Xuyên Thành Nữ Xứng

chương 110: ngụy biện

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hai người hai ngựa theo cửa bắc mà ra, cấp tốc đi về phía hoàng cung, đặc sứ áo bào đen canh giữ cửa bắc nhìn thấy từ xa, vội vàng quay người chạy đi.

– Mao thiếu sử, Sở thiếu sử và Trương Bằng đã tiến cung diện thánh, theo người chúng ta đến báo, Tiền Hải nhận tội rồi- Đặc sứ áo đen cúi đầu, cung kính bẩm báo với người ngồi phía trên.

Mao Học Phong đập bàn, mắng một tiếng lũ ăn hại.

– Địa lao phía bắc bây giờ có ai đang canh gác?- Mắt Mao Học Phong xẹt qua tia nguy hiểm, đặc sứ nọ không ngẩng đầu lên cũng có thể cảm nhận được luồng lạnh lẽo kia, Mao thiếu sử tính tình nóng nảy, lòng dạ độc ác, với người phản bội lại mình, tuyệt đối sẽ không chừa đường sống, huống hồ còn là người phản bội hắn những hai lần.

– Chắc là Toàn Đức- Đặc sứ đáp.

Mao thiếu sử nhướng mày, hiển nhiên không nhớ Toàn Đức là ai, hỏi:

– Toàn Đức nào?

– Bẩm Mao thiếu sử, là người vừa vào năm ngoái, trước kia từng làm sai vặt dưới trướng Đỗ thiếu sử.

Trên mặt Mao Học Phong bất giác tràn ra nụ cười lạnh:

– Lại là tên sai vặt, lúc trước bốn thứ sử dưới trướng Bắc thiếu sử không được trọng dụng, toàn bộ đều dùng mấy tên sai vặt? Mấy thứ sử kia không làm loạn gì à?

– Nghe nói Sở thiếu sử vừa tiếp nhận Bắc Ty, mấy vị thứ sử không nhận vị thiếu sử mới đến này, rất bất kính, Sở thiếu sử liền cho bọn hắn cơ hội, để bốn người họ vây mình, nếu thắng, ngài ấy sẽ không làm thiếu sử nữa, còn nếu bốn vị thứ sử thua, thì phải nghe theo lệnh của ngài ấy. Nhưng bốn vị thứ sử là thân tín của Bắc thiếu sử trước kia, thấy vây bắt không được, liền dùng chút ám chiêu, cuối cùng vẫn thất bại, bị Phương đại nhân xử lý, cho nên hiện tại đã thanh tẩy phần lớn Bắc Ty rồi, bốn vị thứ sử dùng ám chiêu bị cách chức, Sở thiếu sử tuyên bố, người tài mới được trọng dụng, xem tình hình bây giờ, có lẽ sẽ là Trương Bằng, Toàn Đức, Mã Long và Triệu Tứ.

Đối với mấy cái tên này, Mao Học Phong cảm thấy xa lạ, không biết Sở Bạch từ đầu tìm được đám sai vặt ô hợp này, đúng là ai cũng có thể làm thứ sử.

– Trương Nghị, nghĩ cách trà trộn vào đi, không cần để lại người sống.

– Dạ- Trương Nghị lập tức ra ngoài, vội vàng đi về địa lao phía bắc, tìm lúc thay ca, lén lút lẻn vào bắc địa lao.

Bên trong bắc địa lao địa hình phức tạp, Trương Nghị tìm kiếm một vòng, mới tìm được Tiền Hải mới bị lãnh cực hình xong, tóc tai rũ rượi rối bời, không thấy rõ mặt, dưới chân không còn, vết máu loang lổ, chắc chắn là Tiền Hải, hắn móc phi châm ra, nhắm ngay cần cổ thổi một cái, đầu Tiền Hải vốn yếu ớt, rồi lặng lẽ gục xuống.

Trương Nghị vui mừng ra mặt, đang định quay người lẻn đi, một thanh đao lạnh buốt kề vào cổ hắn:

– Trương thứ sử vẫn khỏe chứ?

Trương Nghị biến sắc, quay đầu nhìn người tới, ánh mắt kinh ngạc:

– Sao lại là ngươi, chẳng phải là ngươi đã…

Hoàng cung.

