Tề Bằng từ trong tay Hà Hoan đoạt lấy đơn chẩn bệnh, đọc xong cả người hắn đều là khói mù.
Cuối tờ đơn rõ ràng viết ——【 Dựa vào trạng thái khép kín, chưa đánh dấu.
】
Vì có thể cho ra chứng minh mạnh nhất, bọn họ chạy tới ba bệnh viện, đều là quyền uy nhất đế quốc, đưa ra kết quả chẩn bệnh tất cả đều là "Chưa đánh dấu".
Tề Bằng khiếp sợ đến mức như không quen biết chữ trên giấy: "Trời đất ơi......!Sao em làm được?"
Hà Hoan vươn ngón tay trắng nõn mảnh khảnh, thắp sáng màn hình trí não: "Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, đưa tiền."
Trước khi tới bệnh viện kiểm tra, y và Tề Bằng đã đánh cuộc, ai thua liền đưa điểm tín dụng cho đối phương.
Tề Bằng không tình nguyện mở trí não, hơn nửa ngày cũng chưa chuyển tới giao diện chi trả.
Hà Hoan thúc giục: "Cọ xát cái gì, điểm này còn thua không nổi?"
Tề Bằng bĩu môi, cọ tới cọ lui ở trên màn hình chọt ba cái.
Nghe được thanh âm nhắc nhở, Hà Hoan nhướng mày nhìn, thiếu chút nữa mắng lời thô tục: "Anh cũng quá ki bo đi! điểm tín dụng còn không đủ mua một cân táo!"
Tề Bằng còn cố tình bày ra vẻ mặt đau khổ.
Anh là Grandet chuyển thế chắc?!
Nhưng khi Tề Bằng nhìn thấy ba đơn chẩn bệnh trong tay, ngũ quan nhăn chặt lại nhanh chóng giãn ra, giống như trà hoa bị pha mở.
Hắn lắc lắc đơn bệnh, trang giấy phát ra tiếng vang "ào, ào" thanh thúy, tựa như tiếng tiền giấy va chạm.
"Tấm tắc, vở tuồng hào môn xé bức lần này, tuyệt đối có thể làm cho mức độ nổi tiếng của em tăng lên vài level."
Hà gia là phú hào trung lưu, tên tuổi còn chưa tính là vang dội.
Nhưng Gibbs là quý tộc trăm năm a, tuy rằng tương đối điệu thấp, nhưng ngay cả bạn nhỏ ở vườn trẻ cũng biết sự tồn tại của họ.
Hai mắt Tề Bằng tỏa sáng, tất cả đều là khát khao: "Chờ phóng viên tới, hấp dẫn dân chúng toàn tinh tế ngao ngao ăn dưa, lại dùng ba tờ đơn này chứng minh, "Bạch bạch" vả mặt......!Chỉ một chữ thôi —— sảng!"
Hắn kích động hôn hai tờ đơn chẩn bệnh: "Anh phảng phất thấy được phỏng vấn mời chào tổng nghệ, đại ngôn quảng cáo, giống như bông tuyết bay về phía anh ôm ấp......"
Hai ngón tay trắng nõn gián đoạn mộng đẹp của hắn.
Hà Hoan kẹp lấy ba tờ đơn chẩn bệnh, đang chuẩn bị bỏ vào túi văn kiện bảo quản thích đáng.
"Trương viện trưởng, tra được không?"
Đột nhiên, một thanh âm quen thuộc chui vào tai Hà Hoan, giống như bị điện giật, từ bên tai tê dại đến lưng.
Xương cốt y mềm nhũn, nhanh chóng dựa vào tường mới không bị ngã trên mặt đất.
Từ chỗ ngoặt hành lang có ba alpha đi ra.
Một người mặc áo blouse trắng, hai người khác mặc quân trang màu lam đậm.
Nam nhân nói chuyện có thân hình cao dài, vai rộng eo hẹp.
Quân trang dán sát vào người, làm cho khí chất hắn lãnh ngạnh xa cách.
Cổ áo và cổ tay áo kín kẽ, càng tăng thêm cảm giác cấm dục.
Một đôi chân dài hữu lực, bước đi ưu nhã, phảng phất như đang dẫm lên đầu quả tim xao động của Hà Hoan.
Lão nhân được xưng là Trương viện trưởng đỡ đỡ mắt kính, trên tay cầm một khối quang não mỏng: "Phỉ Tì ngài xem, danh sách các omega nhập viện trong ba ngày gần đây đều ở chỗ này, xác thật không có tình huống như ngài nói."
