Xuyên Thành Nữ Phụ Tai Tiếng

chương 21: chương 21

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

h, Cố Sơn Tuyết kết thúc công việc, ở phòng sách nhà mình xem hồ sơ.

Di dộng đột nhiên rung lên, nhìn dãy số chưa từng ghi lại, Cố Sơn Tuyết nhấn nút nghe, âm thanh lịch sự: "chào bạn.

"

Bên kia là âm thanh nữ xa lạ: "xin hỏi có phải là Cố Sơn Tuyết không?"

Cố Sơn Tuyết: phải, là tôi, xin hỏi cô là ai?"

"Tôi là bạn Khuyết Dĩ Ngưng đây, hiện tại nàng uống say rồi, ồn ào nói nói muốn gọi cho cô, có thể đến đón nàng được không?"

Kiều Vũ Sơ rất biết nói chuyện, định đem tình hình làm cho khoa trương một chút, nếu không!.

sao có thể dụ người bên kia đến đây được.

Nàng nhìn Khuyết Dĩ Ngưng yên tĩnh dựa vào người mình, nhìn về phía đối diện tiếp tục mở miệng: "hiện tại nàng đang ngồi ở lề đường hoảng loạn tìm cô nè, tôi giữ nàng không được, nàng không muốn về nhà, cô có thể đến đây một chút được không? làm ơn nha.

"

Cố Sơn Tuyết bên kia dừng một chút, không thể tưởng tượng được cái cảnh Khuyết Dĩ Ngưng hoảng loạn đi tìm nàng.

Kiều Vũ Sơ cảm giác đối phương dường như không tình nguyện muốn đến, hận sắt không thể rèn thành thép, nhìn thoáng qua Khuyết Dĩ Ngưng đã uống say.

Người chị em a, vậy là không được nha, sao mỗi lần bà theo đuổi ai thì cũng không có tiến triển gì vậy? người ta còn không thèm đến đón bà.

Kiều Vũ Sơ: "chị gái à, xin cô á, mau đến đi mà, Khuyết Dĩ Ngưng ở đây đang khóc nè, tôi bên này thực sự không thể giải quyết được á.

"

Khuyết Dĩ Ngưng mơ màng cảm thấy người bên cạnh ồn ào, đẩy nàng một cái: "câm miệng.

"

Kiều Vũ Sơ: "! "

Bà phải phối hợp diễn xuất chứ? tự nhiên đạp đổ là sao.

Cố Sơn Tuyết bên kia nghe thấy tiếng của Khuyết Dĩ Ngưng, cũng tin lời Kiều Vũ Sơ vài phần.

Cố Sơn Tuyết: "các người đang ở đâu?"

Kiều Vũ Sơ thấy được rồi, trong lòng vui vẻ: "ở Xuân Triều, là chỗ lần trước Cố Thiến Thiến mời cô đến, cô có thể mở hướng dẫn chỉ đường.

"

Cố Sơn Tuyết: "được.

"

Kiều Vũ Sơ nhìn điện thoại ngắt máy, cầm điện thoại của Khuyết Dĩ Ngưng cho vào túi áo của nàng, vỗ vai Khuyết Dĩ Ngưng.

Kiều Vũ Sơ: "không cần cảm ơn tôi, tranh thủ một chút là được.

"

Khuyết Dĩ Ngưng hất tay nàng ra, ánh mắt say xỉn mông lung.

Cố Sơn Tuyết cũng đến nhanh, lúc xuống xe thì thấy hai cô gái đứng trước cửa.

Còn chưa đến gần thì đã gửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Khuyết Dĩ Ngưng, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, đến cả ánh mắt mê ly không rõ, dựa vào người đứng bên cạnh, xem ra có vẻ uống không ít.

Kiều Vũ Sơ nhìn thấy Cố Sơn Tuyết đến, đỡ người tiền về trước hai bước, đem con ma men này cho Cố Sơn Tuyết.

Kiều Vũ Sơ: "nàng đành nhớ cô, tôi đi trước đây.

"

Xe Kiều Vũ Sơ đậu bên kia, tài xế cũng đang chờ.

