Lễ truy điệu Muriel cử hành vào ngày mai.
Đến lúc đó sẽ có phần lớn nhân sĩ trong vòng, cùng với phóng viên truyền thông khắp nơi đến tham gia.
Trí não của Hà Hoan từ lúc tỉnh dậy vẫn luôn bị oanh tạc.
Gia tộc Gibbs không ngừng kiên trì muốn cùng y hoà giải.
Hà Huân cũng vẫn luôn cầu y không nói ra nguyên nhân Muriel chết.
Hà Hoan cười lạnh, lúc trước luôn làm mọi cách khó dễ hà khắc với nguyên chủ, ông ta có nghĩ tới ngày hôm nay không?
Hà Hoan xử lý hết công việc liên quan tới lễ truy điệu ngày mai, liền tắt trí não đi nghỉ ngơi.
Y còn có một bộ phim chưa quay chụp xong, đoàn phim thông tri y ngày mai đi phim trường, quay hai tràng diễn cuối cùng của nhân vật.
Hà Hoan chỉ có một ít hồi ức của nguyên chủ, đối với bộ phim 《 Thế giới hộp dị 》 còn không quá quen thuộc.
Yêu cầu tốn chút thời gian luyện tập.
Chờ y hơi chút tìm được cảm giác, ban ngày đã trôi qua.
Ăn xong cơm chiều, Hà Hoan nằm vào bồn tắm rót đầy nước ấm, thích ý giãn tứ chi, để cho thân thể lao lực một ngày được thả lỏng.
Nước ấm hơi vượt cổ y, vệt đỏ ẩn trong thủy quang yểu điệu.
Ngón tay mơn trớn ấn ký, tuy rằng không đau, nhưng cảm giác tồn tại cực mạnh, mỗi một lần tắm gội đều nhắc nhở Hà Hoan, y đã từng có một nam nhân dùng sức đánh dấu y.
Hà Hoan lau sạch mặt kính dính hơi nước, giơ ra sau cổ, tuyến thể trong gương đã khôi phục trơn bóng như trước.
Nhìn từ bên ngoài, y không khác gì omega chưa bị đánh dấu.
Nhưng thân thể hư không lại không thể lừa mình dối người.
Hà Hoan vùi mặt vào trong nước, ý đồ rửa sạch khuôn mặt tuấn mỹ kia trong đầu.
Thoả mãn trong lúc nhất thời, tạo thành hậu quả nghiêm trọng.
Chỉ dùng tin tức tố đánh dấu tuyến thể, sao có thể thỏa mãn nhu cầu tham lam của omega, huống chi, thân thể y đã từng bị đối phương hoàn toàn mở ra.
Thực tủy biết vị một chút mồi, tương đương uống rượu độc giải khát.
Vươn mặt ra khỏi bồn tắm, Hà Hoan mở vòi nước, đổi nước ấm thành nước lạnh.
A......!Thật là thể nghiệm không xong.
Tắm một lần không chỉ không có được thả lỏng, còn làm thân thể càng thêm mệt mỏi.
Hà Hoan thay một bộ quần áo rộng thùng thình, đi đến ban công khoanh chân ngồi, ở dưới ánh trăng tu luyện.
Bởi vì thành công báo thù Sedland, tiêu trừ một bộ phận oán khí trong linh hồn nguyên chủ, pháp lực y đã khôi phục chút ít.
Cho nên hai ngày trước y mới có thể bóp méo ký ức của Phỉ Tì.
Chỉ cần y mau chóng tiêu trừ đánh dấu, chặt đứt ỷ lại tin tức tố của alpha, nam nhân liền sẽ lại không nhớ thương y.
......!
Lễ truy điệu Muriel, tổ chức vô cùng long trọng.
Một ít fans ở tinh cầu xa xôi, phóng viên truyền thông đã xuất phát từ ba ngày trước, không chối từ vạn dặm mà đến.
Bọn họ mặc trang phục màu đen, biểu tình túc mục, tay cầm một bó hoa tươi màu lam —— Xa cúc Muriel yêu nhất.
Loại cây xa cúc này, chịu rét, chịu hạn, thổ nhưỡng càng cằn cỗi càng có thể nở nhiều đoá hoa tươi đẹp.
Tựa như Muriel, chịu khổ nhọc, ngoan cường giao tranh.
