Xuyên Thành Nữ Phụ Tai Tiếng

chương 89: chương 89

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cố Sơn Tuyết căn bản không thế chống lại thế tiến công của Khuyết Dĩ Ngưng, vừa thấy đôi môi đỏ mọng của giai nhân gầm màn hình, thì lại nhớ đến tối qua.

Vì nụ hôn kia, Cố Sơn Tuyết phải mất ngủ.

Cô trằn trọc, lúc vui lúc buồn, nhìn gương cười chính mình, cảm giác xa lạ như người ngoài.

Hiện tại lý trí đều hướng về Khuyết Dĩ Ngưng, khiến cho cô không thể nào tự không chế được.

Hôm nay cô ngại ngùng xấu hổ không dám nhắn tin cho Khuyết Dĩ Ngưng, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng thì như bình thường không có gì thay đổi, khiến cho cô có chút khó chịu, đến cả lúc làm việc cũng không có tinh thần.

Khuyết Dĩ Ngưng nhìn màn hình di động im lặng hồi lâu, nhìn mặt mình trên di động, nhịn không được bật cười.

Cho dù Cố Sơn Tuyết không bật cam, thì nàng cũng tưởng tượng được người kia đang bối rối lúng túng ứng đối.

"Sơn Tuyết, chỉ thấy không, tróc da luôn rồi nè," Khuyết Dĩ Ngưng hơi hơi cong miệng để lộ đầu lưỡi, liếm cánh môi đỏ mọng, "thấy không, có thấy không?"

Càng muốn Cố Sơn Tuyết trả lời thì Khuyết Dĩ Ngưng càng không bỏ qua.

"Vậy uống nhiều nước ấm một chút, rồi thoa son dưỡng lên.

"

Cố Sơn Tuyết chuẩn bị cho mình đáp án hữu hiệu, ánh mắt không dám nhìn màn hình.

"Em cảm giác mấy cách này không có tác dụng, chị thấy sao?"

Khuyết Dĩ Ngưng tiếp tục đùa Cố Sơn Tuyết, tai Cố Sơn Tuyết không tự chủ đỏ lên, cô đương nhiên hiểu Khuyết Dĩ Ngưng ám chỉ cái gì, nhưng muốn cô nói mấy lời này là không thể, cô đành giả ngốc mà hỏi.

"Chờ gặp mặt, em sẽ nói cho chị biết, bây giờ em phải ra ngoài ăn liên hoan đã.

"

Khuyết Dĩ Ngưng tắt cam, cười ha ha nói tạm biệt.

Đối với Khuyết Dĩ Ngưng mà nói, mấy lời tâm sự mỏng như vậy thì nên gặp nhau rồi hãy nói a.

Nháy mắt Cố Sơn Tuyết liền hiểu ý của nàng, nhịn không được ho nhẹ một tiếng, trong lòng có chút mong chờ, nhưng cô nhanh chóng chú ý đi chỗ khác.

"Liên hoan?"

"Phải, cùng các đồng nghiệp trong tổ hạng mục đi ăn gì đó liên hoan.

"

"Nhớ đưa người đi theo đó.

"

"Dĩ nhiên rồi, vệ sĩ luôn đi theo em mà, chị nhớ chú ý an toàn đó.

"

Dặn dò nhau xong, Khuyết Dĩ Ngưng cúp máy.

Chương Thi Vũ đã đặt chỗ xong, liền thông báo địa chỉ với các đồng nghiệp.

Ăn liên hoan thì nên chọn nhà hàng Khuyết gia rồi, Khuyết Dĩ Ngưng định liên kết các sản phẩm thương hiệu từ bình dân đến cao cấp lại với nhau.

Trong phòng ăn bầu không khí hài hòa, Khuyết Dĩ Ngưng rất phóng khoáng với các nhân viên của mình, khích lệ công việc nhóm tốt thì năng suất sẽ tăng lên nhiều.

Sau khi ăn xong, Khuyết Dĩ Ngưng mời bọn họ đi tăng hai hát hò, đám người rất là hưng phấn.

Khuyết Dĩ Ngưng không theo bọn họ chơi tiếp, đứng bên cạnh nhìn một chút, nói tối nay mình trả tiền, liền kêu vệ sĩ lái xe đến đưa đi.

