Xuyên Thành Nữ Phụ Thánh Mẫu Ở Mạt Thế

chương 58: thần minh chúc phúc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bối Noãn nghĩ thầm: A, cái gì Thánh Nữ, biết ngay cô vừa nhìn thấy đại Boss của chúng tôi liền thấy sắc nảy lòng tham, mưu đồ gây rối.

Lục Hành Trì hẳn là sẽ đồng ý đi.

Rốt cuộc Thánh Nữ kia cũng tìm kẻ thần bí, chuyện liên quan đến kẻ thần bí, nếu có cơ hội tiếp cận cô ta sẽ càng thuận lợi tìm thêm manh mối.

Thuốc ức chế trên người Đỗ Nhược không biết còn hiệu lực được bao lâu, tiểu đội cần phải đào ra kẻ thần bí này, tìm giải pháp giải quyết cho vấn đề Đỗ Nhược.

Bối Noãn trong lòng không tự chủ được lại nghĩ tới Thánh nữ kia, tóc dài buông xõa.

Hẳn là không phải loại hình Lục Hành Trì sẽ thích.

Lục Hành Trì đáng tin cậy như vậy, ngay cả khi đến bên người Thánh nữ kia, anh ấy cũng sẽ có chừng mực.

Hẳn là anh ấy sẽ đi?

Bối Noãn ngẩng đầu nhìn phía Lục Hành Trì, thấy Lục Hành Trì tới cưa cũng chưa dừng lại, vừa cưa xong một đoạn gỗ.

Đoạn gỗ kia rớt vào đống mạt cưa, vụn gỗ tung bay trong ánh mặt trời.

Lục Hành Trì ngẩng lên, nhàn nhạt: "Hai ngày trước tôi vừa bị cảm nặng, hôm nay mới khỏe hơn một chút, có thể sẽ lây bệnh cho Thánh Nữ hay chăng?"

Giác Nữu từ trước đến nay thiệt tình thành ý mà đem Thánh Nữ như bảo bối, hoảng sợ, lập tức nói: "Anh nói rất đúng, có cảm mạo tuyệt đối không thể tiếp cận Á Văn Thánh Nữ."

Sau đó lui ra phía sau hai bước, "Tôi vẫn luôn ở gần anh như vậy, anh không lây bệnh cho tôi chứ?"

Bối Noãn đang suy nghĩ, khó mà thấy anh ta nói chuyện không khách khí như vậy, lại nghe được Giác Nữu nói tiếp: "Truyền cho tôi thì không sao, mấu chốt là mấy ngày này tôi vẫn luôn có cơ hội nói chuyện với Thánh nữ, thông qua tôi mà truyền cho Thánh nữ thì không tốt chút nào."

Anh ta đứng thật xa Lục Hành Trì, giống như Lục Hành Trì là một con virus hình người thật lớn.

Giác Nữu đồng tình với Lục Hành Trì: "Tôi biết loại cơ hội này khó mà có được, anh cũng rất muốn đi, nhưng mà bị cảm thì thật là không được, chờ thêm mấy ngày nữa rồi nói sau chứ?"

Lục Hành Trì hơi nhíu mi, không nói gì cả.

Bối Noãn vẫn luôn nhìn Lục Hành Trì, trong lòng có chút kinh ngạc.

Anh ấy thế mà không muốn đi, cơ hội tốt để tìm manh mối như vậy, anh ấy không cần sao?

Giác Nữu đi rồi, Đỗ Nhược thấp giọng nói: "Tôi đoán ngay là Lục Hành Trì sẽ không đi, bằng không để tôi đi?"

"Đừng náo loạn." Giang Phỉ nói, "Thánh Nữ kia nhìn là thấy không đạo nghĩa, ai cũng đừng đi."

Bối Noãn cũng nhỏ giọng nói với Đỗ Nhược: "Giang Phỉ nói đúng, đàn ông ở bên ngoài, nhất định phải cẩn thận tự bảo vệ mình."

