Thân thể Minh Đức Đế không còn tốt như trước.
Trước đây một đêm còn ngự nhiều nữ tử, nhưng một trận phong hàn nho nhỏ này khiến ông ta nằm trên giường không dậy nổi.
Thái y bên kia khai phương thuốc, mà bên này Minh Đức Đế cũng dùng không ít tiên đan của Khấu Huyền Chân.
"Đệ tử của ta dọc Sơn Đông vượt biển tìm tiên sư, nhưng không biết vì sao, đã rất lâu mà không có tin tức gì truyền đến." Trong giọng nói của Khấu Huyền Chân chứa mấy phần sầu lo.
Minh Đức Đế che miệng ho khan, ông ta xem sổ con từ các nơi truyền đến, làm sao không biết đất Tề xảy ra chuyện gì? Sổ con của thái tử bên kia đưa đến, nói là đã quét sạch một số loạn tượng, nhưng đây không phải đang đối nghịch với ông ta sao? Minh Đức Đế càng nghĩ càng cảm thấy chán ghét và phẫn nộ, ông ta muốn lớn tiếng trách cứ, nhưng đột nhiên phát hiện bản thân ngay cả sức lực để hô to cũng không có.
"Lúc trước không phải thần đang tìm nữ tử có bát tự phù hợp sao? Cô nương Nguyên gia rất thích hợp." Khấu Huyền Chân nhìn Minh Đức Đế, nhẹ giọng nói.
Thân mình Minh Đức Đế chấn động, ông ta nhìn chằm chằm Khấu Huyền Chân, sau một lúc lâu mới cười thành tiếng.
Ông ta nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi mà xua tay, nói: "Trẫm đã biết, ngươi lui xuống trước đi." Đến khi Khấu Huyền Chân lui ra, ông ta lại sai người truyền thái y đến, sau khi dùng thuốc xong mới cảm giác tinh thần tốt hơn một chút.
Thái y thự cũng không dám giấu diếm, dứt khoát nói rõ thuốc này đến từ phủ công chúa.
Minh Đức Đế biết được Tạ Phù Sơ thân mang y thuật, ông ta cũng không để chuyện này trong lòng.
Ông ta cau mày suy nghĩ chuyện Khấu Huyền Chân nói.
Thái tử làm việc như thế, hiển nhiên là không để ông ta trong lòng.
Đám đệ tử kia của Khấu Huyền Chân, tám phần là đã không còn, còn bản thân ông ta thì sao, thái tử lãnh diện vô tình như vậy —-- trước kia thái tử quyết đoán công chính, ông ta từng rất tự hào, nhưng hiện tại, ông ta lại bắt đầu lo lắng quyền thế của thái tử lớn, sẽ uy hiếp vị trí của ông ta.
Ông ta thầm thở dài một hơi, mở miệng nói: "Gọi người Nguyên gia tiến cung."
Nguyên Quốc cữu có vị trí quan trọng, lại mang tước Quốc công, đương nhiên phân ưu cho thiên tử.
Ai cũng không biết Minh Đức Đế và Nguyên Quốc cữu đã nói gì, chỉ có người nói khi Quốc cữu đi ra từ cửa cung thì không còn vẻ nho nhã ngày xưa, sắc mặt âm trầm như mực, dường như có chuyện gì xảy ra.
Quả thật có chuyện xảy ra.
Việc này đối với người ngoài mà nói thì không tính là gì, nhưng đối với Nguyên gia, đối với Nguyên Bích Vu mà nói, đều không phải là chuyện tốt.
Sau khi diệt trừ Trịnh gia, Minh Đức Đế không kìm được muốn ra tay với Nguyên gia.
Bọn họ vốn có thể sớm thối lui, nhưng lúc này tình trạng thái tử không rõ, thánh tâm khó dò, sao bọn họ có thể an tâm?
"Con muốn giết hắn!" Nguyên Bích Vu nghe được tin tức vẻ mặt khiếp sợ, tiện đà rút đao bước chân vội vàng, như thể muốn chém Khấu Huyền Chân thành trăm mảnh, Nguyên Hoành Đạo đương nhiên vội vàng ngăn muội muội mình lại.
"Việc này đừng để cho tỷ tỷ biết." Đôi mắt Nguyên Bích Vu đỏ lên, thân thể nàng ấy run rẩy.
