Sân Tiêu Diên Lễ ở không gọi Đông viện, nhưng gần cửa Đông.
Lúc này y còn ở thư phòng, đèn thư phòng sáng, Tiêu Tứ Lang đến.
Dưới ánh đèn Tiêu Diên Lễ bình tĩnh khắc chế, hết sức chăm chú đọc sách.
Tiêu Tứ Lang không biết tại sao, tâm lý thở phào một cái, bên tai truyền đến tiếng Nhâm Hoài Phong, hắn liếc mắt một cái về hướng đó.
Cửa sổ mở ra, âm thanh nghe được càng rõ ràng.
“Muộn như vậy còn tới đây?” Tiêu Diên Lễ khép sách lại.
Tiêu Tứ Lang ừ một tiếng, “Nhị ca, bên ngoài quá ồn.”
Tiêu Diên Lễ giương mắt, ánh mắt lạnh lùng.
“Đến cười nhạo ta?”
“Không dám!” Tiêu Tứ Lang cười nói, nhìn lướt qua cuốn sách trong tay Tiêu Diên Lễ, “Đạo kinh? Đây không phải là sách năm tám tuổi Nhị ca đã thuộc rồi sao?”
“Ôn cố mà tri tân [].” Tiêu Diên Lễ thu sách, khép lại, đặt trên bàn.
[] học cái cũ để biết cái mới
Tiêu Tứ Lang chỉ chỉ bên ngoài, “Cái loại ở bên ngoài làm ầm ĩ giờ này, Nhị ca, hắn điên rồi sao!”
Tiêu Diên Lễ không nói gì, một lát sau, y đứng lên, đi tới trước cửa sổ, trước cửa sổ là một vườn trúc.
Loại trúc này, không quản xuân hạ thu đông, đều xanh um tươi tốt.
Tiêu Diên Lễ nhẹ giọng nói: “Ngươi còn tin thật hay sao?”
Tiêu Tứ Lang chê cười nói: “Ta có tin hay không không liên quan, vấn đề ở chỗ…”
“Hắn nếu thật sự có tâm tư với ngươi, không thể giữ lại.”
Khuôn mặt Tiêu Diên Lễ không có bất kỳ cảm xúc gì, mâu sắc không nhúc nhích.
“Hiện vào lúc bấp bênh này, Phụng An Bá phủ với bọn chúng không phải người cùng đường…”
“Ít nhất cũng không phải kẻ địch của chúng ta, trước tiên không nên động thủ.”
Tiêu Diên Lễ ép mình trên bệ cửa sổ gỗ thô ráp, cảm giác sắc bén nhô ra xẹt qua ngón tay, ánh mắt y không chớp, không biết đang nhìn cái gì.
Tiêu Tứ Lang nói: “Nhị ca, hắn có thể hai mang, không biết giúp đỡ ai, nếu không phải hắn huyên náo khắp thành, Nhị ca không cần thú Thừa Ninh Quận chúa kia vào cửa sớm như vậy.”
“Chuyện sớm hay muộn, sớm một ngày muộn một ngày khác nhau chỗ nào, ngươi yên tâm, nàng sẽ không sinh ra huyết mạch Tiêu gia.”
Tiêu Diên Lễ đem lời Tiêu Tứ Lang muốn nói đều nói hết, hắn không thể nói gì thêm.
Một trận gió lạnh thổi vào, Tiêu Tứ Lang nhìn bóng đêm bên ngoài, “Sợ là sẽ mưa.”
Quả nhiên dứt lời, hạt mưa lớn chừng hạt đậu đập trên bệ cửa sổ.
Kéo theo Nhâm Hoài Phong cách một bức tường, tiếng hò hét tan nát cõi lòng.
Tiêu Tứ Lang nghe, lại nhìn thần sắc Tiêu Diên Lễ, không khỏi cười lạnh một tiếng, “Người kia căn bản cũng không phải diễn trò, Nhị ca, trên lưng ngươi nợ tình.”
Tiêu Diên Lễ im lặng không lên tiếng, nửa ngày mới nói: “Nợ tình Nhâm Hoài Phong hắn ở hậu viện, không ở ta. Lời như vậy sau này không nên nói nữa.”
“Ngươi thật không ra ngoài thấy hắn?”
“Thấy hắn làm gì, hắn yêu ra sao hay như nào, liên quan gì tới ta?”
Tiêu Tứ Lang không tiếp tục nói nữa.
Tiêu Diên Lễ đứng bên cửa sổ, chợt có nước mưa đập trên mặt y, y giống như không cảm nhận được.
Tiêu Tứ Lang bỗng nhiên thở dài, “Nhị ca, ngươi cũng đừng…”
Tiêu Diên Lễ nghe vậy cau mày.
Tiêu Tứ Lang nửa câu còn lại không nói ra.