Lục Hành Trì nhịn không được cong cong môi.

Mấy người cầm lấy cưa, tiếp tục cưa gỗ.

Bối Noãn xách cưa đứng đó, lo lắng sốt ruột.

Virus trên người Đỗ Nhược giống như trái bom đếm ngược, không biết khi nào sẽ nổ.

Lục Hành Trì thấy Bối Noãn nhíu mày, cả khuôn mặt đều là sầu lo, anh mỉm cười, duỗi tay ra sờ lên đầu cô.

"Không cần lo lắng, xe đến trước núi ắt có đường."

Bối Noãn lấy lại tinh thần, thở dài, ngẩng lên nhìn bàn tay anh đang xoa xoa đỉnh đầu.

Bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.

Ánh mặt trời nóng cháy, lòng bàn tay ấm áp, còn có một lời trấn an.

Bối Noãn nhanh nhanh mở ra Thanh Nhiệm Vụ.

Quả nhiên, nhiệm vụ "Thần minh chúc phúc" biểu hiện đã hoàn thành.

Phía dưới hiện lên một đồng hồ đếm ngược mười hai giờ, còn có một hàng chữ nhỏ thuyết minh: "Nhận được thần minh chúc phúc, chúc cho bạn được năng lực khống chế ngọn lửa."

Thì ra là dị năng khống chế lửa.

Bối Noãn rất muốn quăng cái cưa trong tay ra ngoài.

Đây là thần lực hố cha gì?

Ở một nơi sùng bái thủy thần, xem hỏa thần là tà ác, đạt được năng lực khống chế hỏa thì dùng được con khỉ gì?

Làm không tốt, sẽ bị người xem như là mụ phù thủy mà thiêu chết... À không, là chết đuối chứ?

Bối Noãn cẩn thận nghiên cứu thanh nhiệm vụ. Những lời thuyết minh này quá đơn giản, cái gì khống chế lửa, là khống chế như thế nào?

Dùng ý niệm khống chế ngọn lửa lớn nhỏ hay sao?

Bối Noãn tìm trong không gian ra được một cái bật lửa, nhưng hiện tại nơi nơi đều là người, tạm thời còn không thể làm thực nghiệm.

Bối Noãn đang suy nghĩ, vừa nhấc mắt thấy được cách đó không xa một đám người đi tới.

Giống như lãnh đạo thị sát công tác, một đám người rõ ràng đi vây quanh một người đàn ông.

Người đàn ông cũng mặc cả người toàn màu trắng, lại có một áo khoác dài cổ cao choàng bên ngoài.

Tóc anh ta thật dài, dung mạo tuấn mỹ, đôi mắt bình tĩnh giống như mặt hồ lặng nước không chút gợn sóng, giống như hai chữ "cấm dục" viết rõ ràng trên mặt.

Thấy người đàn ông này, Bối Noãn liền suy nghĩ anh ta và Lục Hành Trì nhất định có tiếng nói chung.

Bởi vì ở thời mạt thế hỗn loạn, người này lại nhìn khiết tịnh đến không bình thường, mái tóc tỏa sáng dưới ánh mặt trời, quần áo không loạn chút nào, trắng đến lóe mắt.

Giống như người có thói ở sạch.

Đám người kia đi về hướng này, Bối Noãn dời tầm mắt, xách cưa giả vờ bận rộn.

Lục Hành Trì vừa mới lại xoa loạn tóc Bối Noãn, cô giơ tay vuốt vuốt lại đầu tóc.

Cùng lúc đó, Lục Hành Trì vừa cưa xong một đoạn gỗ, đầu gỗ rơi xuống đám mạt cưa, phát ra một tiếng trầm vang.

Bối Noãn nghe được thanh âm, quay đầu lại nhìn một cái.

Bỗng nhiên đằng một chút, mạt cưa chồng chất trên mặt đất giống như bị người điểm, bốc lên một ngọn lửa lớn.

