Xuyên Thành Phu Lang Của Đồ Tể Thô Bạo

chương 104: bán chạy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Thảo Giang

Đồ vật mà tiểu lang quân Mạnh Du dùng chắc chắn là đồ tốt rồi, trong nhà nào có khả năng, đều nhao nhao móc bạc mua trở về dùng. Thời tiết càng ngày càng lạnh như lúc này vốn là thời điểm thích hợp để dùng loại bình giữ nhiệt, lại được hai nhà Mạnh, Kim tận lực tuyên truyền nữa, nên ở Đông Kinh nổi lên trào lưu về bình giữ nhiệt này.

Ai có chút chút kiến thức đều biết loại bình này có thể bảo vệ nhiệt độ của nước sôi không lạnh. Đến mức lúc người ta phà trà đãi khách cũng trở thành dùng bình giữ nhiệt này đổ nước sôi ra pha trà ngay trước mặt khách, một cái bình giữ nhiệt như thế đã trở thành một biểu tượng cho nhà phú quý, cảm giác như có những đồ vật lớn quý giá vào những thập niên bảy mươi, tám mươi.

Nam nữ mới đính hôn ở Đông Kinh, cũng sẽ thêm đồ vật này vào trong lễ hỏi hoặc là bên trong đồ cưới.

Ngày hôm đó, vào một sáng sớm tại một trường tư thục ở Đông Kinh, các học sinh mặc quần áo dài tay mỏng nối đuôi nhau đi vào, quần áo mỏng manh bị gió lùa bay phấp phới, đi vào trong phòng vẫn cảm thấy lạnh đến không ngừng run rẩy, còn có một số thiếu niên vì đẹp mắt mà ăn mặc mỏng manh hơn lúc này răng cũng đánh vào nhau lập cập.

"Trần Minh, ngươi mặc ít quá, đây là thời tiết nào rồi mà ngươi còn ăn mặc thế này, ngươi xem xem trường học cũng đâu có tiểu nương tử, ngươi ăn mặc phong lưu thế kia cho ai nhìn." Triệu Chí lấy tập giấy rút từ trong ngăn bàn ra rút lấy một tờ giấy trắng tinh mềm mại, mạnh mẽ chà xát mũi vài cái, lúc này mới cảm thấy toàn bộ khoang mũi đều thông suốt, như thể cuối cùng cũng đã bình phục lại, lập tức hít một ngụm không khí thật lớn.

Triệu Chí ném khăn giấy đã dùng qua vào thùng rác rồi thở dài: "May mắn mà có tập khăn giấy, nếu không ta bị cảm đến cái mức này mà dùng khăn tay lau nước mũi, không biết khăn kia sẽ bẩn thành cái giống gì, có khi một ngày đã bốc mùi rồi." Triệu Chí gật gù đắc ý, mang theo giọng mũi nói: "Chiếc khăn giấy này đúng là thứ đồ tốt, còn có giấy vệ sinh kia nữa, lau trên mông cũng mềm mại, vô cùng dễ chịu."

Trần Minh buồn cười nhìn mắt hắn: "Ta nhớ nhà ngươi cũng có người mở một cửa hàng bán giấy nhỉ, lúc ấy không phải rất ghét hay sao, thề đời này tẩy chay nhà người kia, sao mới mấy tháng đã quên rồi thế." Thật sự quá lạnh, Trần Minh bị cóng đến run cả người.

"Đó là vì lúc trước ta chưa biết vật dụng này có cái gì tốt, bây giờ biết, nhưng cũng không có sao cả, không phải tiên sinh đã nói vạn vật đều phải phát triển, sự lạc hậu cuối cùng cũng sẽ bị đào thải, chẳng lẽ ngươi có thứ tốt không dùng lại cứ cổ hủ dùng mấy thứ lạc hậu à." Bỗng nhiên Triệu Chí chuyển đề tài nói: "Nếu không chịu nổi thì nói với tiên sinh một tiếng, để người nấu cho ngươi bát canh gừng, chứ từ nãy tới giờ ngươi cứ run rẩy thế có khi lại bị cảm lạnh rồi."

"Đúng đấy, Trần Minh, ngươi nói với tiên sinh một câu, để tiên sinh nhờ người đi nấu canh gừng cho ngươi uống, đuổi hơi lạnh đi, để khỏi bị bệnh nặng thật." Một bạn học cũng theo đó khuyên nhủ.