Này là ưu điểm lớn nhất của bà, cũng là nguyên nhân các fan đi theo bà.
Hà Hoan trình diện khi trời còn chưa sáng, fans cùng các phóng viên cư nhiên đều vây quanh mộ địa chật như nêm cối.
Nhìn một cái, toàn bộ mộ viên đều được trang trí toàn hoa màu lam.
Tựa như cánh đồng hoang vu tĩnh mịch loé lên hy vọng.
Mọi người nhìn thấy Hà Hoan, đều hơi hơi khom lưng hành lễ, đây là một loại ký thác tôn trọng của bọn họ.
Hà Hoan bị trang trọng của bọn họ chấn động, đồng dạng khom người đáp lễ.
Muriel và nguyên chủ ở trên chín tầng mây nếu có thể nhìn thấy hình ảnh như vậy, nhất định sẽ thực vui mừng.
Không trung rơi xuống mưa phùn, trong ánh mặt trời sáng sớm, cảnh sắc mộ viên là một mảnh dày nặng.
Quanh người đều là khẽ tịch, chỉ có tiếng bước chân Hà Hoan có động tĩnh rất nhỏ.
Y đi đến trước mộ Muriel, tay phải đặt ở trên mộ bia, nhìn nữ nhân tươi cười xán lạn trong ảnh chụp.
Bà sinh thời là người rộng rãi hoạt bát, tràn ngập nhiệt tình với cuộc sống.
Chim chóc thuộc về không trung, không nên bị cầm tù trong lồng, cuối cùng hậm hực chết đi.
Hà Hoan đặt bó xa cúc trước mộ, nhẹ giọng nói: "Hy vọng kiếp sau ngài có được tự do."
Sau đó y thối lui sang một bên, tiếp thu mọi người phúng viếng.
Fans nhất nhất tiến lên, đặt hoa trong tay ở trước mộ bia, nói những thương tiếc mà chính mình tỉ mỉ chuẩn bị.
Hà Hoan liền phát cho bọn họ một phần vật kỷ niệm.
Bên cạnh đứng không ít nhiếp ảnh gia, giơ thiết bị hoa hoè loè loẹt, tiến hành đưa tin phát sóng trực tiếp.
Một câu "Tự do" gần như nỉ non của y, truyền khắp toàn tinh tế.
Trên mạng tức khắc nổi bão.
— Câu nói kia của Hà Hoan là có ý tứ gì? Nữ thần gặp phải ngược đãi sao?
— Cẩu nam nhân Hà Huân, nữ thần khẳng định là bị thiết kế nên mới gả cho ông ta.
— Tôi đang ngồi tù cũng muốn đánh chết tiện nam này!
Mà Hà Huân đang lái xe chạy tới mộ địa luôn có chút tâm thần không yên, ông ta căn bản không muốn tham gia lễ truy điệu.
Nhưng tình huống hiện tại là cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, ông ta là trượng phu của Muriel, không muốn đi cũng phải đi, đồng thời cũng phải ngăn cản Hà Hoan nói ra lời nói lỗi thời.
Mấy ngày nay trên mạng có không ít ngôn luận bất lương về ông ta, làm thế nào cũng không xoá được.
Các võng hữu tựa như dòi trong xương, một hai phải đào ra chuyện năm đó.
Tưởng tượng đến lát nữa phải đối mặt với vô số khó dễ của phóng viên truyền thông, còn có những fans điên cuồng của Muriel......!
Hà Huân bực bội kéo cà vạt, nhăn mày.
Hà Cẩm ngồi ở ghế phụ đột nhiên mắng một tiếng.
Tâm tình Hà Huân vốn không tốt, táo bạo quát lớn một tiếng: "Nháo cái gì?!"
Hà Cẩm đưa ngôn luận trên mạng cho ông ta nhìn: "Ba, Hà Hoan nói ba hạn chế tự do của Muriel, võng hữu đều bị anh ta lầm đạo, đều đang mắng ba, Muriel chết cùng ba có quan hệ gì, bà ta......"
Hà Huân quét ngôn luận vài lần, tức giận đến xanh mặt: "Nghịch tử!"
Ấn sai bảng thao tác một cái, thiếu chút nữa đụng phải chiếc xe ở đằng sau.