Nàng không ngờ, trùng hợp lại gặp Phó Văn Tĩnh ở chỗ này.

Có lẽ vì nàng đã đọc hết ký ức của nguyên chủ, nên lúc này đối mặt với Phó Văn Tĩnh, thân thể nàng cũng không xuất hiện tình trạng thống khổ nữa.

Đây đối với Khuyết Dĩ Ngưng mà nói là một chuyện tốt, ít nhất nàng có thể quan sát Phó Văn Tĩnh một chút, người đó sau này đối với nàng sẽ có tác dụng không nhỏ.

Dù sao năng lực làm việc của Phó Văn Tĩnh cũng rất xuất sắc, tập đoàn hắn sở hữu trong giới thương nghiệp địa vị không thể khinh thường, nếu như có thể cùng hợp tác thì quá tốt rồi, bất quá điều kiện tiên quyết là nàng muốn xem người này rốt cuộc có phải đối thủ hay không đã.

Cố Sơn Tuyết không giống như trong sách là người thích Phó Văn Tĩnh, nhưng còn Phó Văn Tĩnh thì khó mà nói, lỡ như hắn như trong truyện chạy đi tìm Cố Sơn Tuyết thì phải làm sao đây?

Nếu như là tình địch thì nàng nên bóp chết suy nghĩ đó của Phó Văn Tĩnh từ sớm.

Phó Văn Tĩnh dường như nhìn thấy nàng cũng có chút kinh ngạc, mắt nhìn nàng ngồi xe lăn, ánh mắt có chút thông cảm.

Từ lý trí thì Khuyết Dĩ Ngưng cũng không ghét người đàn ông này, dù sao trong quá khứ hắn đối với nguyên chủ cũng rất phong độ, nói chính xác thì vẫn chưa được chỗ tốt nào, nhưng với tính cách của Khuyết Dĩ Ngưng thì vẫn biết thưởng thức.

"Không cần nhìn tôi như vậy, cũng đâu phải là không đứng lên được đâu.

"

Khuyết Dĩ Ngưng cũng muốn nói với hắn hai câu, liền bắt chuyện.

Phó Văn Tĩnh thu lại biểu tình nói: "vô ý mạo phạm.

"

"Không sao, lúc đầu định vài ngày nữa hẹn anh đây bàn về hạng mục Vân Cẩm Sơn, hôm nay đúng lúc gặp mặt, vậy thông báo trước với anh một tiếng, đến lúc đó tôi sẽ tìm anh gặp bàn chính thức sau.

"

Khuyết Dĩ Ngưng chỉ coi Phó Văn Tĩnh là đối tác làm ăn chung, không liên quan đến tâm tình của nguyên chủ, vẻ mặt mang nụ cười thương nghiệp, thái độ thản nhiên.

Phó Văn Tĩnh gặp nàng lần trước là khi Cố Sơn Tuyết xảy ra chuyện, trước đó hắn cũng nghe đồn Khuyết Dĩ Ngưng bị tai nạn, nhưng cũng không để ý, thái độ Khuyết Dĩ Ngưng như vậy khiến hắn có chút xấu hổ với suy nghĩ của mình trước đó, liền lịch sự gật đầu với Khuyết Dĩ Ngưng.

Cửa phòng ăn bên cạnh mở ra, có người nhìn Phó Văn Tĩnh cười nói: "lão Phó, đứng bên ngoài nói chuyện với ai vậy? nửa ngày còn chưa vào?"

Hắn nhìn thấy Khuyết Dĩ Ngưng, sắc mặt liền hiểu ra, không dám chọc cái gì, chỉ vẫy tay chào Khuyết Dĩ Ngưng mời mọc.

"Khuyết đại tiểu thư a, khó gặp được mặt, có muốn vào chơi chung không?"

Tuy chuyện giữa Khuyết Dĩ Ngưng và Phó Văn Tĩnh đã kết thúc từ lâu, người xung quanh Phó Văn Tĩnh từ đem ra bàn luận say sưa cũng không còn nói đến nữa, nhưng khi thấy hai người đứng chung với nhau, thì vẫn không quên trêu chọc.

"Không cần, quấy rầy mọi người rồi, hẹn gặp lại.