Lúc Trương Chí lên tiếng chuẩn bị khuyên thì thấy đột nhiên một gã sai vặt chạy vào từ cửa: "Lang quân, lang quân, trong nhà sai ta đến đưa nước nóng cho người."

Trương Chí ngẩng đầu lên nhìn là gã sai vặt nhà hắn, gã sai vặt chạy lại gần, hắn mới nhìn rõ trong tay gã sai vặt kia cầm một bình giữ nhiệt. Cảm giác lạnh buốt trên người khiến hắn phải vỗ đùi cái đét một cái: "Sao mình lại quên không mang theo cơ chứ."

Các bạn học giàu có một chút đều nhận ra được cái bình trong tay gã sai vặt, reo lên: "Là bình giữ nhiệt!"

"Bình giữ nhiệt, hôm qua thấy cha ta mua về rất nhiều để phân phát cho các viện. Cho nên ta cũng được một cái."

Cũng có một số học sinh nghèo không biết bình giữ nhiệt là gì, lập tức đi đến hò reo muốn nhìn.Trương Chí đắc ý quên cả lạnh, lấy bình giữ nhiệt đổ ra một bát nước nóng vẫn bốc hơi nghi ngút.

"Cái bình này đúng là có thể giữ ấm, không phải lừa đảo."

Trương Chí cười nói: "Đương nhiên không phải lừa gạt gì, các ngươi nhìn nước này mang từ nhà ta đến trường tư thục mất một đoạn đường xa như vậy mà nước vẫn nóng bỏng. Đúng lúc ta mang theo đường, chúng ta mỗi người pha một bát nước chè uống, uống hết nước lại nhờ tiên sinh đun một ấm nước rót vào đây là được."

Một bát nước chè nóng hầm hập trôi xuống bụng xua đuổi toàn bộ khí lạnh, Trương Chí cảm giác máu toàn thân lại lưu thông, cả người như được sống lại lần nữa.

Một bát nước chè nóng hầm hập này đã giúp Trương Chí khỏi nhiễm bệnh cảm lạnh, các bạn học cũng biết đây là vật dụng hữu ích, sau khi tan học, hai ba người hẹn hò nhau đi mua bình giữ nhiệt, ngày hôm sau mỗi bàn học ở trường tư thục đều thấy bày bình giữ nhiệt.

Đứa bé mười mấy tuổi trở về nhà kể cho cha mình nghe về cái bình thần kỳ này, bên trong trường tư thục ai cũng có, người cha nghe xong lập tức dẫn con tới cửa hàng kia định mua, kết quả hỏi giá cả lại phải ba lượng hai trăm văn, hai mắt đều trợn tròn.

"Con, con không biết thứ này đắt như vậy, cha à con không mua nữa đâu." Đáy mắt đứa nhỏ tràn đầy thất vọng, ỉu xìu xuống.

Cha của hắn chính là người bán mì ăn liền trên đường phố, nhà cửa cũng đều bán cả rồi, đâu còn nhiều bạc như vậy để cho hắn mua một cái bình nhỏ đắt như thế chứ.

Cao Nhị đỏ mặt, chọn tới chọn lui nửa ngày như vậy cuối cùng lại không mua, Cao Nhị thấy mặt mình nóng bừng.

"Cha à, thứ này đâu làm đói bụng mà cũng chẳng làm no bụng được, bỏ đi, chúng ta để dành tiền mua nhà cửa."

Cao Nhị vô cùng áy náy nhìn đại nhi tử, vuốt vuốt đỉnh đầu con trai. Đường Thọ và Hùng Tráng Sơn đúng lúc này vừa từ bên ngoài trở về, bọn họ cứ tạm thời mua bán ở một chỗ như thế, khi nào không đi dạo bên ngoài thì cũng sẽ ở trong cửa tiệm chỉ bảo.

"Hùng phu lang, Hùng lang quân." Cao Nhị trông thấy hai người đi vào thì vô cùng mừng rỡ nói: "Hai vị đến Đông Kinh từ lúc nào thế, chắc là cũng nghe nói về bình giữ nhiệt nên đến mua đúng không."

Đường Thọ làm thế nào cũng không nhớ tới người đàn ông nhiệt tình này là ai, nghi ngờ hỏi: "Các hạ là..."

