Paris nơi được mệnh danh là thành phố tình yêu, một nơi vô cùng lãng mạn nhưng đối với Cảnh Việt nó chỉ là một thành phố quá mức ồn ào và xô bồ. Dù thành phố A cũng không khác gì là bao nhưng ở nơi đây làm hắn cảm thấy phiền phức. Cảnh Việt dựa người vào lưng ghê, tháo bỏ kính ra ,đưa tay lên nhéo mi tâm, hắn khẽ thở dài mệt mỏi. Thực ra chi nhánh bên này đã hoàn thành các thủ tục cuối cùng, cũng chẳng bao lâu nữa hắn sẽ trở về nước. Nhưng hiện tại lòng hắn rối bời. Cảnh Việt nhớ lại cảm giác đọc những báo cáo về chuyến đi du lịch của Ngọc Linh, lồng ngực truyền ra cảm giác khó thở và sự tức giận không lý do trỗi dậy. Chỉ vì hắn tò mò vì sao đang yên đang lành ông Tống muốn phá công ty con của hai bang phái kia nên đã sai người điều tra. Giờ thì có thể lý giải được quãng thời gian sau khi Ngọc Linh đi du lịch về lại ủ rũ trốn trong nhà như thế. Cảnh Việt vẫn còn nhớ có một hôm hắn đến nhà cô, đúng lúc Ngọc Linh vừa ngủ dậy bước ra khỏi phòng. Lúc đó cô ngước mắt nhìn hắn vẫn là mỉm cười gật đầu khách sáo nhưng ánh mắt của cô lại trống rỗng, chán nản. Dù rất muốn hỏi xem cô đã xảy ra chuyện gì nhưng cuối cùng Cảnh Việt cũng chẳng thể mở lời được. Thì ra lúc đó cô đang đau lòng vì một người đàn ông khác. Hắn không hiểu, cô có đau lòng vì ai hay cô có bị ai lừa gạt thì có lien quan gì đến hắn chứ, tại sao khi đọc bản báo cáo kia hắn gần như mất bình tĩnh mà xé rách nó. Dù có coi cô là em gái, quan tâm như Khả Vy nhưng hắn đâu cần có những xúc động không kiềm chế được như vậy. Kẻ cả khi Khả Vy nhắn tin cho hắn kể về người bạn trai hiện giờ của cô hay những trận cãi vã giữa hai người thì hắn cũng không bao giờ có những cảm xúc như thế.
Cảnh Việt vứt kính lên mặt bàn làm việc rồi đứng dậy đi đến quầy bar trong phòng khách, tự rót một ly rượu XO. Hắn cầm chiếc ly đi ra ngoài ban công, đưa mắt nhìn tháp Eiffel rực rỡ và dòng người vẫn đang tấp nập trên đường dù đã đêm khuya. Đưa ly lên miệng nhấp một ngụm, dòng rượu Cognac thấm qua đầu lưỡi chảy xuống họng, vị cay của chất rượu lan tỏa khiến hắn cảm thấy toàn thân nóng lên. Người ta vẫn nhìn vào hắn giống như là một kẻ may mắn biết nhường nào, dù đúng là có tài nhưng không có người chống lưng liệu hắn có thể làm được gì chứ. Họ không hề hay biết, hắn có vị trí này không hề phải cầu xin một ai kể cả ông Tống. Dù đúng là nhờ có ông hắn mới trở thành người có danh tiếng và địa vị trong giới thương nhân nhưng trước khi quyết định nhận lời về bên ông Tống giúp đỡ thì hắn đã đủ khả năng nắm trọn thị trường chứng khoán trong tay. Ai cũng nghĩ hắn là nhờ có ông mới được như thế này, hắn cũng lười phản bác. Danh tiếng địa vị nếu có được hắn cũng không từ chối. Cả cuộc đời hắn, có lẽ điều gì cũng luôn thuận lợi dễ dàng, chưa có một điều gì khiến hắn cảm thấy bối rối hay không nắm bắt được cả. Vậy mà giờ đây chỉ vì chuyện của Ngọc Linh mà đã khiến hắn mất kiểm soát trong tâm trạng. Điều này nghĩa là sao? Hắn không hiểu lòng mình muốn gì nữa. Nốc một ngụm rượu lớn, Cảnh Việt lần đầu tiên cảm thấy trên đời này còn có chuyện khiến hắn mơ hồ vô cùng. Hắn thở dài chán nản quay người định bước vào phòng ngủ thì tiếng chuông cửaphòng vang lên. Khẽ nhíu mày một cái, hắn đặt ly rượu xuống bàn trong lòng thắc mắc không hiểu có chuyện gì mà đêm hôm lại có người tìm đến, không lẽ là nhân viên khách sạn? Khách sạn Cảnh Việt ở là Hôtel Plaza Athénée Paris, cũng là một trog những khách sạn nổi tiếng tại kinh đô ánh sáng, chẳng lẽ nhân viên ở đây không được hướng dẫn rằng không nên làm phiền khách hàng vào đêm khuya sao? Phải chăng có chuyện gì?
"Ai đấy?" Cảnh Việt nói vọng ra hỏi.
"Anh Cảnh Việt, là em Minh Nguyệt"
Một giọng nữ ngọt ngào vang lên trở lời hắn. Minh Nguyệt đến Paris, điều này hắn biết vì cô đã nhắn tin báo với hắn rằng sẽ chụp ảnh ngoại cảnh ở đấy. Không những thế cô còn hỏi khách sạn hắn ở để đặt phòng cùng. Nhưng thời gian này phòng ở khách sạn đã hết nên Cảnh Việt đành phải đặt phòng cho cô ở một nơi khác cũng cách nơi đây không xa lắm. Chỉ là bây giờ đã là đêm khuya, Minh Nguyệt còn đến đây làm gì. Cảnh Việt nhíu mày mở cửa ra nhìn vào gương mặt hồng hồng có đôi phần giống Khả Vy kia, hắn trầm giọng hỏi.
"Đã đêm khuya rồi, sao em còn đến đây?"
