Biện Kỷ An nhanh chóng có được tin tức nơi anh trai mình đến vào buổi tối, sau đó liền báo cho Khuyết Dĩ Ngưng.
[ Biện Kỷ An ]: ở nhà hàng Hương Tình Thủy Tạ, hơn giờ tối nay, thời gian cụ thể với ở lầu nào tôi không biết, nếu tôi hỏi nữa thì anh trai tôi sẽ nghi ngờ.
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: ok, cám ơn nha, hôm nào mời ông đi ăn cơm.
[ Biện Kỷ An ]: ăn uống thì không có gì, không phải chúng ta ngày nào cũng gặp mặt đó sao, nhưng mà bà cũng nên nói thiệt cho tôi biết đi, có phải bà muốn thông qua Cố Sơn Tuyết để làm quen với Phó Văn Tĩnh không?"
[ Biện Kỷ An ]: nếu như bà muốn như vậy, thì tôi khuyên bà nên bỏ cái ý đó đi.
[ Biện Kỷ An ]: muốn hòa nhập với cái giới đó thì cũng cần có phương pháp, nhưng bà với thế giới đó đối lập nhau.
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn tin nhắn trên di động, nghĩ đến việc nguyên chủ thích nam chính đúng là mọi người đều đã biết.
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: tôi đúng là có ý khác, nhưng không phải như ông nghĩ.
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: bắt đầu từ hôm nay, đừng có nhắc tên người đàn ông kia trước mặt tôi nữa.
[ Biện Kỷ An ]: ??
[ Biện Kỷ An ]: nếu bà bị bắt cóc rồi thì làm ơn nháy mắt vài cái đi.
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: nói thật đó, không có đùa đâu.
[ Biện Kỷ An ]: bà đã khai sáng rồi a, định thoát ly biển khổ rồi hả?
Biện Kỷ An và Khuyết Dĩ Ngưng tuy không thể nói là quan hệ tốt đẹp gì, nhưng cũng coi như là người bạn, chỉ cần nhìn một cái cũng biết Khuyết Dĩ Ngưng thích Phó Văn Tĩnh, cũng từng cá cược xem nàng cua được Phó Văn Tĩnh hay không? nhưng mới qua vài năm thôi, hắn cũng nghĩ Khuyết Dĩ Ngưng tốt nhất bỏ đi cho rồi.
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: phải.
[ Biện Kỷ An ]: cái này mới đúng đó nha, thiên sơn nào mà không có cỏ thơm, cần gì phải đơn phương yêu lấy một cành hoa.
Khuyết Dĩ Ngưng thả một cái sticker phụ họa, không tiếp tục bàn luận chuyện này với Biện Kỷ An nữa.
Dù sao nàng đối với nam chính không có cảm giác, cũng không nhất định cứ vậy mà trắng trợn phủ nhận, có người hỏi hắn nhất định sẽ nói rất nhiều, dù sao đến lúc đó cũng không tránh được chạm mặt, có thích hay không đối với chuyện này chỉ cần nhìn là biết ngay.
Hơn giờ, Hương Tình Thủy Tạ.
Khuyết Dĩ Ngưng nhớ rõ địa điểm, bắt đầu chọn đồ mặc ra ngoài.
Dù sao thì cũng nên tiếp xúc một chút với đối phương trước, tìm hiểu thứ đối phương yêu thích cùng xu hướng tính dục.
Cố Sơn Tuyến có thích nữ nhân không thì Khuyết Dĩ Ngưng không biết, mặc dù biết mình thích nữ nhân, nhưng nàng vẫn chưa thực sự yêu đương bao giờ, cũng chưa từng cùng con gái người ta nói cái gì, nên không có những người thích theo đuôi.
Chọn đồ xong, Khuyết Dĩ Ngưng ăn một chút, sau đó tính toán xem mình có được bao nhiêu cũng có thể nói là toàn bộ tài sản của nguyên chủ hiện có là bao nhiêu.
Kiểm tra một lần, Khuyết Dĩ Ngưng phát hiện dựa theo tài phú của Khuyết gia mà nói, tiền trong thẻ của nguyên chủ so với nàng nghĩ còn nhiều hơn.
Khuyết Dĩ Ngưng cẩn thận sắp xếp lại một vài ký ức có hạn của nguyên chủ, mới hiểu được vì sao trong thẻ lại có nhiều tiền như vậy.
Sau khi xem xét, Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy nguyên chủ cũng không phải là người thích xa hoa dục lạc hưởng thụ, không có điên cuồng ma sắm mỹ phẩm xa xỉ, cũng không dùng tiền như rác đi mở tiệc mua vui, không đến những chỗ hỗn loạn tham gia tiệc tùng, quần áo trong nhà do nàng tự mua.
