Tạ Phù Sơ chân trước mới vừa bước vào phòng đã nghe có người đang gọi mình.
Thái tử nhíu mày, "À" một tiếng.
Hắn không tiếp tục hỏi Hoa Tinh Hà, mà chuyển hướng về phía Chiêu Dương công chúa tìm ý kiến.
Chiêu Dương công chúa liếc mắt nhìn Hoa Tinh Hà một cái, hừ lạnh một tiếng, lại nhìn về phía thái tử gật đầu.
Vừa lúc Tạ Phù Sơ các nàng đã vào đến phòng.
Tạ Phù Sơ chậm rãi đi vào phòng, đi ngang qua bên cạnh Hoa Tinh Hà, nghe được giọng nói của hắn: "Ta có biện pháp, mang Triêu Lộ ra đổi." Nàng híp mắt, trong lòng phút chốc sáng tỏ.
Thì ra Hoa Tinh Hà có chủ ý này, hắn biết từ chỗ Chiêu Dương công chúa không có cách nào xuống tay, đành phải đi đường vòng tìm mình.
Nhưng mà, hắn cho rằng mình không có bản lĩnh chữa bệnh, phải để hắn ra tay giúp đỡ sao?
Trải qua chuyện thời gian gần đây, ấn tượng của Tạ Phù Sơ về Hoa Tinh Hà đã kém tới cực điểm.
"Những người không có quan hệ lui ra đi." Thấy Tạ Phù Sơ đã tiến lên bắt mạch, thái tử chợt mở miệng nói.
Mà hắn cũng không nán lâu trong phòng, chuyện lớn như thế ắt sẽ kinh động người trong cung.
Về tình về lý, hắn đều phải vào cung một chuyến.
"Huynh trưởng yên tâm." Chiêu Dương công chúa cười với thái tử, nàng tin tưởng bản lĩnh của Tạ Phù Sơ.
Người vừa đi, trong phòng liền yên tĩnh, ngoại trừ Chiêu Dương, Tạ Phù Sơ và Nguyên Bích Vu, cũng chỉ còn lại nha hoàn đứng hầu một bên.
Nguyên Bích Vu nhìn trưởng tỷ sắc mặt tái nhợt trên tháp, trong lòng hoảng sợ, nàng ấy khi thì nhìn Chiêu Dương, lúc lại nhìn Tạ Phù Sơ, muốn mở miệng, lại không biết nên nói thế nào.
Tạ Phù Sơ thu tay, nàng trầm giọng nói: "Thái tử phi đã mang thai."
Chiêu Dương công chúa gật đầu, đã nghe ngự y nói qua.
Nhưng nếu không giữ được thai nhi, chi bằng đừng để người biết.
"Cái gì?" Nguyên Bích Vu sợ hãi kêu, vẻ mặt phức tạp vô cùng.
Hài nhi này là thái tử và Nguyên gia đang chờ đợi.
Thái tử thân là trữ quân, đã hai mươi bảy, dưới gối không con cái, dễ khiến người ta nghị luận.
Chiêu Dương liếc mắt sang Nguyên Bích Vu, nhẹ giọng nói: "Chớ hoảng sợ." Dừng một chút, nàng lại nói, "Muội về trước báo tin cho cữu cữu, về phần hài nhi này —--" Chiêu Dương trầm ngâm một lát, "Thì đừng nói." Hài tử có thể lại có nữa, nhưng nếu thái tử phi bị tổn thương thân thể sẽ khó điều dưỡng.
Điểm ấy hẳn người Nguyên gia cũng có thể hiểu được.
Tạ Phù Sơ cũng không chú ý Chiêu Dương và Nguyên Bích Vu đang nói gì, nàng đã bắt đầu thi châm giữ khí cho Nguyên Bích Thanh, trong phủ thái tử sợ là không được thanh bình.
Thái tử phi cũng không phải là bệnh cũ, mà là trúng độc, độc kia mỗi ngày đều lặp lại, hôm nay sợ là do uống rượu kích thích mới bỗng dưng phát bệnh.
