Những siêu xe nối đuôi nhau đến cổng trường, thân xe nào cũng sáng bóng đến nỗi lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời.
Không hổ danh là những con em quý tộc, gien ai cũng tốt không thể chê, tuấn nam mĩ nữ như cá diếc trôi sông, cộng thêm một thân quần áo hàng hiệu nữa, đây đúng là sàn catwalk đẳng cấp.
Chỉ là trong hàng loạt người ai ai cũng đẹp đẽ và sang chảnh như nhau, sự xuất hiện của Kiều Vũ thật sự là bùng nổ!
Thân thể Kiều Vũ hơi béo, khuôn mặt trắng tròn chảy dài những giọt mồ hôi vì nóng nực, quần áo đã quê lại còn bị giặt sạch đến bạc màu, chưa kể đến cái túi nâu to đùng như đi nhặt rác của cô nữa, hình ảnh này đánh sâu vào đầu óc những công tử tiểu thư nhà giàu, khiến bọn họ hét toáng lên vì sợ hãi.
- Con nhóc quê mùa xấu xí này là ai vậy? Trường mình có kẻ như thế à?
- Đuổi cút nó ra đi, thật kinh tởm quá!
- Sao thể loại này lại xuất hiện ở đây vậy? Ai đó ném cô ta ra ngoài đi!
- Eo, sao dơ thế, nhìn bẩn thỉu không chịu nổi!
Từng tiếng hét, lời bàn tán xung quanh cũng không khiến Kiều Vũ dao động.
Cô quan tâm éo gì cái nhìn của lũ người này.
Lúc này, cả một hàng dài học sinh đều tránh lui ra xa, "nhường đường" cho Kiều Vũ đi vào trong trường.
Cô đắc ý chạy nhanh vào trong, trong truyện không kể rõ giờ nào phút nào nam chủ Lãnh Tinh Duệ mới có mặt ở trường, vậy nên giờ cô đành phải ngó xem tên nào nhìn chảnh chó và lãnh đạm nhất, nhưng cũng đẹp đến trời nổ đất nứt là chuẩn.
Bởi vì cứ ngó ngang ngó dọc mà không để ý đến đường đi trước mặt, Kiều Vũ liền va thật mạnh vào thân thể cứng rắn của một người.
- A!
Cô hét lên một tiếng.
Mông bị đập mạnh xuống đất làm Kiều Vũ đau chết điếng.
Mẹ nó, thằng nào đi mà không tránh đứa xấu xí bẩn thỉu như cô vậy?
Kiều Vũ ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn mĩ liền đập vào mắt.
Mũi cao môi mỏng phớt hồng, đôi mắt hẹp dài thâm thúy như hải vực sâu không thấy đáy, đường cong khuôn mặt tinh tế đến đáng ghen tị.
Người thiếu niên đẹp trai này vừa xuất hiện, vạn vật giống như bị lu mờ, trong không gian chỉ còn hắn là sáng lấp lánh lên.
Kiều Vũ đánh giá hắn cũng là lúc Lãnh Tinh Duệ liếc mắt nhìn cô.
Khi thấy hai má trắng nõn như bánh bao của cô gái rung lên, khóe miệng Lãnh Tinh Duệ liền không tự chủ được mà nhếch một phát.
- Đi lại nhớ nhìn đường!
Thiếu niên xỏ tay vào túi, thân thể cao lớn như cây tùng bách mang đến một khí thế khiến Kiều Vũ hơi rùng mình.
Cái kẻ đáng sợ này, không phải là.... ấy đó chứ?
Không đợi Kiều Vũ có phản ứng gì, chân dài thẳng tắp của chàng trai đã bước ngang qua cô, một mùi thơm thanh đạm dễ ngửi chui vào chóp mũi làm cô ngây dại.
Huhu, đúng rồi, trong truyện có đề cập đến mùi hương cơ thể này của nam chủ.
Aaaaaaa
- Aaaa, là Lãnh thiếu kìa!
- Không thể nào, sao cậu ấy lại xuất hiện ở trường vào lúc này chứ?!
- Ngài ấy đẹp quá, trời đất ơi tim tôi!!!
- Con nhỏ quê mùa kia vừa đụng vào Ngài ấy sao? Không thể tha thứ được!
- Aaaa, Lãnh thiếu, em yêu anh!
Cả đoàn người nhốn nháo lên như cái chợ, xung quanh Lãnh Tinh Duệ là những thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp, trên khuôn mặt tinh xảo tuyệt mĩ đều ửng đỏ vì một thiếu niên.
Chỉ là, Lãnh Tinh Duệ lại nhíu mày.
Mắt hắn quét quanh một vòng, thành công làm tất cả mọi người đều im miệng.
Đôi môi cánh hồng quyến rũ là thế, nhưng lời nói lại lạnh nhạt đến cực điểm.
- Tránh ra