Nữ chính trong truyện là Tống Khả Vy, cô em gái nhỏ vô cùng hiền lành và nhu nhược của Tống Ngọc Linh. Còn Tống Minh Nguyệt là một nữ phụ còn lại. So với Tống Ngọc Linh trước đây thì cô ta còn đáng khinh hơn cả. Ghét hay thù hận, độc ác hay lẳng lơ thì Tống Ngọc Linh đều không ngần ngại phơi bày ra, cô ta sống với đúng với bản chất. Nhưng Tống Minh Nguyệt thì khác, ngoài mặt luôn tỏ ra là người chị luôn chắm sóc Khả Vy. Vì mối quan hệ của ba và mẹ cô ta luôn lạnh nhạt như vậy nên khiến cho ông Tống cũng không muốn đoái hoài đến hai người còn gái này của mình. Từ bé đến lớn, ông chỉ trao đủ cho họ vật chất còn tình cảm hay những lời quan tâm thương yêu lại dành hết cho Tống Ngọc Linh. Chính vì điều này đã khiên sự ghen ghét sâu sắc nảy sinh trong lòng Tống Minh Nguyệt và cứ lớn dần lên càng ngày càng lớn, tính cách của cô ta không khác gì bản sao của mẹ cô ta. Lại nói đến người đàn bà này, sinh ra hai người con một đứa thì vô cùng hiền lành còn một đứa lại mưu mô độc ác.Trong nguyên tác không nói chi tiết đến cái chết của mẹ Tống Ngọc Linh nhưng cũng đủ để biết người đàn bà này tên là Quỳnh Hoa và còn là em gái nuôi của mẹ Tống. Vậy mà bà ta đã làm gì để có thể sinh cho anh rể của mình hai đứa con gái chỉ cách Tống Ngọc Linh tuổi? Tống Minh Nguyệt cũng không kém phần như mẹ mình, cô ta rất yêu Trịnh Cảnh Việt nhưng trong lòng hắn ta chỉ một lòng che chở cho Khả Vy. Vì thế cô ta ngoài mặt thì luôn tỏ ra là chúc phúc cho hai người họ nhưng lại tìm cách trèo lên giường Trịnh Cảnh Việt. Và cô ta đã làm được điều này sau khi trở thành thư ký riêng của hắn. Thực ra do tính cách của Tống Minh Nguyệt giống mẹ cô ta nên tự đây cũng là tìm khổ cho mình. Nếu như Tống Ngọc Linh là thích liền tấn công dành được mọi cách một cách quang minh không từ thủ đoạn thì cô ta lại thích chơi trò diễn viên. Nhìn cuộc đời của mẹ mình mà cô ta không hề rút ra được bài học cho mình mà còn đi theo con đường đấy. Nhưng thật tiếc Trịnh Cảnh Việt không phải là ông Tống, chị gái của người mình yêu thì sao chứ. Hắn cảm thấy kinh tởm một cách tột cùng, cho người rạch mặt cô ta, đánh què hai chân đuổi ra ngoài đường. Muốn tự sát ư, đâu dễ thế. Hắn lại lôi ngược cô ta trở lại và tống vào nhà thương điên. Cho người dám sát từng tí một. Điều hắn muốn chính là Tống Minh Nguyệt sống không bằng chết.
Tống Ngọc Linh khẽ di di hai thái dương, nhớ lại những chi tiết trong truyện chỉ làm cho cô cảm thấy phiền hơn. Thực sự không muốn nghĩ nhiều hơn nữa, cô quyết định đi shopping sắm quần áo mới cho mình. Tìm được một bộ đồ đỡ thiếu vải trong tủ đồ của cô bây giờ thực sự quá khó rồi. Bước xuống dưới nhà, dặn dò thím Vương thu gọn hết toàn bộ quần áo cũ và báo về trước bữa tối thì mới chợt ra là xe của mình không có ở đây. Nghĩ vậy cô quay người tiến về phía thư phòng, đưa tay lên gõ cửa.
“Vào đi” giọng ông Tống vọng ra.
“Ba, con mược xe ba một chút” Tống Ngọc Linh thò đầu vào cười hì hì nói. Hóa ra trong phòng không chỉ có ông Tống mà còn có Trịnh Cảnh Việt nữa. Không phải hôm qua vừa gặp xong hay sao? Oan hồn bất tán. Đưa mắt sang nhin hắn, Tống Ngọc Linh khẽ gật đầu chào cho phải phép. Trịnh Cảnh Việt thấy vậy cũng khẽ gật đầu với cô.