"

Khuyết Dĩ Ngưng khách khí nói, nhìn vệ sĩ, để hắn đưa mình rời đi.

Khuyết Dĩ Ngưng quay về Khuyết gia, vào phòng liền bắt đầu làm việc.

Thời gian bận rộn trôi qua cũng nhanh, đầu hạ cây rừng rộn rã, khí trời nóng bức khiến người ở Lư Tô phải mặc đồ ngắn tay.

Nhoáng một cái gần nửa tháng, Khuyết Dĩ Ngưng và Cố Sơn Tuyết bận đến nỗi không có thời gian gặp nhau, Khuyết Dĩ Ngưng cứ tưởng sau lần video call đó thì nàng sẽ sớm gặp lại Cố Sơn Tuyết và nói cho cô biết, ai ngờ lại lâu như vậy, các nàng không có một lần gặp mặt.

Cố Sơn Tuyết đang lo cho hạng mục mới, bình thường cũng ít ở Lư Tô, còn Khuyết Dĩ Ngưng thì cũng bận rộn xử lý hạng mục mới ở Khuyết thị, chọn mua cửa hàng mặt tiền, lắp đặt thiết bị, dùng lòng thành và lương cao mời đầu bếp về, nghiên cứu các món ăn mới, sau khi chọn được sản phẩm chính, để bộ phận nghiên cứu tiếp tục cải tiến công thức và phương pháp bảo quản hương vị, liên hệ với xưởng tuyển chọn, cả bộ phận đều rất bận rộn, hầu như không có ai nhàn rỗi.

Vì đề phòng Khuyết Lâm Dương giở trò, Khuyết Dĩ Ngưng phải lên .

% tinh thần để không cho nội dung bị lộ, cho dù chuyện gì thì cũng tự mình kiểm tra qua một lần đề phòng sơ hở.

Trong lúc củng cố và phòng ngự cho mình, Khuyết Dĩ Ngưng cũng không quên tạo sự quấy rầy liên tục cho Khuyết Lâm Dương, Hầu Man Ny đã biết người liên lạc với cô chính là nàng, cho nên vẫn luôn cung cấp hướng đi và manh mối của Khuyết Lâm Dương cho nàng.

Cùng lúc đó, nàng còn phải kiểm tra linh kiện vận chuyển của công ty mình.

Mấy ngày trước đã được di dời, văn phòng Thanh Vân dọn đến tòa nhà mới, thiết bị lắp đặt ở văn phòng vẫn chưa xong, cho nên người trong tổng bộ văn phòng Thanh Vân đang làm công bên đó trước, còn hợp đồng mới ký cùng Studio Diệp La mọi người vẫn còn ở lại trong văn phòng cũ trước đó.

Trong lúc công việc bận rộn, Khuyết Dĩ Ngưng còn phải tập trị liệu vật lý.

"Chậm thôi, chậm thôi, đừng vội, đừng vội.

"

Vưu Lan Thanh đứng bên cạnh thiết bị tập, khẩn trương nhìn Khuyết Dĩ Ngưng tay vịn lan can tập đi, vẻ mặt cổ vũ.

Từng mảnh nắng sớm chiếu qua tấm kính sân thượng, trong không khí ngập tràn mùi hoa/

Khuyết Dĩ Ngưng muốn về nhà mình ở, nhưng người Khuyết gia không cho, Vưu Lan Thanh kiên trì giữ nàng lại đây, thỉnh thoảng nấu cho nàng ăn, cùng nàng tập vật lý trị liệu.

Vợ chồng Khuyết gia đối đãi với nàng như đối đãi với con gái ruột trước kia, chỉ là lúc nhìn nàng vẻ mặt lại ngẩn ra mang theo sự thương nhớ.

Khuyết Dĩ Ngưng dừng lại gật đầu với bà, cắn răng đi tiếp, chân không có cảm giác khiến nàng hữu tâm vô lực, sắc mặt nàng trắng bệch, lòng bàn tay dẩy mồ hôi.

Đi hết một vòng này, nàng mệt mỏi ngã trên sofa, Vưu Lan Thanh mang đến cho nàng một ly nước, nàng lau mồ hôi uống nước, thở phì phò nghỉ ngơi.