"Gì thế? Em đến khiến anh không vui ư? Vậy em về nhé" Minh Nguyệt bĩu môi giận dỗi nói.
"Ừ về nghỉ ngơi đi, mai em còn phải chụp ảnh ngoại cảnh mà. Ngủ ngon" Cảnh Việt lạnh nhạt trả lời định đóng cửa lại.
"Cảnh Việt, sao anh lại như thế chứ? Dù sao em cung đã đến đây rồi, anh không mơi em vào được sao? Vừa thấy em đã chất vấn bây giờ em vừa giận dỗi chút anh đã đuổi em đi rồi. Hay anh đang bận rộn với cô nào. Để em vào kiểm tra mới được" Minh Nguyệt vội vàng chặn cửa hắn lại hậm hực nói rồi lách qua cửa bước vào phòng hắn. Cảnh Việt nhíu chặt mày khi ngửi thấy mùi rượu thoảng qua trên người cô ta, nghĩ chắc cô say rồi nên mới làm loạn như vậy nên cũng không đôi co nữa. Hắn đóng cửa phòng lại quay người đi sau Minh Nguyệt.
"Đấy em xem, làm gì có ai chứ? Em uống say rồi phải không? Về nghỉ ngơi đi. Đợi anh mặc áo đưa em về khách sạn" Cảnh Việt lạnh nhạt nói rồi định quay người vào phóng lấy áo khoác.
" Sao anh cứ vội vàng đuổi em về thế? Cho em cốc nước đi. Uống nhiều rượu đúng là choáng váng thật" Minh Nguyệt cởi bỏ chiếc áo khoác lông to đùng màu trắng vắt lên ghế, trên người chỉ còn một bộ váy bó sát ở lưng, vùng ngực khoát sâu lộ ra hai trái dưa trắng nõn mời gọi. Hắn hơi nhướn mày lên, bước vào phòng bếp lấy một cốc nước mang ra đặt lên bàn.
"Em ăn mặc kiểu gì thế? Con gái con đứa mà ăn mặc như vậy còn ra thể thống gì?"
"Anh không thấy như thế là gợi cảm và đẹp sao?" Minh Nguyệt tiến đến đứng trước mặt Cảnh Việt đưa đôi mắt long lanh nước, khẽ mỉm cười quyến rũ, hỏi nhỏ.
"Anh không thấy điều đó mà chỉ nhìn thấy sự lẳng lơ thôi. Em đừng học theo thói hư tật xấu nữa. Em nhìn em gái em xem dù cũng là người mẫu nhưng con bé có như em không?" Cảnh Việt khẽ nhếch mép cười khoanh tay trước ngực không tiếc lời cay nghiệt như vỗ thẳng vào mặt người con gái đứng trước mặt mình.
Khuôn mặt hơi hồng hồng của Minh Nguyệt biến thành tái nhợt, ánh mắt mời gọi vừa rồi biến mất và thay vào đó là sự ghen ghét. Cô ta cười mỉa mai thành tiếng, châm chọc nói.
"Khả Vy... Lại là Khả Vy... Phải rồi nó là thiên thần của lòng anh, nó là tốt nhất thánh thiện nhất còn em thì lẳng lơ.. em không bằng nó. Nhưng anh biết không anh có yêu nó đi nữa thì nó cũng không yêu anh đâu. Khả Vy nó yêu A Lực rồi. Nó chỉ coi anh như anh trai thôi"
"Em say rồi, đi anh đưa em về" Cảnh Việt khẽ lắc đầu buồn cười. Hắn thực sự cảm thấy phiền. Thực ra những dạng người như Mình Nguyệt rất dễ đoán, hắn đã biết con người cô ta thích giả vờ như thế nào. Chỉ là trước đây hắn cũng cảm thấy đáng thương cho hoàn cảnh của cô nên mặc kệ. Nhưng có vẻ như càng không nói thì cô ta càng không biết điều. Ví dụ như ăn mặc như thế này đến phòng hắn lúc nửa đêm, thật không biết xấu hổ.
"Sao em nói đúng vào nỗi đau của anh rồi sao? Anh không cãi được chứ gì?" Minh Nguyệt như phát điên lao lên túm áo Cảnh Việt
" Cảnh Việt, nhìn em này. Chẳng lẽ em không thể sao? Em và Khả Vy là chị em sinh đôi, em có thể thay thế nó được mà" Nói rồi cô ta nhắm mắt lại,nhướn người lên định hôn vào đôi môi của người đàn ông mà mình đã yêu say đắm từ giây phút đầu tiên gặp mặt. Nhưng chưa kịp chạm vào đôi mổi mỏng đầy gợi cảm kia thì một bàn tay đã đẩy cô ta ra không thương tiếc. Minh Nguyệt giật mình, mở mắt sưng sờ nhìn hắn, đôi tay buông ra khỏi áo của Cảnh Việt. Hắn hừ nhẹ một tiếng phủi phủi áo như một thứ gì dơ bẩn vừa chạm vào mình vậy.
"Minh Nguyệt, em say rồi. Anh sẽ coi như chưa nghe thấy những lời em vừa nói. Đêm nay hãy ở lại đây ngủ đi" Nói xong Cảnh Việt quay người lấy áo khoác rồi lạnh lùng bước ra khỏi phòng khách sạn. Hắn không thèm liếc nhìn người con gái vẫn đang sững sờ ngồi tựa vào ghê salong trong phòng khách dù chỉ một giây. Minh Nguyệt nhìn theo bóng dáng Cảnh Việt, sự sững sờ không dám tin trên gương mặt dần biến đổi thành một nỗi xấu hổ đầy căm tức. Hai tay cô ta nắm chặt thành quyền, Mình Nguyệt hét lên một tiếng gạt phăng những thứ trên bàn trà gần đó. Nước mắt cứ trào ra như sự căn hận và tủi nhục không nói thành lời.
