hai xe kia. Kia là cơm cháy và bánh kếp mà Hùng gia mới sản xuất ra, hai thứ này Hùng gia mới làm được, rất đắt hàng, ở Đông Kinh bên này cũng chỉ có quý tộc mới có thể ăn được, căn bản không lưu thông ở trên thị trường.

"Đây là sản phẩm mới cơm cháy và bánh kếp của Đào Hoa Nguyên." Đường Thọ lập tức mở một cái rương ra lấy một túi cơm cháy và bánh kếp, sau khi mở ra đưa cho mọi người vây xem. Khách này vốn toàn là thương nhân lui tới, có nhiều cuộc làm ăn cũng được bàn bạc ở chỗ này, lúc này Đường Thọ có nhiều hàng hóa như thế nên được mọi người chú ý tới, nhao nhao chạy tới: "Để ta nếm thử một chút."

Thanh niên nhận miếng cơm cháy bánh kếp đưa lên miệng, lại nếm thêm miếng nữa. Giáo dưỡng tốt đẹp không cho phép hắn làm lơ những ánh mắt nhìn chằm chằm mình từ phía sau kia, cho nên chỉ có thể đưa ra ngoài.

"Hai thứ này là sản phẩm mới, đến thôn Hạnh Hoa nhập hàng thì hai mươi văn một túi, đưa đến Đông Kinh thì ba mươi hai văn, cũng không đắt lắm đâu. Một túi lớn bánh kếp này bên trong có mười túi nhỏ, tính các ngươi ba mươi ba văn." Đường Thọ cười nói: "Tiền mặt hay ngân phiếu ta đều thu, cũng không cần phiếu nợ, người muốn thanh toán theo kiểu nào?"

Trên mặt thanh niên sang trọng kia lộ vẻ đắng chát, hắn làm gì có nhiều tiền như vậy mà trả nổi chứ, nhà hắn ở Đông Kinh cũng chỉ có khách này, cuộc sống chỉ tính là sung túc.

Một thương nhân ở bên cạnh lập tức nói: "Hắn không có tiền, ta có, cho ta mỗi loại một trăm, ta trả bạc luôn."

Một thương nhân khác đang nói chuyện cùng ông ta vội vàng kéo ông ta lại hỏi: "Vậy chuyện làm ăn của hai chúng ta thì sao?"

"Chuyện này để lát nữa lại nói, hàng hóa của Đào Hoa Nguyên vô cùng bán chạy, ngày thường làm gì gặp được nguồn cung nhiều như vậy cơ chứ, hôm nay ta phải mua đủ vốn."

"Ta muốn hai trăm!" Người xem náo nhiệt nhao nhao xông tới, nhìn qua điệu bộ rất giống cướp bóc.

"Cũng để cho ta một trăm."

"Ta lấy năm mươi."

"Ta muốn ba mươi."

"Ba mươi mà ngươi cũng không ngại nói hay sao, mau nhường cho người khác còn mua."

"Dựa vào đâu chứ, ít hơn thì không bán hay sao, con ruồi chân nhỏ không phải cũng là ruồi à."

Trong nháy mắt Đường Thọ bị bảy tám thương nhân vây quanh, lúc này còn có rất nhiều thương nhân bản địa nháy mắt với tôi tớ bên cạnh, bảo họ về thông báo với thân thích nhà mình, tranh thủ thời gian tới nhập hàng.

Thanh niên ăn mặc sang trọng kia kéo Đường Thọ lại, lo lắng nói: "Ta tới đầu tiên, ngươi cũng không được bỏ sót ta đâu đấy."

Đường Thọ cười nói: "Người xếp ở vị trí thứ nhất, cho người tới trước."

Thanh niên lúc này mới hài lòng, quay người phân phó gã sai vặt luôn đi theo bên cạnh: "Mau đi thông báo cho Đại bá, Nhị bá, còn Nhị cữu Tam cữu nữa, bảo ở nơi này của ta có người đang bán đồ ăn của thôn Hạnh Hoa, nói bọn họ tới mau, nếu chậm chạp chỉ sợ hàng cũng bán sạch hết rồi."

"Vâng." Gã sai vặt vội vàng nhận lệnh mà đi.