"Bác sĩ nói con khôi phục rất nhanh, tiếp tục kiên trì, thì có thể đi lại bình thường được.

"

Vưu Lan Thanh nhìn Khuyết Dĩ Ngưng, trong lòng bội phục đứa nhỏ này.

Mặc dù không biết nàng đã trải qua chuyện gì, nhưng cảm giác là nàng đã ăn rất nhiểu khổ, mới có thể gặp nhiều chuyện như vậy mà vẫn vân đạm phong khinh như cũ.

Từ sau vụ tai nạn, bà cũng cảm giác được sự lãnh tĩnh của đứa nhỏ này, cái lộ ra không phải là tích cực lạc quan cầu sinh, hiện tại nhìn lại, thì phát hiện nó như một kiểu đem những đau khổ ấy ngó lơ trong mắt, hoặc có thể nói là tập mãi thành thói quen.

"Dạ.

"

Khuyết Dĩ Ngưng cười với bà, trong nụ cười tràn đầy ánh nắng.

Ngoài nhà truyền đến tiếng xe hơi, khiến Vưu Lan Thanh nhìn xung quanh.

"Phu nhân, là thiếu phu nhân đến.

"

Quản gia đi tới nói, sắc mặt Vưu Lan Thanh không tự chủ liền nặng nề, sau đó lại bình thường.

Đối với vợ chồng Lâm Dương và Hầu Man Ny, trước kia Vưu Lan Thanh còn hy vọng đến giờ thì đã không còn chút hy vọng nào muốn bọn họ đến đây, Vưu Lan Thanh gọi Khuyết Lâm Dương là Lâm Dương, trước kia thì rất thân thiết, hiện tại đã không muốn để tên súc sinh kia liên quan gì đến nhà bọn họ nữa.

Khi Vưu Lan Thanh được Khuyết Dĩ Ngưng báo cho biết thì bà cũng hoài nghi Hầu Man Ny đã biết gì đó, sau khi có được sự khẳng định của Khuyết Dĩ Ngưng thì đối với bọn họ càng thêm chán ghét, nghĩ đến trước kia bọn họ thân cận với bà, thật ra là tính kế để hại nhà bà, Vưu Lan Thanh liển nổi cả da gà.

"Mẹ, con đến thăm mẹ và Tiếu Tiếu.

"

Hầu Man Ny để quà lên bàn, đến bên cạnh Vưu Lan Thanh.

Nàng nhìn thấy Khuyết Dĩ Ngưng ngồi ở chỗ đó, thái độ có chút câu nộ chào hỏi.

Khi nàng biết được người liên lạc với mình là Khuyết Dĩ Ngưng, đồng thời nghe được từ miệng Khuyết Sở Linh một số việc, thì hiện tại đối với Khuyết Dĩ Ngưng từng biểu hiện ngốc nghếch giờ đã sâu không lường được có chút sợ hãi.

Thái độ Vưu Lan Thanh đối với nàng ôn hoà, chỉ gật đầu.

Bà không dám ngồi quá gần, cũng không có cười nói ân cần.

Hiện tại bọn họ ai cũng đã biết, đều có chung kẻ thù, chỉ ngẩm hiểu lẫn nhau, ai cũng có đề phòng.

"Hắn nói con lấy cớ đến thăm Tiếu Tiếu để dò ý của ba mẹ, hơn nữa muốn con đem Tiếu Tiếu về.

"

Hầu Man Ny nói thẳng, biểu tình có chút châm chọc.

Hiện tại Khuyết Lâm Dương nghĩ là Khuyết gia xa lánh nàng vì muốn cho con gái ruột tiếp nhận đại kỳ gia tộc, nên mới ghét hắn, căn bản không hề biết chân tướng cứ nghĩ rằng mình đang nắm tất cả, còn tưởng hắn nói gì thì nàng nghe đó, Hầu Man Ny cảm thấy cực kỳ buồn cười.

Khuyết Dĩ Ngưng thấy biểu tình Hầu Man Ny, cũng biết được con người này thật buồn cười.

Hầu Man Ny tưởng bọn họ ghét Khuyết Lâm Dương là vì biết sự thật về vụ tai nạn cùng lòng muông dạ thú của Khuyết Lâm Dương, ở trước mặt bọn họ tự xây dựng cho mình hình tượng bị hại, một nữ nhân đáng thương bị chồng lừa, thật tình nàng diễn như vậy đối với con mắt người Khuyết gia có bao nhiêu là khó nhìn.

