Ta là Ngọc Nhi - cô nhi a.
Xinh sao? Bình thường. Dáng người cũng bình thường. Gia cảnh cực kỳ cực kỳ bình thường.
Nên....
Sống năm trên cõi đời này rồi cũng không có một mảnh tình vắt vai.
Mà kệ đi, ta có ngôn tình của ta là đủ.
Trên đường đi làm về nhà trọ; nhân lúc rảnh rỗi này ta tiết kiệm thời gian lôi quyển ngôn tình ra đọc lại.
Dù vậy nhưng nó vẫn rất hấp dẫn khiến ta không thể rời mắt.
Sắp về đến nhà rồi.
Mà giờ này hầu như không có xe cộ đi lại nên ta kệ và... qua đường không cần nhìn. Nhưng xui xẻo thay.
Bỗng có cái ô tô lao đến làm ta muốn tránh cũng không được.
Mà cmn, cái ô tô đấy chạy đi luôn rồi. Vậy ai cứu ta đây TT.
Giờ này cũng làm gì có người đi qua đây nữa. Thôi, số ta thế là hết rồi.
Lyn Vợ yêu của ta (bạn thân ấy), tạm biệt mày TT. À mà cuộc đời này cũng không còn gì để hối tiếc nữa nhỉ?
Vậy đi thôi.
Bỗng có một luồng sáng hiện ra, dần dần. Ta mất đi ý thức.
.........
Hây zo. Cả người ta đau quá.
Ủa... vẫn còn cảm giác. Vậy là ta chưa chết sao?
Mở mắt ra, cả một màu trắng toát đập vào mặt, mùi thuốc khử trùng nồng nặc...
Ta được đưa vào bệnh viện sao, thật may, ta phải đi tìm người giúp ta mà cảm ơn mới được.
- Tiểu Y. Con tỉnh rồi sao? Sao con lại khờ như thế chứ. Chỉ vì thằng đó mà tự tử làm ba mẹ lo lắng. Ô ô