Cố Sơn Tuyết thấy Khuyết Dĩ Ngưng ngồi đó, trong lòng kinh ngạc không khác gì Khuyết Dĩ Ngưng.
Nàng chưa từng nghĩ đến là ai đang dành chỗ này với mình, người như vậy thì không ít, nhưng không ngờ rằng lại là Khuyết Dĩ Ngưng.
Mỗi lần cô biết được vài điều mới về Khuyết Dĩ Ngưng, thì lại có thêm nhiều điều mới lại về Khuyết Dĩ Ngưng sinh ra để cô phải thay đổi cái nhìn với nàng.
Khuyết Dĩ Ngưng chào hỏi trước: "Cố tiểu thư, không ngờ lại là cô a.
"
Cố Sơn Tuyết gật đầu: "thật trùng hợp.
"
Nam nhân trung niên thấy vậy vẻ mặt cũng kinh ngạc cười nói: "cái này không phải là đúng lúc sao? thì ra hai người biết nhau, nếu vậy chúng ta bàn chuyện sẽ càng dễ hơn rồi.
"
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn về phía Cố Sơn Tuyết, duỗi tay về phía cửa nói: "không biết Cố tiểu thư có tiện nói chuyện riêng một chút được không?"
Khuyết Dĩ Ngưng cũng không định dành chỗ này đến cùng, nhưng mà cũng không định cứ như vậy thoải mái dành cho người mình thích, dù sao cũng nên bỏ ra một con số tham khảo đối phương, tỏ quyết tâm muốn chỗ này với cô.
Khuyết Dĩ Ngưng không muốn để kẻ thứ ba bàn chuyện với Cố Sơn Tuyết, dù sao chỉ có hai người các nàng, không gian nàng dùng cũng không hẳn là lớn.
Nam nhân trung niên rót cho Cố Sơn Tuyết một ly trà nóng, nghe vậy bỏ ly xuống nói: "hai người cứ ở đây bàn luận là được, tôi sẽ chờ ở ngoài.
"
Cửa mở ra, khi âm thanh nhỏ dần đóng lại, trong phòng cũng hoàn toàn yên tĩnh.
Khuyết Dĩ Ngưng: "Cố tiểu thư định tách riêng ra làm hả? tôi nhớ sau khi về nước thì cô vào tập đoàn Cố thị làm rồi mà.
"
Cố Sơn Tuyết cũng không định giấu chuyện này, gật đầu: "tôi có đoàn thể riêng của mình.
"
Cô nhìn Khuyết Dĩ Ngưng nói: "còn Khuyết tiểu thư thì sao, đang thay cha đến xem văn phòng mới sao?"
Cô đang thử thăm dò Khuyết Dĩ Ngưng, muốn biết người sở có phải là Khuyết gia sau lưng Khuyết Dĩ Ngưng không, cái này sẽ ảnh hưởng đến kết quả cô phán đoán.
Khuyết Dĩ Ngưng mỉm cười: "không phải, cái này là vì tôi, tôi muốn mở một công ty nhỏ, không ngờ đi chọn địa điểm lại đụng phải Cố tiểu thư cô.
"
Khuyết Dĩ Ngưng, "tôi tăng thêm vạn vào bảng báo giá, số này chắc là sẽ cao hơn Cố tiểu thư cô, Cố tiểu thư có định bỏ thêm vào không?"
Cố Sơn Tuyết: "mức cao nhất tôi có thể thêm là vạn, còn hơn nữa thì không có lợi.
"
Cố Sơn Tuyết than nhiên nói ra hạn mức cao nhất của mình, cũng không cần để Khuyết Dĩ Ngưng đoán.
Đây không phải là chuyện Cố Sơn Tuyết từng biết làm, nhưng trước mặt là Khuyết Dĩ Ngưng, Cố Sơn Tuyết cũng không định dùng tâm lý chèn ép để Khuyết Dĩ Ngưng không đoán được mà bỏ lại.
Dù sao thì ở mặt khác, các nàng cũng coi như là bằng hữu rồi.
Chỗ này đố với Cố Sơn Tuyết cũng không có gì quan trọng, không có cái này thì nàng có thể tìm chỗ mới khác, cái này đối với nàng cũng không khó, nhưng đối với Khuyết Dĩ Ngưng thì chưa chắc.
Khuyết Dĩ Ngưng không biết Cố Sơn Tuyết đang suy tính cái gì trong lòng, nhưng đối với thái độ trực tiếp của Cố Sơn Tuyết như vậy, thì có chút vui vẻ.
Có thể đối phương sợ nàng không hiểu, cho nên thoải mái nói thẳng giá, chút tâm ý nhỏ này Khuyết Dĩ Ngưng cũng hiểu được.