Hầu Man Ny toàn tâm toàn lực giúp bọn họ, không chỉ vì hận mỗi Khuyết Lâm Dương, mà là được Khuyết Dĩ Ngưng và ba mẹ Khuyết gia hứa cho lộc tốt.

Nếu nói Khuyết Lâm Dương là con rắn tham lam máu lạnh thâm tộc, thì Hầu Man Ny chính là hồ ly ngu xuẩn vì tư lợi kiến thức hạn hẹp, nàng hưởng lợi ích ăn màn thầu tẩm máu người còn nghĩ rằng mình vô tội, lợi ích Khuyết Dĩ Ngưng hứa, nàng cũng muốn xem thử Hầu Man Ny có dám lấy không.

" Tiếu Tiếu tôi sẽ không để cho các người đưa về.

"

Thái độ Vưu Lan Thanh kiên định, Lâm Dương như vậy thì đã không phải là người nữa rồi, ai biết sau này hắn sẽ làm gì Tiếu Tiếu, tuy ghét hai vợ chồng này, nhưng con nít là vô tội, cũng là cháu gái bà chăm lớn, Vưu Lan Thanh tuyệt đối không thể đưa nàng về ổ sói được.

"Con hiểu ý mẹ, con cũng không định đưa Tiếu Tiếu về, mắc công Tiếu Tiếu lại bị hắn lừa, nhưng con muốn gặp Tiếu Tiếu, đã lâu rồi con không thấy con bé.

"

Dù sao cũng là cốt nhục thân sinh, Hầu Man Ny vẫn nhớ con gái, nàng vừa nghĩ đến Khuyết Lâm Dương ở ngoài nuôi tiện nhân và tạp chủng thì thầm hận, nhìn con gái đi về phía mình thì càng đau lòng hơn.

Vưu Lan Thanh lo lắng Hầu Man Ny, trong lúc nàng và Tiếu Tiếu nói chuyện chơi đùa thì đứng bên cạnh, Khuyết Dĩ Ngưng dựa vào sofa miễn cưỡng phơi nắng, chờ Hầu Man Ny gặp Tiếu Tiếu xong thì bắt đầu nói việc chính với nàng.

Hầu Man Ny cùng Tiếu Tiếu một hồi, đi tới bên cạnh Khuyết Dĩ Ngưng, nói hành trình gần đây của Khuyết Lâm Dương cho nàng nghe.

Sau khi báo xong thì Hầu Man Ny ngồi trên ghế ngẩn người một chút rồi đứng dậy chào tạm biệt.

Tiếu Tiếu nhìn bóng lưng nàng rời đi có chút mất mát, ánh nhìn theo xe rời đi, như là chán nản liền chạy đến bên cạnh Khuyết Dĩ Ngưng ngồi.

Khuyết Dĩ Ngưng xoa đầu nàng, im lặng trấn an nàng một hồi, lên xe lăn đi vào phòng tắm, tắm rửa.

Buổi tối nàng còn phải đi gặp Phó Văn Tĩnh ăn một bữa cơm, nói chuyện công việc, Phó Văn Tĩnh cũng là người bận rộn, cuộc hẹn nửa tháng trước của nàng bị dời cho đến giờ.

Tư liệu kế hoạch của nàng đều đã chuyển phát nhanh đến cho Phó Văn Tĩnh, tạm thời cũng đã liên hệ xong với hắn, hôm gặp mặt thì xác định lại cho chính xác hơn thôi.

Địa điểm bữa tối được đặt ở nhà hàng Tây sang trọng, cảnh vật thanh vắng, mỗi bàn đều cách xa nhau, hơn nữa cũng có vách ngăn mỗi bàn, baoaj vẹ bí mật riêng tư cho khách hàng.

Bọn họ chủ yếu vì công việc mà đến, cũng từng có quan hệ cũ, ai cũng không manh động nói gì, trực tiếp vào thẳng vấn đề chính.