Cảnh Việt bước ra khỏi khách sạn lững thững đi trên con đường lớn tràn nhập ánh đèn điện sang choang. Nhớ lại những điều Minh Nguyệt vừa nói, hắn cảm thấy thật nực cười. Vì yêu mà có thể chấp nhận làm thế thân ư? Thật là vì yêu ư? Nhưng cô ta không nghĩ rằng cả đời này cũng đừng mơ tưởng đến việc sẽ được hắn đáp lại tình cảm sao. Hơn nữa người cô ta cần thế thân đâu phải là Khả Vy, hắn biết tình cảm giữa cả hai không thể gọi là tình yêu được. Đúng là cô rất thánh thiện và mỏng manh khiến Cảnh Việt có cảm giác muốn bảo vệ. Nhưng chỉ có như vậy. Tình yêu không chỉ là muốn bảo vệ mà còn là muốn độc chiếm, muốn yêu thương muốn gần gủi muốn hiểu nhau hơn. Chỉ cần nhìn nhau sẽ có cảm giác ấm áp, ở cạnh nhau là cảm thấy hạnh phúc. Với Khả Vy hắn không có những ham muốn đó. Nếu so ra thì đó là những điểm hắn muốn có ở Ngọc Linh thì đúng hơn.
Bỗng Cảnh Việt dừng mặt kệ dòng người đi qua mình nườm nượp trước mặt. Hắn sững sờ với suy nghĩ vừa rồi của mình. Cảnh Việt đứng trầm lặng giữa đường, bần thần một lúc, đôi môi mới khẽ nhếch lên.
"Thì ra là thế" Hắn tự thì thào với chính bản thân mình rồi lại đút tay vào túi áo tiếp tục đước đi trên con đường tràn ngập ánh sáng đèn điện trước mặt.
Ngọc Linh không hề biết rằng cô đang khiến cho người nào ở tận tít Paris xa xôi băn khoăn bao ngày. Điều đó không hề ảnh hưởng đến cuộc sống của cô lúc này mà lại là một điều khác từ một người đàn ông phiền phức khác. Từ sau hôm thăm bệnh đó cũng đã ba ngày, Ngọc Linh tránh mặt Cao Lăng như tránh tà. Cũng may công việc studio thời gian này không cần đến vị trí của cô nên Ngọc Linh cũng dứt khoát xin nghỉ. Cao Lăng cũng hiểu là cô đang xấu hổ nên anh cũng không gượng ép vui vẻ đồng ý cho cô nghỉ nhưng cũng không quên ngày nào cũng nhắn tin trêu chọc làm phiền. Ngọc Linh đối với sự mặt dày này thì không biết phải làm sao. Cô cầm điện thoại đọc đi đọc lại mấy mẩu tin nhắn của Cao Lăng, hơi mím môi che dấu đi nụ cười ẩn hiện.
"Tủm tỉm cười như vậy? Đang nhắn tin cho người yêu sao?" Lâm Hạo vừa lau ly cà phê vừa mỉm cười hỏi Ngọc Linh.
Từ sau lần đầu tiên đến đây, cứ lúc nào rảnh cô lại qua quán cà phê này ngồi. Dần dần cũng thành thân quen với Lâm Hạo, dù sao lần đầu tiên gặp cũng là điều ngoài ý muốn.
"Không phải, là ông chủ của tôi" Ngọc Linh mỉm cười tươi tắt điện thoại đi. Cô vươn tay cầm ly cà phê nhấp một ngụm.
"Anh có vẻ là một fan trung thành của Celine Dion thì phải. Bài này là The Power of Love đúng không?" Lắng nghe giai điệu phát ra từ chiếc loa của quán, Ngọc Linh ngâm nga theo điệu nhạc. Cô cũng thích nghe như bài hát nhẹ nhàng như thế này, không như Cao Lăng suốt ngày bật nhạc electric hoặc rock rồi gào thét như điên trong studio. Ngọc Linh bật cười khi nhớ lại cảnh mới xảy ra mấy ngày trước. Hôm đó không có hợp đồng nào phải làm, Cao Lăng liền bật nhạc rock, tay cầm cái guitar trẻ em giả vờ gảy gảy, hất tóc tứ tung tỏ vẻ rất phiêu. Lúc đó Hiểu Nam và cô ôm nhau cười không ngừng nên càng làm anh hăng máu biểu diễn hơn.
" Cũng không hẳn là fan nhưng lời những bài hát của cô ấy rất trầm lắng và nhẹ nhàng. Thực ra tôi không tin vào tình yêu nồng nhiệt lắm. Nhưng lời ca như vậy khiến tôi cũng mong có một ngày tôi tìm được người nào đó và nói với cô ấy rằng em là người phụ nữ của em, còn anh là người đàn ông của em, một khi em đưa tay ra thì anh sẽ nắm chặt lấy nó và không bao giờ buông"
Lâm Hạo nhìn thẳng vào mắt cô nhẹ nhàng nói. Ngọc Linh hơi ngại ngùng đảo mắt đi chỗ khác. Giọng của anh rất trầm ấm khiến cô như có một ảo tưởng rằng Lâm Hạo vừa tỏ tình với mình vậy. Thật là xấu hổ. Ngọc Linh hắng giọng trả lời qua loa.
"Ờm, tôi cũng thích lời bài hát của Celine Dion" Cô cười gượng không dám nhìn thẳng vào Lâm Hạo. Đúng là trai đẹp chết người mà. Bỗng điện thoại của cô rung lên bần bật, Ngọc Linh đưa lên nhìn, hóa ra là Cao Lực Ngôn gọi đến.
"Alo, em nghe anh yêu" Cô tỉnh bơ vừa cười vừa đáp. Lâm Hạo hơi nhướn mày lên nhìn cô một cái xong lại cụp mắt xuống tiếp tục lau khô mấy cái ly cà phê.
"Em yêu có ' để hiện hồn về đây" Bên đầu dây bên kia lạnh lùng trả lời rồi cúp máy ngay lập tức.