Mạt cưa cháy quá dễ dàng, trong nháy mắt ngọn lửa đã bốc cao chừng một hai mét.

Ngọn lửa quá lớn, tất cả người chung quanh đều thấy.

Khắp nơi đều là tiếng thét chói tai, có lẽ ở bộ lạc này, đa số người đã thật lâu chưa thấy qua lửa như vậy, ai cũng có vẻ sợ hãi.

Bối Noãn đứng tại chỗ, buồn bực nhìn chằm chằm ngọn lửa.

Đây khẳng định có quan hệ với dị năng khống chế lửa vừa có được, nhưng mà sao lại đột nhiên nổi lửa lên?

Nơi này đều là đầu gỗ, khi cháy thì phiền toái thật lớn.

Lục Hành Trì không chút do dự nào, trước khi mọi người phản ứng lại, anh đã đi đến chỗ xây dựng, dùng xẻng xúc đất cát lấp vào, chỉ vài cái đã dập tắt được lửa.

Nơi này động tĩnh lớn như vậy, đám người thị sát kia tất cả đều vây lại.

"Sao lại đột nhiên nổi lửa?"

Không ai biết.

Đám người Lục Hành Trì Bối Noãn gần nhất nên nhiều hiềm nghi nhất, nhưng mà mọi người đều mặc quần áo trắng giống nhau, quần áo mỏng một tầng, ngay cả túi cũng không có, muốn giấu đồ bật lửa cũng không có chỗ giấu.

Có người nhỏ giọng thần bí: "Đây là Hỏa thần làm loạn sao?"

Có người chỉa hướng về Lục Hành Trì, "Người này sao lại thế này? Sao anh ta biết được đem đất cát lấp lên là có thể diệt lửa?"

Bối Noãn nghĩ thầm: Lục Hành Trì không ngốc, đây là thường thức, có biết không?

Giác Nữu lại đây, nỗ lực chen vào đám người.

Anh ta nói với người báo choàng trắng: "Tù trưởng Già Hàn, mấy người này là người hôm qua Thánh nữ Á Văn mới cho gia nhập vào bộ lạc."

Ý tứ thật rõ ràng, bọn họ là người bên ngoài chịu Hỏa thần ảnh hưởng, tự nhiên biết phương pháp dập tắt lửa, không có chuyện không bình thường, về sau tinh lọc vài lần là được.

Bối Noãn nghĩ thầm, cho nên người mặc áo choàng trắng cầm đầu chính là tù trưởng bộ lạc này?

Bối Noãn vốn tưởng rằng bọn họ luôn nói tới Già Hàn tù trưởng là một ông cụ, không nghĩ tới lại trẻ như vậy.

Bối Noãn đột nhiên hiểu ra, tù trưởng này chính là đối tượng mà Á Văn Thánh Nữ làm nũng trong điện thoại?

Lập tức Bối Noãn não bổ ra chuyện tình yêu tù trưởng và Thánh Nữ, tới cả mười vạn từ.

Già Hàn giơ tay ra hiệu đám thủ hạ mồm năm miệng mười dừng lại.

Anh không truy cứu chuyện lửa nổi, điểm chú ý cũng không ở trên người Lục Hành Trì dập lửa, mà nhìn Bối Noãn, trong mắt toát ra đầy tò mò.

"Cô mới vừa tiến vào bộ lạc? Cô từ đâu ra?" Anh hỏi Bối Noãn.

Thanh tuyến vững vàng ôn hòa, giống như sợ nói lớn sẽ dọa đến Bối Noãn.

Bối Noãn đúng sự thật nói ra, mình từ bên kia biên giới lại đây.

Già Hàn gật gật đầu, "Hiện tại bên ngoài nơi nơi đều là thây ma, các người không cần sợ, an tâm ở chỗ này, nơi này an toàn rất nhiều."

Bối Noãn gật gật đầu, "Tốt."

Bên cạnh có người thấp giọng nhắc nhở, "Không thể chỉ nói tốt, phải hành lễ với tù trưởng."