Khuyết Dĩ Ngưng thực sự muốn hợp tác với hắn, nửa tháng trước, Khuyết Dĩ Ngưng cũng nói bóng gió với Cố Sơn Tuyết bên kia khá nhiều, biết Cố Sơn Tuyết và Phó Văn Tĩnh qua lại không nhiều, không có quan hệ cá nhân gì, cho nên lúc này vô cùng yên tâm không chút bài xích mà nói chuyện với Phó Văn Tĩnh.

Cơ bản thì Phó Văn Tĩnh công tư rõ ràng, thái độ Khuyết Dĩ Ngưng hợp tác khá tốt, nói đề tài cũng hấp dẫn hắn, nên cuộc nói chuyện này khá là sảng khoái.

Nói xong việc công, Khuyết Dĩ Ngưng chuyển sang việc tư, hỏi vài vấn đề chính mình nghĩ mãi không ra.

"Phó tiên sinh, anh còn nhớ mấy năm trước chứ, đại khái là hai ba năm trước! ! "

Khuyết Dĩ Ngưng nói thời gian và địa điểm, sắc mặt Phó Văn Tĩnh liền trầm xuống.

"Cái đó không phải anh làm sao? kể cả những lần trước đó nữa, khoảng bốn năm trước!.

"

Phó Văn Tĩnh thấy mặt Khuyết Dĩ Ngưng mơ màng, dùng thần tình kỳ quái nói ra một vài chuyện mà Khuyết Dĩ Ngưng không biết.

Không chỉ có một lần nguyên chủ uống say đến nhà Phó Văn Tĩnh, Phó Văn Tĩnh bị đánh ngất xỉu, rồi cả việc Phó Văn Tĩnh không hiểu vì sao lại ở cùng nguyên chủ, kể cả việc không hề uống say, vô tình gặp mặt, đủ mọi chuyện, nhưng Phó Văn Tĩnh chỉ nghĩ là nguyên chủ điên cuồng si mê mà thôi.

Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ lại, có một số đúng là do nguyên chủ làm, nhưng lại có một số việc rất kỳ quái, tựa như là có ai đó đồng lõa vậy.

Nhưng ai lại cố ý tác hợp cho bọn họ, thật tâm thật ý giúp nguyên chủ có được Phó Văn Tĩnh chứ?

Không lẽ!.

.

là Khuyết Lâm Dương?"

Ngoại trừ hắn ra, hình như cũng không còn ai khác.

Phản ứng đầu tiên của Khuyết Dĩ Ngưng là không thể nào, dù sao gia nghiệp Phó Văn Tĩnh lớn, nếu nguyên chủ đi cùng hắn thì có thể bay cao hơn rồi, nếu nguyên chủ muốn gia sản, vậy không phải Khuyết Lâm Dương đang tạo cho mình một đối thủ sao?

Nhưng rất nhanh Khuyết Dĩ Ngưng lại bỏ suy nghĩ này, quay lại suy nghĩ ban đầu của mình.

Dù sao đứng ở góc độ Khuyết Lâm Dương khi đó mà nói, thì nguyên chủ vẫn còn đang ngoan ngoãn phục tùng hắn, là em gái ngoan luôn nghe lời hắn, nếu như có em rể Phó Văn Tĩnh này thì Khuyết Lâm Dương lên như diều gặp gió cũng không có gì lạ.

Nếu thật sự như vậy, sự chán ghét Khuyết Lâm Dương lại cao hơn một bậc.

Phó Văn Tĩnh nhìn sắc mặt nàng có chút cổ quái, tâm tình từ từ bình thản, ngược lại cũng có chút kỳ quái, trong việc này có phải có bí mật gì không.

"Cô có gì định nói với tôi sao?"

"Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.

"

Khuyết Dĩ Ngưng bỏ qua chuyện vừa rồi, nói với Phó Văn Tĩnh, đưa tay ra với hắn.

Nàng cũng không tính toán chuyện nguyên chủ cãi nhau nói gì đó nữa, dù sao thì những chuyện kia nguyên chủ có chủ động hay bị động thì nguyên chủ cũng từng thật lòng thích hắn, cũng oán hận hắn, nhưng mà hiện tại những chuyện đó đối với Phó Văn Tĩnh này cũng không còn gì liên quan nữa rồi.

Phó Văn Tĩnh cũng đưa tay ra với nàng, một cái bắt tay ngắn ngủi.