Nguyên Đức Đế hạ triều, ở trong ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, tiểu thái giám bước tới bẩm báo:

– Hoàng thượng, thiếu sử Hoàng Thành Ty, Sở đại nhân cầu kiến.

Nguyên Đức Đế ngẩng đầu khỏi thư án, thần sắc không tốt, nói:

– Truyền.

Vũ công công cao giọng tuyên:

– Truyền Sở đại nhân tiếp kiến.

– Tham kiến Hoàng thượng.

Sở Bạch tiến vào điện, ánh mắt Nguyên Đức Đế liền rơi vào người hắn, một tháng không gặp, trên người kẻ này lại tăng thêm mấy phần chí khí ác liệt uy nghiêm, tuổi còn trẻ mà thủ đoạn lại cao minh, thủ pháp tra án phá án thẩm vấn vô cùng thuần thục, ngay cả Phương Hạc cũng khen ngợi kẻ này chính là hạt giống tốt bẩm sinh để làm việc cho Hoàng Thành Ty, nhưng Hoàng thượng lại không nghĩ vậy.

Trấn Nam Hầu Sở Triêu Dương tuy rằng hấp tấp trên sa trường, khiến triều đình hao tốn bảy vạn tinh binh lương tướng nên bị xử tội, nhưng cũng là một người quang minh lỗi lạc, Sở Bạch từng là thế tử phủ Trấn Nam Hầu, chính vì thân phận còn nghi vấn, nên bị tước mất phong hào thế tử, biếm thành thứ dân, hắn cũng đã từng là con trai do chính Sở Triêu Dương đích thân bồi dưỡng, làm sao trên người không có chút chí khí lỗi lạc nào của Sở Triêu Dương, ngược lại càng thêm tăm tối, càng thêm tàn nhẫn, còn lờ mờ cảm thấy khí chất vương giả trên người hắn nữa.

Chắc do từ bé đã khác biệt, hắn xuất chúng hơn những người khác, để hắn ở Hoàng Thành Ty, đúng là hạc giữa bầy gà, nhưng tính cách và thủ đoạn này của hắn, đúng như lời Phương Hạc nói, là Hoàng Thành Ty dưỡng thành.

– Bình thân đi, vụ án Tần Lâu tra thế nào rồi?- Giọng Hoàng đế nhàn nhạt, không nghe ra cảm xúc, vụ án này liên quan đến Nhị hoàng tử, bất kể là ai cũng đều nói phải chuyện cẩn thận, đồng thời phỏng đoán tâm tư Hoàng đế, dù sao Nhị hoàng tử hiện nay đang là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí thái tử, nếu Hoàng thượng có lòng muốn giao vị trí thái tử cho Nhị hoàng tử, như vậy vụ án này sẽ bị ém nhẹm xuống.

– Bẩm Hoàng thượng, quả thực đã phát hiện mật thất trong Tần Lâu mà người bị hại nhắc tới, bên trong nhốt rất nhiều cô nương mười mấy tuổi bị lừa bán từ xa đến, mười ba bộ xương trắng, đều là nữ tử, theo tú bà Tần Lâu khai nhận, đều là khách của Tần Lâu giết, đây là danh sách chính miệng tú bà khai ra, xin Hoàng thượng xem qua- Sở Bạch hai tay dâng danh sách lên, Vũ công công nhận lấy, đi tới đưa cho Hoàng thượng.

Hoàng thượng lật tấu chương ra, xem tên họ bên trên, lòng giận dữ.

– Đường đường là trọng thần quốc gia, rường cột triều đình, vậy mà lại làm ra những chuyện táng tận thiên lương, bại hoại đạo đức như thế, tra, nhất định phải tra rõ.

Tất cả mọi người trong ngự thư phòng đồng loạt quỳ rạp xuống vì Hoàng thượng đột nhiên tức giận, Sở Bạch tuy quỳ, nhưng lưng thẳng tắp, không kiêu ngạo không tự ti, rõ ràng khác biệt với đám nô tài thái giám trong phòng.

– Sở ái khanh, trên tấu chương này có nói, ông chủ Tần Lâu bị giết, tú bà quản lý Tần Lâu chỉ chứng người đứng sau là Nhị hoàng tử, khanh thấy thế nào?- Hoàng thượng gấp tấu chương lại, nộ khí trên mặt chưa tan, khôn khéo uy nghiêm nhìn Sở Bạch, trong mắt mang theo mấy phần dò xét, mấy phần phỏng đoán.