Bối Noãn hồi ức lại tri thức hành lễ, chuẩn bị tinh thần, làm ra một quy cách lễ tối cao với Già Hàn tù trưởng.

Người chung quanh bỗng nhiên tất cả đều cười.

Bối Noãn:???

Lại sai rồi sao?

Già Hàn cũng mỉm cười, "Đây là chỉ hành lễ đối với Thánh Nữ, tôi là tù trưởng, không phải thần, đối với tôi không cần phải trịnh trọng như vậy."

Già Hàn bỗng nhiên cúi người thi lễ với Bối Noãn.

"Đây là hành lễ với Thánh Nữ." Anh giải thích.

Sau đó lại thi lễ.

"Đây mới là hành lễ với tôi."

Chung quanh bỗng nhiên an tĩnh lại.

Tất cả mọi người ý thức được, từ trước đến nay tù trưởng Già Hàn chỉ thi lễ với Á Văn Thánh Nữ thế nhưng lại làm lễ với Bối Noãn.

Già Hàn chính mình lại giống như không chú ý tới chuyện này, không nói thêm gì nữa, lướt qua bọn họ tiếp tục đi về phía trước.

Đám người đi theo không quan tâm đến đám Bối Noãn nữa, đi nhanh theo phía sau Già Hàn.

Bối Noãn nhìn Già Hàn rời đi, theo bản năng lại gãi gãi đỉnh đầu.

Đã đi ra phía trước vài bước, vạt áo choàng Già Hàn bỗng nhiên phát ra một ngọn lửa nhỏ.

Bốn phía anh đều là người, lập tức có người chú ý tới, thét chói tai, liều mạng đập đập vào quần áo anh.

Già Hàn quay đầu lại, cũng thấy.

Anh trấn định hơn người khác rất nhiều, lập tức kéo nút thắt áo choàng, cởi ra.

Có người xách tới một xô nước tưới lên dập tắt lửa.

Hữu kinh vô hiểm.

Nhưng mà Bối Noãn muốn điên.

Dị năng này là như thế nào, năm lần bảy lượt không bị khống chế mà phóng hỏa loạn khắp nơi?

1

Cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng sẽ nháo ra mạng người.

Bối Noãn lại kéo ra Thanh Nhiệm Vụ, cẩn thận tìm một vòng cũng không tìm được thêm bất cứ thuyết minh phương pháp sử dụng nào.

Bối Noãn thở dài, thống khổ gãi gãi đầu.

Cách đó không xa, chỗ tầm mắt Bối Noãn đang hướng tới, một thân cây đột nhiên nổi lửa.

Lần này mọi người đã có kinh nghiệm, có người bưng chậu nước tiến lên hắt lên trên cây, dập lửa.

Toàn bộ người ở đó đều im lặng.

Lặp đi lặp lại nhiều lần lửa nổi như vậy, thật sự không giống như dấu hiệu tốt.

Già Hàn lại vô cùng bình tĩnh.

Anh nhìn thoáng qua thân cây bị đốt đen, "Không sao, không cần sợ hãi, có lẽ là gần đây chúng ta vội vàng bận rộn xây dựng doanh địa nên sơ sót chuyện hiến tế, lát nữa tôi sẽ đi hiến tế thủy thần, ngày mai sẽ không có việc gì."

Giống như mỗi người đều thật tin tưởng lời anh nói, tất cả đều khom lưng thật sâu hành lễ, sau đó tản ra tiếp tục làm việc.

Già Hàn cũng mang theo người rời đi.

Nhưng mà Bối Noãn cảm thấy, trước khi đi, anh giống như nhìn cô một cái thật sâu.

Bối Noãn xách cưa, nhìn mạt cưa trên mặt đất cân nhắc, đã nghĩ thông suốt.

Vừa rồi ba lần nổi lửa, đều đã xảy ra cùng sự kiện.

Vì an toàn sinh mệnh của mọi người, Bối Noãn quyết định hiện tại đi làm thực nghiệm.