Có phải cái này đã nói rõ, nàng trong lòng đối phương cũng đó có chút vị trí?
Nụ cười trên mặt Khuyết Dĩ Ngưng càng sâu, khóe mắt cong thành xuân tình thủy sắc, Cố Sơn Tuyết cũng có thể cảm nhận được nàng đang vui vẻ.
"Mức cao nhất của tôi chỉ có thể thêm vạn tôi, còn hơn nữa thì tôi không thể.
Nếu là người khác tôi sẽ thử đoạt một lần, dù sao chỗ này cũng không tệ, nhưng nếu là Cố tiểu thư, nếu cô muốn thì tôi sẽ không đoạt.
Lư Tô nhiều nơi cho thuê như vậy, tôi cũng không sợ là không tìm được chỗ khác.
"
Khuyết Dĩ Ngưng có ý nhường đường, giống hệt suy nghĩ của Cố Sơn Tuyết, hai người đối diện, không khí có chút yên tĩnh lại.
Khuyết Dĩ Ngưng lại nhịn không được cười một cái, đến gần Cố Sơn Tuyết một chút.
Hương vị nữ nhân quyến rũ vạn người mê trên thân nàng bao lấy Cố Sơn Tuyết, ánh mắt Cố Sơn Tuyết rơi vào đôi mội đỏ của nàng, sau đó lịch sự nói tiếp.
"Chúng ta nhường qua nhường lại như vậy cũng không được, nếu không ngại cứ vậy mà lấy thì hai người chúng ta phân ra mỗi người một nửa được không, đoàn thể của Cố tiểu có nhiều người không?"
Văn phòng cho thuê hai tầng, Khuyết Dĩ Ngưng cũng chỉ cần một tầng, thật ra diện tích một tầng cũng đã đủ lớn rồi, Khuyết Dĩ Ngưng cũng không định mở rộng văn phòng quá nhiều.
Nếu có thể chia lầu trên dưới với Cố Sơn Tuyết, đây chẳng phải ở gần lâu dài sao?
Cố Sơn Tuyết chắc chắn là quan tâm đoàn thể của mình không khác gì công ty Cố thị, vậy thì sau này muốn gặp cũng có nhiều cách hơn, không cần chờ thời cơ hẹn ngày nữa.
Nàng nhìn về hướng Cố Sơn Tuyết, chờ câu trả lời của cô.
Cố Sơn Tuyết suy nghĩ, đoàn thể của nàng có người, đều là tinh anh từ nước ngoài về làm cùng cô, một tầng văn phòng là đủ chứa bọn họ.
Cô mướn hai tầng là muốn cho họ thêm không gian rộng rãi hoạt động hơn, và sau này cũng dự định mở rộng đoàn thể ra.
Nhưng mở rộng thế nào thì cũng cần có nhân viên nòng cốt mở rộng chiêu người, không tuyển quá nhiều, Cố Sơn Tuyết chỉ muốn tìm một chỗ tạm để đoàn thể có thể làm việc.
Cho đến khi nàng tóm được Cố thị, thì khi đó hai tầng lầu này không đã đã không còn đủ, nhất định phải cần cả một tòa nhà.
Nghĩ vậy, cảm thấy đề nghị này của Khuyết Dĩ Ngưng dường cũng ok.
Cố Sơn Tuyết: "cũng được.
"
Khuyết Dĩ Ngưng mỉm cười: "vậy cứ quyết định vậy đi, cứ dựa theo con số đã định cho ra kết quả cuối cùng, nếu ông ta không chịu, vậy tôi sẽ nhường chỗ này lại cho cô.
"
Khuyết Dĩ Ngưng báo giá thêm hai số cao hơn Cố Sơn Tuyết một chút, Khuyết Dĩ Ngưng cũng không muốn hai người phải uổng công, đơn giản giảm con số báo giá thêm vào một chút.
Nếu đối phương không chấp nhận, cùng lắm thì nàng bỏ, vậy thì con số Cố Sơn Tuyết ra sẽ không thay đổi, coi như không uổng công.
Cố Sơn Tuyết không từ chối, gật đầu đồng ý: "được, cảm ơn.
"
Khuyết Dĩ Ngưng: "không cần khách khí, chuyện lần trước Cố tiểu thư chịu cho tôi ở ké, tôi còn chưa báo đáp, không biết chút nữa có thể tiện ăn một bữa cơm được không?"
Chuyện chính bàn xong rồi, Khuyết Dĩ Ngưng cũng làm việc tư thôi.
Cố Sơn Tuyết: "được.
