– Tiểu thư, người lại muốn làm gì? Mặt trời sắp sửa xuống núi, không mau về nhà, phu nhân sẽ mắng đó- Xuân Hi là sợ thật, trước kia là sợ con người của Tam tiểu thư, hiện tại thì sợ Tam tiểu thư rảnh rỗi lại giở trò quậy phá, một khóc hai la lối ba treo cổ, còn đi cùng nam nhân làm chuyện lén lút không thể để lộ ra ngoài nữa, nếu như phu nhân biết được, còn không phải sẽ lột da cô à.
– Chỗ này hình như là Hội Tụ Lâu, nghe nói món chân giò thủy tinh ở chỗ này cực kỳ ngon, ta vào trong ăn thử- Tô Linh đương nhiên không thể nói thật với cô, nhưng Xuân Hi này đặc biệt tinh ý, nói gì cũng không chịu.
– Tiểu thư, nếu người thích ăn, nô tì đi mua giúp người, người ngồi trên xe đợi nô tỳ- Xuân Hi cản lại.
Nhìn điệu bộ này, muốn ra ngoài trừ phi dẫm lên người nàng ta, gật đầu:
– Được rồi, em đi đi, ngoại trừ chân giò thủy tinh, ta muốn thêm một con gà quay, thịt viên Tứ Hỉ, canh gà hầm táo đỏ, đi đi.
– Hả, nhiều vậy, ăn sao hết?- Xuân Hi không tin nổi, Tam tiểu thư sao lại càng ngày càng ham ăn thế này?
– Ánh mắt này của em là sao, ta mua cho biểu ca không được à, nhanh đi, không đi thì ta tự đi- Tô Linh vờ như muốn đứng lên, Xuân Hi vội xuống xe- Nô tì đi, đi ngay, tiểu thư chỉ cần ngồi trong xe đợi, đừng chạy lung tung.
Tô Linh đưa bạc cho Xuân Hi, thấy cô xuống xe, đi vào Hội Tụ Lâu, Tô Linh vội vén rèm lên, nhìn lên cửa sổ lầu ba, quả nhiên nhìn thấy Dương Độ.
– Mạnh sư huynh, nhớ vị huynh đài kia không? Có thể giúp muội dẫn dụ hắn ra ngoài không?- Tô Linh nháy mắt ra hiệu lên tầng ba, Mạnh Dung nhìn thoáng qua, nhận ra là Dương Độ của lớp Giáp, mặc dù không biết cô muốn làm gì, vẫn gật đầu, nhảy xuống xe vào Hội Tụ Lâu.
Chỉ chốc lát sau, cả hai đồng thời nhảy từ cửa sổ xuống, đi về hướng thành Bắc.
Không hổ là Mạnh Dung.
Tô Linh rất vui, nhảy xuống xe, xa phu ngập ngừng:
– Tiểu thư, chẳng phải người nói sẽ chờ trên xe à?
– Xuân Hi không ra sớm hơn một canh giờ đâu, thức ăn của Hội Tụ Lâu đều là gọi mới làm, ta không thể ngồi chờ mãi trong xe được, xuống đi dạo một chút, ngươi thì tuyệt đối đừng đi khỏi đây nha- Tô Linh nghênh ngang đi về hướng nam, quả nhiên trông thấy một tiểu cô nương đang ẩn nấp trong ngõ nhỏ, lén la lén lút.
Tô Linh khòm lưng như mèo bước tới, định vỗ vai nàng ta, ai dè sau lưng tiểu cô nương nọ như có mắt, đột nhiên quay đầu, đưa tay chưởng một cái, may mà Tô Linh có luyện võ, nếu không sẽ bị nàng ta đánh đến nội thương.
– Dừng lại, Dương cô nương, ta là tới giúp ngươi- Tô Linh biết mình không phải là đối thủ của nàng ta, vội kêu ngừng lại.
Khuôn mặt non nót thanh tú của tiểu cô nương tràn đầy hoài nghi:
– Cô nươngi biết ta.
– Tiểu thư nhà Phiêu Kỵ đại tướng quân Dương Lăng, ta đương nhiên biết, ngươi đang trốn ca ca mình đúng không, hắn bị người của ta dẫn đi rồi, ngươi không cần lo lắng- Tô Linh vốn không biết nàng ta, nhưng nhìn thấy thái độ của Dương Độ, lại thấy được dáng vẻ hốt hoảng chạy trốn của nàng ta, liền đoán được bảy tám phần.
– Cô nương là ai?- Dương Dung càng nghi ngờ, bất luận nàng nghĩ thế nào, cũng không nhớ ra người trước mặt này là ai, tại sao nàng ta lại biết chuyện của mình.
– Ta là đồng môn của ca ca ngươi, bình thường ở thư viện có nghe ca ca ngươi nhắc tới ngươi, nói ngươi nhí nhảnh tinh quái, vô cùng khả ái, chỉ là tính tình có hơi phóng khoáng quá, không thích nghe lời hắn- Tô Linh mở to mắt nói dối, cô mới vào thư viện hai ngày, chưa từng nói câu nào với Đại thiếu gia nhà Dương tướng quân cả.
– Cô nương cũng học ở Lộc Sơn thư viện à- Dương Dung nhìn nàng ta từ trên xuống dưới, nho nhã yếu đuối, không giống như người luyện võ- Ở khoa văn.
