Sau khi hai người Tạ Phù Sơ và Lý Lệnh Nghi rời khỏi Sở gia bèn lệnh Thập Ngũ phái mấy người thủ ở đây.
Quả nhiên không bao lâu, nhà huyện lệnh Vương Hạ liền phái người lại đây đòi người.
Đoàn người này làm sao đặt dân chúng tầm thường vào mắt, dáng vẻ bệ vệ vô cùng kiêu ngạo.
Sau khi tuần tra một vòng trong tiểu viện không thấy Sở Tĩnh Nữ thì càng tức giận, còn muốn đến thư viện bắt người.
Vợ chồng Sở gia sợ hãi không thôi, Thập Ngũ làm sao để cho bọn chúng kiêu ngạo như thế, trực tiếp đuổi người ra khỏi Sở gia, dùng lời lẽ hung hãn bảo huyện lệnh bọn chúng tự mình tới.
Những người đó đối phó với dân chúng thì được, nhưng đối diện với những ám vệ như Thập Ngũ, chỉ có thể chạy trốn.
Bên kia, thư của Lý Lệnh Nghi cũng đưa đến phủ thứ sử Dương châu.
Thứ sử Dương châu biết được thân phận của vị này, dù sao rất nhiều thứ đều là qua tay ông ta đưa đến tay hai vị này.
Vừa đọc thư trong lòng ông ta nhất thời căng thẳng, vội vàng sai người gọi Vương Hạ tới.
Dù trong thư chưa nói rõ xử trí thế nào, nhưng Vương Hạ làm loại việc này, còn đụng phải vị kia, chức quan e rằng không giữ được.
Thứ sử bên kia không dám có chút chậm trễ nào, chuyện Vương Hạ rất nhanh đã được xử lý, mà Sở gia cũng đã không còn lo lắng hãi hùng.
Những huyện thành quanh châu vốn cũng có tâm tư khác, lúc này cũng hiểu được vài điều.
Huyện lệnh đối với bọn họ mà nói chính là đầu rắn, hiện giờ lại dễ dàng biến mất như vậy, thân phận hai vị này không thể khinh thường.
Tạ Phù Sơ và Lý Lệnh Nghi cũng không cố ý giấu giếm chuyện này, sau khi tin tức truyền ra, những người vốn không định đưa con mình tới thư viện nhập học, lúc này cũng có tâm tư.
Thậm chí có người ngay cả trường công cũng không đi, trực tiếp đưa đến Hòa Quang thư viện.
Lý Lệnh Nghi không tỏ ý kiến, bằng lòng nhập học đương nhiên sẽ được dạy, về phần muốn nhờ vào nàng để lên được mây xanh, vậy phải xem bản thân bọn họ có bản lĩnh hay không.
Hòa Quang thư viện đi vào quỹ đạo, vốn là nơi để trẻ nhỏ học vỡ lòng, nhưng sau này lại có chút không phù hợp.
Hai người Tạ Phù Sơ mời đến không ít tiên sinh từ khắp nơi, lại lập riêng một nữ học, chỉ cần đồng ý vào học, chẳng phân biệt xuất thân đều tiếp nhận như nhau.
Thôn nhỏ vốn vô danh, nhưng vì Hòa Quang thư viện này mà dần dần trở nên phồn vinh.
Lại là một ngày xuân.
Một chiếc xe ngựa xa hoa dừng ở ngoài thư viện, vừa mới nghe tiếng xe đã thấy một tiểu cô nương bảy tám tuổi từ trong xe bước ra.
Không quan tâm tiếng kêu của lão ma ma đằng sau, nhanh chóng chạy vào trong Hòa Quang thư viện.
Tạ Phù Sơ hai người đang nghỉ ngơi ở nội đường, nghe động tĩnh không nhỏ bên ngoài bèn vội đứng dậy ra cửa xem.
Tiểu cô nương chạy nhanh như gió, rất nhanh đã nhào vào lòng Lý Lệnh Nghi, hưng phấn mà kêu: "Cô cô!" Lý Lệnh Nghi cúi đầu nhìn tiểu nha đầu có mấy phần tương tự bản thân, liền biết là nhị công chúa Lý Thừa Bình theo như trong thư tín của hoàng huynh lần trước.
Vốn thiên tử muốn đưa con gái thứ hai cho nàng làm con thừa tự, nhưng nàng ngại phiền toái, không đồng ý.
Nào ngờ cuối cùng cũng đưa người tới đây.
Lý Lệnh Nghi vuốt bím tóc của tiểu nha đầu, nhìn sang ma ma ở một bên.
Ma ma đi theo các nàng vào nội đường, thấy xung quanh không người, mới mở miệng nói: "Nhị công chúa nhất định muốn tới đây, hoàng hậu cũng ngăn không được."