Kiều Vũ Sơ chạy rất nhanh, Cố Sơn Tuyết còn chưa kịp hỏi gì, Kiều Vũ Sơ đã ngồi xe đi mất.

Cố Sơn Tuyết nhìn người kia mềm nhũn dựa vào người mình, đành dìu nàng vào xe ngồi.

Khuyết Dĩ Ngưng say rượu cũng không quậy phá gì, nàng ngồi trên ghế kế bên ghế lái, mắt nhìn chằm chằm trên không, không biết đang nghĩ cái gì.

Cố Sơn Tuyết cúi người giúp nàng cài đai toàn an, đang định nhổm dậy, tay lại bị ôm lấy.

Khuyết Dĩ Ngưng ngửi ngửi thì thầm: "người cô thơm quá.

"

Nàng đang xác định phán đoán của mình, không ngừng ngửi trên người Cố Sơn Tuyết, khuôn mặt nóng đỏ cọ lên má Cố Sơn Tuyết.

Cố Sơn Tuyết không định nói chuyện với ma men, rút tay mình lại, cài đai an toàn cho mình, rồi lái xe đi.

Nàng định đem Khuyết Dĩ Ngưng đến quán rượu, để Khuyết Dĩ Ngưng ở lại tìm nơi nào đó ngủ một đêm, nhưng nàng không ngờ được, khi nàng đỡ người xuống xe, chuẩn bị thuê phòng, Khuyết Dĩ Ngưng là lại chống cự mạnh mẽ.

Bước chân Khuyết Dĩ Ngưng lảo đảo, va vào cạnh cửa, nhìn Cố Sơn Tuyết đến gần.

Đầu Khuyết Dĩ Ngưng hỗn loạn, kiếp trước và kiếp này lẫn lộn không rõ, nàng không phân biệt được người trước mặt là ai, nhưng đối thần kinh cảnh giác vẫn rất mẫn cảm.

Một nữ nhân xinh đẹp đứng tại nơi nguy hiểm sẽ vô vùng khó khăn, cho dù thân phận nàng không bình thường, thì cũng bị những ánh mắt hạ lưu nhìn đến, trong đó còn có những kẻ độc ác đem nàng bán để đổi chác, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng không muốn để cho bọn họ được như ý.

Cho nên nàng vô cùng cẩn thận, cho dù có uống say, thì ánh mắt vẫn luôn rất cảnh giác, theo bản năng muốn chạy trốn.

Cố Sơn Tuyết đối với phản ứng của nàng có chút kinh ngạc, nàng nhìn nhân viên quầy đặt phòng biểu thị mình không cần phòng, đi tới chỗ Khuyết Dĩ Ngưng đứng ngay cửa, sợ nàng sẽ chạy ra ngoài đường.

Nàng cứ tưởng ăn cơm tối này, thì nàng đã hiểu được Khuyết Dĩ Ngưng, Khuyết Dĩ Ngưng có chút khác với lời đồn, nhưng nàng phát hiện có lẽ mình nghĩ nhầm rồi, Khuyết Dĩ Ngưng hiện tại càng thêm xa lạ.

Không chỉ bộ dạng khác với lời đồn, mà dáng vẻ xinh đẹp tự tin thường ngày hay nhìn thấy đã hoàn toàn lột xác từ một thân thể mềm mại trở nên sắc bén, thậm chí còn có độc.

Mặt Khuyết Dĩ Ngưng vẫn đỏ bừng, tinh thần cũng không được tỉnh táo, đôi mắt đen nhánh cất giấu ngoan lệ, dường như chỉ cần gần nàng chút nữa, thì sẽ bi nàng xé nát.

Cố Sơn Tuyết đành phải đứng ở khoảng cách an toàn, nhìn nàng đưa tay: "Khuyết tiểu thư, tôi là Cố Sơn Tuyết, không có ý xấu gì với cô đâu, có thể đi tới được không?"

Cô không biết nàng đã trải qua chuyện gì, chỉ cảm thấy Khuyết Dĩ Ngưng như vậy có chút khiến người ta cảm thấy đau lòng thương cảm.

Dù vậy đối phương vẫn mang bộ dáng xinh đẹp nghiêm túc không thể xâm phạm không gì sánh được, nhìn tựa như vĩnh viễn không thể khuất phục.