Vì không có chỗ để tiêu tiền, nên tiền tiêu vặt trong thẻ càng lúc càng nhiều, tích lại cũng là một con số khả quan.
Khiến nàng dùng nhiều tiền nhất đại khái chính là Phó Văn Tĩnh, mặc dù những món quà nàng đưa đến đắt đỏ đều bị trả về, thì nàng cũng không có được kết quả như ý muốn.
Nàng đem mọi tâm tư đặt lên người nam chính, Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ vậy, biểu tình có chút phức tạp.
Vì Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ đây chỉ là một quyển sách, nguyên chủ thực sự mê luyến Phó Văn Tĩnh từ trong lòng, mọi chuyện thực sự đã được mặc định là như vậy.
Bất quá Khuyết Dĩ Ngưng cũng không có nghĩ nhiều, dù sao thì tính người là vấn đề phức tạp có liên quan đến lĩnh vực triết học, cho nên mới hoài nghi cuộc sống thực sự của mình.
Khuyết Dĩ Ngưng cũng không biết nguyên chủ làm nữ phụ thì sau đó đã làm gì? nếu như ký ức trong cơ thể này là của nguyên như mình nghĩ, vậy thì cái này không phải là kết thúc, có thể chuyện này chỉ mới bắt đầu.
Ký ức trong khoảng thời gan ngắn trở nên hỗn loạn, Khuyết Dĩ Ngưng thu lại tinh thần, bắt đầu dùng mạng tìm hiểu về thế giới này.
Khuyết Dĩ Ngưng muốn hiểu hơn về thế giới này, sau đó sẽ làm cái gì đó, tuy Khuyết gia rất giàu, nàng hiện tại cũng đang mang danh nghĩa là con gái, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng cũng không có nhiều can đảm để hưởng thụ hết mọi thứ này.
Thời đại này không thiếu cơ hội, chỉ cần làm việc thỏa đáng, dùng tư bản thúc đẩy, nhất định sẽ được kết quả khả quan.
Khuyết Dĩ Ngưng xem giờ trên laptop, cho đến mỏi mắt, thì mới ngừng lại, nhìn ngoài cửa sổ một chút.
Hiện tại đang là mùa đông, cây cối ngoài cửa sổ đã sớm trụi sạch, yên tĩnh không tiếng động.
Khuyết Dĩ Ngưng mở cửa sổ ra, để gió lạnh tràn vào phòng, xua đi cái nóng điều hòa khiến người khó chịu.
Đầu óc dường như cũng bị gió làm cho tỉnh táo hơn, Khuyết Dĩ Ngưng mang dép đi trên hành lang, nhờ Trần thúc chuẩn bị một ly cà phê nóng cho nàng.
Khi Khuyết Dĩ Ngưng về phòng, phát hiện di động để trên giường đang kêu.
Tối quan nàng đã đổi nhạc chuông điện thoại từ nhạc rock thành nhạc nhẹ, thấy tên hiển thị trên màn hình, Khyết Dĩ Ngưng nhấn nút nghe.
Âm thanh Kiều Vũ So mang chút vội vàng: "Dĩ Ngưng, bà thực sự nghĩ thông rồi hả? thực sự không thích Phó Văn Tĩnh nữa hả? hiện tại là thực sự hả?"
Tuy hôm qua Kiều Vũ Sơ nhìn thấy phản ứng của Khuyết Dĩ Ngưng đã đoán như vậy, nhưng không dám tin dù sao nàng với Khuyết Dĩ Ngưng là bạn bè, hy vọng nàng tốt hơn là chuyện đương nhiên, hơn nữa Khuyết Dĩ Ngưng không chỉ nói một lần là không thích Phó Văn Tĩnh, nhưng trước kia sau hai ngày say xỉn, thì lại quấn lấy người ta.
Cho nên đối với Kiều Vũ Sơ câu nói này của Khuyết Dĩ Ngưng cũng không đáng tin cho lắm.
Khuyết Dĩ Ngưng: "phải, nhưng sao bà lại hỏi cái này?"
Khuyết Dĩ Ngưng vừa nghe di động vừa lên app để xem tin nhắn, thấy weibo của mình có tin nhắn, liền nhấn vào xem.
Những người nhắn tin xa lạ cũng chỉ vừa mới nhớ ra, toàn bộ đang bàn về một chuyện, hỏi nàng có thực sự không thích Phó Văn Tĩnh nữa có đúng không?