Hắn yên tĩnh chốc lát, vẫn là nói: “Nhị ca, ta cảm thấy được trong lòng ngươi có người.”
Thần sắc Tiêu Diên Lễ căng thẳng như muốn vỡ nứt, giật giật môi, muốn nói cái gì, lại áp chế chính mình không lên tiếng.
Cuối cùng chỉ lộ ra hai chữ, “Không có.”
“Đêm lạnh, mưa lớn, trên người Nhâm Tam chịu vài lần thương tổn, chưa lành, xem ra lần này muốn bệnh càng thêm nặng. Nhị ca nếu không nguyện hiện tại trừ hắn, vậy trước tiên đánh đuổi hắn đi, đỡ phải bận lòng.”
Tiêu Diên Lễ mắt lạnh nhìn Tiêu Tứ Lang, “Tứ đệ, ta lớn hơn ngươi vài tuổi, ngươi không cần dò xét ta.”
Tiêu Tứ Lang nghẹn chốc lát, phút chốc cả giận nói: “Nhâm Tam chẳng ra gì, ta hiện tại hận không thể một kiếm giết chết hỗn tiểu tử kia! Dám phong lưu đến trên đầu Tiêu gia ta! Nhị ca, không quan tâm hắn có phải họ Nhâm, có phải Phụng An Bá phủ Thế tử, hắn vượt quá giới hạn, đáng chết!”
Tiêu Diên Lễ không đáp lại, Tiêu Tứ Lang cũng không có ý tiếp tục, dừng một chút, quay đầu chuyển sang chuyện khác: “Tích Thu mang thai, còn chưa nói cho mẫu thân.”
“Thật không?” Lông mày Tiêu Diên Lễ giật giật, sau đó trên mặt hiện ra vẻ vui mừng, “Chuyện vui này còn không mau báo cho mẫu thân, để nàng cao hứng một chút?”
“Đợi thêm chút thời gian đi, ta sợ xảy ra chuyện gì.” Tiêu Tứ Lang nói.
“Còn hài tử kia, nếu không để mẫu thân chăm sóc, bên người còn có Đại tẩu cùng Ngũ muội muội, Tứ đệ muội chỉ cần chuyên tâm dưỡng thai cho tốt, không nên khiến nàng quá mức vất vả.”
Tiêu Diên Lễ an bài xong, trong lòng y dường như chỉ có toàn bộ Tiêu gia.
Một chữ tình này, với y mà nói, không quan trọng.
Hai lần thú thê, đều không phải người yêu, nhưng hắn vẫn tận sức tận trách làm theo.
Cùng người khác, vẫn duy trì chừng mực nên có, đối nhân xử thế vĩnh viễn hợp tình hợp lý như vậy.
Thứ duy nhất làm y bại lộ tâm tình, cũng chỉ có Nhâm Hoài Phong.
“Ngày ấy Nhị ca đoạt lấy kiếm trong tay ta muốn giết Nhâm Tam, ta còn thực sự sợ ngươi động thủ.”
Tiêu Diên Lễ hỏi: “Vì sao?”
Tiêu Tứ Lang nói: “Ngươi muốn thật giết hắn, chính là thật sự tức giận, ta không biết kết cuộc sau đó như thế nào.”
Tiêu Diên Lễ nhẹ giọng nở nụ cười, “Giết thì giết, kết thúc chuyện như vậy Nhị ca làm được, ngươi không cần lo lắng, trở về đi, ta muốn đọc sách.”
Tiêu Tứ Lang nghe vậy, liền rời đi.
Đêm hôm ấy, Nhâm Hoài Phong ở ngoài Tuyên Ninh Hầu phủ gào thét tan nát cõi lòng, đến sau nửa đêm, khí lực phảng phất dùng hết, đầu óc mơ mơ hồ hồ, không để ý ngã xuống ven đường.
Nước đọng ven đường ngập nửa người hắn, trong Tiêu phủ không có ai ra quản, chỉ có tường cao đại viện mái ngói trải dài.
Rạng sáng ngày thứ hai, thời điểm lão quản gia Nhâm phủ và Trư Mao tìm tới hắn, còn tưởng rằng hắn không còn thở.
Giống như một bộ thi thể lạnh lẽo.
Lão quản gia rơi lệ ào ạt, lần đầu tiên dùng hết sức bình sinh cắn răng nghiến lợi căm hận Tiêu gia, “Họ Tiêu, hại người rất nặng a!”
“Lão quản gia, thân thể Tam gia nóng quá, sợ là không được.” Trư Mao khóc nức nở nói.
“Nói hươu nói vượn cái gì! Còn không mau mang Tam gia đi!”
Trư Mao cõng Nhâm Hoài Phong, cùng lão quản gia vội vã rời đi.