Khớp xương tay rõ ràng của Phỉ Tì tiếp nhận quang não, đầu ngón tay tu bổ sạch sẽ ở mặt trên nhẹ nhàng hoạt động.
Một lát sau liền đem quang não trả lại: "Phiền toái ngài."
"Nào có nào có, trong khoảng thời gian này tôi sẽ lưu ý, nếu có omega như ngài nói, tôi lập tức thông tri ngài." Trương viện trưởng cười nói.
Phỉ Tì hơi khom người cùng viện trưởng bắt tay cảm tạ, cúi đầu trong nháy mắt, dư quang liền từ vành nón bắt được một tầm mắt cực nóng.
Là một omega, đang nhìn thẳng vào hắn.
Hắn đã bị vô số ánh mắt ái mộ truy đuổi, to gan như vậy vẫn là lần đầu tiên gặp được.
Nam nhân này đang tra tìm mình?
Hà Hoan thoải mái nhìn thẳng hắn, thử xem hắn có thể nhận ra y không.
Tuy rằng nam nhân đã phun ức chế tề, nhưng bởi vì bị đánh dấu hoàn toàn, y có thể rõ ràng ngửi được tin tức tố làm người run rẩy trên người đối phương.
Khí vị bá đạo như vũ khí sắc bén lạnh lùng, làm thân thể y nhanh chóng phản ứng, chân mềm.
—— Anh khoẻ a, F tiên sinh của tôi.
Hà Hoan híp mắt, cảm nhận dư vị đêm nam nhân mất khống chế sau lại liều chết triền miên, lại nhìn biểu tình thanh lãnh nhạt nhẽo lúc này của nam nhân, đầu lưỡi không khỏi đảo quanh ở hàm trên, giảo hoạt xẹt qua khóe miệng, lại nhanh chóng thu về.
Ánh mắt Phỉ Tì lạnh lùng, quay mặt đi, cùng Trương viện trưởng cáo biệt.
Một vị alpha tóc đen anh tuấn khác cũng đồng dạng mặc quân trang, mở miệng oán giận: "Lão đại, anh đã tìm mười hai bệnh viện cũng không có tin tức, còn tìm nữa sao?"
Nam nhân không nói gì, ngạnh lãnh dưới vành nón, hai tròng mắt thâm thúy, di động một chút tối tăm tàn bạo.
Hai người bước đi không ngừng, đi qua Hà Hoan và Tề Bằng.
Alpha tóc đen kia tên là Hứa Nhất Hàm, anh có chút vui sướng khi người gặp họa, nói: "Ai làm anh có chút bất an vậy?"
Phỉ Tì lạnh lùng liếc anh ta một cái, người sau lập tức làm động tác kéo khoá ngậm miệng.
Biệt thự ngoại thành kia nổi tiếng vì chức năng bảo hộ, hắn mua nơi đó làm nơi lâm thời để vượt qua kỳ động dục, trang hoàng không làm, càng miễn bàn tới theo dõi.
Hà Hoan nhìn thân ảnh nam nhân chợt lóe qua trước mắt, tin tức tố mãnh liệt như có như không công kích mỗi một tấc làn da y.
Đều đang kêu gào muốn y bổ nhào vào người nam nhân, cởi ra những nút thắt kín kẽ đó.
Hai mắt y mê ly, gương mặt ửng đỏ, giống như một cây nấm tuyết bọc đầy nước sốt, trướng phình phình.
Thảm! Y sắp không khống chế được tin tức tố của mình.
Hoàn toàn không dự đoán được tin tức tố alpha đối với y có lực ảnh hưởng đạt tới mức khoa trương nông nỗi như thế.
Y không tự chủ mà giơ cổ lên, tuyến thể khát vọng alpha đến tẩm bổ.
Lại cứng rắn ngăn chặn, không lộ ra sau cổ.
Bước chân Phỉ Tì có một tia tạm dừng, hắn tựa hồ cảm nhận được hương vị tin tức tố của mình.
Hai mắt hắn xẹt qua khuôn mặt xuân sắc triều khởi của Hà Hoan, nhíu nhíu mày, tầm mắt cuối cùng cũng dừng ở đơn chẩn bệnh trong tay Hà Hoan.
—— Dựa vào trạng thái khép kín, chưa đánh dấu.
Người được chẩn bệnh tên là Hà Hoan.
Bị cặp mắt không có cảm tình kia đảo qua, làm máu toàn thân Hà Hoan đều chảy ngược.
