Một cánh cửa ngăn cách hai thế giới
Ánh sáng bên ngoài chiếu vào thân thể Cố Sơn Tuyết, cô ngây người nhìn cánh cửa, trong đầu còn mơ màng với câu nói kia.
Cảm giác nghẹn ngào như bị bắn trúng không nói ra được, tựa như đang có thứ gì bị người khác lấy đi, không thể làm được gì chỉ biết ngơ ngác nhìn.
Khuyết Dĩ Ngưng...!không thích cô sao?
Đây không phải dự đoán từ trước của cô sao? đây không phải điều cô mong muốn sao?
Khuyết Dĩ Ngưng không thích cô, nhưng các nàng vẫn là bạn bè vô cùng thân mật, mọi thứ đều như cũ không có gì thay đổi.
Nhưng vì sao....!Cố Sơn Tuyết cảm giác thở không nổi, cô đứng im tại chỗ, cảm nhận xúc cảm trào dâng trong người, có chút bất lực ứng đối.
Tựa như vỏ bọc dùng để an ủi mình bị người ta lột đi mất, khiến cô không dám thừa nhận điều gì đó.
Thừa nhận cô chính là một kẻ bỉ ổi, thừa nhận cô muốn có được tình yêu của Khuyết Dĩ Ngưng, thừa nhận cô muốn được Khuyết Dĩ Ngưng đối đãi đặc biệt hơn người khác....!thừa nhận cô thích Khuyết Dĩ Ngưng.
Chân như mọc rễ, cánh tay nặng như ngàn cân, khiến cô không còn sức mở cửa.
Cô đang chờ một giọng nói khác trong phòng vang lên, nhưng không biết mình muốn câu trả lời là gì.
Nhưng cô lại không chờ được đáp án, trong phòng yên tĩnh.
Trong lòng Cố Sơn Tuyết trầm xuống, ánh mắt vô vọng.
Khuyết Dĩ Ngưng trong phòng không ngờ Kiều Vũ Sơ lại tưởng tượng xa vời đến vậy, nhịn cô liền hơi lắc đầu, vẻ mặt cười cười.
"Xời, tôi còn tưởng bà không thích cô ấy nữa chứa?"
Biểu tình trên mặt Kiều Vũ Sơ thay đổi, giang tay ra.
Cố Sơn Tuyết ngoài cửa chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt như muốn nhìn xuyên qua cánh cửa.
Khuyết Dĩ Ngưng không giải thích với Kiều Vũ Sơ, tình cảm này rất khó nói, dù sao đây chính là cái vi diệu của yêu đương.
Có một số người chỉ một ánh mắt đã thích rồi, có một số lại theo đuổi cả nửa đời nhưng không có kết quả.
"Phải rồi, đừng hỏi tôi nữa, bà bên đó sao rồi, có chuyện gì mới không?"
Khuyết Dĩ Ngưng dời câu chuyện, đem đề tài đẩy về phía Kiều Vũ Sơ.
"Không có, vẫn như cũ, gần đây thấy ai cũng chán, nói gì đến yêu đương, yêu đương một chút cũng không có."
Kiều Vũ Sơ thì thào, từ lúc tiểu cô nương kia đi, cô luôn nhớ những lời nàng nói.
Chắc là chờ thôi, cô không biết mình chờ được bao lâu, dù sao vẫn chưa xuất hiện người cô thích, vậy thì cứ chờ thôi.
"Phải rồi, để tôi gọi cho Khương Tiêu Oản, xém tý quên."
Kiều Vũ Sơ nhớ rõ liền vỗ đầu mình, lấy di động ra.
"Lúc bà hôn mê cô ấy có đến thăm bà, rồi dặn tôi là bà tỉnh rồi thì báo cho cô ấy biết, hình như cô ấy có chuyện muốn nói với bà á."
Kiều Vũ Sơ vừa cầm di động vừa mở cửa phòng bệnh, thấy Cố Sơn Tuyết đứng ngoài cửa liền giật mình hoảng sợ.