Phòng ăn trên lầu hai, tảng thịt bò trước mặt đã bị Cố Sơn Tuyết cắt nát.

Đối tác nhìn động tác cô dùng dao cắt như muốn cắt luôn cái dĩa, thì hoảng sợ suy nghĩ không biết hợp đồng này có khiến đối phương thỏa mãn chưa.

"Cố tiểu thư, về phần lợi nhuận, chúng ta có thể bàn thêm! ! "

Đối tác nhịn xuống nỗi đau, xoa cái trán mồ hôi của mình, run rẩy nói mấy lời này.

Cố Sơn Tuyết nghe vậy buông dao nĩa trên tay mình xuống, nhã nhặn lau miệng, nhìn người đối diện, bắt đầu không chút lưu tình ép giá.

Cô ngồi ở nhà hàng này đã được một lúc rồi, gặp hơn vài đối tác, từ bữa trà chiều đến bũa tối, từa lúc Khuyết Dĩ Ngưng và Phó Văn Tĩnh đi vào, cô liếc mắt đã thấy.

Dù sao thì Khuyết Dĩ Ngưng vẫn còn ngồi xe lăn, Phó Văn Tĩnh bên cạnh thân hình cao to, bộ đôi đặc thù nhìn một cái là thấy rõ ràng.

Từ lúc bọn họ bắt đầu nói chuyện thì tâm tình Cố Sơn Tuyết đã không vui rồi, nhớ đến mấy hôm trước không biết ai nói đùa Phó Văn Tĩnh và Khuyết Dĩ Ngưng trước đó có gặp nhau, nhìn bầu không khí khá tốt, có thể đang quen lại, dù sao từng thích qua rồi, ai biết được khi nào vừa mắt lại ở cạnh nhau.

Khi đó Cố Sơn Tuyết lạnh lùng phản bác, khiến cho bầu không khí có chút căng thẳng.

Cố Sơn Tuyết tức tối trong lòng nhưng lại không dám đi hỏi trực tiếp Khuyết Dĩ Ngưng có phải là đi gặp Phó Văn Tĩnh không? chỉ biết ngồi một mình ôm cục tức, vì bận rộn không thể gặp Khuyết Dĩ Ngưng, trong lòng càng khó chịu hơn.

Tuy không nghe thấy bọn họ nói gì, nhưng từ hành động thì có thể thấy bọn họ nói chuyện rất vui vẻ, trong lòng Cố Sơn Tuyết lại càng bực bội hơn.

Cho đến khi xong hợp đồng, Cố Sơn Tuyết nhịn không được, rời ghế ra khỏi phòng ăn trước đối tác một bước.

Khuyết Dĩ Ngưng cũng đang chuẩn bị rời đi, thấy Cố Sơn Tuyết từ trên lầu xuống, liền vui bẻ nhìn cô vẫy tay.

"Chị cũng ăn cơm ở đây hả? thật đúng lúc, sớm biết em nên hỏi chị một chút, nếu không phát hiện ra chúng ta để lỡ mất rồi? em nhớ chị muốn chết lun á.

"

Khuyết Dĩ Ngưng không để ý Phó Văn Tĩnh đối diện, kéo tay Cố Sơn Tuyết lại, sắc mặt hớn hở nói, không hề che dấu tâm tình của mình.

Các nàng đã nửa tháng không gặp rồi, tuy có video call, nhưng khác với gặp mặt trực tiếp cảm nhận hơi ấm của đối phương.

Phó Văn Tĩnh kinh ngạc nhìn Khuyết Dĩ Ngưng biểu lộ cảm xúc ra ngoài, nhìn Cố Sơn Tuyết chào hỏi.

Cố Sơn Tuyết đối với hắn khẽ vuốt cằm biểu thị đáp lại, nhưng rất nhanh thu hồi ánh mắt.

Cô nhìn Khuyết Dĩ Ngưng nói: "muốn đi không? chị đưa em đi.

"

"Chị về nhà hả? em về nhà chị được không?"

Khuyết Dĩ Ngưng đuọcq Cố Sơn Tuyết đỡ lên xe lăn, nhìn cô hỏi.