Cánh môi y khẽ nhếch, đầu lưỡi phấn hồng như ẩn như hiện, lời cầu xin thương tiếc thiếu chút nữa bật thốt ra.
"Thang máy tới, mau!" Thanh âm Hứa Nhất Hàm gào to.
.
Đam Mỹ Hay
Suy nghĩ của Phỉ Tì bị đánh gãy, nhanh chóng bước qua đó.
Hà Hoan thở phì phò, vươn tay phải dừng lại ở không trung.
Trong mơ hồ có một thanh âm trêu chọc bay vào tai y.
"Ánh mắt omega kia nhìn anh thật sắc dục a, hắc, anh có cảm giác gì không?"
Trong thanh âm cửa thang máy mở ra, Hà Hoan lại nghe được:
"Lớn lên còn rất xinh đẹp, tấm tắc, thật có cảm giác."
"Lão đại! Anh có phải là a a, sao một chút phản ứng cũng không có?"
——Đinh.
Thang máy đóng cửa, đồng thời cách trở tin tức tố mê người kia.
Quyền khống chế thân thể của Hà Hoan dần dần trở về, mới phát hiện chính mình là một thân mồ hôi nóng, như vừa bước ra từ thùng nước.
May mắn là sau khi chẩn bệnh mới gặp được hắn, bằng không trên tờ đơn chính là một kết quả khác.
Xem ra phải nhanh chóng tích cóp đủ pháp lực lau đi đánh dấu.
Phản ứng thân thể không tiết tháo của omega này, thật sự làm người khó chịu.
Tề Bằng đứng ở bên cạnh không dám thở ra rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, dùng khuỷu tay chọc chọc Hà Hoan: "Lá gan em cũng thật lớn, người kia mặc chính là chế phục của hoàng gia, nhìn thấy ngôi sao trên đầu vai anh ta không, cấp bậc tướng quân a! Loại người này em còn dám nhìn chằm chằm, không sợ chết sao?!"
Hà Hoan liếc hắn một cái, thanh âm "Ân" khinh phiêu phiêu, ngọt nị như mật đường.
Mắt Tề Bằng trợn trắng: "Ánh mắt của anh ta vừa nãy kìa, má ơi! Như băng đao vậy, thật hung tàn! Anh còn tưởng rằng anh ta muốn thu thập em đó."
Hà Hoan không tỏ ý kiến mà hừ giọng mũi tiếng, mở túi xách trong tay ra, thò lại gần hung hăng hít một ngụm.
Nam nhân rời đi làm thân thể Hà Hoan sinh ra hư không thật lớn, may mắn y tùy thân mang theo quần áo dơ của nam nhân.
Tề Bằng đột nhiên đè thấp thanh âm, vẻ mặt hưng phấn bát quái: "Em không phải là nói em lên giường với một alpha vừa soái lại vừa mãnh sao, so sánh với người vừa rồi, ai mạnh hơn?"
Khoé mắt Hà Hoan như chứa dòng nước suối, đột nhiên cười, hoa lệ lưu luyến: "Mạnh như nhau."
Tề Bằng "À" một tiếng, biểu tình trên mặt: Chém, em chém tiếp đi.
......!
Hứa Nhất Hàm ngồi vào ghế điều khiển phụ, gỡ quân mũ xuống, xoa xoa tóc đen của mình: "Lão đại, anh huấn luyện quá mệt mỏi đúng không, nếu không lại xin nghỉ hai ngày đi?"
Phỉ Tì dùng ngón cái cùng ngón trỏ xoa xoa giữa mày, không mặn không nhạt liếc anh ta một cái.
Hứa Nhất Hàm bị hắn nhìn có điểm chột dạ, sờ mũi lẩm bẩm: "Chính anh ngẫm lại a, làm gì có omega nào sau khi bị đánh dấu hoàn toàn còn có thể chạy trốn, càng kỳ quái chính là, anh cũng không nhớ rõ tướng mạo của người đó."
"Em cảm thấy anh đột nhiên bạo tăng tinh thần lực, tuyệt đối không phải vì cái gì mà độ xứng đôi omega , loại đồ vật này phim truyền hình mới có a.
Anh lúc ấy không phải là đang trong kỳ động dục sao, khả năng là do tinh thần lực bạo tăng dẫn phát di chứng ảo giác, loại tình huống này lại không phải không có."
Ảo giác?
Hương khí omega ngọt nị tàn lưu trong phòng, quần áo lạ bị xé nát trên mặt đất, còn có ấn ký hình quạt hồng nhạt trên vai trái......!
Hắn thậm chí còn nhớ rõ độ ấm hai chân của người nọ, cùng với lực độ khi vòng quanh người hắn.