“Con đi đâu thế? Xe của con ta để trong gara rồi. Quên mất chưa đưa chìa khóa cho con”- ông Tống đứng dậy khỏi ghế sopha đi về phía bàn làm việc, mở một ngăn kéo ra lấy chìa khóa đưa cho cô.
“Ba con đi mua quần áo, cảm ơn ba” Nhận lấy chum chìa khóa, Tống Ngọc Linh cười híp mắt rồi chạy nhanh ra khỏi phòng cũng không quên đóng cửa phòng lại cẩn thận.
Trịnh Cảnh Việt nghe thấy cô muốn đi mua quần áo thì khẽ hừ trong lòng. Đúng là bản chất không thể thay đổi mà. Cô ta chỉ có mạnh mồm được thôi.
“Cái con bé này, mà nói mới nhớ, cậu bảo thư ký Giang rao bán hoặc đấu giá mấy đồ của Linh nhi đi. Phải cả một kho đấy, tạm thời rời công việc của cô ấy cho người khác làm”
“Sao cơ ạ? Không phải cô ấy không thích người khác động vào đồ mình sao chủ tịch” Trịnh Cảnh Việt vẫn còn nhớ có một lần Tống Minh Nguyệt lấy một bộ váy của cô ta trong nhà kho ra mặc mà Tống Ngọc Linh không ngần ngại tặng một cái bạt tai cho em gái mình và xe nát bộ váy đấy. Ngày hôm đó đúng lúc hắn cần đến nhà chủ tịch để bàn việc, Tống Ngọc Linh lú đấy trông rất giận dữ, còn không để ý đến hắn mà vùng vằng bỏ đi va cả vào người Trịnh Cảnh Việt.
“Ừ ta cũng hỏi nó thế, cậu cũng từng thấy điều đó rồi đấy. Thật là ta chiều nó quá nên mới trở nên như vậy. Cơ mà ngày hôm qua trên đường đi về thì nói với ta vậy, kêu là không thích các mẫu đấy nữa và như đang ngắm một đống tiền vậy. Thực sự con bé cũng bắt đầu biết suy nghĩ rồi” Ông Tống vừa kể lại vừa lật xem giấy tờ, khẽ cười nhẹ.
Trịnh Cảnh Việt không nói them gì nữa nhưng trong lòng đầy nghi hoặc, một con người có thể thay đổi nhanh đến thế ư?
Ngồi yên vị vào xe ô tô, Ngọc Linh cầm điện thoại lên và dò đường. Thực sự cô đúng là kẻ mù đường ở đây rồi. Lần trước định đi mua sắm ở khách sạn sao FortuneMillne thì bị đau bụng nhưng bây giờ quay lại đấy thì cô lại không muốn. Tai tiếng quá nặng, có đến cũng sẽ chỉ mang bực vào người. Hơn nữa thành phố A này lớn như vậy đâu phải chỉ có mỗi chỗ đó có thể đi mua sắm chứ. Tìm một hồi cuối cùng cô chọn khu mua sắm giải trí FreeLand cũng không cách xa đây lắm. Nơi đó không phải là trung tâm mua sắm lớn nhất nhì nhưng cũng đủ các hang để cho cô tha hồ mua sắm thỏa thích.
Lái xe khoảng ’, cuối cùng Tống Ngọc Linh cũng đến nơi. Phải nói thật lòng cảm giác lựa chọn thoải mái, quẹt quẹt cái thẻ thực sự là quá tuyệt. Giàu quá đi. Ngày trước cô cũng rất nuông chiều bản thân nhưng điều kiện chỉ có hạn. Lượn lờ chán qua những hang thời trang bình dân đến những hang cao cấp, trên tay cần hơn túi đồ thì cũng là lúc Tống Ngọc Linh cảm thấy mệt phờ. Vừa rôi khi đi qua cửa hàng Hickey Freeman, cô nghĩ muốn mua cho ông Tống món đồ gì đó. Quyết định chọn mấy chiếc áo sơ mi và chiếc cà vạt màu trầm phù hợp cả cho những bữa tiệc ngoại giao hay đi làm, Tống Ngọc Linh cười híp cả mắt nhanh cóng đi đến quầy thanh toán. Đây cũng không được tính là quà vì cô đang lấy tiền của ông ra tiêu nhưng có sao đâu, cô vẫn muốn mua cho ba dù chỉ là những thứ tầm thường.