"Ơ hay, hiện hồn về đâu mới được chứ... cái tên này" Ngọc Linh há hốc mồm nhìn chằm chằm vào cái điện thoại. Đúng lúc đó có tin nhắn gửi đến của Cao Lực Ngôn. Nội dung chính là điều mà cô đang thắc mắc vừa xong. Khóe miệng Ngọc Linh hơi co giật, có phải tên này tiếc tiền gọi điện thoại nên mới nói cụt lủn thế và rồi chơi trò nhắn tin không. Nhưng dù là thế nào đi nữa thì cô cũng phải đi đến đó. Cũng đã lâu cô không gặp ông bạn già duy nhất trong cuộc đời này rồi. Thu dọn đồ đạc vào túi, Ngọc Linh vẫy tay chào tạm biệt Lâm Hạo, vừa đi cô vừa ngâm nga bài hát vừa rồi, bước ra khỏi quán.
Nhìn theo bước chân người con gái đó, trong lòng Lâm Hạo giờ đây đã không còn sự nghi ngờ hay tò mò. Tiếp xúc với cô thêm một thời gian vừa rồi trong lòng anh cũng hiểu được cô không phải đang giả vờ. Có vẻ như con người Ngọc Linh thật dễ thay đổi, từ một người đem lại sự khó chịu, đáng ghét giờ lại biến thành sự thoải mái, nhẹ nhàng. Nếu là cô như bây giờ thì anh cảm thấy người con gái này không đến nỗi tệ. Đang chìm trong suy nghĩ thì điện thoại túi quần Lâm Hạo rung lên một nhịp. Nụ cười thoang thoảng trên môi anh chợt tắt thay vào đó là một sự lạnh lùng hiếm khi xuất hiện. Bấm nút nghe nhanh chóng, Lâm Hạo không lên tiếng mà chỉ lẳng lặng nghe giọng nói vang lên từ đầu dây bên kia.
"Chim nhạn, có mục tiêu mới dành cho cậu. Thông tin sẽ được cung cấp ở địa điểm cũ"
Nói xong phía bên kia cũng cúp máy ngay lập tức. Lâm Hạo nhét điện thoại trở về túi quần, nụ cười nhẹ trên môi lại xuất hiện, anh tiếp tục lâu những chiếc ly cà phê rồi đặt lên giá cẩn thận.
Sau kỳ nghỉ ngắn ngủi, cuối cùng Ngọc Linh cũng phải vác xác đến studio.Tuy không còn quá ngại ngùng nhưng những lúc nghĩ lại ngày hôm đó cô vẫn có chút gì đó không được tự nhiên. Kì thực nghĩ lại, tại sao cô lại phải tỏ vẻ xấu hổ như thể cô mới là người làm điều gì vụng trộm không bằng. Rõ ràng người thơm trộm má cô là Cao Lăng cơ mà.
"Đúng thế sao mình phải xấu hổ chứ?" Ngọc Linh tự nói với bản thân trong gương, cố gắng ổn định tâm trạng một lần nữa rồi hùng hổ bước ra khỏi nhà.
Như mọi khi, Cao Lăng đã ngồi trên xe phân khối đợi cô ở dưới nhà. Nhìn thấy Ngọc Linh, anh cười tít cả mắt, nhanh nhẹn đưa cô mũ bảo hiểm. Ngọc Linh cũng cố mỉm cười tự nhiên nhất chào anh. Dù đã củng cố tinh thần rồi nhưng gặp Cao Lăng cô liền mất tự chủ quên hết sạch rồi. Cả hai đến studio thì Hiểu Nam đã ở đó. Hôm nay cũng thật khác biệt, cậu ta khiếm khi không chúi mũi vào màn hình máy tính mà còn cười như bắt được vàng, chạy ra tận cửa đón Cao Lăng và Ngọc Linh.
"Em có tin vui cho hai người đây. Tin vui cho cả em luôn"
"Lại một hợp đồng béo bở chứ gì? Trả bao nhiêu mà sao nhìn chú có vẻ tươi như hoa vậy?" Cao Lăng dựng xe xuống không mấy làm ngạc nhiên trước thái độ phấn khích có phần hơi quá đà của Hiểu Nam.
"Là hợp đồng bên Venus, họ mời anh làm nhiếp ảnh lần này. Em biết anh sẽ nhận nên đã gửi thư lại trả lời đồng ý rồi. Lần trước anh kêu là mấy cô người mẫu bên đó ngực to nhìn mà tê dại cả người..."
"Này này, ai nói thế bao giờ. Nói trọng điểm đi" Nghe thấy Hiểu Nam định thao thao bất tuyệt về mấy phần không cần thiết phải nói trước mặt Ngọc Linh, Cao Lăng vội vàng ngắt lời Hiểu Nam không quên liếc nhìn cô một cái nhưng hình như cô không để ý lắm thì phải.
"À, lần này họ chụp ngoại cảnh ở Maldives. Chúng ta sẽ được bao ăn ở bên đó. Khách sạn họ đặt là một trong nhưng resort cao cấp nhất ở Maldives, trời ạ. Tự nhiên được đi nghỉ dưỡng miễn phí" Hiểu Nam nhảy cẫng lên vui sướng như phát điên.
"Thế là bao giờ lên đường?" Cao Lăng cố gắng kìm nén con người đang kích động kia lại. Anh thích những nơi như sa mạc rừng núi chứ về biển thì cảm tình có ít hơn một chút nhưng Maldives à. Cao Lăng thầm tính toán trong bụng, nơi đó đủ lãnh mạn đủ thơ mộng đúng là một nơi lý tưởng để tỏ tình đây.
"Ngày kia anh ạ. Em phải đi sắm đồ mới được" Hiểu Nam trả lời xong tự điên cuồng chạy vào studio lên mạng tìm trang mua đồ online.
Ngọc Linh từ bấy đến giờ vẫn im lặng, không phải cô không để ý mà chỉ là cô không thích nói chen vào thôi. Thích những cô ngực to ư? Có vẻ hợp với Minh Nguyệt bại não đây. Ngọc Linh hừ một tiếng, chăm chú lau chùi máy ảnh.