Cái tên này kíƈɦ ŧɦíƈɦ lý trí còn sót lại của Khuyết Dĩ Ngưng, nàng đứng chần chờ tại chỗ, rối rắm xoa thái dương.

Cố Sơn Tuyết dò xét thu hẹp khoảng cách, kéo tay Khuyết Dĩ Ngưng lại.

Hương thơm mát lạnh bao lấy Khuyết Dĩ Ngưng, nàng cảm giác dường như người trước mặt không có ý xấu, nên không đẩy người này ra.

Cố Sơn Tuyết thấy nàng không chống cự, thì thở phào nhẹ nhõm, đỡ người tới canh xe của mình, định đưa Khuyết Dĩ Ngưng về nhà mình.

Nàng lần nữa thắt dây an toàn cho Khuyết Dĩ Ngưng, lái xe về nhà mình.

Máy sưởi trong xe mở nhiệt vừa đủ, khiến mặt Khuyết Dĩ Ngưng đỏ nhiều hơn.

Khuyết Dĩ Ngưng được đỡ lên xe cũng không có làm loạn, nhìn chằm chằm đồ trang trí trong xe đờ ra.

Đó là một túi hương tứ giác nhỏ, bên trên thêu chữ bình an

Khuyết Dĩ Ngưng dùng ngón tay chơi đùa, đèn ngoài xe chiếu vào mắt nàng, tựa như ánh sao được cất giấu.

"Bình!.

an!.

"

Khuyết Dĩ Ngưng híp mắt nhìn cho rõ, đọc xong thì nhìn Cố Sơn Tuyết bên cạnh.

Cố Sơn Tuyết còn chưa kịp phản ứng, thì Khuyết Dĩ Ngưng lại kéo tay áo của nàng,

Cố Sơn Tuyết thấy nàng nhìn mình, bộ dạng có chút mê man.

Hành động và suy nghĩ khi say rượu thường khiến người khác khó đoán được, Cố SơnTuyết vừa lái xe vừa trông Khuyết Dĩ Ngưng.

Khuyết Dĩ Ngưng lặp lại lần nữa rồi nhìn Cố Sơn Tuyết.

Cố Sơn Tuyết dở khóc dở cười: "ừ, bình an, cô đọc đúng rồi.

"

Lúc này Khuyết Dĩ Ngưng mới rời mắt đi, chọc chọc mấy thứ khác.

Cố Sơn Tuyết mang người về nhà mình, lúc mở cửa, liền đỡ Khuyết Dĩ Ngưng lên sofa nghỉ ngơi.

Khuyết Dĩ Ngưng đau đầu khó chịu, nàng kéo tay Cố Sơn Tuyết không cho nàng đứng dậy.

"Tôi thấy khó chịu quá, sao lại khó chịu! ! "

Cố Sơn Tuyết nhẹ nhàng ở trên người nàng, nhìn bộ dạng nàng ủy khuất có chút buồn cười.

"Khuyết tiểu thư, cô uống bao nhiêu vậy? sao lại uống thành như vậy a?"

Khuyết Dĩ Ngưng nhớ lại, dùng ngón tay múa múa: "là một chút, rồi một chút như vậy nè.

"

Cố Sơn Tuyết: "xem ra là rất nhiều, cô buông tay tôi ra trước đi, tôi đi hâm cho cô ly sữa được không?"

Khuyết Dĩ Ngưng nghe hiểu, thả tay ra.

Cố Sơn Tuyết thở nhẹ một cái, khi nàng đứng dậy, thắt lưng lại bị ôm lấy.

Ngoài ý muốn bị người sau kéo xuống, Cố Sơn Tuyết không thể khống chế được sức của mình, liền đè lên người Khuyết Dĩ Ngưng.

Các nàng quá gần, Cố Sơn Tuyết có thể thấy rõ đôi môi oánh nhuận đang khô khốc.

Bên dưới người còn có thứ mềm mại kia, khiến Cố Sơn Tuyết lại nhớ đến khi đó mình từng nhìn thấy thứ đó.

Cố Sơn Tuyết muốn đứng dậy, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng lại ôm như con gấu bông nhà mình, mặc kệ trên người bị đè nặng, vẫn không buông tay.