Thoát ra khỏi những cửa hàng quần áo hấp dẫn thì cũng đã là g chiều, bầu trời bắt đầu hơi nhá nhem. Tống Ngọc Linh nghĩ trong bụng cảm thấy vẫn còn sớm để quay về nhà. Cô lững thững đi dọc theo những quán ăn quán café phía bên ngoài khu mua sắm, ngắm nhìn người người tấp nập đi lướt qua nhau.
“Alo, chú Bình ạ, cháu đang đợi chú ở FreeLand rồi, chú đang đến chưa ạ?.. À chú đang đưa chị Minh Nguyệt đi mua đồ ạ, vâng thế cháu biết rồi, cháu sẽ tự về cảm ơn chú”
Ngọc Linh cảm thấy giọng nói thật là quen liền quay lại nhìn người đó, thì ra là Tống Khả Vy.
Cúp điện thoại xuống, Khả Vy khẽ thở dài. Ba có thể mua cho chị hai một chiếc xe mà không hề ngại nó bao nhieu tiền. Từ bé đến giờ vẫn luôn vậy, chỉ cần là thứ chị hai muốn thì chưa bao giờ ba không đồng ý. Còn ngay đến cả mẹ cô vẫn luôn phải chờ một chú tài xế riêng đưa đi đón về. Không phải là cô không ghen tỵ, cô không biết chuyện năm xưa nhưng thái độ của ba đối với chị em cô đều không thoát khỏi sự liên quan. Vẫn luôn mong muốn ông ấy quan tâm đến cô một chút thôi, dù chỉ một chút thôi cũng được. Cô không cần quần áo đẹp, cô chỉ cần ông ôm cô và xoa đầu cô, cười nói với cô như ông đối xử với chị hai vậy. Khả Vy đưa tay dụi dụi mắt nhưng nó vẫn cứ cay xè. Cô không căm ghét ba hay chị hai, cô chỉ muốn được quan tâm mà sao khó quá.
Tống Ngọc Linh nhìn em gái mình một lúc rồi lại lững thững đi về khu để xe. Khả Vy là một tuýp người hiền lành đến nhu nhược và luôn cần sự bảo vệ của người khác. Đối với những truyện H cô từng đọc thì người con gái này cũng không phải là nhân vật quá đặc sắc nếu không muốn nói là tầm thường. Khóc mọi lúc có thể, vui khóc, buồn khóc, ư ư a a cũng khóc. Tuyến lệ phát triển vô cùng dồi dào. Nhưng phải nói thật là cô ấy cũng rất đang thương khi sinh ra và trưởng thành trong hoàn cảnh cha đẻ ghẻ lạnh, mẹ đẻ thì chỉ biết lo cho bản thân. So với Minh Nguyệt thì bà Quỳnh Hoa không thích người con này của mình, không đủ lanh lợi không đủ mưu mô. Nhưng bà ta cả đời có bao giờ đúng đâu, đến cả việc đặt ký vọng vào đứa con nào cũng đặt sai chỗ. Các nam chính cũng vì tiểu bạch thỏ này luôn đáng thương vô cùng chân thật mà động tâm, kể cả lúc cô ấy không từ chối bất kỳ một ai thì họ cũng tự nguyện chung một vợ. Dù thích đọc thể loại np nhưng Tống Ngọc Linh chưa bao giờ nghĩ sẽ ủng hộ điều đó ở ngoài đời thực. Cô chung thủy với suy nghĩ một vợ một chồng hạnh phục ngàn năm.
Vứt hết đồng đồ đạc ra ghế phía sau, lái xe ra khỏi khu mua sắm, Ngọc Linh theo quán tính liếc nhìn về phía chỗ đợi taxi mà Khả Vy đứng vừa rồi. Cô nàng vẫn đứng ngây ra đó mặc kệ cho các bác lái xe có mời chào cũng không phản ứng. Hơi nhíu mày lại nhưng Ngọc Linh vẫn lái xe đi thẳng nhưng trong lòng cô rối bời. Cô biết Khả Vy không như Mình Nguyệt và cũng vì điều này mà Tống Ngọc Linh trước đây càng ghét cay ghét đắng cô em út của mình hơn. Tại sao lại có thể không hận, luôn bỏ vẻ như mình ủy mị luôn tỏ vẻ mình cao thượng. Nhưng Khả Vy không phải là giả vờ mà cô ấy thực chất là như vậy. Cắn chặt môi dưới, Tống Ngọc Linh quyết định quẹo tay lái quay trở lại khu đợi taxi của khu mua sắm.