Chủ xe đằng sau là một alpha táo bạo, trực tiếp chặn xe Hà Huân, hùng hùng hổ hổ gõ cửa sổ xe ông ta: "Lái xe kiểu gì vậy? Này là thời đại nào rồi mà còn để cho suýt xảy ra tai nạn xe cộ, ra cửa có mang đầu óc không? Ngu xuẩn!"
Thời đại tinh tế vận dụng trí năng, đã hiếm khi phát sinh loại chuyện như tai nạn xe cộ.
Hà Huân làm thượng vị giả, đa số thời điểm đều là người khác khen tặng ông ta, làm gì chịu được người khác chỉ mũi mắng.
Huống chi tâm tình hôm nay của ông ta phi thường không xong.
"Ngươi mẹ nó mắng ai? Có tố chất hay không!"
Alpha sửng sốt một chút, chỉ vào mặt Hà Huân: "Ông là tên cặn bã Hà Huân?"
Hiện tại trên mạng nơi nơi đều là ảnh chụp Hà Huân, khuôn mặt này của ông ta còn có mức độ nổi tiếng cao hơn nhiều minh tinh nổi tiếng.
Gân xanh trên trán Hà Huân nhảy lên: "Cậu tôn trọng tôi chút đi!"
Alpha cười lạnh, một phen nắm cổ áo Hà Huân: "Tôn trọng? Tôn trọng một tên ngu xuẩn? Ông hại chết Muriel, ông là đang làm bẩn hai chữ tôn trọng !"
Sắc mặt Hà Huân trầm xuống, dùng sức đẩy cổ tay alpha kia một phen: "Cút ra!"
Cú đẩy này của ông ta, không khác gì đổ thêm một thùng xăng vào người alpha lửa giận ngập trời.
"Mẹ nó, ông lái xe đâm người còn kiêu ngạo như vậy sao?!"
Hà Huân đóng xe cửa sổ muốn đuổi người.
Alpha lại nhanh chóng bắt lấy cà vạt ông ta: "Muốn chạy? Đụng vào người còn muốn chạy, nhân tra quả nhiên là nhân tra!"
Hà Huân bị hắn nắm chặt thiếu chút nữa hít thở không thông, Hà Cẩm dùng sức bẻ tay alpha, nhưng chút sức lực của gã sao có thể giúp được gì.
Sở Mỹ Huyên ngồi ở hàng sau nhìn về phía vài bảo tiêu đi theo, tức giận mắng: "Ngồi làm gì? Còn không mau đi hỗ trợ!"
Bốn bảo tiêu beta cường tráng từ trên xe đi xuống, lập tức vây quanh alpha kia.
Alpha không sợ hãi chút nào, ưỡn ngực đón nhận: "Có gan thì đánh tôi thử xem!"
Xe lui tới chung quanh rất nhiều, đều là đi tham gia lễ truy điệu Muriel.
Thấy nơi này xảy ra tranh chấp, đều giảm tốc độ xe nhìn sang, thậm chí còn có người chụp ảnh.
Mấy bảo tiêu không có mệnh lệnh của Hà Huân nên không dám xuống tay đánh người, chỉ dùng sức xô đẩy alpha kia.
"Các người làm gì mà đánh chồng tôi?!"
Một nam tính omega có dáng người nhỏ xinh từ trên xe đi xuống, trong tay cậu ta cầm dụng cụ quay chụp, nổi giận đùng đùng mà đi đến chỗ Hà Huân, thấy trên ghế điều khiển là Hà Huân, tức khắc ngây ngẩn cả người: "Hà Huân?"
Hà Huân nhìn thấy dụng cụ quay chụp trong tay cậu ta, đúng là món đồ mấy chủ bá internet thích dùng.
Sắc mặt ông ta lập tức thay đổi: "Chụp cái gì mà chụp, tắt đi!"
Hà Cẩm hoảng loạn duỗi tay chắn màn hình, hung mặt uy hiếp: "Cậu đây là đang xâm phạm quyền chân dung, tắt nhanh đi, bằng không tôi sẽ kiện luật sư!"
Omega là một chủ bá có chút danh tiếng, hôm nay tới tham gia lễ truy điệu, một đường phát sóng trực tiếp, đem chuyện phát sinh từ đầu tới cuối triển lãm cho người xem.
Giờ phút này trên màn hình tất cả đều là bình luận duy trì cậu ta.
— Chủ bá đừng sợ, tôi là luật sư, nếu cậu ta dám kiện luật sư, tôi miễn phí giúp cậu thưa kiện.