Từ lời nói của Hoa Tinh Hà ban nãy, dường như đã biết một vài cách thức, có lẽ độc này xuất phát từ Ba Quốc bọn họ.
Tốc độ thi châm của Tạ Phù Sơ rất nhanh, tâm tư của nàng du đãng một vòng, lại thu trở về.
Ước chừng qua một khắc thời gian, Tạ Phù Sơ mới đứng dậy lau mồ hôi trên trán, mở miệng nói: "Ta sẽ viết một phương thuốc."
"Thế nào?" Chiêu Dương công chúa trầm giọng hỏi.
Tạ Phù Sơ nhìn sang nàng, thấp giọng nói: "Bình an."
Nàng đứng dậy dạo quanh một vòng trong phòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại chỗ tàn hương đã sớm lạnh, nàng vươn tay lấy một nhúm, để vào dưới mũi ngửi, mặt khẽ biến.
Chiêu Dương công chúa thấy thế cũng đã biết xảy ra chuyện gì, híp mắt, ánh mắt lạnh lùng, nàng phân phó với người đang đứng một bên: "Đi, gọi những người hầu hạ thái tử phi đến bên ngoài phòng đi."
Trăng lạnh lên cao, cây tùng đọng sương.
Trong phủ thái tử, cảnh tượng náo nhiệt còn sót lại đã tan đi, đều bị một mảnh xơ xác tiêu điều bao phủ.
Nô tỳ trong viện chen chúc nhau, đều quỳ dưới đất, không dám nói thêm gì.
Bọn họ tuy là người phủ thái tử, nhưng lệnh của Chiêu Dương công chúa cũng không dám không theo.
Chiêu Dương công chúa nhìn hạ nhân chật kín trong viện không nói lời nào.
"Đây là đang làm gì?" Một tiếng nói sắc nhọn truyền tới, ngoài cửa một vị phu nhân áo gấm được vây quanh bởi mấy nha đầu, chậm rãi mà đến.
Chiêu Dương công chúa liếc mắt nhìn người nọ một cái, lập tức thu hồi tầm mắt.
Người này là lương đệ Vi thị của thái tử, con gái của Lại bộ thị lang Vi Hoành.
Thời gian vào phủ thái tử sớm hơn thái tử phi, rất được thái tử yêu thích.
Lương đệ: một danh hiệu dành cho thiếp của thái tử, địa vị chỉ sau thái tử phi.
Lúc trước Vi lương đệ đã tới, nhưng bị thái tử đuổi đi hết.
Lúc này nghe nói thái tử vào cung, Chiêu Dương công chúa đang răn dạy hạ nhân hầu hạ thái tử phi, nàng ta liền vội vàng chạy tới.
Chuyện trong phủ thái tử, Chiêu Dương công chúa nhúng tay vào, sợ là không quá thích hợp.
Thái tử phi hôn mê bất tỉnh, lại kết hợp với tình huống hiện tại, trong lòng nàng ta cũng đã có dự đoán.
"Ra mắt công chúa." Vi lương đệ cười, lại hỏi, "Thái tử phi thế nào rồi?" Thấy Chiêu Dương công chúa không để ý tới, nàng ta lại nói, "Chuyện trong viện, hãy chờ khi điện hạ trở về lại xử trí?" Nàng ta cũng không thích Chiêu Dương công chúa lắm, lúc trước thái tử mang về một pho tượng ngọc mã, nàng ta rất yêu thích, bèn sai người vào kho lấy.
Nào ngờ sau khi thái tử biết thì giận dữ, phạt nàng ta một trận.
Sau nàng ta mới biết đó là tặng cho Chiêu Dương công chúa.
Đối với phủ thái tử mà nói, Chiêu Dương công chúa dù sao cũng là người ngoài.
Chiêu Dương công chúa phất tay áo, Dao Cầm và Cẩm Sắt đứng bên cạnh lập tức hiểu được dụng ý của công chúa, trực tiếp tiến lên mời Vi lương đệ ra ngoài.
"Chung quy cũng là chuyện trong phủ thái tử, như vậy sợ rằng không hay lắm?" Tạ Phù Sơ vẫn lạnh nhạt nhìn, đến lúc này mới thấp giọng nói một câu.