“Em gái em đi một mình à?”- Khả Vy giật mình quay lại nhìn xem ai đang vỗ vai mình, là một người đàn ông mặc vét lịch sự mang theo một nụ cười gian trá. Cô nổi da gà vội vàng lắc đầu định lách người đi. Bỗng hắn ta nắm chặt lấy tay cô trên miệng vẫn giữ nụ cười như vậy.
“Để anh đưa em về nhé, nhà em ở đâu thế?”
“Không, không… anh buông tay tôi ra”- Khả Vy hoảng sợ lắc đầu lien tục. Lúc này trời đã tối hẳn, xung quanh mọi người đều vội vã trở về nhà không ai để ý đến cô cả. Liếc mắt nhìn sang những chú taxi mong giúp đỡ nhưng chỉ nhận được những ánh mắt lảng đi coi như không thấy.
“Nào để anh đưa em về, anh thấy em cứ thất thần đứng đây một lúc lâu rồi, có chuyện gì phải không?” Cái nắm tay càng chặt hơn khiễn cổ tay Khả Vy phát đau.
“Buông ra, tôi không quen anh, đừng để tôi la lên” cô cố vùng ra khỏi hắn nhưng chỗ nắm đó bắt đầu có vệt đỏ hằn lên.
“La lên đi, sao em không la?” Bỗng một giọng con gái vang lên làm Khả Vy giật mình, vui mừng vì đã được cứu. Nhưng khi nhìn thấy đó là ai thì cô hoàn toàn sững người lại, cảm giác đau đớn ở tay cũng không cảm thấy nữa.
“ Chị hai…” Khả Vy thì thào rồi vội cúi đầu xuống như phạm phải lỗi gì vậy.
Tống Ngọc Linh cau chặt mày, lúc quay lại đang thấy Khả Vy đang bị một thằng cha dễ xồm nào đó nắm tay. Nhìn xem cái cách hắn dùng lực kìa mà con bé ngờ nghệch kia không biết gào lên. Đưa mắt nhìn sang tên kia, cô lớn giọng
“Còn không cút đi hay muốn tao la lên gọi cảnh sát tới bắt mày vì tội hành hung em gái tao?”
Khả Vy đang cúi đầu bỗng giật mình ngẩng lên nhìn Ngọc Linh. Có phải vừa nãy chị hai vừa nói cô là em gái không? Là cô không nghe nhầm đúng không?
“Tôi thấy cô ấy đứng một mình nên muốn đưa về… làm gì mà nóng nảy thế chứ” Người đàn ông kia thấy vậy cũng vội buông tay, mặt tái mét quay người chạy mất.
“Để còn gặp lại tao sẽ cho mày ngồi đếm lịch đấy” Ngọc Linh đưa mắt nhìn theo khinh bỉ nói. Quay người trở lại xe. Nhưng đi được vài bước không thấy người đằng sau có ý định động đậy, cô cau có quay lại
“Còn đứng đó làm gì”
“A… vâng ạ” Khả Vy như bừng tỉnh, vội vàng đi theo cô. Khuôn mặt vẫn chưa thu hết nét ngạc nhiên.
Tống Ngọc Linh vuốt ngược mái tóc ra sau, thở dài. Chỉ số EQ của tiểu bạch kiểm này có phải hơi thấp rồi không? Con chị thì máu dồn xuống ngực, còn cô nàng này thì máu bị tắc nghẹn lên não từng giọt. Ngồi vào trong xe, Ngọc Linh bực tức đóng mạnh cửa khiến Khả Vy giật mình. Cô rụt rè mở cửa xe phía sau định ngồi vào thì thấy đống đồ chất đống liền lại trở nên bối rối.
“Chị không phải chú Bình, không phải là tài xế của em, đến phép lịch sự khi ngồi xe em cũng không biết sao?” Ngọc Linh bực bội nói vọng ra. Cô biết Khả Vy là vì sợ cô nên mới chọn ngồi ghế sau, nhưng nghĩ lại chuyện vừa rồi cô vẫn đang rất bực nên mới nặng lời như vậy.