"Ta là Cao Nhị." Cao Nhị cũng không buồn bã để bụng: "Trước đây ta từng nhập mì ăn liền từ nhà người, nếu không nhờ có mì ăn liền ở nhà người thì sạp hàng nhỏ nhà ta không thể kinh doanh nổi nữa rồi, không chừng bây giờ ta đang lỗ chịu thiệt ở đó đấy!" Cho dù đối với Hùng gia mà nói cũng chỉ là một lần mua bán bình thường, nhưng lại vô cùng có ý nghĩa đối với Cao Nhị, nếu không có cuộc buôn bán đó thì hắn không biết mình có thể gắng gượng qua khoảng thời gian bị vợ bỏ kia không.

Hóa ra là khách quen, mặc dù Đường Thọ không có ấn tượng gì đặc biệt đối với người đàn ông kia, nhưng vẫn nhẹ nhàng cười trả lời: "Cửa tiệm này cũng là nơi buôn bán của ta."

Cao Nhị nói ra lời khen ngợi từ đáy lòng: "Người thật là lợi hại, luôn luôn có đồ vật mới lạ!"

Nói chuyện qua lại vài câu sau đó Cao Nhị lập tức dẫn con mình rời đi, Đường Thọ nhìn thấy trong tay hắn không mua thứ gì, hỏi thăm chưởng quỹ mới biết không phải là không chọn được, mà là quá đắt, không mua nổi.

"Trong viện lại có lô hàng mới đến, ngươi nhìn xem chuyển vào trong đi, còn một xe khác thì đừng động vào đồ ở trên đó, những bình giữ nhiệt kia là của Kim gia, ngươi cho người đến thông báo với Kim Cẩm Trình đi."

Thấy chưởng quỹ đứng im không nhúc nhích, lại không ngừng liếc qua Đường Thọ, hình như có lời muốn nói.

Đường Thọ ôn hòa hỏi: "Sao vậy?"

Chưởng quỹ nghĩ nghĩ, hắn cũng vì muốn tốt cho cửa hàng, nên có nói đúng hay không, có lẽ Hùng phu lang cũng sẽ không trách tội, lúc này mới lên tiếng: "Hùng phu lang, bình giữ nhiệt này vốn là hàng độc quyền của chúng ta ở Đông Kinh, ai muốn mua đều phải đến tìm chúng ta, người khác cũng không học lẻn được tay nghề này, nhưng sao người còn hợp tác cùng với lang quân của Kim gia thế, không phải là đang san sẻ lợi ích của cuộc làm ăn ra ngoài hay sao?"

Đường Thọ cũng không giải thích cặn kẽ quan hệ lợi hay thiệt ở trong đó, càng không thể nói với chưởng quỹ rằng thế lực của cậu ở Đông Kinh quá mức yếu ớt, cần một người trợ lực được, chỉ nói: "Không sao cả, lần này chúng ta lại cải tiến, cứ xem đi, Kim gia không thể bán qua chúng ta được."

Sáng sớm, bên trong trường tư thục đã rùm beng um trời, các học sinh líu ríu cùng vây quanh một chỗ.

"Trần Minh, sao bình giữ nhiệt của ngươi lại nhỏ như thế, còn có quai đeo có thể mang theo bên người bất cứ lúc nào nữa."

Trần Minh kiêu ngạo hếch cằm lên: "Đây cũng không phải bình giữ nhiệt, mà gọi là cốc giữ nhiệt. Nó chỉ nhỏ như vậy thôi, nhưng cũng giữ ấm được như thế đấy, còn có thể mang theo dễ dàng bên người, đi đâu cũng cầm được, lúc nào cũng có thể uống nước nóng."

"Cái này chắc là rẻ hơn cả bình giữ nhiệt nhỉ?" Dù sao nó cũng nhỏ hơn gần nửa, nếu như giá cả cũng thấp hơn xíu thì hắn có thể cân nhắc mua một cái.

Ai mà ngờ được Trần Minh lại giơ một ngón tay lên lắc lắc: "Cũng không phải, cái này còn đắt hơn mấy văn so với bình giữ nhiệt."

"Tại sao chứ, nhìn bé như vậy, đây không phải đang lừa người sao?"

"Lúc đó ta cũng nói như vậy, nhưng chưởng quỹ đã nói với ta, cốc giữ nhiệt được làm nhỏ như vậy thuận tiện mang bên người, lại còn rất đặc biệt, cho dù lớn hơn, cũng đâu thể lúc nào cũng mang theo bên mình nha. Cốc giữ nhiệt thế này cha ta đi làm cũng có thể cầm, uống thì chỉ cần vặn nắp là uống được nước nóng. Cả một ngày phải làm việc giữa mùa đông băng tuyết ngập trời muốn uống ngụm nước nóng cũng thành điều xa xỉ, có thứ này bên người có thể đeo sau lưng, khát vặn ra là có thể uống, còn có thể làm ấm người."