Kiều Vũ Sơ: "Biện Kỷ An nhắn tin trong group, tin mừng á! tối hôm qua tôi đến muộn quá, giờ mới ngủ dậy, vừa xem tin nhắn xong liền có người hỏi tôi có thật vậy không? còn có người nói tôi kêu bà đừng buông bỏ, mẹ kiếp, cái đám thích hóng hớt toàn thích phá hoại."
Kiều Vũ Sơ: "phải rồi, chuyện hôm qua bà đánh Vương Duệ Nguyên, mọi người ai cũng biết hết rồi, tuy tôi không thấy, nhưng mà nghe người ta miêu tả rất sinh động giống thật lắm nha, nói ông trời đến khai sáng cho con người, cái miệng nhỏ chát chát, còn nói cái gì mà tức đến tôi cũng muốn cãi nhau."
Khuyết Dĩ Ngưng ngồi trên ghế lơ đếnh nói: "không cần để ý, không đáng."
Khuyết Dĩ Ngưng không cần nghĩ cũng biết, hình tượng của mình ở ngoài được nâng cao thêm một bước rồi, trước kia còn nói là đồ ngu ngốc, hiện tại còn mang tiếng bạo lực tàn nhẫn.
Kiều Vũ Sơ lại không vừa ý: "chị gái ơi, cái đó cũng là mặt mũi của tôi a, sao có thể để người khác đem ra bàn luận lung tung được?"
Khuyết Dĩ Ngưng cong môi: "thật ra cũng đúng lúc, ác danh của tôi được lan ra ngoài sau này cũng đủ tát tiểu bạch liên một cái, người ta cũng hiểu được đó chỉ là cách bình thường của tôi thôi mà."
Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ, ai bố trí thì đều có chỗ tốt trong cái bố trí đó, ác danh của nguyên chủ cũng hiên ngang mà tốt dùng, dù sao cũng mặc có ai để ý hay không, cũng sẽ không khiến người khác nghĩ rằng có thể dễ dàng khi dễ.
Kiều Vũ Sơ bên kia cũng vui vẻ: "bây giờ bà cũng ghét tiểu bạch liên dữ vậy a, không phải trước kia nhiều khi bà còn tin lời cô ta nói hả?"
Từ bề nổi mà nói.
Cố Thiến Thiến và Khuyết Dĩ Ngưng cũng không quen biết gì, đôi khi Cố Thiến Thiến còn đến lấy lòng, ra vẻ ta đây mê hoặc người khác, có nhiều thứ mà không ai thấy được.
Kiều Vũ Sơ ban đầu cũng không ghét nàng, lúc bắt đầu chán ghét là vì bạn trai cũ của Kiều Vũ Sơ bị Cố Thiến Thiến cạy đi, nói chính xác thì cũng không phải là cạy đi, cái lợi hại của Cố Thiến Thiến chính là khiến cho những người bạn trai ở xung quanh phải lên tiếng bênh vực cho mình, về sau Kiều Vũ Sơ đối với Cố Thiến Thiến không ưa nổi, nhưng Lư Tô lớn như vậy, cái giới này cũng lớn như vậy, ngẩng đầu tìm không thấy cúi đầu lại thấy, Kiều Vũ Sơ cũng chỉ có thể nói móc vài câu mà thôi.
Khuyết Dĩ Ngưng: "lúc trước, hiện tại thì không giống rồi."
Kiều Vũ Sơ hứng thú: "vậy không giống chỗ nào?"
Khuyết Dĩ Ngưng: "tôi để ý chị gái của cô ta."
Khuyết Dĩ Ngưng cũng không có gì mà không dám nói, cũng đã hơn rồi, lớn rồi còn yêu thầm cái gì mà không dám nói, cũng đâu còn là con nít.
Nếu để Cố Sơn Tuyết nghe thấy từ miệng người khác nàng để ý cô ấy, Khuyết Dĩ Ngưng cầu còn không được a, có thể tăng thêm chút độ tin cậy a.
Kiều Vũ Sơ sặc nước miếng, tưởng mình bị ù tai: "cái gì? bà nói cái gì? tôi không nghe lộn chứ? ý tôi là cái đó a?!"
Kiều Vũ Sơ hỏi liên tục, biểu tình khiếp sợ hoang mang vẫn chưa hết.
Khuyết Dĩ Ngưng không nhanh không chậm: "đúng vậy, chính là điều bà đang nghĩ đó."
Giúp việc ở ngoài gõ cửa, Khuyết Dĩ Ngưng bê cà phê nóng quay lại, thổi hơi nóng đi.
Âm thanh của Kiều Vũ Sơ có chút cẩn thận: "không phải bà bị sốc quá rồi bị ngáo chứ? bà thay đổi mà quay ngoắt ° cũng dữ thật a, đâu cần vì một lần tình cảm mà nhanh chóng đâm đầu vào một bức tường khác chứ?"
