Không, không thể!
Tô Linh không còn quan tâm được nhiều nữa, cái gì mà ước định hay không, hôm nay dù phải dùng cách gì đi nữa cô cũng phải ngăn Sở Bạch và Văn Xương gặp nhau.
Tô Linh nôn nóng tìm kiếm quanh thư viện một vòng, cuối cùng thử vânh may đi vào tẩm cư, vì đi quá gấp nên vô tình đụng phải một nam tử mặc áo đen ở phía đối diện, cô vội vàng xin lỗi:
– Xin lỗi,xin lỗi.
Nam tử áo đen kia nhìn xuống cô một cái, sau đó không nói lời nào bước đi.
Đi luôn!
Tên này là ai, sao lại chảnh như vậy?
Nhưng mà chuyện gấp gáp hơn, vẫn là tìm ra Sở Bạch.
Cuối cùng cô cũng tìm được hắn ở tẩm cư,Tô Linh không nghĩ nhiều liền chạy thẳng vào phòng của hắn, lôi Cố Tu Ninh đang cởi y phục được một nửa đuổi ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.
Sở Bạch cau mày nhìn cô, chậm rãi buộc lại dây lưng.
Cố Tu Ninh không hiểu chuyện gì xảy ra, đứng ở ngoài gõ cửa:
– Tô Uyển Linh, ngươi bị bệnh à, ở đây là tẩm cư của nam nhân, ngươi chạy đến đây làm cái gì. Cho dù hai người các ngươi có hôn ước nhưng cũng không thể nào trắng trợn giữa ban ngày ban mặt như vậy được.
Tô Linh nhìn ra cửa mắng một câu:
– Câm miệng!
Cố Tu Ninh sao chịu im miệng được, hắn nghe nói Văn Xương trưởng công chúa tới thư viện vì muốn tuyển thị vệ, là tuyển thị vệ chứ không phải nam sủng, hắn cần phải bắt lấy cơ hội tốt này, dù sao thị vệ của công chúa cũng ở hàng Tứ phẩm thị vệ, nên hắn cố ý chạy về thay y phục, nào ngờ lại bị Tô Uyển Linh đuổi ra ngoài.
Hắn gõ cửa không ngừng nghỉ:
– Còn muốn ta câm miệng nữa à, Tô Uyển Linh, dù sao ngươi cũng là nữ nhi, có biết xấu hổ hay không vậy, mau mở cửa ra, đây là phòng ngủ của bổn công tử, bổn công tử còn phải thay quần áo, mở cửa ra, đừng để ta phải mời tiên sinh đến đây.
Tô Linh nhìn qua chiếc giường bên cạnh Sở Bạch, ôm đống quần áo đang ở trên giường vào ngực, đi tới mở cửa.
Cố Tu Ninh cười đắc ý:
– Coi như ngươi còn biết điều.
Nói chưa xong liền bị một đống quần áo đập vào mặt, hắn hốt hoảng ôm vào trong ngực, trơ mắt nhìn cửa phòng vừa mở ra rồi đóng lại.
– Tô Uyển Linh!
Hai tay hắn ôm một đống quần áo, đứng ngoài cửa la lớn, nhìn vào rất chật vật nên thu hút nhiều người tới nhìn. Đại khái là hắn cảm thấy có chút mất mặt nên chỉ hung hăng vứt xuống một câu:
– Được, coi như ngươi lợi hai, bổn công tử chưa bao giờ gặp phải nữ tử nào không biết xấu hổ như ngươi.
Tạ Phương Tung bước ra từ phòng phía bên trái, sắc mặt nặng nề nhìn cửa phòng đóng chặt, không nói một lời.
– Ngươi đến đây làm gì? Ngươi quên lời hứa của mình rồi sao?- Sở Bạch ung dung buộc lại đai lưng, lạnh lùng nhìn cô.
Tô Linh chắc chắn Cố Tu Ninh sẽ không phá cửa vào mới đi đến trước mặt Sở Bạch, suy nghĩ một chút mới nói:
– Biểu ca, muội biết mặc dù nhà muội đối xử với huynh không tốt,trước kia muội cũng làm rất nhiều chuyện có lỗi với huynh, mẫu thân muội còn từng đánh huynh…
Tô Linh càng nói càng cảm thấy mình thật sự không có chuyện nào tốt để thuyết phục hắn không tham gia tuyển chọn của Văn Xương, phủ Thượng thư của cô chẳng có gì tốt để hắn phải ở lại.
Cô thở dài, kiên trì nói tiếp:
– Mặc dù muội biết muội không tốt, còn có rất nhiều tật xấu, bất kể là muội làm chuyện gì cũng không thể bù đắp cho những sai lầm trước kia, nhưng mà muội thề là muội sẽ bù đắp hết sức, sau này cho dù huynh nói gì muội cũng nghe theo, huynh muốn làm chuyện gì muội cũng sẽ cố gắng giúp huynh hết sức, huynh có thể… Cầu xin huynh đừng tham gia tuyển chọn của Văn Xương trưởng công chúa được không.
Ngay cả bản thân cô cũng không tự tin, nghe mấy lý do này cả cô cũng cảm thấy không thể thuyết phục được chính mình.
Quả nhiên, Sở Bạch nghe xong những lời này, đến cả phản ứng cũng không hề có, sắc mặt càng thêm âm trầm:
– Ngươi cảm thấy ngươi có tư cách gì mà đến cầu xin ta không tham gia tuyển chọn của Văn Xương trưởng công chúa?
Cô có tư cách gì, chỉ là dựa vào dũng khí “không muốn sống không bằng chết” kia thôi.