Thiên tử cũng không có ý hạ chỉ, báo cho phụ thân biết cũng là muốn bảo Nguyên gia bọn họ thức thời một chút, đỡ phải để thiên tử lưu lại bêu danh.
Thanh danh nhóm đạo sĩ ở Trường An làm sao tốt? Nếu việc thật sự thành, sẽ có bao nhiêu người mắng Nguyên gia không biết liêm sỉ? Cao môn đại tộc trọng thanh danh, một khi thanh danh bị hủy, e rằng không thể lấy lại được.
Nguyên Bích Vu thông tuệ, cũng có thể nghĩ đến điều ấy.
"Tiếp theo nên làm thế nào?" Giọng nói Nguyên Hoành Đạo cũng đầy thống khổ.
"Thái tử bên kia khi nào thì hồi kinh?" Nguyên Quốc cữu sắc mặt trầm ngưng.
"Không biết." Nguyên Hoành Đạo lắc đầu, đã rất lâu hắn không nhận được tin tức từ thái tử bên kia.
"Thánh thượng thật sự là càng ngàng càng mê muội." Giọng nói hắn đè ép tới cực thấp, cắn răng đầy phẫn hận.
"Đi tìm Hành Dương trưởng công chúa đi." Nguyên Quốc cữu thở dài một hơi.
Ngay lúc Nguyên gia vì chuyện này mà không được an bình, phủ Chiêu Dương công chúa lại phái người đưa tin tới.
"Không chấp nhận, không từ chối." Chiêu Dương công chúa chỉ để lại sáu chữ này.
Trong phủ Khấu Huyền Chân có rất nhiều thứ không sạch sẽ, cho dù có thu thập chứng cứ chỉ sợ cũng sẽ bị thiên tử đè ép xuống, phương ngoại chi nhân, luôn có chút đãi ngộ đặc thù.
Nghe được tin tức bên ngoài truyền đến, nét cười Chiêu Dương công chúa âm trầm, nàng quay lưng với ngọn đèn dầu, trong mắt như có hai điểm lửa âm u.
Tạ Phù Sơ không chút biến sắc, kỳ thực nàng hy vọng Minh Đức Đế sẽ băng hà như vậy, để cho thái tử kế thừa đại vị, nhưng trong lòng Chiêu Dương lại có chút không cam lòng và không nỡ.
Nàng nói: "Thiên tai nhân họa liên tiếp, thánh thượng long thể khiếm an, Khấu Huyền Chân có bản lĩnh như thế, có thể để hắn cầu an lần nữa."
"Đến lúc đó lại tứ hạ ngự yến, chúng nhân cùng vui mừng." Chiêu Dương tiếp lời, ngữ điệu bình đạm.
Tạ Phù Sơ cười khẽ một tiếng, nàng bước về phía Chiêu Dương, ánh mắt nhu hòa đi nhiều, hỏi: "Nàng quyết định?"
Chiêu Dương công chúa gật đầu, nàng ngẩng đầu nhìn Tạ Phù Sơ, chậm rãi nói: "Đây là biện pháp nhanh nhất, không phải sao?"
"Nàng thật sự là lớn mật." Tạ Phù Sơ cười.
Chiêu Dương công chúa nhấc mắt nói: "Cũng chỉ có thời điểm kia thích hợp để gây rối.
Chỉ khi mọi người lộ vẻ vui mừng, mới có thể lưu danh."
"Nàng —--" Tạ Phù Sơ nhìn Chiêu Dương công chúa, nhất thời không nói gì.
Mọi việc không thuận, hiển nhiên Minh Đức Đế cũng muốn cầu một điềm lành.
Có người nói đến chuyện nhương tai cầu phúc, đương nhiên ông ta liền chuẩn.
Tại yến hội, thái tử phi ôm một đôi song nhi nữ, vẻ mặt đoan mặc.
Thái tử và tứ hoàng tử không thể tham dự, sợ hai người các nàng tịch mịch, chỗ ngồi cũng được cố tình sắp xếp vào cùng một chỗ.
Về phần Chiêu Dương công chúa và Tạ Phù Sơ, theo quy tắc ngồi ở đối diện.
Thường hay có người trộm nhìn xe lăn của Chiêu Dương công chúa, nhưng rốt cuộc cũng không dám nói ra mấy lời tán gẫu, ngay cả nhị công chúa không hợp với Chiêu Dương cũng ngậm chặt miệng.