Phía sau một đống gỗ vật liệu lớn, cô tìm được một nơi ẩn nấp, trộm giấu đi một đống mạt cưa, lại giống như con chuột nhỏ đào một cái hố trên mặt đất, bỏ mạt cưa vào.

Sau đó nhìn chằm chằm mạt cưa, sờ sờ đỉnh đầu chỗ Lục Hành Trì vừa mới sờ qua.

Quả nhiên.

Khi tay cô vừa đụng tới đỉnh đầu, trong nháy mắt một ngọn lửa nhỏ vui sướng bùng cháy trên đám mạt cưa.

Bối Noãn đã hiểu rõ.

Không thể đụng vào đầu tóc đỉnh đầu.

Bối Noãn lại thử thử, phát hiện chỉ cần tập trung ý niệm thì có thể tùy tiện khống chế ngọn lửa lớn nhỏ.

Nếu không phải ở bộ lạc xem lửa là tà ác này, dị năng này thật ra chơi cũng khá vui.

Xem ra mười hai giờ kế tiếp, tuyệt đối không thể dùng tay chạm đầu, dù sao tổng cộng chỉ có mười hai giờ, qua đi thì sẽ tốt, không phải chuyện gì đại sự.

Không bao lâu đã tới giờ cơm trưa, có người đưa cơm lại, đồ ăn mỗi người đều giống nhau như đúc.

Bối Noãn vừa nhìn thấy, liền có điểm thống khổ.

Cái miệng quạ đen của Lục Hành Trì kia, lúc chơi người sói đã nguyền rủa người chơi gian lận phải ăn sắn, kết quả hiện tại thật sự là phải ăn cây sắn.

Nơi này điều kiện so với trên đảo tốt hơn nhiều, ngoại trừ sắn còn có đồ ăn khác, mỗi người đều được phát một phần.

Nhưng sắn vẫn là món chính.

Đều là sản lượng năng lượng cao, vượt qua cơn đói, khoai tây không tốt hơn sao? Khoai lang đỏ không tốt sao?

Vì sao mấy cái địa phương này lại thích sắn đến như vậy?

Cơm trưa xong, mặt trời chói chang như thiêu cháy cả mặt đất, mọi người không cần tiếp tục xây nhà, được thay ca.

Mấy người Lục Hành Trì bị mang đi làm việc khác, Bối Noãn bị phân phối trở về lều trại thêu thùa may vá cùng những người phụ nữ khác.

Bối Noãn chân trong chân ngoài mà học cuốn biên vải, trong lòng cứ mặc niệm:

Tuyệt đối đừng đụng đầu tuyệt đối đừng đụng đầu.

Không biết vì sao, ngày thường không cần cố kỵ chuyện này thì chẳng có vấn đề gì, hiện tại tuyệt đối không thể đụng vào đầu, trên đầu lại ngứa muốn chết.

Đặc biệt là chỗ Lục Hành Trì sờ qua, giống như đột nhiên lại nhiều dây thần kinh hơn những nơi khác, không ngừng cảm thấy thật ngứa.

Bối Noãn hạ quyết tâm, chờ cái dị năng xui xẻo này kết thúc, nhất định phải gãi cho thật đã.

Muốn gãi như thế nào thì gãi, muốn xoa như thế nào thì xoa.

Công việc cuốn biên Bối Noãn làm thật thong thả, trước khi cơm chiều, một vạt áo cô cũng chưa cuốn xong.

Bởi vì không có điện, trời vừa tối, tất cả mọi người đều giống nhau, thu thập chuẩn bị ngủ sớm.

Bối Noãn đang trằn trọc thống khổ không thể gãi đầu, có người tới lều.

Tới là một người quen.

Thánh nữ Á Văn đi đầu, sau đó là vài người phụ nữ khác, đi thẳng vào trong lều.

Một người phụ nữ trung niên tiến về phía trước một bước, chỉ vào Bối Noãn.

