Tớ, tớ nghĩ là chuyện này không thể giúp được đâu... tớ đi trước đây!Kiều Vũ vừa nghe thấy tên nam chủ liền lắc đầu từ chối.
Người này vừa nói xong, Kiều Vũ liền đoán được cậu ta là ai.
Trời, chuyện mà bạn thân nhất của nam chủ không làm được thì chắc chắn cô cũng không thể đâu!
Nói là không thành công làm cho Lãnh Tinh Duệ ăn thì cũng không sao, thế nhưng ai biết được nam chủ có ghim cô vì chuyện này hay không???
Nữ chủ nhằm vào thì còn có mấy phần trăm tránh được, chứ nam chủ ra tay thì chắc chắn cô phải chết!
Vì ăn mà bỏ mạng? Không đáng!
Lâm Trác Vỹ thấy cô xoay người định bỏ chạy, chân dài liên sải nhanh đến rồi nắm chặt lấy cánh tay cô.
Cậu ta nói:
- Bạn học Kiều Vũ, cậu không cần phải lo đâu, Tinh Duệ không phải người thích trút giận lên người khác như vậy. Cô đồng ý giúp tôi chuyện này lâu dài, vậy thì ba bữa của cô tôi đều lo hết, còn nếu không... haha, tôi có đầy cách khiến cô không ăn nổi một hạt cơm ở trường này!
Kiều Vũ đứng im, mặt cô tím lại vì giận.
Mịa nó, đây là uy hiếp đúng không? Ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi luôn rồi, không hổ là người bên cạnh nam chủ, đúng là đồ hai mặt!
Nếu nhất định phải giúp, vậy thì một lần là đủ rồi, còn lâu dài... haha, cô đâu rảnh?!
- Cậu bạn này, đừng có được đằng chân lên đằng đầu, một lần thì được nhưng tôi sẽ không giúp lâu dài đâu!
Cô nhìn thẳng vào mắt Lâm Trác Vỹ, nói rõ ràng từng chữ một.
Cậu ta mỉm cười thoải mái, giọng nói nhẹ lại:
- Được thôi! Tớ cảm ơn cậu nhiều!
Kiều Vũ không nhịn được mà trợn trắng mắt, đồ giả tạo.
- Vậy dẫn đường đi
Lâm Trác Vỹ lắc đầu, nói:
- Tớ chỉ đường, cậu đi ở đằng trước đi!
Thấy phản ứng này của cậu ta, cô hơi nhíu mày lại, nam chủ lúc ăn cơm đáng sợ lắm hả?
Đột nhiên cô có cảm giác không tốt lắm... chắc không phải bản thân đi là không trở lại luôn chứ?
Lâm Trác Vỹ an nhàn đi phía sau, cậu ta cảm thấy cái tật gắt ăn này của Lãnh Tinh Duệ sắp phải biến mất rồi.
Chỉ cần nhớ lại ánh mắt trốn tránh và đôi tai phớt hồng của Tinh Duệ lúc bị bản thân hỏi: " thích cô nhóc này à?", cậu ta liền buồn cười vô cùng.
Nếu không phải chính mắt nhìn thấy, có lẽ bất cứ ai cũng không tin nổi Lãnh Tinh Duệ khi sa vào lưới tình sẽ đáng yêu như vậy đâu.
Không biết tình cảm này sẽ giữ được bao lâu, là một sự hứng thú nhất thời hay là yêu thật sự, thế nhưng điều này chứng minh được là, Lãnh Tinh Duệ vẫn có một trái tim nóng ấm như người bình thường.
Lâm Trác Vỹ tin tưởng rằng, có Kiều Vũ, Lãnh Tinh Duệ sẽ trở nên tốt hơn, bệnh lãnh đạm khiến bác trai bác gái đau đầu sẽ giảm được phần nào.
Càng đi đến gần chỗ Lãnh Tinh Duệ nghỉ ngơi, Lâm Trác Vỹ càng lo lắng.
Mỗi bữa cơm của cậu ta đều là vấn đề khó giải quyết của Lãnh gia. Từ ba mẹ đến ông bà, không ai có thể làm cho cậu ta ăn uống được cả, nhiều khi mấy ngày Lãnh Tinh Duệ mới ăn cơm một lần, và trong thời gian đó hầu như cơ thể đều phải duy trì bằng sự tiếp nước.
Nhiều lúc Lâm Trác Vỹ cảm thấy Lãnh Tinh Duệ coi bản thân như một xác chết vậy, coi việc không cảm xúc, không ăn uống, không ngủ nghỉ là chuyện rất bình thường.
Mỗi khi Lãnh Tinh Duệ khép mắt lại, có lẽ ai cũng tưởng cậu ta đang ngủ, thế nhưng không, đấy chỉ là việc cậu ta làm khi nhàm chán mà thôi.
Chứ ngủ sao? Hầu như phải dùng thuốc an thần Lãnh Tinh Duệ mới chìm vào giấc ngủ được.
Việc sống mà như đã chết này thật sự rất đáng sợ, Lâm Trác Vỹ mong rằng, Kiều Vũ sẽ là một cái chìa khóa mở ra cửa phòng đóng kín của Lãnh Tinh Duệ, khiến cậu ta cảm nhận được những điều khác lạ mà bản thân đã bỏ qua từng ấy năm.