"Ngày kia chúng ta sẽ đi Maldives chụp ảnh cho Venus, tôi sẽ đến đón cô. Nhớ chuẩn bị nhé" Cao Lăng không biết rón rén đi đến chỗ cô từ bao giờ, ngồi bên cạnh cười hì hì nói. Ngọc Linh liếc nhìn ông chủ nhăn nhở của mình, gật đầu tỏ vẻ hiểu ý xong lại tỏ ra lạnh nhạt với anh không nói thêm gì nữa. Cao Lăng cười mà dần như mếu, tức giận quay sang lườm Hiểu Nam. Tất cả là tại tên lắm mồm kia, bây giờ Ngọc Linh không thèm để ý đến anh rồi. Trừ lương.
Từ ngày hôm đó, Ngọc Linh cũng gạt đi được sự xấu hổ của mình và cũng lạnh nhạt với Cao Lăng hơn hẳn. Anh vẫn đưa đón cô như trước nhưng nếu có rủ cô đi ăn thì Ngọc Linh sẽ nhẹ nhàng từ chối rất khách sáo. Thực ra không phải cô giận dỗi gì cả, chỉ là cô không muốn hy vong nhiều để rồi đổi lại chỉ là sự bỡn cợt như lần trước. Cô cũng biết là chính mình đã động tâm rồi chứ không tại sao chỉ vì một câu của Hiểu Nam đã khiến cô bực tức như vậy. Thực sự Ngọc Linh không muốn lấy tình cảm của mình ra đánh cược, Cao Lăng cũng chẳng thể hiện điều gì rõ ràng, tính anh vẫn luôn hay cười đùa như vậy biết được lúc nào là thật lúc nào là giả chứ. Thế nên tạo ra khoảng cách thì tốt hơn. Để cô bớt sinh ra ảo tưởng rằng anh có tình cảm với mình.
Cao Lăng cũng nhận ra sự khác lạ giữu mối quan hệ của hai người. Ban đầu anh còn vui mừng gì nghĩ rằng cô ghen sau khi nghe câu nói của Hiểu Nam. Nhưng dần dần Cao Lăng nhận ra có điều gì không đúng lắm. Ngọc Linh vẫn cười nói vui vẻ với anh không giống như đang giận dỗi cung chẳng có gì xa cách cả. Cô chỉ không ăn với anh nữa thôi với cả lúc đưa cô đi đón cô về cũng không cười đùa như trước. Anh biết cô đang tạo ra một bức tường vô hình cho cả hai điều này khiến Cao Lăng bối rối. Không phải con gái khi giận dỗi sẽ làm mặt lạnh sao, nếu cô cũng như vậy thì anh sẽ cố gắng dô dành. Nhưng Ngọc Linh không giống với những người con gái mà Cao Lăng đã từng tiếp xúc. Anh không biết rằng những người có lòng tự trọng cao như cô lại đã từng có vết thương lòng thì sẽ càng rụt rè trước tình yêu. Hơn nữa Ngọc Linh là một người cố chấp và lý trí, người đàn ông mà cô cần là người có thể đem lại cảm giác an toàn để cô có thể tin tưởng tuyệt đối. Mà điều đó, Cao Lăng lại chưa làm được.
Cả hai cứ giữ nguyên tình trạng đó cho đến ngày xuât phát đi Maldives. Cao Lăng buồn bực và thù hằn Hiểu Nam vô cùng, dù anh biết thực ra cũng không phải là do câu nói đó. Nhưng nếu không có xuất phát điểm là nó thì Ngọc Linh sẽ không đề phòng tình cảm với anh như vậy. Rõ ràng là cô có thích anh mà, Cao Lăng cảm nhận được điều đó. Tựa cằm vào vô lăng, anh khẽ hừ một tiếng. Dù cho cô có phòng bị đến mấy thì anh cũng lên kế hoạch phải tóm được cô trong chuyến đi này rồi. Không thể chỉ vì một câu nói mà lại để cô vuột mất khỏi tay được. Cao Lăng thầm ra quyết định thì cũng là lúc thấy Ngọc Linh kéo vali ra đến cửa chung cư. Cô đang ngơ ngác nhìn quanh xem anh đang ở đâu. Cao Lăng thấy cô mong chờ mình đến đón liền cảm thấy trong lòng ẩn ẩn niềm vui. Anh liền nhanh nhẹn mở cửa xe, vẫy tay gọi cô.
"Ngọc Linh, ở đây"
"Hóa ra anh cũng có xe ô tô sao? Tôi cứ nghĩ anh chỉ đi mô tô cơ" Cô vừa thắt dây an toàn vừa nói. Đúng là cô hơi ngạc nhiên khi thấy Cao Lăng từ trong xe gọi ra. Mà hơn nữa dòng xe anh đi BMW i, cũng là một trong những dòng xe thể thao đắt đỏ. Rốt cuộc chàng nhiếp ảnh này giàu có đến mức nào đây.
"Cái xe này tôi vứt xó lâu lắm rồi, hôm nay mới lôi ra. Cũng may là còn xăng. Chứ cả hai đều có vali sao có thể đi mô tô được chứ" Cao Lăng cười tươi trả lời.
"Tôi cũng đang nghĩ thế đây, đang định đi ra nếu anh đi mô tô thì kêu anh để xe lại đây và đi xe của tôi ra sân bay"
"Tôi cũng suy tính cả rồi, cô yên tâm. Đi thôi" Anh cười khà khà hai tiếng rồi đạp ga phóng đi như bay.
"Cái gì? Hỏng xe. Trời ạ thế embây giờ phải làm sao?" Hiểu Nam đứng cùng dàn người mẫu của Venus nghe điện thoại do Cao Lăng gọi đến mà chỉ thiếu nước nhảy dựng lên. Cậu không đi một mình với đống yêu quái này đâu nhé.
"Ừ cậu đi trước đi. Anh và Ngọc Linh sẽ mua vé chuyến sau. Thế nhé" Cao Lăng không để cho Hiểu Nam nói thêm câu gì nữa lập tức cúp máy.
" Anh... Alo???" Hiểu Nam gào thét nhưng đã không kịp. Vậy là thực sự cậu phải đi một mình cùng với dàn yêu quái này ư? Họ sẽ cấu xé cậu nếu không có anh Cao Lăng mất.