"Á Văn Thánh Nữ, tôi thấy rõ ràng, chính là cô ta."

Bối Noãn:?

Người phụ nữ trung niên kia thật kích động, nhưng vẫn liều mạng đối kháng với tà hỏa trong lòng, giọng nói vẫn duy trì sự cung kính với Thánh nữ.

"Lúc đó tôi đứng phía sau cây thang, vừa lúc thấy cô ta đứng sau đám gỗ, ngay cả động tay chân cũng không có động mà làm lửa nổi lên."

Bối Noãn: "......"

Núp kín như vậy để đốt lửa mà vẫn có người thấy, ánh mắt thật tốt!

Á Văn Thánh Nữ gật gật đầu, liếc Bối Noãn một cái, "Hôm nay ngay cả quần áo Già Hàn cũng bị đốt, tất nhiên là có yêu nghiệt ở quấy rối, bắt cô ta lại, ngày mai ném vào Diêm hà tế thuỷ thần đi."

Bối Noãn:???

Thánh nữ này, nói giết người là giết người, tùy ý như vậy sao?

Ngữ khí tự nhiên giống như đem quần áo giặt ở sông Diêm Hà.

Rất có phong cách của Hoắc Nhận nha.

Mấy người phụ nữ phía sau Á Văn đi lên, bắt lấy Bối Noãn.

"Trước đem cô ta nhốt vào lồng sắt." Á Văn nhìn Bối Noãn, phân phó một câu, xoay người rời đi.

1

Mấy người áp Bối Noãn, đi vào một phần sân thật lớn giữa doanh địa.

Giữa đó một cái cây giống như để cái đàn tế, nhưng hiện tại là trống không.

Gần đó có để vài cái lồng sắt, cao cỡ nửa người, nhìn qua giống như lồng để nhốt dã thú.

Người phụ nữ cáo trạng Bối Noãn đẩy mạnh cô vào trong một lồng, đẩy mạnh đến nỗi Bối Noãn lảo đảo.

Bà ta dùng khóa khóa cửa lại.

"Thánh Nữ công đạo, sáng ngày mai kêu mấy người đàn ông lại đây, quăng cô ta và lồng sắt vào trong sông Diêm Hà." Bà ta nói.

Lồng sắt quá lùn, không thể đứng, Bối Noãn dứt khoát khoanh chân ngồi xuống ngay tại chỗ.

Không có gì lo lắng.

Sáng mai, một khi Lục Hành Trì phát hiện không thấy cô, nhất định sẽ tìm đến.

Cho nên giúp không cho bộ lạc cưa gỗ cả nửa ngày, được phát một bộ quần áo, phỏng chừng cuối cùng vẫn là phải trở mặt với họ.

Bối Noãn khinh bỉ nhìn cái khóa nhỏ xíu trên lồng.

Vấn đề duy nhất chính là, đêm nay phải ngủ lộ thiên như vậy cả đêm.

Mấy người phụ nữ kia khóa cửa xong, không hề để ý tới Bối Noãn, xoay người đi ngay.

Bối Noãn đột nhiên nổi lên tâm tư đùa dai.

Một tay chống đầu gối, nhìn theo bóng dáng mấy người phụ nữ, tay kia hạnh phúc mà gãi gãi cái đầu đã ngứa vô cùng.

Người phụ nữ cáo trạng còn chưa đi ra vài bước, vạt áo đột nhiên nổi lên ngọn lửa nhỏ.

Ngọn lửa đi dọc lên theo quần áo, trong bóng đêm phát ra ánh sáng lóa mắt, mấy người phụ nữ vô cùng hoảng sợ, hét to lên.

Mấy người nhảy tới nhảy lui, lại xé lại xả, rốt cuộc dập tắt được lửa.

Họ hoảng sợ quay đầu lại nhìn Bối Noãn, không dám lại gần mà chạy trối chết đi, không biết là trở về trị thương hay là đi cáo trạng với Thánh nữ.