Đường Thọ kêu đám người xếp hàng, những tiêu sư hộ tống kia đè chặt chuôi đao nhìn chằm chằm trông coi hàng hóa, phòng ngừa có người thừa dịp hỗn loạn mà cướp đoạt. Mặc khác để một người đi lên lầu, một lát sau gọi xuống thêm mấy người canh giữ nữa, còn có chưởng quỹ và thợ nướng Hùng gia mang tới và Cẩu Đản cùng nữ tử nửa đường cứu được cũng đi xuống đây.

Đường Thọ ghi sổ, Hùng Tráng Sơn nhận tiền, vừa vặn còn bốn người thì trông coi hàng hóa và lấy hàng cho khách.

"Mì ăn liền hai trăm túi, mì trà chiên năm mươi cân, năm mươi túi cơm cháy, ba mươi túi bánh kếp." Đường Thọ hô một tiếng, bốn người đáp lại.

Ba loại kia là do những người trưởng thành đếm số, khách hàng còn yên tâm, đến chỗ này của Cẩu Đản, nhìn thấy một đứa bé choai choai, trong lòng đều nghĩ thầm, đứa bé này biết đếm số sao, tính chuẩn không, liệu có đếm sai không nhỉ. Cho nên đều sẽ chú ý đến bên này hơn một chút, cũng may Cẩu Đản phụ trách bánh kếp, đã đóng gói hết thành túi rồi, cũng dễ đếm, không giống như mì trà chiên còn phải tách theo cân.

Đa số mọi người đều đếm lại một lượt nữa mới đi, còn có mấy người khen Cẩu Đản vài câu.

Lúc này Cẩu Đản sẽ vô cùng vui vẻ lại khiêm tốn trả lời: "Ta chưa từng học qua trường lớp nào, là chưởng quỹ tiên sinh là người tốt, nếu có thời gian rảnh lại dạy ta."

"Vậy xem ra ngươi rất thông minh nha!"

Cẩu Đản được khen vừa đắc ý lại ngại ngùng đỏ mặt, đếm hàng càng thêm cẩn thận.

Đúng lúc này có giọng nói the thé vang lên, âm điệu cao vút: "Hàng hóa của ta sai rồi, đếm thiếu cho ta này!"

Giọng nói của người này vừa bén nhọn lại mỏng, lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt nhìn qua. Đường Thọ dừng bút lại, ngẩng đầu nói xin lỗi vị khách đang đứng trước mặt chờ đăng ký, gọi Hùng Tráng Sơn tới chỗ này lo liệu, còn cậu vội vàng đi qua đó xem có chuyện gì xảy ra.

Khách nhân kia vẫn đang làm ầm ĩ không ngừng, Đường Thọ tiến lên đầu tiên là thở dài, mới nói: "Xin hỏi vị khách nhân này không biết đã đếm sai loại hàng hóa nào vậy, người cứ nói với ta, bọn ta sẽ giải quyết tại đây." Khuôn mặt vị khách kia vô cùng khó coi, tức giận chỉ vào bánh kếp trên xe nhà mình nói: "Chính là cái này, ta mua ba mươi túi, kết quả chỉ giao cho ta hai mươi túi, thiếu những hẳn mười túi. Đây là ta cẩn thận đếm lại còn phát hiện ra, nếu ta không đếm chẳng phải là bị lỗ hay sao?"

Cẩu Đản bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, nước mắt ngập vành mắt, bờ môi run rẩy.

"Con... Con không có, con đã đếm rất kỹ, không thể sai được..."

"Không thể? Cái gì gọi là không thể, ý của ngươi là ta vu khống ngươi sao?" Cuống họng người kia cất cao, giọng nói the thé không tưởng tượng nổi: "Nhà ngươi mới làm một đứa trẻ như vậy đã học cách gian dối, không biết đếm thì có, ta thấy rõ ràng là lấy đồ lung tung, đều xem vận khí của khách. Nơi này nhiều người xếp hàng như vậy, hò hét ầm ĩ, các người tỉ mỉ xem nếu có ai phát hiện ra lập tức bổ sung, còn không có ai phát hiện thì cứ để như vậy. Các ngươi tính toán cũng khôn khéo đấy, hôm sau chắc cũng ăn được không ít tiền đi!"

""Lời chỉ trích này của ngươi, Đường mỗ vạn lần không dám nhận. Người làm nhà ta mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng cũng từng tự mình kinh doanh buôn bán, cho nên những việc này không có gì khó khăn cả."