"Anh Cao Lăng đâu?" Linna đại diện bên Venus, cũng là một người đẹp ngực to có tình ý với Lăng nhiếp ảnh gia nhà cậu đây mà. Chị ta chớp chớp đôi mắt gắn đầy mi giả hỏi Hiểu Nam.
"Anh ấy bị hỏng xe rồi, chúng ta đi thôi. Anh ý sẽ đi chuyến bay sau" Hiểu Nam khẽ nuốt nước bọt trả lời.
"Hừm chỉ vì đi đón cái cô trợ lý mới đó sao? Cô ta không có chân tự đi sao? Mà sao phải đưa cả cô ta đi chứ? Chẳng phải một mình anh Lăng cũng chụp được đó thôi?" Một cô người mẫu lên tiếng nói.
" Phải đấy, cô ta không tự đi được sao đúng là phiền toái quá"
"Thôi chúng ta đi thôi, sẽ gặp anh Lăng và cô ta ở Maldives" Linna cười nhếch mép một cái rồi dẫn đầu dàn yêu nữ đi vào phòng chờ. Hiểu Nam khóc không ra nước mắt. Cậu không thích ở cùng mấy con yêu quái này đâu.
Sau khi gọi xe kéo đến kéo chiếc xe đắt tiền đi sửa, cuối cùng Cao Lăng và Ngọc Linh cũng bắt taxi lên được sân bay.
" BMW i cuối cùng cung chỉ thế thôi. Đề nghị anh về thanh lý nó khẩn trương" Vừa rồi cả hai đang đi yên lành bỗng đầu xe bóng khói lên nghi ngút. Mùi khét lẹt bốc ra và sau đó là chết máy. Cả hai ngồi chờ ba mươi phút mới có xe kéo đến nơi. Cuối cùng lên sân bay chỉ còn lại đúng hai ghê hạng thương gia. Ngọc Linh không ngần ngại ép buộc Cao Lăng mua vé cho mình. Mất cái vé miễn phí kia tất cả lỗi lầm là do xe của anh gây ra. Anh phải chịu trách nhiệm.
"Chắc tại lâu không đi. Cũng phải hai năm rồi" Cao Lăng cười nhẹ cúi đầu tỏ vẻ ngại ngùng. Thực ra trong lòng anh thì mừng muốn chết, được đi riêng cùng với cô sao không mừng cho được. Đây là ông trời tác hợp cho anh và cô mà. Sau chuyến bay dài đằng đẵng, cuối cùng cả hai cũng đặt chân đến thiên đường hạ giới Maldives. Khách sạn Venus đặt cho mọi người là Veligandu Island Resort. Cả hai được nhân viên khách sạn đón về thì cũng cảm thấy thấm mệt. Lúc này bên Venus và Hiểu Nam đứng đợi cả hai ở khu nhà đón khách
"Sao anh lại chậm chạp như thế chứ làm bọn em đứng đợi lâu quá" . Linna đon đả đi đến ôm cánh tay Cao Lăng rất thân thiết, còn như vô tình cọ cọ bộ ngực đồ sộ của mình vào cánh tay anh.
"Phải đấy, làm sao mà anh lại bị trê chuyến bay vậy" Một cô người mẫu khác tiến đến huých Ngọc Linh ra chen vào đứng cạnh Cao Lăng nũng nịu nói.
"Gì vậy, thật bất lịch sự" Ngọc Linh khinh thường nhìn sang, không tiếc một câu nói mia mải phủi phui cánh tay bị cô gái kia chạm vào.
"Này, cô nói gì đấy?"
"Thôi tôi xin các cô, mệt muốn chết rồi. Tránh ra đi" Cao Lăng gắt lên vung tay ra khỏi hai người kia đi đến phía Ngọc Linh " Mệt muốn chết rồi, nhận phòng rồi nghỉ ngơi thôi".
"Bọn em đợi anh cũng là để giải thích chuyện này đây. Vì nhân viên đặt phòng cứ nghĩ như lần trước chỉ có hai người đi nên chỉ đặt phòng cho anh và Hiểu Nam lại không đặt cho cô Tống. Mà hiện tại khách sạn không còn phòng nữa" Linna hơi mất hứng khi bị hất tay ra nhưng vẫn tươi cười đon đả đi đến trước mặt Cao Lăng giải thích. Anh khẽ nhíu mày khi nghe thấy vậy, nhìn sang phía Ngọc Linh rồi lại đưa mắt sang mấy cô người mẫu.
"Linna từ bao giờ Venus bên cô lại làm ăn một cách vô trách nhiệm và thiếu tính chuyên nghiệp như vậy chứ? Hay các người khinh thường studio của tôi nên mới làm cái trò mèo này? Nếu không muốn chi trả hết tiền phòng cho chúng tôi, cô chỉ cần nói với tôi một tiếng. Cao Lăng tôi đâu phải người tham mấy đồng tiền thuê phòng của các người" Anh nghiêm mặt lại tỏ rõ sự bực bội của mình.
"Không chúng em không có ý đó, thực sự đó. Cái này là sơ xuất của nhân viên bên phía chúng em. Thế nên em mới đứng đây đợi anh đến để giải thích" Linna nghe Cao Lăng nói vậy mặt liền biến sắc cố gắng giải thích. Cô chỉ nghĩ rằng sẽ tống được cô trợ lý kia đi ra ngoài tự thuê phòng nhưng không hề nghĩ rằng anh sẽ ra mặt bảo vệ một trợ lý nhỏ nhoi như vậy.
" Thôi không cần nói nữa. Hiểu Nam, đi thôi. Chúng tôi sẽ không ở đây nữa. lịch làm việc hãy gửi vào hộp thư điện tử cho tôi"
Không để cho Linna nói thêm điều gì nữa Cao Lăng kéo tay Ngọc Linh đi ra khỏi khách sạn cũng chẳng thèm để ý xem ý kiếm của cô như thế nào nữa.