Cố Sơn Tuyết đành nhẹ giọng dụ dỗ: "Khuyết tiểu thư, cô buông tôi ra được không?"

Khuyết Dĩ Ngưng nhìn vào mắt nàng: "vì sao tôi phải buông?"

Nàng cười: "bắt được rồi, thì là của tôi nha.

"

Lời nói ngang ngược đương nhiên, thần thái bộc phát ra ngoài khiến Cố Sơn Tuyết hoài nghi, cảm giác như Khuyết Dĩ Ngưng đã tỉnh lại.

Có nói chuyện với ma men thì cũng vô ích, Cố Sơn Tuyết kéo tay Khuyết Dĩ Ngưng ra khỏi người mình.

Nhưng ma men này này sức cũng mạnh dữ a, Cố Sơn Tuyết đánh dùng cách khác.

Đầu ngón tay hơi lạnh bắt đầu lướt qua lớp quần áo, ngón tay Cố Sơn Tuyết giật giật, Khuyết Dĩ Ngưng liền co người lại.

"Ha ha ha ha ha, cô chọc nhột quá ha ha ha ha nhột quá ha ha.

"

Khuyết Dĩ Ngưng thu hồi tay lại, phát ra tiếng cười không thể khống chế.

Hông Khuyết Dĩ Ngưng là nơi nhạy cảm, da chỗ đó rất dễ ngứa nhột, nàng cười không kiềm chế được, lăn lộn qua lại trên sofa.

Cố Sơn Tuyết được tự do, không định nói xin lỗi, đi hâm sữa cho Khuyết Dĩ Ngưng.

Cố Sơn Tuyết cho ly sữa vào lò hâm nóng lại, vừa xoay người thì nhìn thấy hành động của Khuyết Dĩ Ngưng mà căng thẳng trong lòng.

Phòng bếp nhà nàng là không gian mở, có thể nhìn thấy phòng khách và ban công nhỏ, ban công lúc này mở cửa, ngoài lan can không có cửa sổ phòng hộ, Khuyết Dĩ Ngưng nắm sấp bên trên, nửa người đang thò ra ngoài.

Chỗ này là lầu , nếu có chuyện gì, thì sẽ không thể cứu vãn được.

Cố Sơn Tuyết chạy tới, kéo tay Khuyết Dĩ Ngưng lại.

Khuyết Dĩ Ngưng nhìn nàng, vẻ mặt nghi hoặc, như không hiểu vì sao Khuyết Dĩ Ngưng kéo nàng.

Cố Sơn Tuyết: "Khuyết tiểu thư, chúng ta vào bên trong thôi, chỗ này rất nguy hiểm.

"

Tay còn lại của Khuyết Dĩ Ngưng vẫn còn vẫy vẫy, lắc đầu nói: "chỗ này rất thoải mái, có gió, có thể bay.

"

Cố Sơn Tuyết nắm được tay nàng, kéo nàng ra khỏi chỗ nguy hiểm: "rất dễ ngã xuống dưới.

"

Khuyết Dĩ Ngưng: "ngã xuống? sẽ chết hả?"

Cố Sơn Tuyết: "phải.

"

Khuyết Dĩ Ngưng xì một tiếng cười, độ cong trên môi cao hơn.

"Tôi không sợ, tôi không sợ chết a.

"

Nàng ngâm nga hát, cười thoải mái vui vẻ: "ta không sợ đâu.

"

Sau đó nàng lại buồn bã, tránh tay Cố Sơn Tuyết đang kéo mình, vuốt tay mình.

"Nhưng mà rất đau, lại còn nóng nữa!.

.

"

Như là lửa không thể tắt được, ký ức linh hồn lại quay về cảnh cháy khi đó.

Cố Sơn Tuyết im lặng nhìn nàng, nhìn nàng chảy nước mắt, nhìn nàng đau thương nói lời thâm trầm.

Cô đưa tay lau nước mắt cho nàng, lần nữa giữ tay nàng lại.

Cố Sơn Tuyết: "sữa chắc nóng rồi, theo tôi đi.

"

Cố đối với nàng đã trải qua chuyện gì cũng không hiếu kỳ, cũng không muốn tham dự vào, chỉ hy vọng nàng có thể bỏ xuống những chuyện đã qua.