– Không, ta ở khoa võ.
– Cô nương thế này cũng vào được khoa võ, thư viện yêu cầu thấp thế sao- Dương Dung không tin nổi.
Tô Linh xấu hổ nhưng vẫn mỉm cười lễ phép:
– Quả thật võ công của ta không ra sao, nhưng ta thật sự là đệ tử ở Lộc Sơn thư viện, ngươi biết mà, thư viện chỉ yêu cầu khắc khe với con cháu hàn môn thôi, con em của quan viên từ tứ phẩm trở lên trong Kính Dương này muốn vào đó học, rất dễ dàng.
Mắt Dương Dung sáng rực lên, như thể phát hiện ra điều gì mới mẻ, chỉ là không duy trì lâu, ánh mắt lại ảm đạm đi, lắc đầu:
– Cha ta sẽ không để cho ta đi đâu.
– Mẫu thân ta ban đầu cũng không đồng ý- Tô Linh vội nói- Nhưng ta khóc lóc ầm ĩ lên còn đòi thắt cổ nữa, cuối cùng mẹ ta vì quá thương ta, nên cho ta đi học, vả lại, cháu gái của Diệp đại tướng quân chẳng phải cũng đang học ở khoa võ sao. Sao nàng ấy học được, mà người khác không học được, ngay cả môn hộ Thanh Hà Hoa gia như thế, cũng vô cùng sáng suốt, đưa nữ nhi vào học khoa võ.
Trong mắt Dương Dung lần nữa ánh lên hy vọng:
– Đa tạ vị tỷ tỷ này, tỷ tỷ danh tự là chi, đợi đến khi ta vào thư viện rồi, nhất định sẽ báo đáp tỷ tỷ thật tốt.
– Dễ thôi dễ thôi, tiểu nữ tên Tô Uyển Linh, nữ nhi của Lại Bộ Thượng Thư Tô gia, là con thứ ba.
Ánh mắt Dương Dung nhìn cô hệt như gặp phải ma, có lẽ từ trong ánh mắt đối phương phát hiện mình quá thất lễ, vội vàng xin lỗi:
– Xin lỗi, thật sự Tô tỷ tỷ khác rất xa với những lời đồn đãi kia.
– À, theo lời đồn thì ta là người thế nào- Tô Linh cảm thấy bản thân đã bách độc bất xâm, nói gì cũng không sao hết.
– Theo lời đồn đãi, tỷ điêu ngoa tùy tiện, hung hăng ngang tàng, dâm loàn trắc nết, không biết liêm sỉ, thượng đội hạ đạp, còn đặc biệt coi khinh thế gia võ tướng chúng ta, nói chúng ta là lũ mãng phu, ta vẫn luôn nghĩ tính tình tỷ quá quắc như thế, chắc hẳn bộ dạng rất xấu xí, miệng rộng môi dày, mũi củ tỏi, mắt cá chết, lông mày bên cao bên thấp, mặt to như cái chậu, dù sao tục ngữ cũng nói tướng mạo tùy tâm sinh mà.
Ha ha hắc hắc…
Tô Linh thật muốn hộc máu, có lẽ cô đã đánh giá cao năng lực chịu đựng của bản thân, nha đầu này đúng là mạnh miệng thật.
– Tô tỷ tỷ, đây là tỷ kêu ta nói- Dương Dung lén quan sát sắc mặt của Tô Linh, thấy dù mặt nàng ta đỏ bừng bừng hết sức khó xử, nhưng không hề có ý phát cáu, cô liền cảm thấy mấy lời đồn đãi không thể tin được, vị Tô tỷ tỷ này mặt mũi trông rất thiện lương, cô nói nàng ta như vậy, nhưng nàng ta không hề trở mặt.
Tô Linh dở khóc dở cười:
– Không sao, ta chính là thích người hào sảng nói chuyện sảng khoái, tính cách thắng thắn như Dung cô nương.
– Thật ư? Cha ta còn thường xuyên mắng ta, nói ta không có đầu óc, nói chuyện làm việc không mang theo não, dễ dàng đắc tội người khác. Hiện tại xem ra, vẫn có người yêu mến ta, Tô tỷ tỷ đúng là bạn tri âm của ta, chắc là chúng ta giống nhau- Dương Dung vui vẻ kéo tay Tô Linh, từ xưa tới nay chưa từng có người nào khen cô như vậy, còn nói thích cô, người bạn này, cô kết giao chắc rồi.
Tô Linh cười không nổi, bị người ta nói giống cái không có đầu óc, chẳng phải là lời khen ngợi gì.
Nhưng mà, vừa nghĩ tới biểu cảm của Tạ Phương Tung khi thấy nàng ta ở thư viện, cô liền lấy lại thăng bằng, có lẽ sẽ rất đặc sắc đây.
Ngươi nghĩ bổn cô nương sẽ tiếp tục mang chuột đến cho ngươi à? Còn đặc biệt mua mèo, loại thủ đoạn mầm non như thế, cô lười dùng lần hai.
Hy vọng ngươi sẽ thích phần lễ vật ta đưa cho ngươi, ta là tác giả mẹ ruột đấy, là người hiểu ngươi rõ nhất trần đời.
Để ta coi, ngươi còn thời gian đi tìm Sở Boss gây phiền phức không.