Sở Bạch từ thiên đường rớt xuống địa ngục, từ thế tử Trấn Nam Hầu đến thứ dân, trong lòng hắn không hận sao, có hận đối đãi của Hoàng gia không, Hoàng thượng không biết, nhưng cũng hoài nghi.

Sở Bạch từ tốn đáp:

– Bẩm Hoàng thượng, vụ án Tần Lâu, e rằng Nhị hoàng tử không thoát khỏi liên can, tất cả chứng cứ đều chỉ rõ phía sau Tần Lâu là Nhị hoàng tử thao túng.

Hoàng thượng đen mặt nhìn hắn:

– Vậy theo ý ái khanh, nên xử lý thế nào?

– Hoàng Thành Ty chỉ phá án, về phần định tội ra sao, xin Hoàng thượng định đoạt.

Sắc mặt Hoàng thượng càng thêm khó coi, ném tấu chương xuống ngự án.

– Vũ công công, truyền Nhị hoàng tử.

Vũ công công lập tức lui ra, Hoàng thượng tiếp tục lật giở tấu chương trên ngự án, không có ý gọi Sở Bạch đứng lên, Sở Bạch không nói gì, ngoan ngoãn quỳ ở đó, lòng như gương sáng, vụ án này liên quan đến hoàng tử, bất luận kẻ nào xử lý, đều phải nhận cơn giận của Hoàng thượng, không cho hắn đứng lên, cũng đã rõ ý tứ.

Nhị hoàng tử rất nhanh đã đến, vì bị cấm túc, cho nên nơm nớp lo sợ quỳ xuống:

– Nhi thần tham kiến phụ hoàng.

Nguyên Đức Đế ném tấu chương trong tay xuống đầu Nhị hoàng tử, góc tấu chương hơi sắc, đầu Nhị hoàng tử rướm máu, nhưng không dám tránh né, quỳ trên đất, kinh hãi:

– Nhi thần lo sợ, không biết tại sao lại chọc giận phụ hoàng, mong phụ hoàng bảo trọng long thể, đừng vì nhi thần mà tổn hại sức khỏe.

Hoàng thượng nhìn hắn, cười lạnh:

– Con hiếu thảo nhỉ, nói dễ nghe thế mà, vậy con xem thử trên tấu chương này viết những gì? Con là hoàng tử, tại sao lại kinh doanh một nơi như Tần Lâu? Con đã làm mất hết thể diện của hoàng tộc rồi, con còn vươn tay đến tận Hoàng Thành Ty, con quả thực rất to gan! Còn kêu trẫm bảo trọng long thể, trẫm nhìn con là muốn tức chết rồi.

Nhị hoàng tử cầm tấu chương lên xem, mặt biến sắc, phủ phục trên đất khóc:

– Phụ hoàng, nhi thần thực sự không biết tú bà Tần Lâu kia tại sao lại nói người đứng sau thao túng Tần Lâu là nhi thần, nhi thần oan uổng quá. Mà trên này còn viết, đêm qua tú bà này bị một đặc sứ trong Hoàng Thành Ty uy hiếp nên tự vẫn, nếu thật sự là nhi thần, sao nhi thần không để bà ta tự vẫn trước khi cung khai, mà đợi bà ta khai xong mới ép bà ta chết? Kết quả bây giờ, khiến nhi thần hết đường chối cãi, nhân chứng đã chết, cũng không còn chứng cứ nữa. Phụ hoàng, đây rõ ràng là có người cố tình hãm hại nhi thần, phụ hoàng.

Nguyên Đức Đế trầm ngâm một chút, tựa hồ cũng đang cân nhắc thật giả trong lời nói của Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử lại nói tiếp:

– Phụ hoàng, đặc sứ ép tú bà tự sát khai rằng đã nhận sai khiến của Mao thiếu sử, nhi thần và vị Mao thiếu sử này không có tiếp xúc, sao lại sai khiến hắn làm việc được, huống hồ tên đặc sứ đó còn vu cáo lung tung hãm hại tam hoàng đệ, mọi người đều biết, tam hoàng đệ và nhi thần có tình cảm huynh đệ rất tốt, nhi thần có hãm hại cũng sẽ không hãm hại tam hoàng đệ.