Nguyên Bích Vu ngồi ở một bên đằng sau, Thường Bình cách nàng ấy không xa, nhưng ở giữa cũng cách mấy người.
Không biết có phải vô tình, chỗ ngồi của Khấu Huyền Chân kia lại ở ngay bên cạnh Nguyên Bích Vu.
Chỉ là Khấu Huyền Chân đang không có mặt.
Vẻ mặt Nguyên Bích Vu căng chặt, lửa giận bùng lên trong lòng, nhưng biết đây không phải nơi có thể phát tác.
Khấu Huyền Chân cùng với một nhóm đệ tử đang lập đàn cầu phúc.
Minh Đức Đế ra lệnh một tiếng, mọi người bèn cùng nhau đi đến xem lễ.
Lúc này đang là lễ dâng rượu, Khấu Huyền Chân đưa tới đều là đệ tử thông thạo nghi thức, nhất cử nhất động rất có phong phạm.
"Khấu thiên sư là tiên nhân trường sinh bất lão, có ông ấy đến cầu phúc giúp Đại Tấn ta, nhất định có thể bảo vệ dân chúng bình an." Tam hoàng tử cười nói.
"Tiên nhân?" Chiêu Dương công chúa nghe vậy, như cười như không nhìn Lý Lệnh Thần.
Minh Đức Đế cũng không có kiên nhẫn đợi cho thanh tiếu hôm nay chấm dứt, sớm đã quay về yến hội.
Những đại thần phía sau trông ngóng một hồi, cũng một người tiếp một người mà trở lại trên ghế.
Chiêu Dương công chúa là người rời khỏi cuối cùng, khi Tạ Phù Sơ đẩy nàng quay về yến hội, nàng đang đùa nghịch một thanh chủy thủ tinh xảo trên tay.
Sợi xích trên chủy thủ theo động tác của nàng mà phát ra tiếng vang.
Không ít người thấy được thanh chủy thủ trong tay nàng, nhưng vì thân phận của nàng, không ai nhắc tới chuyện này.
Thanh tiếu: một nghi thức cúng tế thần, các đạo sĩ lập đàn làm phép, cầu mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.
Ước chừng nửa canh giờ, Khấu Huyền Chân mới ngồi vào vị trí, hắn đã thay đổi một thân xiêm y, trông lại giống một danh sĩ, cử chỉ đoan chính.
Hắn vươn tay chạm vào bầu rượu trước mặt, đứng dậy thản nhiên cười nói: "Bần đạo kính chư vị cư sĩ một ly, nguyện chư vị phúc thọ duyên niên." Hắn rời chỗ ngồi, tiểu đạo đồng phía sau nhanh chóng ôm bầu rượu đuổi theo.
Chén thứ nhất này đương nhiên là kính thiên tử.
Dựa theo thứ tự chỗ ngồi đi xuống, tới trước mặt thái tử phi, hắn dừng bước một chút, vẻ mặt có chút nghiêm túc.
Hắn làm như vô tình phất nhẹ vào người hai đứa bé, sau đó mới nhìn Minh Đức Đế mà thở dài, lại tiếp tục đi xuống.
Địa vị thân phận của hắn hiện giờ, nhất cử nhất động đều được người coi trọng, nhất là Minh Đức Đế, khuôn mặt chợt biến đổi.
Hồi lâu, ông ta mới nhìn thái tử phi bên kia một cách đầy ẩn ý.
Khấu Huyền Chân đi đến trước mặt Chiêu Dương công chúa.
Người khác đều nói chút lời khách sáo, nhưng Chiêu Dương công chúa thì không.
Nàng chỉ không chút để ý hỏi: "Nhiều ngày không gặp, nghe tam hoàng huynh nói Khấu thiên sư đã tu thành tiên thân, không biết có cảm thấy khoái hoạt không?" Ngữ điệu của nàng thản nhiên, lòng Khấu Huyền Chân cả kinh, chắp tay nói: "Bần đạo không biết công chúa có ý gì."
Chiêu Dương công chúa cười cười nói: "Người trong phủ ngươi biết là được rồi."
Khấu Huyền Chân ngẩn ra, đang định uống cạn rượu trong chén tiếp tục đi xuống dưới, bỗng lại nghe Chiêu Dương công chúa nói: "Thiên sư pháp lực vô biên, có thể nhìn xem hai chân bản công chúa thế nào không?" Khấu Huyền Chân hoảng hốt trong lòng, mí mắt hắn giật giật.