Người kia lúc này như bùng nổ, quyết không buông tha: "Vậy ý của ngươi là ta vu khống nó đúng không?"

Đường Thọ quả quyết ngắt lời nói: "Không dám, ý của Đường mỗ đây chỉ là một hiểu lầm."

"Hiểu lầm? Ta nhìn rõ ràng các ngươi chính là chủ tớ thông đồng, đã sớm có tính toán từ trước!"

Rầm một tiếng vang động trời, là Hùng Tráng Sơn một tay đập nát cái bàn, hắn lạnh lùng nói: "Ăn nói cho cẩn thận!" Ý tứ của câu này nghĩa là, còn dám nói hươu nói vượn thì sẽ có kết cục giống như cái bàn kia đấy.

Người kia bị dọa đến nói lắp bắp: "Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ta nói cho các ngươi biết, nơi này là Đông Kinh, ta..."

Đường Thọ lạnh lùng nói: "Không cần ngươi nói, ta biết nơi này là Đông Kinh, chúng ta không muốn làm gì cả, chỉ muốn chứng minh bọn ta trong sạch. Vậy ngươi nói là công nhân nhà ta đếm sai, như vậy đồ vật ở chỗ nào, lấy ra trước mặt mọi người đếm lại một lần, yêu cầu này chắc không quá đáng đi!"

"Đếm thì đếm, hàng hóa ở chỗ này hết, tự ngươi đếm đi!"

Mấy túi bánh kê xếp chồng ở trên xe, bên cạnh còn có mấy rương gỗ xếp thành mấy chồng, là rương gỗ mà mình đựng mì ăn liền. Cái rương gỗ này mang về cũng vô dụng, huống hồ cũng không phải chất liệu gỗ tốt gì, sản xuất cũng thô ráp, mười lăm văn một cái, muốn lấy thì lấy. Vì vậy thấy trên xe của hắn có, cũng không có gì lạ.

Đường Thọ đếm lại một lần, đúng là hai mươi túi, thiếu tròn mười túi, cậu lại lấy sổ sách so sánh, người này đúng là mua ba mươi túi bánh kếp.

"Con, con đếm ba mươi túi thật mà." Cẩu Đản sợ quá khóc.

Tên kia ngẩng cổ lên, đắc ý nhìn Đường Thọ: "Bọn ta là người Đông Kinh nên ánh mắt không thiển cận như mấy bọn nông dân các ngươi, có bao nhiêu liền nói bấy nhiêu, chưa từng nói điêu người, làm sao làm việc trái với lương tâm được."

"Bây giờ đã điều tra rõ ràng, là các người bán thiếu cho ta, ngươi nói xem bây giờ phải làm sao?"

Bên cạnh có người cảm thấy chuyện này như xé nhỏ thành to, bận rộn như thế này ngay cả người lớn còn có thể phạm sai lầm nói gì đến một đứa bé, nhưng mà cho dù thế nào đi nữa, để cho trẻ con đếm hàng vẫn là do Hùng gia sai trước.

"Thế này đi, thiếu mười túi hãy bổ sung cho người ta mười túi, dù sao cũng là các ngươi đếm ít hàng cho hắn, sau đó đừng để đứa bé này đếm nữa, trẻ con đếm không đúng là chuyện bình thường."

"Vậy thì làm sao được cơ chứ!" Người kia tức giận bất bình nói: "Đây là ta phát hiện, nếu không kịp phát hiện ra thì làm sao bây giờ?"

Có người nói: "Còn có thể làm sao được, thì cấp bù cho ngươi thôi. Ai mà chả có lúc sai sót, chỉ cần cố gắng sai sót thật ít là được."

Mắt thấy những người xung quanh giống như không nói chuyện giúp mình, mọi chuyện chuyển biến không mấy tốt đẹp, người này lập tức châm ngòi nói: "Các người nói nhẹ nhàng đơn giản nhỉ, nhưng ta thấy nếu những người trước đó cũng bị như vậy nhưng không phát hiện ra thì sao chứ? Đứa trẻ này có thể đếm sai hàng cho ta, tất nhiên cũng có thể đếm sai cho người khác!"