Lý Thừa Bình nhìn trái nhìn phải, trèo lên đầu gối Lý Lệnh Nghi, nàng vui vẻ nói: "Hoàng tỷ hoàng huynh cũng muốn tới đây, nhưng mà phụ hoàng và mẫu hậu đều không cho." Lý Lệnh Nghi từ trong thư của thiên tử biết được tiểu nha đầu này tính tình năng động, mỗi ngày đều muốn ra ngoài cung, sau khi hắn và hoàng hậu suy tính cặn kẽ, quyết định đưa người đến Hòa Quan thư viện, để tiểu nha đầu tiếp nhận quản giáo, thuận tiện ở bên nàng, tránh cho nàng và Tạ Phù Sơ hai người cô đơn tịch mịch.
Lý Thừa Bình quả thật thích gây sự, những đứa trẻ ở thư viện cũng bằng tuổi nàng, không bao lâu đã bị nàng thu thập ngoan ngoãn, không còn hành vi tiểu bá vương.
Nếu không phải Tạ Phù Sơ các nàng bắt gặp, còn không biết Lý Thừa Bình gây nên nhiều chuyện lớn như vậy.
Mà tiểu nha đầu này rất biết giả vờ ngoan ngoãn, Lý Lệnh Nghi nhìn thấy đau đầu, trực tiếp vứt nàng cho Tạ Phù Sơ.
Có thêm một tiểu nha đầu ầm ĩ, cuộc sống tự nhiên là khác biệt so với ngày xưa.
"Nhị cô cô đúng là yêu quái! Nàng xấu xa!" Lý Thừa Bình lau nước mắt giả dối, chạy tới trước mặt Lý Lệnh Nghi cáo trạng.
Chuyện như vậy mỗi ngày không biết xảy ra bao nhiêu lần.
Lý Thừa Bình nói xong còn đưa tay tới trước mặt Lý Lệnh Nghi, nói, "Chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này! Đều bị bút mài ra!"
Lý Lệnh Nghi: "..." Nàng xoay người, thay đổi một tư thế thoải mái, nàng nói, "Nhị cô cô của con là thần y, để nàng ấy châm hai châm cho con." Lý Thừa Bình vừa nghe lời này thì hoảng sợ, cũng không khóc nháo không cáo trạng nữa.
Để lại một câu "Hai người đều xấu", quay người bỏ chạy mất.
Tạ Phù Sơ vừa lúc vào phòng, Lý Thừa Bình trông thấy nàng, sắc mặt đột nhiên biến đổi, động tác nhanh hơn.
"Nha đầu kia --" Tạ Phù Sơ bất đắc dĩ thở dài một hơi, nàng đến gần Lý Lệnh Nghi, thấy nàng ấy muốn đứng dậy, vươn tay đè vai nàng ấy, bản thân cũng thuận thề ngồi lên đùi nàng ấy, kề sát bên nàng ấy cười nhẹ nói, "Sợ là chính thánh thượng phiền đến không chịu nổi đi?"
Lý Lệnh Nghi vươn tay nắm tay Tạ Phù Sơ, cúi đầu cười nói: "Nàng đây là ngại phiền?"
Tạ Phù Sơ liếc mắt nhìn nàng ấy một cái nói: "Chẳng lẽ nàng không có sao? Nếu không sao lại ném người cho ta?" Ngừng một chút lại nói, "Cũng không phải là phiền, chỉ là nàng không thấy thời gian của chúng ta ít đi sao?" Nàng cười cười, sóng mắt quyến rũ mê người.
"Vậy thì thế nào?" Lý Lệnh Nghi kề sát Tạ Phù Sơ, thấp giọng hỏi.
"Không thế nào cả." Ngón tay nàng lướt qua khuôn mặt Lý Lệnh Nghi, từ lông mày trượt đến vành tai.
Nhìn đôi con ngươi như sóng nước lăn tăn của Lý Lệnh Nghi, nàng bỗng nhiên cười đứng dậy.
Lý Lệnh Nghi bị nàng trêu chọc, làm sao có thể buông tha cho nàng, vươn tay vừa lúc nắm lấy đầu ngón tay của nàng, thuận thế đứng dậy, nhanh chóng đi lên trước mấy bước, ôm Tạ Phù Sơ vào lòng.
Nàng cắn vành tai Tạ Phù Sơ, thấp giọng nói, "Khóa hôm nay cứ để cho phu tử khác thay đi."
Vài năm sau, làn gió tư học thư viện phát triển mạnh, Hòa Quang thư viện không cần hai người trông nom nữa.
Tống Lý Thừa Bình về Trường An, lại cùng người thân ôn chuyện một hồi, hai người Tạ Phù Sơ và Lý Lệnh Nghi rời kinh lần thứ hai.
Từ nay về sau, minh sơn tú thủy, đều có dấu chân.
________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tôi thật sự không thể.
Về phần mặt khác, Tấn Giang không thể vượt quá giới hạn.
Vai phụ sẽ không viết phiên ngoại.
Nếu không mỗi người đều có một câu chuyện xưa hoàn chỉnh, vậy làm sao viết hết được.
________________________
Editor có lời muốn nói:
Lần đầu edit truyện cổ đại, lại tận chương, cuối cùng cũng xong >_.