– Người thua trận, tự mình luyện tập đi, Mạnh Dung, ngươi thắng thì ra giám sát Sở Bạch và Tạ Phương Tung, Tam hoàng tử và Dương Độ chuẩn bị- Giang tiên sinh chia sân tập ra thành hai, dẫn theo Tam hoàng tử và Dương Độ sang một bên.
Một Tạ Phương Tung luôn cà rỡn, lúc này hiếm khi nghiêm chỉnh như vậy.
– Sở Bạch, Tô Uyển Linh luôn miệng nói ngươi lợi hại, hôm nay hai ta so tài một lần xem nào, để mọi người nhìn thử là ngươi lợi hại hay là bổn công tử lợi hại hơn.
Sở Bạch không đáp, thần sắc lạnh lẽo cầm kiếm lên, đứng sừng sững như cây tùng cây bách.
– Tạ nhị công tử, huynh xem hắn chẳng để ý đến huynh, rõ ràng khinh thường huynh đây mà- Trương Nhạc Khang luôn đứng về phe Tạ Phương Tung, từ trước đến nay chỗ nào có náo nhiệt bất kể lớn nhỏ, cứ tưng bừng ở đâu là có hắn ở đó.
– Trương Nhạc Khang, tiểu tử ngươi thích xem náo nhiệt bất kể lớn nhỏ đúng không, biểu ca ta không thích nhiều lời- Tô Linh tỉ mỉ lục lọi trí nhớ, Trương Nhạc Khang này hình như là con trai nhà Binh bộ Tả thị lang, cha Tạ Phương Tung là lãnh đạo trực tiếp của cha hắn, khó trách tiểu tử này luôn hành sự theo ý của Tạ Phương Tung, rõ ràng là giúp cha hắn lấy lòng cấp trên đây mà.
– Nhìn kìa nhìn kìa, người ta đã sa sút đến thế, vẫn còn được nữ tử bênh vực, nói đỡ cho hắn, cả đời ta chẳng có cơ hội này, ai bảo chúng ta không đẹp bằng người ta chứ- Miệng Trương Nhạc Khang không phải rộng bình thường, làm người ta thật muốn đánh hắn.
– Biết mình xấu xí, thì bớt nói lại đi- Tô Linh trả đũa lại hắn, tên này, dám ám chỉ Đại Boss yếu đuối đây mà.
– Ngươi…- Trương Nhạc Khang tự thấy mình không thể đứng trong TOP trên bảng xếp hạngthế gia công tử, nhưng cũng được xem là tuấn tú lịch sự, tối thiểu cũng đứng thứ mười một chứ, nha đầu thối Tô Uyển Linh này, dám nói hắn xấu xí, hắn há miệng định bắt bẻ, nhưng Tạ Phương Tung lườm hắn một cái, hắn đành ngậm miệng.
Được rồi, xem như ta nể mặt Tạ nhị công tử, tha cho ngươi.
– Ừ, bổn công tử đại nhân đại lượng, không thèm so đo với nữ tử như ngươi.
Tỷ thí bắt đầu, Tô Linh lười tranh cãi với hắn, ánh mắt chăm chú nhìn Sở Bạch.
Tạ Phương Tung không hổ là con cháu Tạ gia, vừa xuất thủ, liền biết thuộc gia tộc u tú, thế kiếm như rồng rắn, kiếm hình như giao long, chiêu thức trực tiếp thoải mái, rất có tinh túy của phiêu dật kiếm pháp, hắn còn cố tình khoe tài, cố ý múa chiêu thức đến vô cùng đẹp mắt, nhưng vẫn đánh đến Sở Bạch liên tục lùi về sau, cố gắng đỡ chiêu.
Tô Linh chau mày, Tạ Phương Tung quá đắc ý, rõ ràng có thể một chiêu chế địch, nhưng hết lần này tới lần khác cứ kéo dài không chịu kết thúc, chiêu mây ra khỏi núi kia, ngay cả cô cũng nhìn ra được, tên này còn cố tình chỉnh lệch mũi kiếm đi một tấc, bằng không, sẽ chém đứt một đoạn tay áo của Sở Bạch rồi.
Hắn đâu phải đang tỷ võ, rõ ràng đang tận tâm vũ nhục người khác.
– Tạ Phương Tung, ngươi đừng có quá đáng- Tô Linh giận đến nghiến răng kèn kẹt.
Tạ Phương Tung thấy cô như vậy càng đắc ý hơn, còn phân tâm ra trò chuyện cùng cô:
– Ta quá đáng chỗ nào, nếu hắn không đánh lại, thì nhận thua đi.
Sở Bạch chớp lấy thời cơ, một chiêu chim én về tổ, người đã lẻn ra sau lưng, trường kiếm chém đến, Tạ Phương Tung biến sắc, vội xoay người chống trả, mũi kiếm của Sở Bạch thế tới hung hãn, hắn phản ứng nhanh nhưng cũng bị chém rơi một lọn tóc.
Tạ Phương Tung ngừng lại, nhìn tóc của mình bay nhè nhè xuống đất, thần sắc nghiêm túc nhìn Sở Bạch:
– Xem ra là ta chủ quan, với ngươi, quả nhiên không nên cho ngươi bất cứ cơ hội nào.
Sở Bạch im lặng, không hề phản bác lại.
Người đời nhìn ta như sâu mọt, lại không biết con đê ngàn dặm còn bị sập bởi tổ kiến, ngươi nói không sai, trừ phi ngươi đưa ta vào chỗ chết, nếu không, đừng để ta nắm được bất cứ cơ hội nào.