Trước mặt người ngoài Khuyết Dĩ Ngưng cũng không dám to gan biểu lộ như vậy, nhưng trước mặt Phó Văn Tĩnh nàng hận không thể dán đầy dấu vết lên của mình lên người Cố Sơn Tuyết, càng nhiệt càng tốt.

"Được.

"

Cố Sơn Tuyết bất động thanh sắc liếc Phó Văn Tĩnh một cái, gật đầu đồng ý.

Khuyết Dĩ Ngưng kéo tay Cố Sơn Tuyết, cười rực rỡ phất tay với Phó Văn Tĩnh, cùng Cố Sơn Tuyết cười nói gì đó, rồi đi ra ngoài.

Phó Văn Tĩnh ngồi trên ghế, cảm giác bị ám thị song trọng vi diệu, hắn như hiểu ra cái gì rồi lại như không hiểu, có chút mơ màng rời khỏi nhà hàng.

Bên ngoài nhà hàng, Khuyết Dĩ Ngưng kêu vệ sĩ về trước, còn mình thì lên xe Cố Sơn Tuyết.

Khuyết Dĩ Ngưng kỳ thực cũng muốn chọc ghẹp Cố Sơn Tuyết một chút, nhưng khi lên xe ngồi, thấy thần sắc Cố Sơn Tuyết mệt mỏi, nàng cũng không nói gì, chỉ kéo tay Cố Sơn Tuyết, để cô nghỉ ngơi một chút.

Xe đậu dưới tầng hầm, Khuyết Dĩ Ngưng mở cửa xe, Cố Sơn Tuyết cẩn thận đỡ nàng ra, đưa nàng về nhà.

Vừa mở cửa thì nghe thấy tiếng mèo kêu í ới, Ninh Ninh theo các nàng đến cạnh sofa, nhảy lên sofa.

Khuyết Dĩ Ngưng vuốt lưng nó, nó liền ngẩng đầu hưởng thụ.

"Em cảm thấy Ninh Ninh nhận ra em, chị nhìn nó hôn em nè.

"

Khuyết Dĩ Ngưng nhận lấy cái ly trên tay Cố Sơn Tuyết cười nói, uống một ngụm.

Môi nàng ánh lên một lớp thủy quang, dưới ánh sáng vừa mềm lại nhuận.

Cố Sơn Tuyết gật đầu phụ họa, xoa đầu mèo, ngồi bên cạnh nó.

Khuyết Dĩ Ngưng dừng động tác vuốt lưng mèo, nhìn Cố Sơn Tuyết bên kia nghiêng người, khuỷu tay dựa vào sofa, chống đầu cười với cô.

"Em với chị quen nhau lâu rồi, chị có hôn em chưa?"

Khoảng cách đột nhiên gần hơn, kéo vang tín hiệu ám muội trong phòng.

Âm cuối của Khuyết Dĩ Ngưng nhẹ nhàng, từ từ chạm vào đầu trái tim ngươi.

Đôi mắt sáng liếc nhìn, phong tình bên trong mê hoặc lòng người.

Vừa mới nói đó, nhưng đổi chủ thể thì bầu không khí cũng thay đổi luôn.

Nàng bắt đầu tấn công, thẳng thắn phơi bày.

"Em còn lo lắng lần trước không nói cho chị biết, em cũng nói rồi, em muốn chính miệng nói chị biết cách tốt nhất.

"

Thực sự là chính miệng nói, không ngờ vả ai, cũng không nói dối.

Cố Sơn Tuyết không thể cự tuyệt lần đầu, thì lần thứ hai cũng như vậy.

Cô nghe tiếng thở dài trong lòng, âm thanh biến thành câu trả lời nhỏ, bao phủ bằng một lớp thủy sắc trong suốt.

Sự nhớ nhung đầy căng thẳng, kịch liệt quấn lấy mơ màng sinh ra sợi chỉ bạc, vòng đi vòng lại.

Ninh Ninh cô đơn bị chèn ép ở giữa kêu một tiếng, nhưng hai vị nữ chủ nhân không ai để ý đến nó.

Nó đành phải nhảy xuống sofa, để lại không gian cho hai cái human đang say sưa với nhau.

Một cái áo sơ mi đáp lên người nó, nó hoảng sợ ré lên một tiếng, tọt một cái chạy đi.

.

Truyện Chữ Hay