"Không phải, Cố tiểu thư, sau cô đứng đây mà không nói tiếng nào vậy, làm tôi sợ hết hồn."
Kiều Vũ Sơ vỗ ngực mình, nghi ngờ hỏi.
"Vừa mới đến."
Cố Sơn Tuyết đưa tay biểu thị mình định mở cửa.
"Ừ, vậy cô vào đi, Ngưng Ngưng mới tỉnh đó."
Kiều Vũ Sơ nói vội một câu, liền cầm di động ra ngoài nói chuyện.
Cố Sơn Tuyết đi vào, đóng cửa phòng lại.
"Có chuyện gì vậy, nhìn chị tâm tình có vẻ tốt?"
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn nét mặt Cố Sơn Tuyết mỉm cười, tò mò hỏi.
Cố Sơn Tuyết sửng sốt, tâm tình tốt?
Cô điều chỉnh biểu tình một chút, nhìn Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu.
"Đúng là phát hiện được tin mới."
Cố Sơn Tuyết đem chuyện kể lại cho Khuyết Dĩ Ngưng, lược đi một vài cái dư thừa, chỉ nói kết quả cuối cùng.
Khuyết Dĩ Ngưng nghe vậy cũng không ngạc nhiên gì, hiện tại chỉ có chứng cứ tài xế được thuê lái xe đâm chết người, nhưng kẻ đứng sau chủ mưu thì không dễ tìm.
Nếu kết quả thực sự là Khuyết Lâm Dương, Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy tìm chứng cứ chứng minh là hắn thì khả năng không được nhiều, Khuyết Lâm Dương rất cẩn thận, cho dù mướn người đi gϊếŧ người, thì cũng sẽ không dùng tài khoản cá nhân của mình để chuyển khoản, nhất định sẽ cho người khác thân thiết đi làm.
Nhưng trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, cho dù người đó cẩn thận đến đâu, cũng sẽ có lúc để lộ sự thật, xem nàng có kiên nhẫn hay không thôi.
Khuyết Dĩ Ngưng hiện tại đang bị thương, không thiếu thời gian và kiên trì.
"Em cũng nói một chuyện thú vị với chị."
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn Cố Sơn Tuyết vẫy tay, Cố Sơn Tuyết liền ngồi bên cạnh nàng.
Khuyết Dĩ Ngưng đem chuyện Khuyết Lâm Dương có con riêng kể cho Cố Sơn Tuyết nghe, trên mặt mang nụ cười khó đoán.
Cố Sơn Tuyết cũng có chút kinh ngạc với chuyện ày, nhưng trọng điểm của cô cũng không phải cái này, mà là chuyện riêng của Khuyết Dĩ Ngưng lại nói cho cô biết, đủ để chứng minh nàng tin tưởng cô.
Khóe miệng không tự chủ lại cong lên, khi nhận thất tâm tình của mình, Cố Sơn Tuyết lại kiềm chế lại.
Cô không ngừng đấu tranh tự nói với chính mình, khi thấy Khuyết Dĩ Ngưng.
Kiều Vũ Sơ gọi điện xong thì vào phòng bệnh, thấy Khuyết Dĩ Ngưng và Cố Sơn Tuyết ngồi gần như vậy, không tự chủ lùi về sau một bước, cảm giác mình vào không đúng lúc, tiến không được lùi không xong, Kiều Vũ Sơ đành phải đi vào trong, ngồi lên sofa, cảm giác mình không khác gì cái bóng đèn lớn.
Vì để giảm xấu hổ, Kiều Vũ Sơ đành cúi đầu chơi di động.
"Gần đây có cái game mới nổi, bạn bè tôi đang bàn rất nhiều, đám kia xem ra cùng tìm thấy thú vui rồi."
Kiều Vũ Sơ khoe ảnh chụp màn hình, có chút hứng thú với cái game này.
"Ấy....!cái poster này, tôi cảm thấy có gì đó sai sai nha, Ngưng Ngưng à sao tôi thấy có chút giống bà á?"