— Chủ bá giúp tôi bám trụ tên ngu này, tôi còn có mấy km nữa liền đến, tôi và anh em tôi giúp cậu đánh ông ta!
— Tôi đã chuyển phát thông báo cho các chủ bá ở khắp nơi, mọi người cùng đi thu thập tên cặn bã này!
Omega tức khắc có tự tin, dũng cảm dỗi trở về: "Là các người không chú ý lái xe, thiếu chút nữa tạo thành sự cố giao thông, không xin lỗi còn đánh chồng tôi, có còn thiên lý nữa không!"
Hà Huân cảm thấy cậu ta quả thực là đang càn quấy, các loại phiền lòng ghé vào nhau, quả thực làm ông ta muốn chửi tục.
Sở Mỹ Huyên thấy thế, giữ chặt Hà Huân, nói: "Việc này để em xử lý, anh lái xe tham gia lễ truy điệu trước đi."
Omega thấy trên xe đi xuống một quý phụ nhân, có điểm không rõ sở trạng.
Chờ cậu ta phản ứng lại, Hà Huân đã lái xe chạy trốn.
Omega đuổi theo chạy vài bước: "Này! Này! Ông cũng quá không biết xấu hổ rồi!"
Mắt thấy xe Hà Huân đi qua một khúc cua, ngay cả đuôi xe cũng không nhìn thấy, tức giận làm omega kia dậm chân.
Ngay lúc cậu ta cho rằng hôm nay phải ăn mệt, đột nhiên bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp từ tức giận mắng biến thành cười ha ha.
— Tin chiến thắng! Có một anh em nào đó ngăn cản rác rưởi Hà Huân, ở có phát sóng trực tiếp.
— Ha ha ha, mọi người mau đi xem sắc mặt tên chó kia, giống như vỉ pha màu.
Omega thấy thế, nhanh chóng tiếp đón chồng mình lên xe, chạy lên trước xem diễn.
Sở Mỹ Huyên còn đang muốn triển lãm năng lực xã giao, kết quả bà ta còn chưa kịp mở miệng, omega kia lại giống như một trận gió, lôi kéo alpha của mình lên xe.
Sở Mỹ Huyên cười lạnh một tiếng, liền biết những người này là miệng cọp gan thỏ: "Ngoài miệng kêu hung, còn không phải là ngoan ngoãn lùi về mai rùa đen."
Bà ta đắc ý bĩu môi, đang chuẩn bị gọi người lái xe tới gần.
Đột nhiên có một bảo tiêu hoảng loạn cầm trí não đưa cho bà ta xem.
Sở Mỹ Huyên nhìn hình ảnh, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Xe Hà Huân bị mười mấy chiếc xe vây quanh, đám người mênh mông vây Hà Huân ở bên trong.
Alpha cường tráng xô đẩy Hà Huân như đánh bóng cao su.
Đầu tóc chỉnh tề của ông ta loạn thành ổ gà, tây trang cao cấp so với rau ngâm còn nhăn hơn, giày da cũng không biết rớt đến địa phương nào, đôi vớ trắng cũng biến thành than.
"Gây chuyện chạy trốn, tên này thật ngu ngốc!"
"Có bảo tiêu ghê gớm lắm sao, không chỉ đánh chồng chủ bá, còn uy hiếp người ta?!"
"Tên chó này còn có mặt mũi tham gia lễ truy điệu Muriel, quả thực là ô uế con đường luân hồi của ngài ấy."
"Báo nguy! Báo nguy!" Sở Mỹ Huyên tức giận đến mức đôi tay run rẩy, tay chân luống cuống mở trí não: "Tôi muốn báo cảnh sát bắt nhóm người vào tù!"
"Không cần báo nguy." Người qua đường xem diễn ở bên cạnh đưa màn hình trí não của mình tới gần Sở Mỹ Huyên, mặt trên biểu hiện số điện thoại của cục cảnh sát: "Tôi đã có lòng giúp bà báo rồi, còn kèm theo video đâm xe, tin tưởng cảnh sát thực mau liền sẽ mời Hà tiên sinh đi uống trà, không cần cảm tạ tôi."
Tác giả có lời muốn nói:
Công: Hôm nay là một ngày không có suất diễn, thậm chí còn mất trí nhớ..