– Quả thật Văn Xương trưởng công chúa được muôn vàn sủng ái, chỉ cần làm thị vệ bên người nàng cũng đã là chức quan tứ phẩm, nhưng mà cơ hội thăng tiến lại rất xa vời, huống chi nàng là người hỉ nộ vô thường, hành sự ngoan độc, lại có nhiều tin đồn không tốt, nếu biểu ca tới phủ công chúa sẽ không có chuyện gì tốt đẹp đâu.
Sở Bạch tiến lên một bước:
– Ngươi có biết nói xấu sau lưng trưởng công chúa sẽ mang tội danh gì không, ngươi không sợ ta tố cáo ngươi sao, có thể trưởng công chúa nhất thời cao hứng lại tiến cử ta vào một chức quan nào đó trong cấm quân cũng nên. Ngươi biết người được sủng ái, chỉ cần một câu của người sẽ là chỗ dựa tốt nhất để thăng chức, so với hứa hẹn của Tam hoàng tử càng đáng tin hơn nhiều.
Chuyện này cô rõ hơn bất kì người nào khác, nhưng mà cô cũng không còn cách nào.
Tô Linh quyết không lùi bước, ngầng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn:
– Đi theo trưởng công chúa đúng là đường tắt, nhưng muội biết biểu ca là người có khí phách và tôn nghiêm, sao có thể nguyện ý nhiễm bụi trần chứ? Muội cũng tin tưởng biểu ca tuyệt đối không phải loại người này.
Sở Bạch như nghe được chuyện cười:
– Ngươi tin tưởng ta? Ngươi dựa vào cái gì mà tin tưởng ta? Ngươi cho rằng ngươi hiểu rất rõ ta sao? Ta lưu lạc tới tình trạng như bây giờ, để mặc ngươi lăng nhục còn có cái gì gọi là khí phách và tôn nghiêm nữa, chẳng lẽ ngươi đang kể chuyện cười sao?
Ta hiểu rõ ngươi, ta đương nhiên là hiểu rõ ngươi rồi.
Trên đời này ngoại trừ ta ra không ai hiểu rõ ngươi hơn ta được.
Cho dù là bị Văn Xương nhặt về, bất kể là nàng làm cái gì ngươi cũng không hề động tâm một chút nào, bởi vì trong lòng ngươi có thù hận, có khát vọng, và còn có người để ngươi phải lo lắng. Cho nên Văn Xương lần lượt giảm đi giới hạn cuối cùng, không khỏi đối tốt với ngươi, cuối cùng chính mình bị đắm chìm vào đó, nhưng ngươi vẫn như cũ, mưa gió cũng không vội, trái tim như sắt đá.
Ô danh ngươi gánh trên người, đó là thứ cả đời ngươi muốn rửa sạch đi, nhưng cuối cùng vĩnh viễn cũng không rửa được. Mặc dù ngươi có hận, hận những kẻ từng tổn thương ngươi, hận người trong thiên hạ, nhưng đối với những người tốt với ngươi, ngươi lại nhớ rất kỹ.
Cố Nguyễn là vậy, vào lúc ngươi bị vây hãm trong bùn lầy thì nữ tử đó không nhìn người bằng ánh mắt trần tục, nàng là ánh sáng duy nhất trong mắt ngươi, vì nàng mà ngươi từ bỏ giang sơn, từ bỏ cả mạng sống. Văn Xương cũng vậy, ngươi giết hết tất cả những người lăng nhục ngươi, nhưng lại giữ lại tính mạng của nàng. Xuân Đào cũng thế, ngươi an táng nàng, tìm được người nhà của nàng, cho họ hưởng vinh hoa phú quý.
Ngươi hận rất thẳng thắn, yêu không hối hận, ngươi nếm qua hết thăng trầm, đau khổ của nhân gian, mang một thân ô uế, người người nguyền rủa nhưng lại giữ vững một trái tim.
Bởi vì ngươi đã từng khát khao hạnh phúc, khát khao cái tôi khủng khiếp đó, dù đôi tay nhuốm đầy máu tươi, nhưng trái tim lại thuần khiết, chỉ chứa đựng mỗi hình bóng Cố Nguyễn.
– Đúng vậy, muội tin tưởng huynh! Bất kể hiện tại hay là tương lai!
Sở Bạch sửng sốt trong phút chốc, sau đó đột nhiên cười lạnh một tiếng.
– Vậy phải khiến ngươi thất vọng rồi, ngươi đi đi, ta không tố cáo ngươi tội nói xấu hoàng thất, coi như trả lại ân tình mấy hôm nay ngươi bảo vệ ta, nhưng những chuyện khác thì ngươi không cản nổi ta.
– Biểu ca! – Tô Linh còn muốn nói tiếp.
Đột nhiên Sở Bạch quay đầu lại:
– Đi đi, đừng ép ta phải ra tay với ngươi.
Đây chính là không còn đường thương lượng!
Vẫn không được sao?
Tô Linh đứng trước cửa, thở dài, vò đầu bứt tai.
Phải làm sao đây?
Thật sự phải đi theo hướng phát triển của bản gốc sao?
Cô nên làm gì bây giờ? Giết chết Văn Xương?
Không không không, mày nghĩ cái gì vậy Tô Linh, mày vì mạng sống mà ngay cả chuyện này cũng nghĩ đến sao. Hơn nữa nếu giết chết Văn Xương thì mày chết còn nhanh hơn, mày quên kết cục của Liêu gia rồi à?
Phải làm sao bây giờ?
Thời khắc Tô Linh bắt tim vớt gan hết đường xoay sở, bỗng nhiên nhìn thấy Tạ Phương Tung đang đứng ngay cửa, bình tĩnh lại, nhìn hắn nhếch mép cười không ngừng.
Tạ Phương Tung nhìn cô có chút sợ hãi, không tự chủ lùi về sau một bước.
Luôn có cảm giác như mình bị tính kế!