Kiều Vũ Sơ nhìn tấm hình trong điện thoại, bên trong là nhân vật nữ anh hùng Afra có chút giống Khuyết Ngưng.
Khuyết Dĩ Ngưng: "không sai đâu, chỉ có chút giống thôi, đó là trò chơi tôi đang làm."
Cố Sơn Tuyết âm thầm gật đầu, khẳng định phỏng đoán trong lòng mình.
"Thật á! tôi sẽ giới thiệu cho mẹ, anh chị em trong nhà tôi chơi!"
Kiều Vũ Sơ chỉ biết Khuyết Dĩ Ngưng kinh doanh, nhưng không biết kinh doanh cái gì, thì ra là cái này.
Kiều Vũ Sơ định nói tiếp, thì tiếng gõ cửa cắt ngang suy nghĩ của cô.
"Loan Loan tỷ, sao chị đến nhanh vậy?"
"Lúc nghe máy thì đang ở trên xe, cô tỉnh rồi thật tốt quá."
Khương Tiêu Oản a! tự mình mang đến một lãng hoa để lên bàn, nhìn lướt qua vết thương trên mặt Khuyết Dĩ Ngưng, chào hỏi như trước.
Khuyết Dĩ Ngưng đối với cô không tệ, liền cười với cô một cái.
Cố Sơn Tuyết ngồi bên cạnh cô thì ngược lại, khi thấy Khương Tiêu Oản nhìn nàng thì mi tâm không tự chủ nhăn lại.
"Nhìn tình thần khá tốt đó, muốn ăn trái cây không?"
Khương Tiêu Oản kéo ghế ra ngồi bên cạnh, chỉ trái cây mình mang đến.
"Không muốn ăn, Tiểu Kiều nói cô có chuyện muốn nói với tôi?"
Khuyết Dĩ Ngưng lắc đầu, biểu tình mình muốn nghe.
"Là nói riêng."
Khương Tiêu Oản cười ha ha, hôm nay cô mặc bộ đồ trắng thuần khiết, khóe mắt nho nhỏ vì nụ cười lại thêm vài phần man lệ phong tình.
Chân mày Cố Sơn Tuyết càng nhăn nhiều hơn, cô nhìn xuống dưới đất giấu đi tầm mắt của mình.
"Loan Loan tỷ, ở đây chúng ta đều quen biết hết rồi, có gì mà còn phải nói riêng nữa chứ?"
Kiều Vũ Sơ tò mò hỏi, nhịn không được xích đến gần.
Khương Tiêu Oản nhìn Khuyết Dĩ Ngưng nói thẳng: "về nhị tỷ của cô."
"Nhị tỷ Ngưng Ngưng?"
Kiều Vũ Sơ và Khuyết Dĩ Ngưng thân thiết đến người nhà đôi bên cũng biết, nhưng đố với vị nhị tỷ của Khuyết Dĩ Ngưng thì không thân lắm.
"Nói đi nói đi, tôi cam đoan không kể ai nghe đâu."
Kiều Vũ Sơ chỉ thiên nói, dù sao con người nhiều chuyện thì thích mưu cầu danh lợi.
Khuyết Dĩ Ngưng hơi gật đầu, Khương Tiêu Oản liền nói.
"Vì chuyện lần trước, nên tôi giúp cô theo dõi Khuyết Sở Linh, hôm cô bị tai nạn, tôi nhìn thấy vài thứ nên có chụp lại, định nói cho cô biết, nhưng lại nhận được tin cô xảy ra chuyện."
Khương Tiêu Oản đem hình tự chụp cho Khuyết Dĩ Ngưng xem, Khuyết Dĩ Ngưng nhìn người trong hình, mắt không tự chủ trợn to lên một chút.
Khuyết Dĩ Ngưng đã xem hình Tiêu Sam Nguyệt rồi, khi đó là nàng nhờ Lâm Chân điều tra Khuyết Sở Linh và Hầu Man Ny, nàng biết được người này nên cũng có ghi nhớ bộ dạng của cô ta.