Tạ Phương Tung đột nhiên cảm thấy, người trước mặt này không thể khinh thường, đợi một thời gian, nếu hắn chiếm được thời cơ, thì chính hắn sẽ biến thành lò luyện ngục của người đối nghịch hắn.
Hắn quá mức điềm tĩnh, quá mức ẩn nhẫn, bất luận người ngoài nhục mạ hắn, chà đạp hắn, tổn thương hắn thế nào, hắn cũng không chút phản ứng. Hắn tỉnh táo đến đáng sợ, dù hắn có cảm thấy nhục nhã, hắn vẫn không nóng vội, chỉ chời thời cơ đến.
May mà, họ không phải kẻ địch, nếu không, có lẽ hắn sẽ giống như bây giờ, phải nom nớp đề phòng rắc rối.
– Tạ Phương Tung thắng.
Tô Linh nhanh chân chạy tới bên cạnh Sở Bạch, kéo hắn lại:
– Biểu ca, huynh không sao chứ?
Sở Bạch vùng khỏi tay cô, chống kiếm đứng lên:
– Không sao, tránh ra.
Tô Linh lúng túng rút tay về, đứng sang một bên.
Tạ Phương Tung thu kiếm, nhìn thấy cô, đột nhiên nói:
– Tô Uyển Linh, ngươi thật không biết chán, làm ta nhớ đến trước kia ngươi đã theo đuổi Tam hoàng tử như thế nào.
Tô Linh thậm chí có thể cảm nhận được sắc mặt càng thêm đen xì của Sở Bạch, đường nét sắc lẹm, Tô Linh đứng bên cạnh hắn mà cô cảm giác mình đang run rẩy. Cô hung dữ trừng mắt với Tạ Phương Tung, tiểu tử này rảnh rỗi đi gây sự đúng không?
Tạ Phương Tung nhíu mày, trên mặt như có viết mấy chữ: Thì sao? Ngươi cắn ta à!
Ngon ha, ngươi chờ đó cho ta.
Tô Linh quả nhiên ôm bụng tức không có chỗ trút, đúng lúc Hoa Tưởng Dung chọc súng cướp cò.
Hoa Tưởng Dung dương dương tự đắc, vênh váo ngông cuồng:
– Tô Uyển Linh, nếu giờ ngươi cầu xin ta tha thứ, bổn cô nương sẽ cân nhắc bỏ qua cho ngươi, đừng để giống như biểu ca ngươi, bị đánh đến mặt xám mày tro, chật vật biết bao.
Tô Linh chán chả buồn nói, nếu đấu võ mồm cũng có thể thắng, thì học võ để làm gì.
Cơ thể hiện tại của cô, thể lực không có, nhưng bản thân cô năm mười tuổi có học võ, mặc dù không biết bay lên mái nhà đi trên vách tường, nhưng vẫn có phản xạ tốt, kiếm thuật của Hoa Tưởng Dung trông thì dọa người, nhưng khi thực sự đánh nhau, cô mới cảm nhận được cái gì gọi là khoa chân múa tay, trình độ thế này cũng vào thư viện được, còn không bằng những đệ tử hàn môn kia.
– Còn dám chọc bà nữa không?- Tô Linh hung hãn, trường kiếm đặt lên cổ cô ả.
Hoa Tưởng Dung không ngờ mình bị trúng chiêu của bà la sát, nằm dài dưới đất nhếch nhác khóc lóc:
– Không dám không dám, đưa kiếm của ngươi ra xa một chút, lạnh quá!
– Gì đó, có biết điểm dừng hay không, còn không mau kéo chúng ra- Giang Dương xoay người liền giật mình, mấy đứa nhỏ đáng yêu của ta đâu mất rồi?!
Thư viện nhiều nam tử như vậy còn chưa tỷ thí khốc liệt thê thảm như các cô, cô nàng nằm trên đất, sợ đến nỗi mặt mày hốc hác hẳn đi.
Mạnh Dung đi tới, Tô Linh trừng mắt với hắn một cái, hắn liền dừng bước.
Trương Nhạc Khang chính mắt trông thấy toàn bộ quá trình, trốn ra sau lưng Tạ Phương Tung, lòng còn sợ hãi, nói:
– Từ khi nào Tô Uyển Linh lại biến thành cọp cái rồi? Trước kia ả điêu ngoa hống hách, nhưng chưa từng nghe đồn ả khỏe mạnh như vậy, biểu muội ngươi võ công không giỏi, nhưng bị ngược quá thảm rồi, rõ ràng chỉ đấu kiếm, tại sao ả lại đánh Hoa tiểu thư mặt mũi bầm dập thế kia? Ta đang có dự cảm, Hoa tiểu thư là thay huynh chịu tội.
Tạ Phương Tung nhìn Tô Uyển Linh, mắt nheo lại.
Mặc dù kiếm pháp của cô nhìn qua không có kết cấu gì, cả người không có nội lực, nhưng quyền cước của cô lại vô cùng lợi hại, nhìn không ra chiêu số, nhưng lại rất trình tự, không hẳn luyện thành trong một sớm một chiều được.
Một người, có thể thay đổi nhanh chóng như vậy sao?
Hậu trường
Hoa Tưởng Dung: Hu hu, biểu ca sao không đến cứu muội?
Tạ Phương Tung: Ngươi ngốc à, rõ ràng nàng ấy muốn đánh ta hơn mà!
Hoa Tưởng Dung: …