"
Khuyết Dĩ Ngưng cong môi cười: "vậy lần này để tôi mời khách nha, tôi sẽ đưa cô đến quán ăn hợp khẩu vị nhà tôi.
"
Hai người cùng ra cửa, cùng nhau nói ra quyết định của mình với người phụ trách.
Người phụ trách nghe hai người định chia đôi hai tầng lầu có chút do dự, lúc đầu hắn định cho thuê gộp hai tầng, vì hắn muốn ra nước ngoài liền, không còn nhiều thời gian nên phải cho thuê liền hai cái, nhưng với tình huống hiện tại, vậy cũng được.
Còn về giá cả, chênh lệch vạn đối với hắn cũng không nhiều, lúc này hắn đang ký hợp đồng với Khuyết Dĩ Ngưng và Cố Sơn Tuyết.
Cứ vậy, Khuyết Dĩ Ngưng và Cố Sơn Tuyết chia công ty lầu trên lầu dưới.
Khuyết Dĩ Ngưng lấy lầu , Cố Sơn Tuyết cũng không có ý kiến gì, lấy lầu .
Khuyết Dĩ Ngưng muốn lầu dĩ nhiên là có ý riêng của mình, dù sao trên một tầng thì mỗi lần đi ngang qua lầu ngắm cô một cái, tiện thì tặng chút đồ, coi như đó là chuyện bình thường.
Còn từ lầu chạy lên lầu thì hơi lố quá.
Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ cua người ta thì không nên biểu hiện quá vội vàng, nếu không người ta sẽ thay đổi thái độ với bạn.
Tuy nhiên nàng cảm thấy Cố Sơn Tuyết cũng không phải kiểu người khiến người khác có du͙ƈ vọиɠ, hay là có ý khinh mạn ai khác.
Nhưng có thể tiết kiệm được một số tiền, thì nguyên chủ dùng chính bản thân cô ta đã chứng minh rất tốt đạo lý này.
Trước bữa trưa, Khuyết Dĩ Ngưng đã gọi cho quản lý đặt phòng ăn, nơi đến dĩ nhiên là nơi nổi tiếng nhất, chính là nhà hàng lần trước Biện Kỷ An xin nàng đặt chỗ dùm.
Bữa cơm trưa vô cùng thuận lợi, lúc chuẩn bị rời đi, Khuyết Dĩ Ngưng thấy được một người ngoài ý muốn.
Khi nhìn thấy Phó Văn Tĩnh, một luồng tình cảm mãnh liệt không thể khống chế xộc lên đại não, khiến sắc mặt Khuyết Dĩ Ngưng có chút thay đổi.
Phó Văn Tĩnh mặc tây trang, nhỏ giọng nói gì đó với người bên cạnh, được nhân viên phục vụ đưa đến chỗ này.
Phó Văn Tĩnh cũng nhìn thấy Khuyết Dĩ Ngưng, ánh mắt chỉ đảo qua một chút, không có ngừng lại.
Khuyết Dĩ Ngưng có chút choáng, hận ý không cam lòng cùng tuyệt vọng đột nhiên xuất hiện làm hỏng tâm tình, bắt đầu chiếm giữ đầu óc nàng, nàng không thể khống chế nhìn theo hướng Phó Văn Tĩnh đi.
Nàng muốn dời ánh mắt, thậm chính là cố gắng hạ lênh cho ánh mắt dời đi, nhưng đại não bị cảm giác bao lấy, khiến nàng không thể nào nhúc nhích.
Tầm mắt của nàng quá mức mạnh mẽ, Phó Văn Tĩnh dường như cảm giác được, quay đầu nhìn thấy ánh mắt oán hận của nàng, biểu tình trên mặt lạnh lùng, sau đó quay đầu đi.
Cố Sơn Tuyết phát hiện không ổn, cô nhìn theo hướng của Khuyết Dĩ Ngưng, thấy Phó Văn Tĩnh.
Cô thấy Khuyết Dĩ Ngưng nhìn theo hướng kia, không tự chủ được hỏi nhíu mày hỏi: "Khuyết tiểu thư?"
Khuyết Dĩ Ngưng chật vật rời ánh mắt đi, hô hấp có chút khó khăn.
Cố Sơn Tuyết: "cô có ổn không?"
Cố Sơn Tuyết nhìn bộ dạng Khuyết Dĩ Ngưng không thoải mái, đứng dậy đưa tay muốn đỡ nàng, nhưng lại bị nhiệt độ của Khuyết Dĩ Ngưng làm cho lạnh đi.
Tay Khuyết Dĩ Ngưng như khối băng, lộ ra phần lãnh ý.