Không phải Tiêu Sam Nguyệt chết vì tai nạn xe rồi sao, sao còn xuất hiện bên cạnh Khuyết Sở Linh được?
Rất nhanh Khuyết Dĩ Ngưng liền phản ứng lại, người này không phải là Tiêu Sam Nguyệt.
Tiêu Sam Nguyệt và Khuyết Sở Linh là bạn học, nếu Tiêu Sam Nguyệt không chết, thì hiện tại cũng hơn rồi, nhưng cô gái trong hình này chỉ mới hơn , nhìn còn rất trẻ.
Nhìn kỹ lại, tựa hồ không giống hệt người trong hình kia.
Trong hình là hai người nắm tay cùng đi dạo, rồi ở nơi công cộng thân thiết ôm hôn nhau.
Các nàng đúng là tình nhân, Khuyết Dĩ Ngưng tiếp nhận tin tức này lại nghĩ đến Hầu Man Ny.
Kiều Vũ Sơ tiến đến cũng thấy được, nhưng cô chỉ tiếp thu được tin tức giới hạn chỉ biết Khuyết Sở Linh là lesbian, nhìn bộ dạng Khuyết Sở Linh cắt tóc ngắn thật ra cũng bình thường, định nói câu nữa thì thấy ánh mắt Khuyết Dĩ Ngưng có chút ngưng trọng, liền nhận ra chuyện không đơn giản như cô nghĩ, liền im lặng.
"Có ích không?"
Khương Tiêu Oản thấy biểu tình của Khuyết Dĩ Ngưng liền biết được thứ này có ích rồi, nhưng vẫn hỏi một câu như vậy.
Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu: "có, cảm ơn."
" Giữa chúng ta khách khí cái gì, tôi gửi qua cho cô, sẽ không gửi cho ai khác đâu, cần gì thì tìm tôi nha."
Khương Tiêu Oản liền nén lại gửi qua cho Khuyết Dĩ Ngưng, thấy tóc rũ xuống áo bệnh nhân của Khuyết Dĩ Ngưng, liền đưa tay lên vén cho nàng.
Động tác có chút thân mật, Khuyết Dĩ Ngưng nhìn thấy liền nói cảm ơn.
Cố Sơn Tuyết vẫn ngồi im lặng như cũ, nhưng tay để bên người không tự chủ siết chặt.
Khi Khương Tiêu Oản và Kiều Vũ Sơ rời đi, Cố Sơn Tuyết cương cứng người mới trầm tĩnh lại.
Khuyết Dĩ Ngưng không để ý đến, nàng chỉ thấy Cố Sơn Tuyết cúi đầu biểu tình nghiêm túc xem di động, tưởng là cô đang xử lý công việc, nên không quấy rầy cô, chỉ chìm đắm trong suy nghĩ của mình.
Không nghi ngờ gì Khuyết Sở Linh tìm một người giống Tiêu Sam Nguyệt làʍ ŧìиɦ nhân, cô gái kia có quan hệ gì với Tiêu Sam Nguyệt hay không thì không biết, không biết Hầu Man Ny biết chuyện này có cảm kích nàng hay không.
Nàng trầm tư một hồi gọi Cố Sơn Tuyết.
"Sơn Tuyết, chị có thể giúp em điều tra một người không?"
"Đương nhiên."
Cố Sơn Tuyết không chút do dự đáp ứng, nhớ rõ chuyện Khuyết Dĩ Ngưng nói.
Sau khi Khuyết Dĩ Ngưng nói xong, cô vuốt đầu ngón tay, nhịn không được đưa tay ra khẽ vuốt nơi Khương Tiêu Oản vừa chạm qua.
Khi Khuyết Dĩ Ngưng nhìn thấy, Cố Sơn Tuyết hoảng hốt làm như không có chuyện gì đưa tay hướng về phía thùng rác.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mời Cố tiểu thư bên dưới lên biểu diễn kỹ thuật ném không khí.
Cố tiểu thư: ....