Vừa đi anh vừa rút điện thoại ra gọi cho một ai đó rồi kêu nhân viên khách sạn tìm giúp phương tiện di chuyển.
"Mệt muốn chết rồi mà không để cho người ta được yên, một đống đàn bà phiền phức" ngồi tàu cao tốc , Cao Lăng rên rỉ ngửa cổ ra sau hít hà khí biển.
"Đều do anh mà ra" Ngọc Linh bĩu môi nói nhỏ.
"Bây giờ chúng ta đi đâu đây" Hiểu Nam im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng.
"Hừ Veligandu Island Resort cũng chỉ là dạng bốn sao. Bây giờ chúng ta sẽ ở Cocoa Island resort, nơi đẹp nhất sang trọng nhất ở Maldives được chứ?" Cao Lăng hừ mũi một cái rồi lai kiêu ngạo nói.
"Anh Lăng, em không có nhiều tiền như thế" Hiểu Nam nghẹo ngào nói khi nghe anh đặt ra điểm đến.
"Đừng lo, ông chủ hôm nay bao các nhân viên đi nghỉ một chuyến được chứ" Anh cười tươi rói lộ rõ má lúm đồng tiền hào phóng nói. Hiểu Nam chỉ đợi có thể liền hào hứng gáo thét hoan hô. Ngọc Linh thấy vậy cũng chỉ cười lắc đầu đưa mắt nhìn về phía chân trời hưởng thụ không khí trong lành.
Đúng là nơi được đánh giá là khu nghỉ mát sang trọng nhất ở Maldives, Cocoa Island là một resort lý tưởng nằm dọc bãi biển với nước trong vắt, những cát trắng mịn và là nơi thích hợp để ngắm hoàng hôn. Hầu hết các phòng của resort đều được lấy cảm hứng duy thiết kế từ thuyền Dhoni – phượng tiện sử dụng chủ yếu của các ngư dân địa phương ở Maldives. Đặc biệt hầu hết các phòng của Cocoa Island Resort đều thiết kế hướng biển và có thể nhìn thấy được đường chân trời. Ngọc Linh nhanh chóng nhận phòng của mình và cô ngả lưng xuống giường ngủ một mạch đến sang ngày hôm sau.
"Xin chào, ngủ ngon chứ" Cao Lăng đứng trước cửa phòng cười toet toét.
"Ngủ không biết trời đất gì luôn, còn anh?" Ngọc Linh cười đáp lại.
"Tôi cũng thế, đi ăn sáng thôi. Hôm nay sẽ bắt tay vào việc luôn. Hiểu Nam sang bên nhà ăn trước rồi. Tôi đã gửi lịch làm việc vào hòm thư điện tử của cô, chút nữa cô kiểm tra xem"
"Được, tôi biết rồi"
Sau khi dùng bữa sáng xong, cả ba lại lên thủy phi cơ đi đến địa điểm chụp hình ở một hòn đảo Bathala để thực hiện buổi chụp hình ngày hôm nay. Có vẻ như sau chuyện ngày hôm qua mấy cô người mẫu bên phía Venuscũng biết kiềm chế hơn rất nhiều. Lúc bắt tay vào công việc thì mọi người đều tỏ ra rất chuyên nghiệp và hợp tác nên mọi chuyện đều thuân lợi. Ngọc Linh gật đầu ngắm nhìn những shot hình được nhất trong ngày, phải công nhận một điều là mấy cô người mẫu này diễn rất ổn. Đang ngồi xem lại ảnh, bỗng một cô người mẫu ngồi gần cô liền lên tiếng gọi ai đó.
"Ê này cô kia"
"Ê cô kia tôi đang gọi cô đó, cô trợ lý cô có nghe không?" Lúc này Ngọc Linh mới nhận ra hình như có người đang gọi mình, cô liền quay đầu lại. Hóa ra là cô người mẫu hôm qua đã huých vào tay cô. Cô ta tên là gì ý nhỉ? À hình như là Maiya. Ngọc Linh nghĩ thầm, khẽ nhướn mày hỏi lại cô ta.
"Cô gọi tôi?"
"Phải là gọi cô đó. Đi lấy cho tôi nước đi, tôi khát quá" Maiya hất cằm lền nói.
"Sao tôi lại phải đi lấy cho cô chứ? Tôi đâu phải trợ lý của cô?" Ngọc Linh thấy phiền khẽ nhắn mày đứng dậy định bỏ đi. Bỗng cô người mẫu kia cũng đứng dậy nắm lấy tay cô giữ lại, quắc mắt lên hằn học nói.
"Này cô cũng chỉ là một trợ lý nhỏ bé sao lại kiêu ngạo như vậy chứ? Cô là trợ lý của Cao Lăng thì cũng là trợ lý của cả đoàn. Tôi nói cô đi lấy nước cô có nghe không?"
"Này cô có bị làm sao không? Tôi là trợ lý chụp ảnh chứ không phải trợ lý chạy việc" Ngọc Linh bực bội hất tay cô ta ra định quay người đi tránh khỏi phiền phức. Bỗng chưa kịp định hình ra chuyện gì, cô liền thấy một bên vai bị kéo giật lại, một bên má nhói lên cảm giác nóng rát.
"Cô cho cô là ai chứ? Chỉ là một con ranh giúp việc mà như vậy, Cao Lăng thật không biết dạy dỗ người của mình" Nhưng cô ta chưa kịp nói xong thì đã bị Ngọc Linh thụi cho một cái vào bụng. Maiya há mồm thở dốc ôm bụng cúi gập người ngồi thụp xuống cát.
Đúng lúc đó mọi người chạy đến chỉ vừa vặn nhìn thấy cảnh cô đánh cô ta. Linna là người lên tiếng đầu tiên, hùng hổ đi tới chất vấn Ngọc Linh.
"Maiya có sao không? Cô làm gì vậy, tôi sẽ kiện cô ra tòa vì tội hành hung người khác"
"Cao Lăng, người của anh làm hành động như vậy là có ý gì?"