Khuyết Dĩ Ngưng không mang giày, chỉ đi vớ trên sàn nhà, theo Cố Sơn Tuyết đi vào, thân thể có chút vô lực liền dựa vào người Cố Sơn Tuyết.

Cố Sơn Tuyết đỡ nàng, mang sữa hâm nóng cho vào tô nước lạnh, khi nhiệt độ ấm vừa phải dùng muỗng khuấy một chút rồi đưa cho Khuyết Dĩ Ngưng.

Khuyết Dĩ Ngưng ngoan ngoãn uống hết, ngồi trên sofa yên tĩnh một hồi, sau đó lại hát hò, từng câu rời rạc nhưng giai điệu nghe khá êm tai.

Cố Sơn Tuyết định để nàng ở phòng khách nghỉ ngơi, khi đỡ nàng lên giường, liền bị kéo xuống nằm theo.

Thế giới xoay chuyển, Cố Sơn Tuyết cũng ngạc nhiên.

Mái tóc dài của Khuyết Dĩ Ngưng phủ quanh thân nàng, khi lướt qua gò má, mang đến chút xúc cảm nho nhỏ.

Thân thể Khuyết Dĩ Ngưng mềm mại lại có hương thơm ấm áp, khi chóp mũi nàng cọ lên mặt Cố Sơn Tuyết, Cố Sơn Tuyết vẫn còn đang ngây ngốc.

Nàng không bật đèn, trong phòng tối om, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào mờ đục.

Ánh sáng quá yếu không thể chiếu sáng được cái gì, Cố Sơn Tuyết vẫn thấy được nét mặt Khuyết Dĩ Ngưng trong bóng tối, cùng với đôi mắt thủy sắc mang theo hơi nước.

Nhất thời Cố Sơn Tuyết giật mình.

Thì ra cảm giác ham muốn cũng không cần nói ra, không cần dùng hành động ám thị, nó dùng tiếng dùng sắc dùng hình, tựa như lúc này, hiện lộ trong mắt Khuyết Dĩ Ngưng.

Bầu không khí có chút mơ hồ, tình huống này không nằm trong dự liệu của Cố Sơn Tuyết.

"Người cô thực sự rất thơm.

"

Bên tai là âm thanh mập mờ không rõ, khí tức từ trên mặt Cố Sơn Tuyết lùi xuống cổ.

Nàng dường như đang tìm nơi phát ra hương thơm trên người cô, khi ấm áp rơi xuống cổ, Cố Sơn Tuyết phát hiện không ổn, muốn thoát khỏi cảnh này.

Trên cổ ấm áp chạm vào khiến cho cả người Cố Sơn Tuyết cừng đờ, cảm giác tê dại từ cột sống đến tận ót, cảm giác vô cùng xa lạ khiến nàng theo bản năng đẩy Khuyết Dĩ Ngưng ra.

Khuyết Dĩ Ngưng cười nói thì thào: "ngọt.

"

Cố Sơn Tuyết mím môi lau sạch làn da dính nước, ngại ngùng xuống giường.

Cố Sơn Tuyết: "Khuyết tiểu thư, cô nên nghỉ ngơi.

"

Khuyết Dĩ Ngưng nằm trên giường nhìn nàng: "nhưng tôi không muốn nghỉ ngơi.

"

Nàng thì thào kêu nóng quá, cởϊ áσ khoác ra, nắm cổ áo phẩy phẩy.

Cố Sơn Tuyết: "ngủ ngon.

"

Cố Sơn Tuyết trốn khỏi phòng, nếu còn ở lại, không biết Khuyết Dĩ Ngưng say rượu sẽ làm gì nữa.

Đương nhiên, trước khi đi, Cố Sơn Tuyết cũng khóa cửa sổ lại.

Cố Sơn Tuyết không muốn để Khuyết Dĩ Ngưng từ cửa sổ phòng khách ngã xuống.

Cố Sơn Tuyết vào phòng tắm, rửa tay mình một chút.

Ngẩng đầu soi gương, nàng mới phát hiện không biết từ lúc nào mặt mình cũng đỏ ửng.