Hắn nhìn về phía thiên tử theo bản năng, quả nhiên, thiên tử nuông chiều Chiêu Dương công chúa, ông ta cười nói: "Đúng vậy.
Thiên sư xem cho Chiêu Dương một lần đi."
Khấu Huyền Chân sao lại không nhận ra địch ý của Chiêu Dương công chúa đối với hắn? Hắn chỉ hiểu sơ lược về y thuật, thân thể Chiêu Dương công chúa nhiều thần y đều phải bó tay không có cách gì, tiên đan của hắn có thể cứu được ư? Nhưng hắn nào dám khước từ? Ngay cả việc kính rượu cho người khác cũng ngừng lại, cung kính nói: "Để bần đạo bắt mạch cho công chúa."
Chiêu Dương công chúa như cười như không nhìn Khấu Huyền Chân, nàng nói: "Bắt mạch thì không cần.
Nghe nói Khấu thiên sư đã có thân thể tiên nhân, vậy máu trên người nhất định là có công hiệu rồi? Hay là "ban thưởng" một chút?"
Vẻ mặt Khấu Huyền Chân cứng lại, làm sao hắn không biết Chiêu Dương đang gây sự? Giọng nói của Chiêu Dương công chúa không nhẹ không nặng, nàng cách Minh Đức Đế không xa lắm, đương nhiên Minh Đức Đế cũng nghe được.
Ông ta nhíu mày, mở miệng nói: "Chiêu Dương, lúc này không thích hợp để vui đùa."
Chiêu Dương công chúa chắp tay với Minh Đức Đế, nàng trang nghiêm nói: "Hài nhi không phải nói đùa.
Phụ hoàng được đan dược của thiên sư tẩm bổ, tất nhiên phải biết hiệu quả của thứ ấy.
Với bản lĩnh này của thiên sư, hài nhi cũng có thể đi lại được." Minh Đức Đế bị lời nói của Chiêu Dương nghẹn lại, sau một hồi lâu không lên tiếng.
Lúc này, Hành Dương trưởng công chúa cũng thản nhiên mở miệng nói: "Chiêu Dương nói cũng có mấy phần đạo lý." Sắc mặt bà lạnh lùng, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc.
Khấu Huyền Chân có chút sợ hãi, chẳng lẽ thật sự phải lấy máu tại chỗ này? Hắn kích động nhìn Minh Đức Đế, lại nhìn sang Lý Lệnh Thần.
Lý Lệnh Thần cau mày đứng dậy nói: "Hôm nay là ngày đại hỉ, sao có thể thấy máu?" Hắn nhìn Chiêu Dương, dùng tư thái của huynh trưởng mà giáo huấn, "Chiêu Dương, phụ hoàng nuông chiều muội, nhưng muội cũng không thể được một tấc lại muốn tiến một thước như vậy, làm phụ hoàng và thiên sư khó xử."
"Cảm tình của tam hoàng huynh và thiên sư tốt như vậy? Chẳng lẽ huynh đã được ban thưởng huyết nhục của thiên sư? Hay là thuốc trường sinh bất lão?" Chiêu Dương công chúa cười cười nhìn Lý Lệnh Thần.
Lý Lệnh Thần trầm mặt, chợt phất tay áo ngồi xuống.
Chiêu Dương công chúa chuyển sang nhìn Minh Đức Đế, cười nói: "Phụ hoàng, thân thể tiên nhân sao có thể bị thương tổn bình thường được?" Trong lúc nàng nói chuyện, thanh chủy thủ kia lại lóe lên một luồng sáng.
Khấu Huyền Chân ở rất gần, đầy kinh hãi, thực sự sợ sẽ nộp mạng nhỏ của bản thân tại đây, vội lui về sau vài bước.
Hắn biết Chiêu Dương công chúa đi đứng không tiện nên cũng không phòng vệ nhiều.
Nào ngờ Chiêu Dương công chúa bỗng đứng lên đi tới, xoay cổ tay, chủy thủ cắm ngay giữa ngực hắn.
Biến đổi lớn này làm chúng thần kinh ngạc không thôi.
Chiêu Dương công chúa ung dung thu hồi chủy thủ, nàng lau vết máu trên đó, lãnh đạm nói: "Tiên nhân giả mạo mà thôi."
"Chiêu Dương, con —--" Minh Đức Đế bỗng đứng dậy, sắc mặt như mây đen kéo đến.