Nhưng ký ức lại mơ hồ như kính mờ, cùng với một câu "F tiên sinh" vụn vặt.
Một giấc ngủ dậy hắn liền ở khu biệt thự tìm bốn năm lần, nề hà nơi đó dân cư thưa thớt, lại mậu lâm thọc sâu, căn bản không thấy dấu vết.
Hứa Nhất Hàm thấy hắn không nói lời nào, con ngươi màu xám bạc tất cả đều là lãnh úc, không khỏi nhẹ giọng an ủi: "Kia......!Khả năng xác thật là có omega như vậy đi, tựa như yêu tinh trong truyện cổ tích."
Yêu tinh?
Trong ánh mắt Phỉ Tì hiện lên một chút trầm tư.
Hứa Nhất Hàm vắt hết óc suy nghĩ, bỗng nhiên bừng tỉnh nói: "Em có chủ ý!"
Phỉ Tì nhìn về phía anh ta.
Hứa Nhất Hàm hứng thú bừng bừng nói: "Groya phu nhân không phải là muốn tổ chức một buổi tiệc rượu sao, kỳ thật đó chính là đại hội thân cận, được mời đều là con cái hào môn quý tộc, mà người ở trong khu biệt thự kia không giàu thì cũng quý, rất có thể cũng được mời."
Môi Phỉ Tì nhấp chặt, ngũ quan tuấn mỹ lạnh lẽo hơn.
Hứa Nhất Hàm từ nhỏ cùng hắn nhận thức, vừa thấy bộ dáng này của hắn liền minh bạch: "Anh vứt thư mời?"
"Ân."
Hắn trước kia cũng không tham gia loại yến hội này, thư mời mỗi lần đưa tới đều là tùy tay ném, hoặc để cảnh vệ xử lý.
Hứa Nhất Hàm "Phụt" cười ra tiếng, thấy tầm mắt càng ngày càng lạnh băng của đối phương, nhấc tay đầu hàng: "Em lập tức nói cho Groya phu nhân một tiếng, ngài ấy nhất định sẽ thật cao hứng khi anh đến."
Ngón trỏ Phỉ Tì điểm ở trên bàn điều khiển, trong đầu không biết thế nào mà đột nhiên hiện lên omega lớn mật trong bệnh viện.
Khuôn mặt triền tình mật hồng kia.
Con ngươi màu xám bạc trong nháy mắt liền đem hình ảnh lỗi thời đó vứt bỏ.
......!
Sau khi từ bệnh viện trở về, Hà Hoan liền lười nhác nằm trên sô pha, cầm cái bút cứng nhắc viết viết vẽ vẽ.
Tề Bằng thì liên hệ cho bạn bè truyền thông, chuẩn bị cho buổi phỏng vấn.
Chờ hắn thật vất vả làm xong, lại thấy Hà Hoan còn nằm trên sô pha viết cái gì đó.
Tề Bằng đi đến phía sau y liền kinh ngạc.
Hà Hoan đang điền một cái bảng, chỉnh tề sắp hàng tên họ của vài người, ảnh chụp, tin tức cơ bản, còn có tài sản trong nhà......!
Là một hàng người thừa kế của các hào môn vọng tộc
Tề Bằng kinh ngạc xong, liền vui đùa hỏi: "Sao vậy, rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt muốn tìm kim chủ đúng không?"
Ngón tay Hà Hoan vạch tới vạch lui, tựa hồ là đang chọn lựa: "Không được sao?"
Tề Bằng không nhịn được cười nhạo: "Em đang chọc anh sao, những người ở đây đều là người em không với được, đừng mộng tưởng hão huyền nữa!"
Khoé miệng Hà Hoan nhếch lên, cười như không cười.
Những người này đều là nhóm hôn phu của nguyên chủ.
Tề Bằng vỗ vỗ bờ vai y: "Đừng đua đòi, anh biết em muốn tìm một chỗ dựa dương mi thổ khí, nhưng nào có một hơi ăn thành mập mạp, nếu em thật muốn tìm kim chủ, anh sẽ tìm người thích hợp cho em."
Tác giả có lời muốn nói:
Công rốt cuộc cũng có tên họ, dùng cái nhìn tử vong với Tề Bằng: Ngươi muốn chết sao, cư nhiên dám dệt nón xanh cho ta.
F tiên sinh chính là First tiên sinh, công tưởng là tên viết tắt của mình, lại không nghĩ tới, còn sẽ có S tiên sinh, T tiên sinh.......