Chạm nhẹ vào cổ, cảm giác này dường như vẫn còn, điện lưu nháy mắt lướt qua đại não, mang đến cảm giác kỳ dị ngắn ngủi.

Cố Sơn Tuyết nhăn mi, dùng khăn lau chỗ đó.

Trong phòng khách, Khuyết Dĩ Ngưng sờ môi mình nghĩ nghĩ.

Nàng định to gan hôn vào chỗ quan trọng hơn, nhưng lại chần chờ không biết nên làm hay không, nếu đánh rắn động cỏ khiến đối phương phản cảm, vậy thì nàng sẽ mất nhiều hơn được, cho nên nàng chọn chỗ khác.

Mặc dù nữ không giống nam có hầu kết, nhưng cũng coi như đó là chỗ tốt.

Nàng khẽ thở một hơi, xoa thái dương.

Tác dụng rượu xuống chậm hơn so với nàng nghĩ, hơn nữa thân thể này tửu lượng không tốt như nàng trước kia, cho nên vừa rồi nàng say là thật, thậm chí cũng không biết làm sao mình được Cố Sơn Tuyết đưa về.

Từ lúc nàng được Cố Sơn Tuyết lau nước mắt, thì cũng đã có chút thanh tỉnh rồi, kỳ thực Khuyết Dĩ Ngưng không có ý định nhảy xuống đó, nhưng cứ như có gì đó muốn như vậy.

Động tác Cố Sơn Tuyết lau rất ôn nhu, vì có chút thanh tỉnh, cho nên nàng mới có thể thấy rõ thần sắc Cố Sơn Tuyết.

Bên trong không có tò mò cũng không có nghiền ngẫm cái gì, thậm chí cũng không kinh ngạc khi phát hiện mình như người khác, lại chỉ có bình tĩnh, mà sự bình tĩnh này cũng không phải là hờ hững, tựa trăng không tiếng động, treo nơi chân trời.

Tối nay không nằm trong kế hoạch của Khuyết Dĩ Ngưng, tuy làm được mục đích rồi, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng không hài lòng lắm, mùi rượu này thực sự làm mất hứng quá nhiều, uống một chút thì được, mùi không quá nặng, nhưng uống quá nhiều thì mùi rất nặng không ổn chút nào.

Kim đồng hồ không ngừng đếm thời gian, Cố Sơn Tuyết kết thúc công việc của mình, sau đó nhìn thoáng qua phòng khách.

Khuyết Dĩ Ngưng quấn chăn ngủ, nàng đóng nhẹ cửa lại, quay về phòng ngủ.

Sáng ngày thứ hai, Cố Sơn Tuyết bị đồng hồ báo thức làm tỉnh, tắt đồng hồ, chuẩn bị rời giường rửa mặt.

Nàng vừa ra khỏi phòng, phát hiện cửa phòng tắm đang đóng, khi nàng nhớ đến tối qua nhà có khách, thì cửa phòng tắm mở ra.

Khuyết Dĩ Ngưng sấy khô tóc, cột sau đầu, người bọc khăn tắm, để lộ đôi tay và đôi chân mảnh khảnh, phía trước một mảnh trắng ngọc, có khăn tắm che, lộ ra đường nét xinh đẹp.

Mùa động một cái khăn không đủ chống lạnh, cho nên khi nàng đi ra, có chút run rẩy.

Mặt Khuyết Dĩ Ngưng mang nụ cười áy náy: "sáng tốt lành, tôi dậy sớm, không muốn làm phiền cô nên tự ý dùng phóng tắm nhà cô.

"

Cố Sơn Tuyết: "không có gì, trong ngăn kéo có để khăn và bàn chải răng dự phòng, cô có thấy không?"

Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu, nhìn mặt Cố Sơn Tuyết.

Hiện tại là dung nhan thật của Cố Sơn Tuyết, thật ra so với lúc trang điểm thì khi không trang điểm nhìn cũng không khác gì nhau là mấy, bất quá khuôn mặt có thể nhìn ra nét rõ ràng hơn thôi.