Câu này là thật.

Chỉ là lúc trước lão tam một mực như thiên lôi sai đâu đánh đó, bây giờ lại được phong vương, được thành thân với Trường Dương quận chúa, có nhạc phụ là Tấn Dương Vương, e rằng sau này sẽ không dễ dàng nghe theo sai khiến của lão nhị, lão nhị vẫn có động cơ hãm hại lão tam.

Lời của lão nhị không thể tin tưởng hoàn toàn, nhưng cũng không thể không tin, án này chứng cứ rõ ràng, hết thảy đều chỉ chứng lão nhị tựa như vở kịch đã được soạn sẵn, chỉ vì muốn kéo lão nhị xuống.

Trên mặt Nguyên Đức Đế ánh lên vẻ lo nghĩ.

– Sở ái khanh, vụ án này ngoại trừ lời khai của tú bà Tần Lâu và đặc sứ Tiền Hải ra, còn có chứng cứ gì chứng minh chủ nhân phía sau của Tần Lâu là Nhị hoàng tử?- Nộ khí trên mặt Hoàng thượng dần tiêu tan, giọng nói cũng không tức giận nữa.

Sở Bạch quỳ đã lâu, sống lưng vẫn thẳng tắp, từ trong ngực lấy ra hoa tai nọ, hai tay dâng lên:

– Bẩm Hoàng thượng, tú bà tự tử là vì Tiền Hải đã đưa cho bà ấy hoa tai bảo thạch này, bà ấy nhìn thấy vật này liền nuốt vào, rồi đập đầu vào tường bỏ mạng, vi thần hoài nghi, hoa tai này là của người quan trọng với bà ta, mà hoa tai này thần đã từng nhìn thấy lúc điều tra ở Tần Lâu, hoa khôi Tần Lâu Sở Sở đeo trên tai, vị Sở Sở cô nương kia là người dẫn đường vào mật thất Tần Lâu, đương nhiên là thân tín của chủ nhân Tần Lâu rồi, chỉ cần tra ra được xuất xứ của hoa tai này, sẽ biết được người giật dây Tần Lâu là ai.

Vũ công công nhận lấy hoa tai bảo thạch, dâng lên cho Hoàng thượng, Hoàng thượng nhìn hoa tai được chế tác tinh xảo kia, bảo thạch ba màu tỏa sáng lung linh, xem ra không phải là vật bên ngoài cung, vật này quý giá, rõ ràng xuất xứ từ trong hoàng cung, đã là vật trong cung, từ đâu mà có, rồi đi về đâu, đương nhiên có lưu lại danh sách.

– Vũ công công, đi thăm dò xem.

Lý Khiên nhìn thấy hoa tai bảo thạch ba màu, lập tức khí lực toàn thân mất hết.

Sao có thể, hoa tai này sao lại trong tay của Sở Bạch? Chẳng phải Sở Sở trốn rồi sao? Ngay cả ám vệ của Thẩm gia cũng không tìm được, vậy hoa tai này từ đâu mà có?

Bắt đầu từ khi nữ tử tên Điệp Nhi kia trốn đi, cả quá trình đều rất kỳ lạ, mật thất Tần Lâu canh giữ nghiêm ngặt như thế, Điệp Nhi trốn ra bằng cách nào? Lại trùng hợp đụng vào xe ngựa của Tô Uyển Linh.

Đằng sau sự việc chắc chắn có người mưu tính, chẳng lẽ là Thục phi? Phủ Thượng thư vừa tránh được kiếp nạn, nhanh như vậy đã phản công rồi?

Nhị hoàng tử vẻ mặt bối rối, không nói một lời nhìn Vũ công công cầm hoa tai kia đi ra ngoài, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Vũ công công mau chóng trở lại, cầm sổ ghi chép của kho ti trân dâng lên, Hoàng thượng lật ra xem, tức giận đến mất hết phong thái đế phương:

– Tên nghịch tử, con còn dám giảo biện, bây giờ nhân chứng vật chứng đều đủ cả, con còn gì để nói?