Nụ cười Chiêu Dương ý vị thâm trường, nàng nói: "Không đến ngày mai a huynh sẽ không trở về, việc này đương nhiên phải xử trí ngay lúc này mới tốt."
Tạ Phù Sơ gật đầu, nghĩ cũng đúng.
Hiện giờ lượng dược trong cơ thể thái tử phi cũng không gây chết người, hẳn là do mang thai lại thêm uống rượu mới kích phát, người kê đơn có lẽ đã có chuẩn bị.
Lúc thái tử phi hôn mê, thái tử liền đoán được những khả năng có thể xảy ra, đã sớm sai người âm thầm trông coi.
Nàng ấy vẫn ở lại quý phủ như trước, đương nhiên là ý tứ của huynh trưởng.
"Hương huân trong điện thái tử phi là do ai phụ trách?" Dao Cầm nhướng mi, lên tiếng hỏi.
Sau khi đưa Vi lương đệ đi xong, nàng ấy lập tức lui trở về.
Mấy nha đầu bên dưới nhìn xung quanh, cuối cùng một người can đảm lên tiếng nói: "Thúy Liễu không ở đây."
Dao Cầm nhìn sang Chiêu Dương công chúa, Chiêu Dương trầm tư một lát, nói: "Đi tìm." Đây đương nhiên cũng không chỉ đơn giản là tìm người, mà là tìm vật chứng.
Trong phủ thái tử không sạch sẽ, người bên trong từ các nơi đưa tới, ai biết bọn họ ôm tâm tư thế nào?
"Các nàng muốn mượn việc này làm gì?" Tạ Phù Sơ nảy ra ý nghĩ, thấp giọng hỏi.
Chiêu Dương công chúa cười mà không nói.
Tạ Phù Sơ nhíu mi, lại hỏi: "Chuyện thái tử phi các nàng đã sớm biết?" Nghĩ đến khả năng này, trong lòng nàng vô cùng không thoải mái.
Nếu thiên gia thật sự lãnh khốc như vậy, nàng phải sớm thoát thân rời khỏi.
Chiêu Dương công chúa lắc đầu, nàng nhìn ra tâm tư của Tạ Phù Sơ, thở dài một hơi, thấp giọng nói: "Nàng đang nói mê gì thế? Chúng ta sao có thể lấy thân thể thái tử phi ra đùa!" Nếu đã sớm biết chuyện này, vậy đã không xảy ra.
Bây giờ phát sinh, chỉ là thực hiện một vài chuyện sớm hơn một chút.
Chủ mưu phía sau màn đương nhiên phải trừng phạt, nhưng chủ mưu kia cũng nên phát huy chút nhiệt dư cuối cùng, không phải sao?
Trong một viện của phủ thái tử.
Một nữ tử nhu nhược đi qua đi lại, trong lòng tràn đầy bất an.
Thấy nha đầu nhanh chóng chạy trở về, nàng ta thấp giọng hỏi: "Thế nào? Thúy Liễu rời đi rồi?"
Nha đầu kia cắn chặt răng, ầm một tiếng quỳ gối trên đất, khóc lóc nói: "Lương viện, đại sự không tốt!"
Lương viện: một danh xưng dành cho thiếp thất của thái tử.
Nữ tử kia bước lùi từng bước, kinh ngạc nói: "Sao có thể?" Trong đầu nàng ta đều là một mảnh hỗn độn, hỏi, "Đồ vật đã xử lý chưa?"
Tiểu nha đầu mới rưng rưng đáp: "Đã xử lý."
Nữ tử này cũng là thiếp thất của thái tử, ngày thường cũng không được thái tử coi trọng.
Thái tử phi đột nhiên bị dược phát tác khiến nàng ta trở tay không kịp, nàng ta cũng không dám làm ra động tĩnh lớn, chỉ có thể lén lút sai người đi làm, còn mình lại lui vào trong viện cầu thần bái phật.
Bắt được người thẩm vấn một đêm, đến ngày kế tiếp, thái tử từ trong cung trở về, Chiêu Dương công chúa và Tạ Phù Sơ mới trở lại phủ công chúa.
