Lúc vừa mới bắt đầu, Đoạn Tu Hàn cũng không tin tưởng Tạ Ngu.
Thậm chí còn có ý tưởng chờ sau khi báo thù liền giết tên ma tu này diệt khẩu.
Nhưng dần dần Tạ Ngu ở trong lòng Đoạn Tu Hàn đã là một người không thể thay thế trong tâm hắn.
Sư tôn của hắn cùng những sư tôn ma tu khác không giống nhau.
Không giết người, không luyện công cũng không phát cuồng.
Mỗi ngày chuyện hắn thích nhất chính là ngủ đến khi mặt trời lên cao, dùng muỗng gỗ múc một chút thức ăn cho chim rồi đưa đến trong miệng con vẹt.
Tạ Ngu thích ăn đồ vật mới lạ, thường xuyên kêu Cẩn Nhiên ra ngoài mua cho hắn mua cho hắn khoai tây chiên hạnh nhân.
Vì thế Đoạn Tu Hàn liền mỗi ngày làm điểm tâm cho Tạ Ngu, còn không cần biết mẫu dạng nào.
Đến bây giờ, Tạ Ngu trừ bỏ đồ ăn hắn làm thì cái gì cũng đều không thích ăn.
Và điều mà Đoạn Tu Hàn thích nhất.
Chính là nghe tiếng hít thở đều đều khi Tạ Ngu lười biếng đi vào giấc ngủ.
Nhìn Tạ Ngu hơi trợn to đôi mắt khi ăn những đồ hắn làm.
Cùng với khi Tạ Ngu vươn ra một bàn tay trắng như tuyết nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu hắn.
Ở bên Tạ Ngu, lệ khí báo thù của Đoạn Tu Hàn tựa hồ đang dần tan biến.
Rất nhiều thời điểm hắn đều suy nghĩ, nếu có thể cùng sư tôn cả đời sinh hoạt không người quấy rầy ở Thực Sát Điện cũng có thể là hạnh phúc.
Nếu...trên lưng hắn không mang huyết hải thâm thù.
Tạ Ngu giúp Đoạn Tu Hàn rót rượu hoa đào hoa, sau đó nói:" Vi sư gần đây có chút lười biếng tuy không nghiêm khắc đốc xúc, nhưng ngươi cũng không thể chậm trễ, có biết chưa?"
"Đồ nhi biết." Đoạn Tu Hàn tiếp nhận rượu Tạ Ngu đưa qua, hương thơm nhàn nhạt phả vào chóp mũi.
Tạ Ngu thấy hắn không có uống, liền thúc giục nói: "Đây là rượu hoa đào do vi sư nhưỡng, thơm ngọt thuần khiết, vào đông uống ấm cơ thể thật sự rất tốt."
Đoạn Tu Hàn gật gật đầu, hơi hơi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó nói: "Sư tôn nhưỡng rượu quả nhiên uống rất ngon."
【 chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ "Biến phản đồ thành lô đỉnh", tiến độ . 】
Trong đầu âm điện tử lại lần nữa vang lên, Tạ Ngu đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt.
Dưỡng trẻ nhiều năm như vậy a hắn cuối cùng đã có thể hết khổ.
Hắn vừa mới trong rượu hạ một loại dược, có thành phần thúc tình có thể chậm rãi đem người bình thường biến thành lô đỉnh.
Không bao lâu, Đoạn Tu Hàn liền sẽ cảm thấy dục hỏa đốt người, khi đó lại tiến hành song tu, tu vi của hắn có thể nói là một bước nhảy vọt.
Tạ Ngu từ nhỏ dưỡng trẻ đến khi lớn thật sự không có hứng thú.
Hắn chỉ là mơ tưởng về nhà mà thôi.
Đều ở đây ngây ngốc suốt mười năm, hắn vô cùng tưởng niệm cái món lẩu hiện đại, nướng BBQ cùng Douyin.
Tuy rằng Đoạn Tu Hàn nghe lời lại ngoan ngoãn, nuôi lớn cũng khá hài lòng, nhưng vì có thể rời đi nơi này, hắn cũng chỉ cố nhịn đau chút bỏ những thứ yêu thích...
Tạ Ngu ngước mắt liền thấy Đoạn Tu Hàn dùng đôi mắt như chó con mà nhìn về phía hắn, lại uống một ngụm nói:
"Cảm ơn sư tôn, đồ nhi thực thích."
Xong rồi... khó hiểu mà có chút áy náy cùng chột dạ.
Thực mau, Tạ Ngu tìm cho chính mình một lý do thích hợp, dù sao mưu kế của bản thân không bao lâu liền sẽ bị Đoạn Tu Hàn phát hiện, sau đó hắn liền có thể quang vinh mà lui thân, hoàn mỹ mà kết thúc.
Loại dược lượng này đối với vai ác mà nói... hẳn không tính là cái gì đi?
Tạ Ngu tâm hạ xuống, "Cái kia về sau nhàn rỗi không có việc gì liền tới uống nhiều một chút, đối với ngươi luyện công cũng có chỗ lợi."
"Vâng." Đoạn Tu Hàn uống vài chén rượu xuống bụng, ánh mắt hơi hơi mê ly, hai má tựa hồ nhiễm đỏ ửng.
Hắn nhìn sư tôn trước mặt, giống như so với ngày thường... Càng đẹp mắt.
Về sau hắn muốn tìm bạn lữ mà nói nhất định phải tìm người so với sư tôn còn phải xinh đẹp hơn.
"Sư tôn... Đồ nhi làm cho ngươi điểm tâm có hài lòng không?"Đoạn Tu Hàn trong giọng nói hỗn loạn vài phần men say, chờ đợi mà dò hỏi.
Tạ Ngu thở dài, sớm biết vậy liền đem dược quăng vô đồ ăn, nhìn đứa nhỏ này say...
"Vừa lòng vừa lòng, ngươi ăn xong rồi liền mau trở về nghỉ ngơi đi." . Ngôn Tình Sủng
Đoạn Tu Hàn đột nhiên giống như một tiểu hài tử ba tuổi mà ngồi xuống bên người Tạ Ngu ôm cánh tay hắn làm nũng nói:
"Đồ nhi hôm nay... Muốn cùng sư tôn ngủ."