Giọng nói của Khuyết Dĩ Ngưng có chút run rẩy: "Cố tiểu thư, cô có thể dìu tôi đi rửa tay được không?"
Cố Sơn Tuyết: "được.
"
Cố Sơn Tuyết đỡ nàng đên wc, đứng cạnh bồn rửa, Khuyết Dĩ Ngưng chống tay lên thành bồn nôn khan.
Khuyết Dĩ Ngưng còn nhớ lần trước nhìn thấy Phó Văn Tĩnh, cũng xuất hiện trường hợp không thể phản ứng được này.
Không thể nào đột nhiên lại như thế được, nhất định là có nguyên nhân? nguyên chủ và Phó Văn Tĩnh khi đó đã xảy ra chuyện gì? tại sao lại có lòng oán hận sâu như vậy?
Nhưng hiện tại có thể nói là giữa hai người vẫn chưa xảy ra chuyện gì mới đúng.
Nhưng nếu nguyên chủ là nữ phụ độc ác, vậy thì kết cục chắc là không tốt rồi, không lẽ Phó Văn Tĩnh gϊếŧ nàng, cho nên nàng mới hận như vậy?
Nhưng cái này không rõ ràng, thế giới trước mắt tiến triển căn bản vẫn chưa phát sinh chuyện này, vì sao nguyên chủ lại có phản ứng như vậy?
Lẽ nào nguyên chủ đã trọng sinh, vậy nàng đâu?
Linh hồn của nàng tại sao lại đến đây được?
Còn có hôm đó nhân viên ở tiệm làm đẹp nói nhìn thấy bóng lung giống nguyên chủ, chỉ là trùng hợp thôi sao?
Những mảnh ký ức nhỏ này không đủ để nối thành một chuỗi hoàn chỉnh, Khuyết Dĩ Ngưng vẫn không thể nghĩ ra.
Nếu nói nguyên chủ đã trọng sinh, vậy thì tại sao thân thể nàng không có phản ứng gì với Cố Sơn Tuyết nữ nhân khiến nàng ước ao ghen tỵ.
?
"Khuyết tiểu thư? cô có ổn không? có cần tôi đưa đến bệnh viện không?"
Cố Sơn Tuyết đưa khăn giấy đến, nhìn sắc mặt Khuyết Dĩ Ngưng, trong lòng có chút lo lắng.
Vừa rồi trên đường đến, thậm chí là lúc ăn cơm, Khuyết Dĩ Ngưng nhìn vân ổn, rất bình thường, sao đột nhiên lại khác thường như vậy, nhìn có vẻ khó chịu?
Cố Sơn Tuyết nghĩ đến Khuyết Dĩ Ngưng vừa rồi khác thường, trong đầu chợt hiện lên khuôn mặt một người, không lẽ trong lòng nàng đang nghĩ đến người khác như lời đồn, tình cảm Khuyết Dĩ Ngưng đối với Phó Văn Tĩnh đã rất sâu đậm rồi?
Cố Sơn Tuyết vô ý thức loại bỏ suy nghĩ này, cô cảm thấy không đúng, nếu coi trọng si mê, Khuyết Dĩ Ngưng sao lại phản ứng như vậy.
Nàng chợt nhớ đến nước mắt Khuyết Dĩ Ngưng hôm đó uống say, một suy nghĩ khác chậm rãi sinh ra.
Lẽ nào Phó Văn Tĩnh làm chuyện gì đó tổn thương Khuyết Dĩ Ngưng?
Không nói đến phán đoán này có đúng hay không, nhưng hiện tại Cố Sơn Tuyết nghĩ đến Phó Văn Tĩnh, trong lòng có chút không ưa nổi.
"Không cần đến bệnh viện đâu, hiện tại không sao rồi.
"
Khuyết Dĩ Ngưng cầm khăn lau miệng, nhìn Cố Sơn Tuyết cười.
Nàng chạm vào một mình, có chút buồn nói: "nhưng mà son môi bị tôi lau sạch rồi, hôm nay tôi ra cửa quên mang theo, Cố tiểu thư có mang theo không? có thể cho tôi mượn thoa một chút không?"
Không có son môi, nhìn sắc khí của Khuyết Dĩ Ngưng có vẻ kém hơn, Cố Sơn Tuyết nhìn nàng, không suy nghĩ liền đồng ý.
"Trong túi của tôi có, để tôi lấy cho cô.
"
Khuyết Dĩ Ngưng: "được, tôi chờ cô.
"
Nàng nhìn bóng lưng Cố Sơn Tuyết đi ra, sờ thỏi son nằm trong túi mình, nụ cười trên mặt càng sâu.
.