"Nói cũng đúng."

Trong một khoảng thời gian ngắn trên mỗi bàn ở trường tư thục đều có bình giữ nhiệt, mấy ngày sau nữa, rất nhiều quan viên trong triều đình cũng đều đeo cốc giữ nhiệt như thế đi làm, lúc gặp mặt có khi còn trêu ghẹo lẫn nhau nữa.

"Trương thị lang, sao ông lại quay về thế?" Vương thị lang cũng nhậm chức tại Hộ bộ nhìn thấy Trương thị lang vội vàng nhảy xuống xe ngựa lập tức hỏi.

"À, ta về đến nhà mới phát hiện mình để quên cốc giữ nhiệt, cho nên tranh thủ thời gian quay về đây lấy." Trương thị lang nói.

Vương thị lang nói: "Nhà cũng về đến nơi rồi, có quên đồ thì để mai rồi lại lấy không được à?"

Trương thị lang cười nói: "Không giấu gì ngươi, bây giờ đúng là ta không thể rời khỏi nó giây phút nào được. Lúc trước khi không có nó cũng thấy không sao cả, bây giờ một phút không có nó bên cạnh là không quen. Đặc biệt là lúc ban đêm tỉnh dậy, miệng đắng lưỡi khô, chỉ cần đưa tay sờ bên gối thấy nó rồi vặn nắp ra là có thể uống nước ấm, không cần quấy rầy đến ai, bớt thêm việc khỏi bao phiền phức, ngả đầu xuống là có thể ngủ tiếp. Trong đêm mà không có cái này, đến uống ngụm nước cũng khó khăn."

Vương thị lang vội cúi đầu nhìn trên người mình một chút, thấy đồ đã ở đây, mới cười nói: "Cửa hàng Đào Hoa Nguyên này mới mở mà đã kiếm được tiền đầy bồn rồi, ta thấy bao nhiêu người cũng đều đeo một cái trên lưng, ngươi không biết bây giờ trên đường cái còn có người đeo theo nó, khát lập tức đứng lại trên đường trực tiếp uống một ngụm nước nóng, vô cùng thoải mái kia."

Trương thị lang cười cười rẽ vào Hộ bộ. Kim Cẩm Minh ung dung đi ra, không biết nghĩ đến cái gì mà nhẹ giọng cười cười.

Gã sai vặt vội vàng tiến tới nói: "Đại lang quân gặp chuyện gì mà tâm trạng lại tốt thế, nói ra cho tiểu nhân cùng chung vui với ạ."

"Ta hả, ta đang nghĩ tới nhị đệ, đúng là người ngốc cũng có phúc của người ngốc mà."

Gã sai vặt cau mũi một cái: "Đại lang quân, ta thấy chuyện hợp tác giữa Nhị lang quân và Đào Hoa Nguyên, như thể để tận dụng thức ăn thừa vậy. Đầu tiên bọn hắn bán bình giữ nhiệt, chờ đến lúc bán được kha khá rồi, khi chúng ta bắt đầu buôn bán bình giữ nhiệt thì nhà hắn lại bắt đầu bán cốc giữ nhiệt, vậy không phải là từ trước đến nay toàn vượt trước chúng ta một bước hay sao. Như vậy thì chúng ta còn làm ăn thế nào được chứ?"

Kim Cẩm Minh lại cười nói: "Ngươi ấy, vẫn chưa được, nói ít học nhiều đi, lần mua bán này nhị đệ làm không lỗ đâu. Ngươi suy nghĩ một chút xem, bình giữ nhiệt của chúng ta không phải vừa bán ra đã được rất nhiều đại gia tộc để mắt tới hay sao, đến hiện tại vẫn còn bán rất chạy. Đây là khía cạnh mà Hùng gia không đứng vững được, cho nên không sợ chúng ta gặp chuyện gì."

Gã sai vặt xụ mặt xuống: "Được rồi, ta vẫn chưa hiểu lắm."

"Nếu không thì làm sao ta là lang quân còn ngươi là gã sai vặt chứ." Kim Cẩm Minh nói: "Đi theo bên người lang quân từ từ mà học hỏi, học xong đến ngày nào đó rời khỏi phủ là tùy vào bản lĩnh của ngươi."

- -------

Truyện Chữ Hay