Kỳ Thiệu Thành nhìn mắt Hạ Uyển bắt đầu hồng lên, cảm thấy cô bé này là trời cao phái xuống để hành mình, mà mình lại không có một chút biện pháp nào để ứng phó.
Tống Hà nhìn một mảng máu lớn cũng giật mình trong lòng, nhưng so với Hạ Uyển thì cô vẫn bình tĩnh hơn, hỏi: "Nghiêm trọng không anh? Phải làm phẫu thuật không ạ?"
"Không có việc gì, đã băng bó tốt rồi, bị thương nhẹ thôi." Kỳ Thiệu Thành đáp.
Tống Hà thấy Kỳ Thiệu Thành tuy trả lời câu hỏi của mình, nhưng ánh mắt không ngừng hướng về phía Hạ Uyển, thức thời nói: "Em đi hỏi bác sĩ xem có cần yêu cầu chú ý gì hay không."
Sau đó chừa lại hai người bọn họ, mình thì đi rồi.
Cứ việc xung quanh không có người, nhưng dù sao cũng là ở bên ngoài, lại không giống tối hôm qua có bóng đêm che lấp, ở trước công chúng, nam nữ trẻ tuổi phải tị hiềm.
Kỳ Thiệu Thành dựa gần Hạ Uyển thì không tốt lắm, lại sợ cô giống ngày hôm qua không thể ngừng khóc được, đành phải đến gần nửa bước hỏi: "Khóc cái gì?"
Thật ra Hạ Uyển không có khóc, chỉ là hốc mắt đỏ lên, nhưng lần này cô nhanh chóng khống chế tốt cảm xúc của mình, hỏi: "Đau không?"
Kỳ Thiệu Thành ngẩn ra, đây là vấn đề gì vậy.
Hạ Uyển cũng mới ý thức được mình hỏi cái gì.
Đầu tiên là đỏ vành tai, tiếp theo lan rộng đến má.
Kỳ Thiệu Thành cười, cười đến đặc biệt đẹp.
Đôi môi mỏng hơi hé mở, khóe môi chậm rãi cong lên, đôi mắt cong vừa phải.
Ở trong mắt Hạ Uyển một màn này giống như được tua với tốc độ chậm, cho tới khi bị nụ cười này vọt đến trong mắt, ngọt đến trong lòng.
"Một chút cũng không đau." Kỳ Thiệu Thành không coi lời này như một lời nói đùa, mà nghiêm túc trả lời.
Sau đó thanh âm nhẹ đi, phảng phất như nỉ non, "Thật là người bạn nhỏ."
Hạ Uyển: Tươi cười dần dần biến mất.
Cô cũng không muốn làm người bạn nhỏ!!
Ngay khi Kỳ Thiệu Thành nói lời kia, Hạ Uyển không muốn cùng anh ở chỗ này, xoay người đi tìm Tống Hà.
Kỳ Thiệu Thành đại khái biết vì sao người bạn nhỏ tức giận, hơi hơi cúi đầu che lấp ý cười trên mặt mình, nâng lên tay trái không bị thương rờ rờ mũi, cũng đi theo.
Tống Hà nghiêm túc nghe bác sĩ dặn dò, cảm ơn bác sĩ rồi đi lấy thuốc.
Tống Hà từ phòng khám bệnh ra tới sắc mặt không tốt lắm, nếu cô cùng Hạ Uyển không tới, Kỳ Thiệu Thành phỏng chừng thuốc cũng không lấy mà trực tiếp đi luôn.
Tống Hà vừa ra tới, Kỳ Thiệu Thành đột nhiên ý thức được cái gì, giải thích nói: "Không phải vết thương nghiêm trọng gì, nó sẽ mau tốt lên, không cần phải uống thuốc."
Hạ Uyển ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh một cái, tức giận mà nói: "Anh nghe lời dặn của bác sĩ được không?"
Kỳ Thiệu Thành gật gật đầu, không nói.
Chờ từ bệnh viện ra, ba người trực tiếp trở về cho phòng đang thuê.
Kỳ Thiệu Thành bị thương cánh tay phải, sinh hoạt có chút bất tiện, nhưng trong phòng này lại có ba cô gái nhỏ, Kỳ Thiệu Thành ở lại cũng không ổn, vì vậy ban ngày thì anh lại đây còn buổi tối trở về ký túc xá.
Có thể cùng người bạn nhỏ tiếp xúc nhiều hơn, Kỳ Thiệu Thành đương nhiên sẽ không có ý kiến.
Kỳ Thiệu Thành xem như nghĩ thông suốt.
Mặc kệ Hạ Uyển có thích anh trước hay không, dù sao hôm nay ở bệnh viện chớp mắt nhìn thấy Hạ Uyển, anh đã biết mình phải nhận mệnh.
Nhưng một khi đã như vậy, anh sẽ không mặc kệ người bạn nhỏ toàn thân mà lui.
Chỉ là hiện tại ngại việc tuổi tác, anh không dễ hành động, cũng không thể để cho người khác nhanh chân đến trước.
Đặc biệt là nhóm những chú heo con cùng tuổi kia.
Kỳ Thiệu Thành bận một ngày, không ăn gì nên có chút đói, hỏi: "Trong nhà có gì ăn không?"
Tống Hà liếc mắt nhìn Hạ Uyển một cái, giữa trưa bọn cô ăn ở nhà ăn trường học, cơm của Tống Vĩnh Trường cũng là Tống Hà mang về, cũng không để dành món nào, ngoại trừ......
Kỳ Thiệu Thành cũng nhìn thấy bánh bột ngô được đặt ở trên bệ bếp, duỗi tay muốn lấy đi.