Khuyết Dĩ Ngưng không tự chủ run rẩy, âm thanh cũng có chút run rẩy: "Cố tiểu thư, tôi có thể mượn cô một bồ quần áo mặc không, bộ đồ này của tôi không thể mặc lại được, tôi sẽ giặt sạch rồi trả lại cô.

"

Cố Sơn Tuyết gật đầu: "được chứ.

"

Khuyết Dĩ Ngưng: "nếu được thì, bên dưới cũng! ! "

Dù nàng chưa nói hết ra, Cố Sơn Tuyết không tự chủ nhìn xuống phía dưới của nàng, biết được Khuyết Dĩ Ngưng quấn khăn cũng không có mặc gì, sau đó vô thức dời ánh mắt đi chỗ khác.

Cố Sơn Tuyết: "dĩ nhiên rồi, có mới mà, xin chờ một chút,"

Cố Sơn Tuyết về phòng ngủ của mình, mang một bồ quần áo ra.

Khuyết Dĩ Ngưng ôm đồ về phòng khách, không bao lâu thì đi ra.

Nàng chỉnh lại áo, mang theo nụ cười Cố Sơn Tuyết thấy quen thuộc: "tối qua làm phiền cô tôi, cám ơn cô đã cho tôi ở lại.

"

Cố Sơn Tuyết nhìn ánh mắt của nàng: "cô còn nhớ chuyện tối qua không?"

Khuyết Dĩ Ngưng kinh ngạc trong nháy mắt, dò xét hỏi: "tối qua tôi có làm chuyện gì thất lễ không vậy?"

Khuyết Dĩ Ngưng còn tưởng Cố Sơn Tuyết nói chuyện tối qua nàng liếm cổ của cô, vẻ mặt mờ mịt lo lắng không biết mình đã làm gì biểu hiện rất nhuần nhuyễn, đúng là không giả trân chút nào.

Cố Sơn Tuyết: "ngoài chuyện cô muốn nhảy từ ban công nhà tôi xuống, thì không có chuyện gì nữa.

"

Lúc này Khuyết Dĩ Ngưng cũng không giả vờ khiếp sợ, mà thực sự kinh ngạc chỉ vào mình: "tôi sao? thật vậy hả?"

Khuyết Dĩ Ngưng cũng không hề biết mình còn có thói quen uống say muốn nhảy lầu, nàng cho đến giờ vẫn không hề nghĩ đến tự sát.

Tuy là từng tự sát một lần rồi, nhưng nàng nếu không chết trong ngọn lửa kia thì ra ngoài nhất định sẽ bị trả thù, không những vậy còn phải vô tù, nàng thà chết cháy còn tốt hơn.

Cố Sơn Tuyết thấy nàng cũng không nhớ được chuyện tối quan, chắc hẳn Khuyết Dĩ Ngưng cũng không nhớ được nàng muốn đưa Khuyết Dĩ Ngưng đến quán rượu.

Trong lòng Cố Sơn Tuyết tính toán, nét mặt cũng không biểu hiện gì, chỉ gật đầu với Khuyết Dĩ Ngưng, biểu thị mình không có lừa nàng, Khuyết Dĩ Ngưng có chút phiền muộn: "xem ra lần sau không nên uống quá nhiều.

"

Cố Sơn Tuyết: "uống nhiều hại thân, uống ít thôi, tôi phải đi làm rồi, không thể giữ Khuyết tiểu thư được.

"

Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu, không quấy rầy Cố Sơn Tuyết nữa, dùng túi dọn đồ dơ của mình, cầm túi để trên sofa, rời khỏi nhà Cố Sơn Tuyết.

Cố Sơn Tuyết rửa mặt xong, mờ cửa phòng khách vào xem, chăn trong phòng khách gọn gàng, trên giường còn cái áo ngực để lại.

Đột nhiên Cố Sơn Tuyết nhớ ra, khi đó chị vội lấy đồ, quên mất cái này nhỏ không vừa cho Khuyết Dĩ Ngưng mặc vào.

Cũng may mùa đông quần áo dày, Khuyết Dĩ Ngưng đi ra cũng được che hết rồi, nàng không phát hiện có gì lạ.

Khuyết Dĩ Ngưng đứng dưới chung cư Cố Sơn Tuyết ở, gọi điện cho Chương Thi Vũ.