Bối Noãn nghĩ thầm, chẳng qua thả ra chút lửa nhỏ, hơn nữa không đốt tóc bà ta, xem như mỗi ngày làm một việc thiện đi.

Không thể nằm trong lồng, Bối Noãn đành dựa vào song sắt bắt đầu mơ hồ.

Đang lúc mơ màng sắp ngủ, bỗng nhiên nghe được có thanh âm rất nhỏ.

Bối Noãn mở to mắt.

Một đôi mắt đen bóng ở rất gần nhìn cô chằm chằm, tròng mắt đảo quanh.

Là Đại Thánh.

Nó treo ở ngoài lồng, chớp chớp mắt nhìn Bối Noãn.

Khe hở giữa mấy thanh sắt cũng đủ lớn, Đại Thánh chui vào trong lồng.

Thấy Bối Noãn mở to mắt, nó giống như vô cùng vui vẻ, vèo một chút nhảy đến trên đùi Bối Noãn, ô ô rầm rì, không biết đang nói cái gì.

"Sao mày cũng đến đây?" Bối Noãn vô cùng kinh hỉ.

Đáng tiếc Đại Thánh sẽ không nói.

Bối Noãn nghĩ lại thì hiểu được, đêm qua tuy rằng nó ẩn nấp nhưng vẫn lén lút đi theo họ tới nơi này.

"Mày tới tìm tao, là lại đói bụng sao?"

Bối Noãn móc từ không gian ra một cây sắn.

Đại Thánh cầm lấy, ăn xong, nhảy xuống khỏi đầu gối cô.

Bối Noãn cho rằng nó ăn no rồi thì muốn đi, lại thấy Đại Thánh tới chỗ cửa, túm túm lấy cái chìa khóa.

Bối Noãn cười, "Mở không được, không sao đâu, ngày mai sẽ có người thả tao ra."

Đại Thánh quay đầu lại nhìn cô một cái, giống như không hiểu cô đang nói cái gì, bỗng nhiên lại chui qua khe song sắt đi ra ngoài, biến mất ở trong bóng tối.

Không quá một phút, nó lại quay về, móng vuốt nhỏ nắm chặt một nhánh cây nhỏ.

Nó nghiêm túc mà đem chọc nhánh cây vào trong lỗ khóa, thọc loạn một hồi.

Nó thiệt tình muốn thả Bối Noãn ra khỏi lồng.

Bối Noãn thật cảm động.

Lần trước cô cứu nó từ trong lồng sắt, hiện tại đến phiên nó tới cứu cô.

Tri ân báo đáp từ con khỉ nhỏ này còn rất mạnh so với nhiều người.

"Kỳ thật nếu mày muốn cứu tao," Bối Noãn thành khẩn kiến nghị, "Mày còn nhớ cái người lần trước nhốt mày lại không? Đi tìm anh ấy, mang anh ấy tới đây là được."

Đại Thánh nghe thấy cô nói chuyện, lại là một chuỗi dài, nó quay đầu lại nhìn, biểu tình hoàn toàn chính là ——

Nghe không hiểu.

Bối Noãn nghĩ nghĩ, dùng một bàn tay làm thành hình dạng móng vuốt, chụp tròng lên một bàn tay khác.

"Dùng lồng sắt nhốt mày lại, nhớ không? Là người lạnh như băng, không cười, đi đi, tìm anh ấy lại đây."

Đại Thánh tròn xoe đôi mắt nhìn Bối Noãn chằm chằm, nỗ lực lý giải lời cô nói.

Lý giải nửa ngày, bỗng nhiên chui ra khỏi lồng sắt biến mất.

Khi Bối Noãn cho rằng nó thật sự đi tìm Lục Hành Trì, Đại Thánh đã quay trở lại, kéo theo một cái khăn thật lớn.

Đại Thánh quá nhỏ, khăn quá lớn, tốn rất nhiều sức mới kéo được tới trước lồng, lại muốn nhét vào bên trong lồng.