Chiêu Dương công chúa che miệng ngáp một cái, nàng tựa vào vai Tạ Phù Sơ, hiển nhiên là đã mệt mỏi vô cùng.
Sau khi Tạ Phù Sơ tự tu luyện nội công tâm pháp, tinh thần cả người đều rất dồi dào, một đêm không ngủ cũng không lo ngại.
Nàng nhìn sang thân mình đang trượt về một bên của Chiêu Dương công chúa, duỗi tay ôm nàng ấy vào trong lòng.
Chiêu Dương công chúa hừ khẽ một tiếng, cũng không mở mắt.
Từ tiểu nha đầu tên Thúy Liễu kia tra tới, cuối cùng tra được đến trên người lương viện của thái tử.
Nhưng cuối cùng lại bảo tiểu nha đầu ở trước mặt mọi người xác nhận là Vi lương đệ, nói là nàng ta mua dược từ trong tay người Ba Quốc.
Chuyện chưa từng làm này, Vi thị đương nhiên sẽ không thừa nhận.
Ngươi tới ta đi, cuối cùng "phát hiện" mấu chốt ở trên người một gã sai vặt của Vi thị.
Gã sai vặt này được mang tới từ Vi gia, nghe theo mệnh lệnh của người Vi gia.
đam mỹ hài
Đây là muốn đối phó Vi thị?
Tạ Phù Sơ chợt nhớ ngày ấy Chiêu Dương công chúa sai người chuyển danh sách phủ thái tử, trong đó có tên Vi Hoành.
Vi Hoành này xem như là thế lực bên phía tam hoàng tử, cho dù ông ta cực lực giữ bản thân trong sạch, chứng minh sự "trung lập" của bản thân.
Nhưng không thể gạt bỏ được ông ta từng là môn sinh của Trịnh Quốc công Trịnh Anh.
Trên bản danh sách kia không đề cập tới người bổn gia Trịnh gia, nhưng có không ít thế lực liên quan đến.
Mua dược từ Ba Quốc là thứ yếu, chủ yếu là muốn tố giác bọn họ lén mua đằng giáp, đằng thuẫn có thể được xem là chuyện "phản quốc" đi?
Về phần vị lương viện của thái tử kia, thái tử có thể tùy ý xử trí báo thù cho thái tử phi.
Tạ Phù Sơ càng nghĩ càng cảm thấy trái tim nguội lạnh, từ lúc danh sách đưa đến, thái tử phi trúng độc cho đến bây giờ, thời gian quá ngắn, bọn họ đã suy nghĩ ra kế sách, dựa thế phát huy, kéo không ít người xuống nước.
Nhưng —-- Tạ Phù Sơ suy nghĩ một lát, thấy Chiêu Dương công chúa nâng mắt, nàng hỏi: "Vì sao phải vòng một vòng lớn như vậy, không trực tiếp bẩm báo thánh thượng?"
Chiêu Dương ngẩn ra, cười nói: "Phụ hoàng tuổi cao, tâm tính cũng thay đổi.
Người muốn thái tử xử lý việc triều chính, nhưng lại sợ danh vọng thái tử tăng vọt, thậm chí áp chế thiên tử là người.
Việc này thái tử không thể chủ động ra tay, nhưng nếu là người khác bức ép đến trên đầu, lại là chuyện khác."
Tình cảm huyết thống là thật, nhưng cạnh tranh quyền thế cũng là thật.
Vì sao rất nhiều đời thái tử không được chết yên ổn? Đó là bởi vì thiên tử dần xem thái tử là đối thủ.
Tam hoàng tử bồi dưỡng vây cánh, lẽ nào thiên tử hoàn toàn không biết? Ông ta không thích hoàng tử tranh đấu kết bè kết cánh, nhưng về phương diện khác, dưới đủ loại tâm tình, ông ta cũng sẽ buông thả một ít chuyện của hoàng tử.
Tình thế hiện giờ, lén lút đấu đá cũng không sao, chỉ cần không để lộ ra bên ngoài, liền có thể duy trì "huynh hữu đệ cung" giả dối kia..