Chương Thi Vũ nhanh chóng đến, nàng đeo kính gọng đen, mặt hướng lên trời, vành mắt đen rất rõ ràng, lúc nhìn thấy Khuyết Dĩ Ngưng, liền ngại ngùng chào hỏi.

Khuyết Dĩ Ngưng: "tối qua ngủ trễ lắm hả?"

Chương Thi Vũ: "xem tài liệu hơi lâu.

"

Khuyết Dĩ Ngưng: "thân thể quan trọng, chưa đến lúc tôi bắt cô làm thêm giờ đâu.

"

Khuyết Dĩ Ngưng: "đã quyết định làm việc cho tôi rồi chứ?"

Chương Thi Vũ nhanh chóng gật đầu: "rồi.

"

Khuyết Dĩ Ngưng: "được, vậy trước đến nhà tôi ký hợp đồng thử việc đi.

"

Khuyết Dĩ Ngưng đọc địa chỉ nhà mình, ngón tay ấn một cái mở màn hình xem tin tức.

Nhìn thấy mấy tấm ảnh tối qua chụp được, khóe môi Khuyết Dĩ Ngưng cong lên.

Khuyết Dĩ Ngưng: "đã tìm hiểu về tôi rồi chứ?"

Chương Thi Vũ: "rồi.

"

Khuyết Dĩ Ngưng: "nói xem cô hiểu được cái gì rồi?"

Chương Thi Vũ nhìn nàng một cái, dường như đang cân nhắc phải nói thế nào.

Khuyết Dĩ Ngưng: "đừng lo lắng ấp úng, cô biết thì tôi cũng đã biết, chỉ cần nói ra những cái cô biết là dược, tôi cũng không giận đâu.

"

Chương Thi Vũ: "tôi biết được chính là! !.

"

Chương Thi Vũ đem hết những thông tin mình biết được trong thời gian ngắn nói ra toàn bộ, phần lớn đều là sơ lược về bối cảnh liên quan đến cuộc sống của Khuyết Dĩ Ngưng, thứ nàng hiểu được nhiều nhất chính là gia đình Khuyết gia và kết cấu cùng bối cảnh công ty.

Chương Thi Vũ: "còn có một việc trước đó tôi nghe nói qua, nói cô si mê Thiếu Đông của tập đoàn Tân Thành, vì hắn là đánh đuổi tình địch tàn nahanx, còn có làm một chuyện giễu cợt nhục nhã linh tinh, nhưng mà nghe nói gần đây cô đã thông báo là từ bỏ yêu đơn phương!.

.

"

Chương Thi Vũ kiên trì nói đoàn này, nàng không muốn ngày đầu nhận chức lại nói lịch sử đen tối của sếp.

Đơn giản chỉ là một nữ nhân mặt dày yêu điên cuồng, Chương Thi Vũ hoàn toàn không thể nghĩ nổi được cái hình tượng kia dán vào sếp của mình.

Khuyết Dĩ Ngưng: "nói cho rõ ràng một chút, đó không phải lời đồn, đều là thật.

Tôi không muốn nghe thấy tên tôi và tên hắn được ghép lại để bàn luận nữa, thậm chí hy vọng hắn có thể kết hôn liền luôn đi.

"

Chỉ cần đối phương không phải là Cố Sơn Tuyết, là ai cũng được, như vậy tình địch được sắp sẵn cũng không còn nữa.

Khuyết Dĩ Ngưng nhấn nút đăng hình ảnh, đáp lễ cái hôm qua Vương Duệ Nguyên đăng.

[ so ra cũng không bằng Vương thiếu vì yêu làm linh [ ]]

Hình ảnh có ba tấm, chụp các góc độ của Vương Duệ Nguyên.

Ba người Khuyết Dĩ Ngưng tìm tới chụp hình, lúc chụp đều cời trần, tay đặt chống lên người Vương Duệ Nguyên, kết hợp cùng khuôn mặt uống để đỏ của Vương Duệ Nguyên, thì không cần nói nhiều.

Rất nhanh, Vương Duệ Nguyên vì yêu làm linh, cùng ba người đàn ông lực lưỡng chơi p được đồn khắp giang hồ ăn chơi.

.

Truyện Chữ Hay