Lúc này mới không còn ai lên tiếng. Nhưng Đường Thọ lại nhếch lông mày, việc hôm nay nhất định phải giải quyết êm đẹp, nếu không những người đã mua hàng rồi lại đều quay về tìm nói hàng hóa bị đưa thiếu, cho dù có đảm bảo đền bù lại hay là không đền bù thì thanh danh cũng mang tiếng xấu rồi, cậu còn định mở cửa hàng ở Đông Kinh này. Nếu như đảm bảo đền bù, thì mấy năm này khó tránh khỏi việc vàng thau lẫn lộn, cậu sẽ chịu tổn thất không thể nhỏ. Nếu trong này mà có đồ sứ nữa, thì không biết náo loạn thành cái dạng gì.

Huống chi Đường Thọ vẫn tin tưởng Cẩu Đản, đứa nhỏ này tự mình kinh doanh một thời gian dài như vậy, không có khả năng đếm đến số lượng nhỏ như ba mươi này còn nhầm, mà bản thân tên nhóc này lại vốn cẩn thận.

Ánh mắt Đường Thọ rơi vào bảy rương đồ vật trên xe, ánh mắt chợt lóe.

"Đã phát hiện ra đếm sai, vậy may mà ngươi trước khi đi đếm qua hàng hóa lại một lần, tránh cho mấy thứ mới mua lúc nãy cũng đếm lỗi, đến lúc đó ngươi lại quay về tìm ta, thì tính thế nào, vậy là chúng ta đếm sai, hay là chính các ngươi làm mất?"

Trong giây lát anh mắt người kia có chút bối rối, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại: "Tất nhiên là các ngươi tính sai, ai bảo các ngươi để cho một đứa bé lừa gạt bọn ta!"

Đường Thọ chỉ vào ba người đếm hàng chỗ chưởng quỹ nói: "Bọn hắn cũng không phải trẻ con, nhưng cũng nên kiểm tra lại thì tốt hơn."

"Không... Không cần, không phải trẻ con làm sao lại đếm sai được chứ, hơn nữa lúc nãy ta cũng đếm lại rồi, không sai."

Thấy bộ dáng này của hắn chắc chắn có quỷ, không đợi Đường Thọ phân phó, mấy tiêu sư được thuê tới kia đã sớm không nhìn nổi rồi. Mặc dù bọn hắn làm thuê cho Hùng gia, nhưng trên dọc đường đi quan hệ với Hùng gia vô cùng tốt, ở thôn Hạnh Hoa Hùng gia lại có mấy phần mặt mũi, cho nên cũng nguyện ý làm thân tạo mối quan hệ tốt.

Dương tiêu đầu mặc kệ hắn nói, một phát đẩy người ra, mở bảy rương gỗ kiểm tra lại. Sáu cái trước đều là mì ăn liền và mì trà chiên được sắp xếp ngay ngắn, nhưng đến rương cuối cùng, mặc dù vẫn đầy ắp, nhưng thật ra là chứa bánh kếp ở dưới và được xếp hai loại mì lên trên.

Sắc mặt người kia lập tức xám xịt.

Đường Thọ nhặt từng túi bánh kếp ra lần lượt đếm: "Một, hai, ba... Mười." Giọng nói Đường Thọ lạnh như đóng băng: "Đúng tròn mười túi, ngươi muốn nói thế nào đây?"

Người kia cứng cổ, cố cãi nói: "Thế nào cái gì, chỉ là hiểu lầm thôi, có lẽ lúc ta đếm xong tiện tay thả vào bên trong rồi quên. Ta, ta không đòi ngươi bồi thường nữa là được chứ gì."

Lúc này đám người xung quanh cũng kịp phản ứng, người này tám phần là cố ý.

Có người xì một tiếng mỉa mai: "Tại sao lúc bảo người ta sai, ngươi bắt một hai phải bồi thường, bây giờ đến mình sai, sao không nói gì đến chuyện bồi thường nữa thế."

Tên kia nói: "Đâu phải là ta cố ý."

Chuyện này cho dù náo loạn ồn ào cũng không có kết quả gì, hắn cứ cãi chày cãi cối còn làm gì được nữa, cũng chẳng thể tẩn cho hắn một trận đuổi ra, nên chỉ có thể thả hắn đi.

Có khách mua hàng chỉ bóng lưng người kia rời đi nói: "Ta nhận ra hắn, hắn họ Chu, ở ngay trên đường Hưng Hòa, là hàng xóm của nhà đại ca ta."

—------

Truyện Chữ Hay