– Phụ hoàng, nhi thần có tội, nhi thần quả thực từng đến Tần Lâu, quả thực có tư tình với hoa khôi Sở Sở kia, hoa tai cũng là nhi thần tặng nàng, nhưng nhi thần không có chút quan hệ nào với Tần Lâu, xin phụ hoàng minh giám.

Nhị hoàng tử khóc lóc, dập đầu xuống đất, Hoàng thượng nghe mà nhức óc, càng nghe càng tức đến trán nổi gân xanh, khí huyết dâng trào, quát lớn:

– Đủ rồi, con đường đường là hoàng tử, vậy mà lại đến chỗ dơ bẩn kia, còn tặng vật trong cung cho kỹ nữ thanh lâu, lỗi lầm như thế thì còn ra thể thống gì.

– Hoàng thượng- Vũ công công vội khuyên nhủ- Nóng giận hại sức khỏe, bảo trọng long thể.

– Phụ hoàng, nhi thần biết lỗi rồi, nhi thần không dám nữa, nhưng Tần Lâu quả thực không có liên quan đến nhi thần, phụ hoàng không tin thì có thể đi hỏi Sở cô nương kia, lời nhi thần nói đều là sự thật, mong phụ hoàng minh xét- Nhị hoàng tử nằng nặc dập đầu, Hoàng thượng nguôi giận, do dự một hồi, lên tiếng.

– Sở ái khanh, nữ tử Tần Lâu kia hiện đang ở đâu?

Trong lòng Sở Bạch biết mưu kế của Nhị hoàng tử, tuyệt đối không thể dễ dàng nhận tội như vậy, chỉ là không ngờ hắn lại chối cãi đến chu toàn như thế, tình nguyện nhận bản thân đạo đức bại hoại, hành vi hư hỏng, chứ liều chết không nhận bản thân là ông chủ đứng sau, Sở Sở trốn rồi, đúng lúc chừa đường sống cho Nhị hoàng tử.

– Bẩm Hoàng thượng, vi thần nhất thời sơ suất, để hoa khôi Sở Sở trốn mất rồi.

– Toàn bộ Bắc Ty ra quân gần hết, nhưng vẫn để người trốn thoát, Sở ái khanh, đây là khanh thất trách- Hoàng thượng sa sầm mặt, mắt sáng như đuốc.

– Là thần thất trách, nhưng thần nguyện lấy công chuộc tội- Sở Bạch không giải thích thêm.

– Vậy trẫm cho khanh thời gian ba ngày, phải tìm ra Sở Sở này, ái khanh làm được không?- Hoàng thượng gằn giọng.

– Vi thần sẽ dốc hết khả năng- Sở Bạch nhân lệnh xong lui ra khỏi ngự thư phòng.

Hoàng thượng nhìn Nhị hoàng tử quỳ bên dưới, bởi vì còn giận nên giọng nói cứng rắn không có tình cảm:

– Ngươi bại hoại đạo đức, hành vi không đứng đắn, kể từ hôm nay tiếp tục cấm túc trong cung Cảnh Dương, không có lệnh không được ra ngoài.

– Nhi thần tạ ơn phụ hoàng, nhi thần cáo lui- Nhị hoàng tử run rẩy đứng lên, chậm rãi lui ra khỏi ngự thư phòng.

Cung Thọ Xương.

Một tiểu thái giám vội vã tiến vào đại điện, quỳ xuống:

– Nô tài tham kiến Thái hậu nương nương.

Thái hậu đang nhắm mắt, nghe vậy mở mắt ra, chậm rãi cất giọng:

– Bên ngự thư phòng có tin tức?

– Bẩm Thái hậu, bởi vì nhân vật mấu chốt, hoa khôi nương tử của Tần Lâu, đã chạy trốn, Hoàng thượng tạm dừng thẩm tra vụ án, lệnh cho Sở thiếu sử Hoàng Thành Ty trong vòng ba ngày phải bắt được hoa khôi Sở Sở, Nhị hoàng tử bởi vì hành vi đạo đức suy đồi cho nên tiếp tục bị giam trong cung Cảnh Dương, không có thánh chỉ không được ra ngoài.

– Vậy vẫn còn tốt, không phải thua hết cả ván cờ, mang phong thư này ra khỏi cung đi, hành động phải nhanh.

– Dạ.

Truyện Chữ Hay