Nghe thấy Ngọc Linh nói vậy, Khả Vy cúi đầu mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ, ngoan ngoãn cài dây an toàn. Cứ cúi mặt như vậy là sao? Ngọc Linh cảm giác mình đang bắt nạt một đứa bé vậy. Mang cả bực bội phát ra, cô đạp mạnh ga phóng đi.
Không khí trong xe cứ căng thẳng như thế mãi cho đến một đoạn đèn đỏ phải chờ tận s, thì mới có một tiếng lí nhí vang lên phá vỡ nó.
“Chị, em xin lỗi”
“Xin lỗi cái gì?” Ngọc Linh vuốt ngược tóc, chống tay vào cửa xe mắt nhìn vào đồng hồ đèn đỏ đang đếm ngược.
Khả Vy giật thót khi bị vặc lại ngay lập tức như thế. Cô nghĩ rằng Ngọc Linh sẽ không thèm trả lời cô cơ. Lặng nhìn chị mình một lúc, cô lại thu mắt nhìn bàn tay đang nghịch móng của mình. Ngọc Linh liếc nhìn hành động của cô. Trong nguyên tác, Cảnh Việt là người ở cạnh Khả Vy lâu nhất nên hắn ta biết rất nhiều thói quen của cô ấy vì dụ như lúc này là Khả Vy đang cảm thấy có lỗi còn lúc nào cảm thấy bối rối thì cô nàng sẽ xoa xoa hai bàn tay vào nhau. Nghĩ vậy, Ngọc Linh khẽ thở hắt một hơi.
“Xin lỗi, em không có ý coi chị là tài xế”
Đèn đỏ đếm ngược đã hết liền chuyển về đèn xanh. Thật là vừa bớt bực được một chút lại bị cái con nhỏ ngu ngốc này làm bực them rồi, tại sao lại có người như thế này cơ chứ. Ngọc Linh một làn nữa dồn bực tức xuống bàn ga đáng thương. Không khí lại chìm vào căng thẳng một lần nữa. Khả Vy rất bối rồi, sao cô có cảm giác chị hai lại đang càng giận cô hơn thế nhỉ?
“Xin lỗi cái gì?” Ngọc Linh nhắc lại một lần nữa.
“ Em.. không có ý…”
“Xin lỗi cái gì?” Vẫn còn chưa biết mình sai ở đâu.
“Em…” Khả Vy lí nhí, cúi đầu nghịch móng tay càng lúc càng mạnh đến mức tạo ra tiếng tạch tạch bé bé.
“Thôi, không biết thì đừng nói nữa” Ngọc Linh gắt nhẹ, phóng như bay về nhà. Cô không muốn để cho Khả Vy phải bật khóc ở đây một chút nào.
Về đến nhà, Ngọc Linh vẫn mang nguyên tâm trạng bực bội vùng vằng ôm hết túi đồ mặc kệ coi như không thấy ý muốn giúp đỡ của Khả Vy. Cô hùng hục đi trước còn cô em gái thì cúi đầu lặng lẽ đi sau, nhìn rất tủi thân.
“Ba, con đã về, con lên phòng cất đồ rồi xuống ngay” Thấy ông Tống đang ngồi trong phòng khách, Ngọc Linh không quên ngó đầu vào chào một tiếng rồi lại vùng vằng đi lên tầng.
“Ô con bé này đi mua sắm về sao lại không vui thế?” Đang đọc báo, ông ngẩng lên nhìn kì quái nói. Cảnh Việt hôm nay được ông giữa lại ăn cơm tối nên mọi chuyện đều thu vào trong mắt anh.
“Con chào ba, em chào anh Cảnh Việt, con lên phòng thay đồ rồi sẽ xuống ngay ạ” Khả Vy rũ rượi nói rồi cũng định đi lên tầng.
“Ừ” Ông Tống lạnh nhạt nói rồi lại cúi xuống đọc báo.
Khả Vy cũng đã quen rồi nên chỉ lặng lẽ quay người rời đi. Tháy vậy Trịnh Cảnh Việt nhẹ nhàng đứng dậy, đi theo sau cô cho đến khi lên khuất cầu thang. Làm bộ như không để tâm nhưng chỉ đến khi không thấy bóng người nữa, ông Tống mới rời ánh mắt nhìn lên tầng không rõ biểu cảm gì.