Bối Noãn vội vàng giúp nó kéo khăn vào trong, cô bỗng nhiên minh bạch.

Nó nghĩ sai rồi.

Đại khái nó nghe hiểu mấy chữ "lạnh như băng", cho rằng Bối Noãn bị lạnh.

Bối Noãn dở khóc dở cười.

Cái khăn không biết nó lấy từ đâu ra, còn khá đẹp, phía trên thêu hoa văn phức tạp, bốn phía còn có tua rũ xuống thật dài.

Con khỉ nhỏ vẻ mặt tranh công mà nhìn Bối Noãn, Bối Noãn duỗi tay sờ sờ đầu của nó, khoác khăn lên trên người.

Xác thật rất ấm áp.

Cách đó không xa bỗng nhiên có động tĩnh.

Một đám người đang đi tới hướng này.

Đằng trước vẫn là Á Văn Thánh Nữ kia, phía sau là mấy người phụ nữ vừa bắt Bối Noãn lại.

Bối Noãn có thể nghe được, có người đang nói: "Tôi tận mắt nhìn thấy cô ta phóng hỏa! Lửa đột nhiên toát ra, đặc biệt tà môn!"

Bối Noãn cái gì cũng không rảnh lo, nói nhanh với Đại Thánh: "Đại Thánh, mau, núp đi."

Lần này Đại Thánh nhìn Bối Noãn, lại nhìn đám người hướng tới bên này, lập tức nghe hiểu lời cô nói.

Nó giống như một mũi tên nhỏ, vèo một cái, chạy đi nấp.

Nhưng mà nơi nó nấp lại có vấn đề.

Nó lẻn đến trên người Bối Noãn, nhảy lên bả vai cô, ba chân bốn cẳng mà ôm lấy đầu Bối Noãn.

Bối Noãn: "......"

Móng vuốt nhỏ trực tiếp bấu lên đầu Bối Noãn.

Nó thật sự quá khẩn trương, móng vuốt cắm vào da đầu Bối Noãn thật đau, cô nhanh tay bẻ móng vuốt nó ra.

Ngón tay đụng tới đỉnh đầu.

Lúc này, Bối Noãn đang muốn nỗ lực ngẩng đầu nhìn Đại Thánh, nhưng mà Đại Thánh ở sau đầu, cô nhìn không tới, chỗ ánh mắt có thể nhìn tới lại là tán cây nhỏ bên cạnh.

Giống như bị súng phun lửa bắn tới, mấy tán cây bốc lên ngọn lửa hừng hực.

Tán cây cháy giống như bó đuốc thật lớn, chiếu sáng toàn bộ không trung.

Bối Noãn sợ tới mức rụt nhanh tay về.

Đám người đang hướng tới bên này tất cả đều nhìn thấy, dưới ánh sáng ngọn lửa, cô gái trong lồng sắt, khoác tấm khăn hoa văn phức tạp trên người, ngồi khoanh chân, con khỉ nhỏ cưỡi trên cổ, ôm chặt lấy đầu cô gái.

Tất cả mọi người ngây dại.

Bối Noãn trong lúc vô ý lại phóng hỏa, cô không dám tiếp tục kéo Đại Thánh, vừa ngẩng đầu, thấy được một chuyện vô cùng kỳ quái.

Đám người vừa mới còn hùng hổ đi tới bên này, tất cả đột nhiên đều đồng loạt quỳ xuống.

Chỉ còn Á Văn Thánh Nữ kia, một người đứng lẻ loi, cũng ngơ ngác mà nhìn Bối Noãn.

Giống như nhìn thấy được cảnh tượng đáng sợ nhất thế giới này.

Cả nửa ngày cô ta mới mở miệng ra được, rống to với người phía sau, "Quỳ làm gì? Đứng lên, hiện tại ngay bây giờ đem ném cô ta vào sông Diêm Hà cho tôi!"

Nhưng mà không có người động.

Truyện Chữ Hay