Ngọc Linh nhìn Maiya đang ôm bụng ngồi dưới chân mình, nhếch mép cười mỉa mai rồi không nói gì đưa mắt nhìn về phía Cao Lăng đợi xem anh sẽ nói gì.
" Chuyện này là sao Ngọc Linh?" Anh nhìn thẳng vào cô bình tĩnh hỏi.
"Anh còn hỏi cô ta làm gì nữa, chuyện đã rõ như vậy. Bao nhiêu người đứng đấy đều chứng kiến cô ta đấm Maiya như thế nào" Linna đỡ Maiya đứng dậy, gắt lên.
" Cô ta sai tôi đi lấy nước. Tôi nói tôi không lấy vì đó không phải công việc của tôi, thế là cô ta kéo tôi lại tát tôi một cái. Tôi biết cái gương mặt của cô ta là cần câu cơm nên rất rộng lượng chỉ đấm vào bụng cô ta một cái. Có gì sai chứ? " Ngọc Linh bình tĩnh đáp.
"Cô đừng có vu oan. Maiya là người rất hiền lành, tất cả chúng tôi đều biết tính cô ấy. Nếu cô không gây sự trước sao cô ấy có thể tát cô được. Nếu chỉ có môi chuyện lấy nước thì điều đấy là không thể" Linna cười mỉa trợn mắt nói.
" Tin hay không thì tùy. Làm việc với những người như các cô tôi cũng thấy phát phiền. Nếu cần tôi xin nghỉ việc luôn bây giờ để không lien quan đến studio của Cao Lăng nữa. Cô muốn kiện ư, được vậy chúng ta gặp nhau ở tòa" Ngọc Linh cảm thấy tanh tanh ở trong miệng, chắc vừa nãy bị tát chẳng may cắn vào lưỡi rồi. Cô ghét nhất là dính líu vào lũ đàn bà bại não này.
Cô khẽ xoa xoa má định quay người đi không muốn đôi co với những người này nữa thì một bàn tay nắm chăt giữ cô lại. Ngọc Linh quay lại thì nhìn thấy Cao Lăng đang nhìn chằm chằm vào cô, từ khi quen biết cô chưa bao giờ thấy sắc mặt anh trông dữ dằn và khó coi đến như thế. Cao Lăng nắm cổ tay cô rất chặt, mắt không rời cô, gằn giọng lên tiếng.
"Linna tôi sẽ hủy hợp đồng lần này với bên cô. Chúng ta đa hợp tác không dưới năm lần nhưng lần này phía bên cô làm tôi quá thất vọng và khó chịu. Chúng ta không thể hợp tác được nữa. Cô biết đấy Ngọc Linh nhà tôi cô ấy cũng rất hiền, nếu không có ai đánh cô ấy trước thì cô ấy cũng chẳng thèm tự đi tìm phiền phức cho mình. Cũng giống như cô ấy nói, cô muốn kiện ư? Vậy gặp nhau ở tòa. Hiểu Nam thu dọn đồ đạc chúng ta về"
Nói xong, Cao Lăng giữ chặt tay cô kéo đi về phía bến đỗ tàu cao tốc. Ngọc Linh cảm thấy cổ tay đau quá cuối cùng đi được một đoạn, cô không chịu nổi nữa liền vung tay ra nhưng vẫn không sao thoát được.
"Buông tay tôi ra, đau quá" Vừa dứt lời, cả người cô bị kéo về phía trước tựa vào lồng ngực của anh. Đôi môi cô bị anh hung hăng bịt kín bằng một nụ hôn gấp gáp. Cao Lăng ôm chặt cô vào lòng, mạnh mẽ xâm chiếm đôi môi đỏ không cho cô được phép chống cự. Đôi tay xiết chăt vòng eo cô như là sợ chỉ cần thả lỏng một chút thôi cô sẽ chạy mất khỏi anh vậy. Cao Lăng đắm chìm ở đôi môi cô mãi đến khi Ngọc Linh thở dốc mới lưu luyến rời khỏi, nhíu mày nhìn cô thở dốc.
"Ngọc Linh. Anh yêu em" Anh nhìn sâu vào đôi mắt cô, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc nói, đôi tay vẫn không buông lỏng thân thể cô một giây phút nào. Ngọc Linh bối rối định rời mắt đi nhưng cằm của lại bị anh giữ lại bắt cô phải đối diện với mình.
"Đừng trốn tránh, Ngọc Linh. Có điều gì khiến em phải sợ chứ? Em nghe rõ chưa? Anh nói anh yêu em. Làm bạn gái anh được không?" Cao Lăng nghiêm túc nhấn mạnh từng từ. Khuôn mặt anh bình tinh nhưng trong lòng thì đang rối loạn vô cùng. Vừa rồi cô không cần nghe xem anh có bảo vệ cô hay không thì đã lựa chọn chối bỏ tất cả, tự bảo vệ lấy chính mình. Sao cô biết là anh sẽ không đứng về phía cô chứ? Sao cô không tin tưởng anh sẽ bảo vệ cô. Nhìn Ngọc Linh như vậy, lòng Cao Lăng đau thắt lại. Anh tức giận vì cô không lựa chọn tin tưởng mình, anh đau lòng vì cô không ngần ngại lựa chọn rời bỏ anh.
Ngọc Linh nhìn khuôn mặt của người đàn ông luôn tươi cười với cô. Nhưng giờ đây anh lại nghiêm túc hơn bao giờ hết nhìn cô chờ đợi câu trả lời.
"Em..." Ngọc Linh khó khăn lên tiếng, cô định cúi đầu xuống nhưng lại bị Cao Lăng nâng cằm lên. Một nụ hôn xuống lại ập đến nhưng không mạnh bạo như vừa rồi mà rất nhẹ nhàng và ngọt ngào. Ngọc Linh buông lỏng cơ thể căng cứng của mình, cô nhắm mắt lại đưa tay vòng qua ôm cổ Cao Lăng đáp lại sự ngọt ngào anh dành cho cô. Cả hai chìm vào thế giới riêng của mình trong ánh chiều tà.
Thôi thì em sẽ nguyện tin tưởng anh một lần vậy, Cao Lăng.