“Khả Vy” Trịnh Cảnh Việt gọi nhỏ.
“Anh Cảnh Việt” cô nở một nụ cười yếu ớt.
“Sao tay em lại đỏ như thế này? Là ai đã làm thế? Có phải là Tống Ngọc Linh không? Cô ta thật quá đáng, cứ tưởng là đã thay đổi biết suy nghĩ hơn chứ” Trịnh Cảnh Việt nâng tay Khả Vy lên, đôi mắt hơi tối lại. Hắn chứng kiến hết tất cả thái độ của người trong nhà này nên cũng thừa hiểu Khả Vy chịu uất ức như thế nào.
“Không… không phải anh Cảnh Việt, chị hai không làm như vậy đâu anh đừng nghĩ xấu cho chị ý như thế” Khả Vy vội vang xua xua tay, hoảng loạn giải thích.
“Em không phải bênh vực cho cô ta, đừng sợ còn có anh ở đây”
“Có anh thì làm sao? Anh muốn biết sao không hỏi trực tiếp tôi đi” Ngọc Linh vừa bước ra khỏi cửa phòng thì nghe thấy được hết lời của Trịnh Cảnh Việt. Đang bực tức tích tụ, bây giờ thì cô sẽ xả hết xả hết.
“ Nhân phẩm của cô xưa nay luôn làm người khác cảm thấy e ngại, tôi nói không đúng sao” Cảnh Việt âm trầm nhìn về phía Ngọc Linh.
“Anh Cảnh Việt thực sự hiểu lầm rồi, không phải chị hai thật mà”- Khả Vy vội vàng nói chen vào.
“Em không phải nói nữa, Khả Vy. Này Cảnh Việt tôi muốn hòa bình với anh mà anh không để yên thế. Lòng anh sẽ tự biết có phải tôi làm hay không. Nếu tính cách trước đây như lời anh nói thì không chỉ nhẹ nhàng bằng mấy vệt vân tay đỏ lòm này đâu. Được chứ. Hơn nữa, anh là cái gì của Khả Vy. Hiện tại anh chẳng là gì cả, còn tôi là chị nó đấy. Anh làm gì được tôi, sao định làm tôi bẽ mặt them lần nữa à? Hay chiêu trò gì để bố tôi đuổi tôi đi lần nữa? Vậy cứ xin mời, Tôi sợ quá” Ngọc Linh cười khẩy rồi hất tóc lách qua hai người đi xuống nhà. Tính cô thích nói người ta như vậy đấy, yêu thì rất yêu mà ghét thì phải cho càng ghét them.
Cảnh Việt nhìn theo bóng dáng cô, mím chặt môi, đôi mắt ánh lên sự bực tức. Nhưng thực ra cô nói không sai, nếu là trước kia thì mất vệt đỏ này có là cái gì. Chỉ là hắn đang cố tìm ra mọi chi tiết để chứng minh cho bản thân là cô ta không thay đổi chút nào.
“Anh Cảnh Việt, anh thật là em đã nói không phải chị hai rồi mà. Chuyện là như thế này…” Khả Vy nhẹ nhàng kể lại chuyện xảy ra, càng nghe mi tâm Cảnh Việt cang níu chặt lại. Cô cũng kể cho hắn nghe chuyện ở trên xe ô tô.
“Anh à em không hiểu em đã nói gì sai để cho chị bực tức như vậy nữa, em thực sự không có ý đó mà”
Cảnh Việt vẫn trầm tư chìm vào suy nghĩ của mình mà không hề trả lời Khả Vy.
“Anh Cảnh Việt”…
“Anh ơi..”
“Chị em muốn em xin lỗi vì đã làm cô ấy lo lắng Khả Vy ạ, em đã tuổi rồi, đừng để người lạ dễ dàng bắt chuyện như thế” Đưa mắt nhìn xuống dưới tầng,trong lòng hắn thực sự băn khoăn. Người con gái này rốt cuộc là ai? Nếu là Tống Ngọc Linh với tính nết như trước kia thì hắn còn có thể dễ dàng nắm bắt, nhưng sự thay đổi của cô ta bây giờ… Thật không biết phải đối xử như thế nào.