Khuyết Dĩ Ngưng thản nhiên đáp lại: "không phải đâu, tôi chỉ đơn thuần thấy sắc liền nảy lòng tham mà thôi."
Kiều Vũ Sơ bên kia cũng bị chấn động, không hiểu vì sao người chị em tốt nói cong liền cong.
Khuyết Dĩ Ngưng: " giờ cùng tôi đến Hương Tình Thủy Tạ đi!"
Kiều Vũ Sơ: "...!đó là chỗ nào?"
Khuyết Dĩ Ngưng: "nghe nói hình như là quán ăn."
Kiều Vũ Sơ: "đi làm gì?"
Khuyết Dĩ Ngưng: "đi làm máy bay hỗ trợ cho tôi, không cần cầm cờ hô hào cái gì cả, hiện tại chỉ có bà biết thôi, hiểu ý tôi chứ?"
Kiều Vũ Sơ: ".....!ừ chắc tôi hiểu, bà để tôi từ từ tiêu hóa cái đã."
giờ, Hường Tình Thủy Tạ.
Đó là nhà hàng được thiết kế theo phong cách cổ trang diện tích rộng rãi, lưu thương khúc thủy, đình đài giá sơn, bình phong xen kẽ đầy thích thú, nhìn qua cũng khá là tao nhã.
lưu hương khúc thủy, đình đài giá sơn: sau khi tìm kiếm trên gg thì nó có nghĩa là một bữa tiệc cạnh hòn non bộ, núi giả bê tông xây rồi để cá cảnh vào á rồi thêm mấy cái vòi nước chảy róc rách róc rách á.
Kiều Vũ Sơ còn chưa đến, Khuyết Dĩ Ngưng đã đứng trước cửa chờ nàng, nhưng cũng không phải là ngóng trông cái gì đâu, thật ra đến sớm là muốn ngắm người mình thích mà thôi.
Cố Sơn Tuyết mặc một cái áo vest dài màu trắng, bên trong là áo len trắng, đây vốn là màu sắc ôn nhu, nhưng cũng khiến nàng mang vài phần cảm giác lạnh lùng.
Khi Cố Sơn Tuyết nhìn thấy nàng, bước đi cũng chậm lại.
Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ, chắc nàng cũng không biết mình là ai? nhưng nhất định là nàng có ấn tượng.
Trong lúc Khuyết Dĩ Ngưng định đến chào hỏi, thì có một giọng nói khác chen vào.
"Chậc, Khuyết tiểu thư của chúng ta tin tức cũng nhạy quá nha, sáng nay mới kêu không muốn, sao giờ lại mở mắt đã đến rồi?"
Âm thanh mang theo vài phần nhạo báng, Khuyết Dĩ Ngưng theo âm thanh nhìn qua, nhìn thấy người mở miệng nói chuyện chính là Nghiêm Tử Thư, cùng với Phó Văn Tĩnh đứng bên cạnh hắn.
Khuyết Dĩ Ngưng cảm giác đầu bị người khác đánh một đòn cực nặng, có vài thứ như đang xông ra, cực nhanh xuất hiện trước mắt, Khuyết Dĩ Ngưng còn chưa nhớ rõ thì đã biến mất rồi.
Nhưng trong lòng vẫn dâng lên một loại tâm tình không cam lòng và oán hận, tâm tình này hoàn toàn không phải do Khuyết Dĩ Ngưng khống chế.
Khuyết Dĩ Ngưng cưỡng chế tâm tình trong lòng, bước chân đến trước mục tiêu của mình.
Sắc mặt Phó Văn Tĩnh nhàn nhạt, nhưng khi nhìn thấy Khuyết Dĩ Ngưng đi về hướng của hắn thì lại hơi nhíu mày.
Khi hắn chuẩn bị lên tiếng nói, thì thấy Khuyết Dĩ Ngưng đi lướt qua hắn, tới phía sau hắn.
"Cô cũng đến chỗ này ăn hả?"
Khuyết Dĩ Ngưng dùng đôi mắt đẹp long lanh, ngẩng đầu nhìn Cố Sơn Tuyết cao hơn mình một chút.
Trong đôi mắt mang theo vui vẻ sáng loáng, tựa như xuân thủy từ sóng mắt khiến cho Cố Sơn Tuyết khẽ run.
"Vậy cùng vào chung đi."
Nàng tự nhiên mở lời mời khiến cho Cố Sơn Tuyết không thể cự tuyệt liền gật đầu.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Khuyết tỷ: "nguyên chủ, tâm tình của cô chờ chút nữa rồi nói, tôi đang còn phải đi cua gái a.
[ nghiêm túc ].