Cách một bức tường trên một gian lầu nhỏ nào đó, cánh cửa sổ mở ra một đêm, cứ như vậy đóng lại.
Có người ở ngoài tường hô một đêm, có người ở trên lầu đứng một đêm.
Qua năm, sáu ngày, cửa lớn Phụng An Bá phủ vẫn lục tục không ngừng có đại phu đến, Nhâm Hoài Phong bị bệnh, bệnh rất nặng, sốt cao không hạ, thuốc và kim châm cứu liên tục tiến vào.
Tiếng gió âm thầm truyền tới, sợ là hết thuốc chữa.
Tiêu Tứ Lang nói: “Lần này không cần chúng ta động thủ, Nhâm Tam này thật muốn tự mình tìm đường chết rồi!”
Lúc nói lời này nhìn sắc mặt Tiêu Diên Lễ.
Biểu tình Tiêu Diên Lễ gì cũng không có.
Hắn cảm thấy tự chuốc nhục nhã.
Thẩm Thừa Ninh vào cửa Tiêu gia năm, sáu ngày, cũng không thấy Tiêu Diên Lễ thêm thân cận nàng, tâm lý càng nghĩ càng khó chịu.
Lại nghe nói đêm tân hôn Nhâm Hoài Phong đến nháo, mà tân lang động phòng hoa chúc cửa phòng nàng cũng không vào một bước, không khỏi vừa tức vừa hận.
Nàng chạy tới chất vấn Tiêu Diên Lễ, Tiêu Diên Lễ vân đạm phong khinh như trước trả lời nàng: “Gần đây bận rộn, kính xin quận chúa thông cảm.”
Thẩm Thừa Ninh không tin, “Nhị gia, ta là thê tử ngươi cưới hỏi đàng hoàng, ngươi vì sao đối với ta, đến người xa lạ cũng không bằng?”
Tiêu Diên Lễ nhàn nhạt nói: “Quận chúa, người lớn lên ở Thận Quận Vương phủ, chắc hẳn phải biết, con cháu gia tộc lớn, không có tư cách nói chuyện yêu đương. Ngươi nếu nguyện ý, thì làm tốt Tuyên Ninh hầu phủ Thế tử phu nhân, nếu xem thường thân phận này, cũng không cần ở lại.”
“Tiêu Diên Lễ!” Thẩm Thừa Ninh hận cực, gần như cắt đứt đầu ngón tay của chính mình.
“Ngươi thật sự đối với ta không có một chút tình cảm?”
“Quận chúa sai rồi, ta với ngươi là phu thê, tất nhiên là có tình cảm.”
“Nhưng…” Thẩm Thừa Ninh nhìn thần sắc Tiêu Diên Lễ lạnh lùng, trong lúc hoảng hốt cảm thấy nam nhân này kỳ thực từ trong xương cốt là động vật máu lạnh, vô tình, người sống mà như tượng điêu khắc.
Nàng có chút sợ hãi Tiêu Diên Lễ như vậy, nhưng lại không nỡ Tiêu Diên Lễ như vậy.
Nàng nhắm mắt lại, khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt.
“Con cháu gia tộc lớn, không có tư cách nói chuyện yêu đương? Vậy ngươi xem Nhâm Hoài Phong là gì?” Âm giọng Thẩm Thừa Ninh trở nên sắc nhọn, “Hắn yêu thích ai, liền huyên náo khắp thành đều biết, bây giờ đều sắp chết vì ngươi rồi, ngươi không xúc động chút nào sao?”
Tiêu Diên Lễ cau mày, ngữ khí lạnh lẽo cứng rắn, “Quận chúa, ta là phu quân ngươi, ngươi cho là ta nên có gì xúc động?”
Thần sắc Tiêu Diên Lễ vẫn lạnh lùng như thế, phảng phất như việc không liên quan tới mình, y không hề quan tâm.
Thậm chí còn mang theo một tia phẫn nộ vì bị vũ nhục.
Thẩm Thừa Ninh nhìn một chút, liền nở nụ cười. Cười đến có điểm thê thảm, như là đang khóc.
Tiêu Diên Lễ nghiêng mắt, không nhìn tới nàng.
Chỉ nghe được bên tai, nữ nhân đem toàn lực âm thanh hét lên.
“Tiêu Diên Lễ, ngươi chính là cái loại khốn nạn vô tình vô nghĩa!”
Tiêu Diên Lễ hơi kéo khóe miệng, không phủ nhận.
Đêm đó, Đông Tích Thu cảm thấy thân thể khó chịu, Tiêu Tứ Lang sốt ruột hoảng loạn chạy đến dược phòng trong phủ, chuẩn bị gõ cửa mời ngự y vì bệnh tình của Tiêu Minh Tú ở lại trong phủ.