Bị Hạ Uyển tay mắt lanh lẹ đoạt lấy, nói: "Cái này lạnh không thể ăn."
Tống Hà cũng nói: "Nếu không em nấu cho anh món gì ăn tạm nha."
Kỳ Thiệu Thành xua xua tay nói: "Anh tùy tiện ăn là được, hai em nhanh chóng trở về đi học đi."
Kỳ Thiệu Thành không màng ngăn cản vẫn là cầm một cái bánh bột ngô, cắn một miếng đầu tiên biểu tình có chút cứng lại, tiếp theo nhìn thấy vẻ mặt Tống Hà không nỡ nhìn thẳng, biểu tình Hạ Uyển xấu hổ và giận dữ đến chết.
Anh nghĩ hẳn là phải đem việc học nấu ăn vào chương trình rồi.
Dù vậy Kỳ Thiệu Thành vẫn căng da đầu ăn xong cái bánh như cũ.
Tống Hà, người đồng dạng buổi sáng cũng ăn qua bánh bột ngô nay, trong nội tâm cảm thán, anh của cô đối với Hạ Uyển là chân ái nha.
Cái bánh không có hương vị gì thậm chí bột còn chưa chín kỹ vậy mà ảnh ăn được hết.
Hạ Uyển và Tống Hà trở lại trường học vừa kịp giờ học.
Lâm Thanh Thanh phát hiện hai người trở về vội vàng chạy tới, nói: "Thầy Lý hơi tức giận và dặn hai người quay lại thì tới tìm thầy ấy."
Thầy Lý nhìn hai học sinh cuối đầu ngoan ngoãn nhận sai trước mặt mình, có tức giận cũng không làm gì được, đành phải dặn hai cô về sau phải chú ý, có chuyện gì phải tới tìm thầy cô xin nghỉ, tiếp theo ông yêu cầu mỗi người phải viết một bản kiểm điểm nộp lại rồi tha cho hai cô về.
Đi ra khỏi văn phòng của thầy, Hạ Uyển thở phào nhẹ nhõm và chớp mắt với Tống Hà, chuyện này xem như kết thúc rồi.
Tống Hà nhịn không được vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt còn mang nét trẻ con của Hạ Uyển, nói: "Uyển Uyển, sao em có thể đáng yêu như vậy nha."
Nhìn gương mặt tươi cười của Tống Hà, Hạ Uyển đưa ra một quyết định.
Cô cũng không nghĩ tới mình ra quyết định nhanh như vậy, nhưng cô muốn thử một lần, hơn nữa bất luận kết quả như thế nào đều không hối hận.
Kỳ Thiệu Thành chờ hai em học sinh đi học, liền vào nhà chào tạm biệt Tống Vĩnh Trường rồi khóa cửa kỹ, đi trở về Cục Công An.
Nhiệm vụ đã kết thúc, phải về báo cáo tình hình cho bên phía thủ đô, tổng kết chuyến công tác này.
Đoàn trưởng Lưu không nghĩ tới nhận được điện thoại của Kỳ Thiệu Thành sớm như vậy.
Lúc đầu, ông đã gửi một nhiệm vụ với thời gian ủ bệnh dài, và thậm chí còn chọn sẵn người làm nhiệm vụ tiếp theo.
Chỉ mới một tháng, Kỳ Thiệu Thành đã hoàn thành nó.
"Vậy cậu muốn quay về......" Đoàn trưởng Lưu chưa kịp hỏi tới "Sao", đã bị Kỳ Thiệu Thành chặn.
"Không trở về, dưỡng thương." Kỳ Thiệu Thành dứt khoát lưu loát trả lời bốn chữ.
Đoàn trưởng Lưu biết ngay từ đầu Kỳ Thiệu Thành tức giận khi được gửi đi với lại ông cũng đã quen với bộ dáng này của, tính tình tốt hỏi: "Cậu còn bị thương, nếu không trở về quân y xem bệnh.
Đừng để lại di chứng gì."
"Không có việc gì, nếu quan tâm tôi thì cho tôi thêm mấy ngày nghỉ." Kỳ Thiệu Thành thẳng thắn nói.
"Như thế nào? Cậu có chuyện?" Đoàn trưởng Lưu hỏi.
Kỳ Thiệu Thành không biết nghĩ tới cái gì, cười khẽ một tiếng, nói: "Dạ."
Đoàn trưởng Lưu có chút tò mò, người lính dưới quyền này của ông đã nhiều năm không nghỉ phép, nghỉ phép lần trước là do bộ đội điều tra hồ sơ gửi cho cậu ta.
"Không có việc gì tôi cúp máy đây? Chiếm dụng thiết bị công cộng không tốt lắm đâu." Kỳ Thiệu Thành là dùng điện thoại ở Cục Công An gọi, vừa vặn lấy cái cớ cúp điện thoại.
"Được rồi, tôi phê chuẩn kỳ nghỉ cho cậu.
Khi nào về đơn vị chờ thông báo, nhưng có chuyện gì vậy? Nói đi tôi giúp cậu ra chủ ý." Đoàn trưởng Lưu chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi.
Kỳ Thiệu Thành lựa chọn nghe có chọn lọc bỏ qua nửa câu sau, nói: "Vậy thì tốt, tôi cúp đây."
Đoàn trưởng Lưu nghe đối diện truyền đến âm thanh đô đô, cười mắng: "Thằng nhóc thúi."
Chuyện gì?
"Chung thân đại sự." Kỳ Thiệu Thành cười nhẹ ra tiếng..
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/xuyen-thanh-phao-hoi-phat-he-tot-so-nhat/chuong-41