Lãnh Tinh Duệ dẫn Kiều Vũ đến vườn Thượng Uyển của mình.
Khung cảnh trước mắt mĩ lệ kinh người. Kiều Vũ không chớp mắt mà quan sát khu nhà kính tinh xảo kia, những loài hoa tuyệt đẹp nhưng vô cùng đắt đỏ, bộ bàn ghế sạch sẽ không một hạt bụi.
Mọi thứ đều làm Kiều Vũ mở rộng tầm mắt.
Kiếp trước đúng là phát triển hơn thời đại này nhiều, thế nhưng khi đó cô cũng chỉ là công dân ở tầng chót, không đủ ăn đủ uống, mỗi lần đều phải vì tiền thuê nhà mà làm việc trắng đêm không ngủ.
Nhưng ở nơi này, cuộc sống của những nông dân lại còn khổ cực hơn nhiều, cô nghĩ chỗ này của nam chủ phải mất cả trăm tỷ mới dựng lên được mất!
Không hổ danh là thiếu gia ngàn vàng của hào môn đứng đầu Đế Đô, đúng là giàu nứt đố đổ vách.
Lãnh Tinh Duệ thấy vẻ mặt ngơ ngác của Kiều Vũ thì nhếch môi cười nhẹ.
Anh không hề biết bản thân lúc này đang ôn nhu cỡ nào, đôi mắt hẹp dài xinh đẹp kia đều ánh lên tia sáng chói mắt, giống như những vì tinh tú lấp lánh giữa trời đêm.
Lâm Trác Vỹ vừa vào liền bắt gặp được cảnh tượng khó tin này.
Một cô gái mũm mĩm đang vui vẻ sờ hoa, bạn thân anh ta thì dịu dàng nhìn theo từng hành động của cô nhóc.
Sau đó anh ta thấy Lãnh Tinh Duệ đưa chiếc túi cũ rích cho cô gái, hai người còn nói với nhau cái gì đó, không gian xung quanh lóe lên ánh sáng màu hồng, chói mù mắt tên cẩu độc thân là anh ta rồi!
Nhìn thấy sự đối xử khác biệt này của Lãnh Tinh Duệ với Kiều Vũ còn có Thư Kỳ.
Cô ta chạy thộc mạng đến đây, vậy mà thứ chào đón cô ta lại là màn ngọt ngào phơi phới tình yêu này.
Kiều Vũ nhận được đồ của mình thì vui vẻ vô cùng.
Ai có thể ngờ cô lại để túi ở ngay trước cổng, địa bàn của nam chủ chứ.
Phải nói là may mắn Lãnh Tinh Duệ không ném thẳng túi của cô vào thùng rác!
Xoay người lại, nụ cười trên môi Kiều Vũ liền tắt ngấm.
Vẻ mặt vặn vẹo như yêu quái của Thư Kỳ làm cô sợ mất mật. Cả đôi mắt chứa đầy âm ngoan và hung ác nữa, nữ chủ thật sự muốn giết cô rồi!
Kiều Vũ lùi lại phía sau một bước, sau đó bờ vai bị một bàn tay to đặt lên, giọng nói của thiếu niên chui vào tai:
- Không phải sợ, đi đi!
Sau đó Kiều Vũ như bị một lực lượng lôi kéo đi ra ngoài, chạy qua người Thư Kỳ và Lâm Trác Vỹ rồi biến mất sau bụi cây.
Thư Kỳ hít sâu một hơi, khuôn mặt xinh đẹp cố gắng dặn ra một nụ cười tiêu chuẩn:
- Tinh Duệ, sao cậu lại để cô bạn quê mùa đó vào đây?
Cô ta không bao giờ quên được cảnh tượng Lãnh Tinh Duệ như bị điên mà đá cô một cái thật mạnh.
Lí do là vì cô ta đi vào đây rồi ngồi lên ghế, bác gái bảo Tinh Duệ có sự chiếm hữu với địa bàn rất cao, chỉ cần là nơi ở của anh thì không ai được tự tiện bén mảng tới gần.
Từ đó đến giờ chỉ có Lâm Trác Vỹ là có tư cách tự do đi lại nơi này, thế mà lần này con oắt kia lại có thể bước chân đến đây.
Cô ta thật sự điên lên mất, cô ta không cam lòng như thế, cô ta mới là người con gái độc nhất vô nhị trong lòng Tinh Duệ, không ai có thể thay thế điều đó cả!!!
"Ầm... ầm... ầm..."
Mặt Lãnh Tinh Duệ không có biểu cảm gì, chỉ là giọng nói lại lãnh đạm đến cực điểm:
- Có vấn đề gì sao?
Sự đối lập này càng khiến Thư Kỳ khó chịu, mắt cô ta đỏ hoe, giọng nói run run:
- Tinh Duệ!!! Sao cậu có thể nói như vậy với tớ?!
Đối mặt với Kiều Vũ thì dịu dàng như thế, vậy mà với cô ta thì lại như nói chuyện với người xa lạ.
Lâm Trác Vỹ đứng ở một bên thật sự không chịu nổi bộ dạng như bị bắt nạt này của cô ta, tính khí anh ta luôn luôn ngay thẳng, vậy nên lời nói cũng chẳng bao giờ đắn đo gì:
- Cậu bị làm sao vậy? Nghe nhiều lời đồn đại quá nên bị hoa mắt à? Cậu với Tinh Duệ có quan hệ yêu đương hay đính hôn gì với nhau đâu mà lại tỏ vẻ trách móc cậu ấy như thế? Thư gia có được địa vị như ngày hôm nay là đều nhờ có Lãnh gia, nếu khiến cậu ấy khó chịu, từ ngày mai trên đất nước này liền không có Thư gia nữa đâu!
Lời anh ta vừa dứt, Thư Kỳ liền lùi ra sau một bước, sau đó lại hung tợn trừng mắt với Lâm Trác Vỹ một cái, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Lâm Trác Vỹ nhún nhún vai, cười hì hì đến bên Lãnh Tinh Duệ, vẻ mặt xấu xa:
- Tinh Duệ, vừa nãy cậu trông như đang yêu vậy, sao nào, thích cô nhóc kia rồi à?