Không ngờ đèn dược phòng vẫn sáng, Tiêu Tứ Lang hỏi: “Sao khuya khoắt, còn có người tới bắt thuốc hay sao? Là Ngũ muội muội hay lão thái quân?”
Lão ngự y lắc lắc đầu, “Cũng không phải, là Nhị gia, sắc mặt Nhị gia không tốt.”
“Nhị ca bị bệnh?” Tiêu Tứ Lang nghi hoặc, ban ngày cũng không nhìn ra nha.
“Như là nhiễm phong hàn, cầm đi mấy dược liệu quý giá trong phủ, khi cần tiện dùng.”
Lão ngự y nói, “Ta vốn định bắt mạch cho Nhị gia, y không chấp nhận, vừa mới rời đi.”
Tiêu Tứ Lang đầy bụng nghi hoặc, lúc trở về Đông Tích Thu đã ngủ.
Phụ nữ có thai nháo lên, chính là không lý do như thế.
Tiêu Tứ Lang nghĩ tới nghĩ lui, tâm lý nghi vấn càng lúc càng lớn, nhịn không được, tìm đến nơi Tiêu Diên Lễ ở.
Không hiểu sao trong phòng không có ai.
Tiêu Diên Lễ đi Nhâm phủ.
Nhâm Hoài Phong cũng không hôn mê bất tỉnh như bên ngoài đồn đại, chỉ là thân thể quá yếu, buổi tối ăn một ít, nửa đêm liền ói ra.
Bọn hạ nhân đều ngủ, hắn không muốn kinh động người, víu một bên nôn thốc nôn tháo vào trong ống nhổ, nôn đến sắc mặt tái xanh, tựa như lòng ruột đều ra hết.
Tiêu Diên Lễ đẩy cửa vào, Nhâm Hoài Phong ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tiêu Diên Lễ, còn tưởng là ảo giác.
Tiêu Diên Lễ móc ra một chiếc khăn mùi soa, cấp Nhâm Hoài Phong lau mặt, Nhâm Hoài Phong nhận, có chút sững sờ.
Tiêu Diên Lễ mở miệng trước: “Nghe nói ngươi bệnh cũng không nhẹ, ngươi đã cứu ta, ta lấy cho ngươi ít thuốc, mang tới cho đại phu trong phủ ngươi nhìn, loại nào dùng được thì dùng.”
“Cảm tạ.” Nhâm Hoài Phong mở miệng, thanh âm khàn khàn, đôi môi trắng bệch.
Tiêu Diên Lễ đặt đồ trên bàn, “Vậy ta đi trước.”
Lúc quay người, Nhâm Hoài Phong kéo góc áo y.
Tiêu Diên Lễ đứng lại, “Còn có chuyện gì?”
Nhâm Hoài Phong nhìn hắn, không lên tiếng”
Tiêu Diên Lễ giơ tay rút lại vạt áo mình, còn chưa dùng sức, Nhâm Hoài Phong liền thả ra.
“Ngươi ngồi một lát đi, ta không dễ chết như vậy.”
Tiêu Diên Lễ nghe vậy, dịch đến một tấm ghế nhỏ, ngồi bên giường Nhâm Hoài Phong.
“Kỳ thực ta không muốn nói gì, nói nhiều rồi ngươi cũng không tin.” Nhâm Hoài Phong dựa vào đầu giường, đôi mắt nhìn một nơi nào đó trong phòng, thở dài.
“Có lúc ta sẽ hỏi mình, tại sao lại đến thế giới này, ta đến nhất định là có nguyên nhân, nhưng ta không muốn rời đi. Đặc biệt sợ, đặc biệt sợ đây là một giấc mộng dài, bất cứ lúc nào cũng sẽ tỉnh, nếu như tỉnh mộng, tất cả người và sự việc nơi này đều biến thành giả, đều chỉ có thể sống trong đầu ta, e rằng không quá ba năm, ta sẽ quên mất dung mạo ngươi ra sao, lại quá mười năm ta sẽ quên mất ngươi tên gì, như vậy thật đáng sợ. Cho nên ta không cảm chết, thậm chí thật vô cùng vui mừng, tỉnh lại sau giấc ngủ, mở mắt ra nhìn thấy chính là thế giới này.”
Nhâm Hoài Phong lộ ra nụ cười nhợt nhạt, “E rằng ngươi không hiểu, nhưng thật rất cám ơn ngươi đến xem ta.”
Tiêu Diên Lễ nói: “Cảm tạ thì không cần.”
Ánh mắt Nhâm Hoài Phong rơi trên mặt Tiêu Diên Lễ, lẳng lặng mà nhìn như vậy một lúc, lên tiếng: “Ta có phải bị bệnh hay không, sao yêu thích ngươi đến như vậy?”