Editor: Băng Tâm
“Không được rồi, lão Đường, Tú Phân nhà anh cùng Hồng Tụ đánh nhau rồi, nhà anh nhanh mang người chạy qua xem, người nhà Hồng Tụ đã qua đó rồi.”
Nghe thấy tiếng rống ngoài sân, người Đường gia trong phòng đều không bình tĩnh, Giang Tú Phân cùng Hồng Tụ miệng thối đánh nhau, lúc này còn nói gì nữa, nhanh lấy vũ khí chạy qua.
Đường Dương Sơn dẫn đầu đi trước, lão đại, lão nhị, lão tam, lão tứ, lão ngũ, thêm mấy người con dâu với một đám cháu nội không nói một lời liền xách tay nhau ra cửa.
Chờ đến lúc Đường Miên ra khỏi phòng chỉ còn lại ngũ ca, Đường ngũ ca thoáng nhìn Đường Miên từ trong phòng ra tới, xua xua tay mở miệng nói một câu.
“Miên miên, em đừng đi theo, con gái ra ngoài đánh nhau không tốt.”
Đường ngũ ca ném xuống một câu liền đi ra cửa, Đường Miên nhìn theo đám người lớn nhỏ Đường gia vội vàng đi ra ngoài, cơ hồ không cần suy nghĩ liền quyết định theo sau, tốt xấu gì hiện tại cô cũng là người Đường gia, Giang Tú Phân lại là một người mẹ tốt, mẹ mình đang bị người ta đánh Đường Miên sao có thể để yên?
Đường Miên nhìn quanh sân, không thấy vật cầm vừa tay, mãi mới thấy được ở góc tường có mấy viên gạch Đường Miên không hề do dự cầm lấy một viên gạch chạy ra cửa, tuy rằng Đường Miên cũng không biết vì sao trong nhà lại có nhiều gạch như vậy.
“Giang Tú Phân, bà đừng nghĩ rằng có nhiều con trai hơn, con trai lão nương đây cũng không thiếu, hôm nay bà ra tay đánh tôi, tôi sẽ không để yên, bây giờ trưởng thôn có tới bà cũng đuối lý, Hồng Tụ tôi nhiều năm như vậy vẫn chưa phải chịu uất ức gì……” Hồ Hồng Tụ đưa tay chống nạnh ở một bên lớn tiếng nói, bởi vì động tác quá lớn, khóe miệng bị rạch ra một vết thương còn đang chảy máu, đau đớn làm Hồ Hồng Tụ không thể nhe răng.
Hồ Hồng Tụ tính trước người nhà bà ta sẽ đến sớm hơn người nhà họ Đường, hơn nữa lúc này Giang Tú Phân bị người túm chặt, nếu không Hồ Hồng Tụ cũng không dám lớn tiếng như vậy.
Giang Tú Phân vừa rồi đánh nhau cũng bị Hồ Hồng Tụ chèn ép, lúc này một số nơi không thể nói ra vẫn còn đau, Giang Tú Phân dùng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống nhìn chằm chằm Hồ Hồng Tụ nói: “Mẹ bà trước kia nuôi cái miệng bà chính là bằng phân, bằng không sao nói chuyện thiếu đạo đức như vậy, cả ngày chỉ biết ngó đông ngó tây bịa chuyện hết nhà này đến nhà khác, cái miệng chứa toàn phân của bà đi bịa chuyện nhiều vậy còn tưởng người trong thôn sợ bà, đó là vì mọi người không muốn so đo với kẻ tiểu nhân như bà, người khác không so đo nhưng Giang Tú Phân tôi thì không bỏ qua dễ dàng, dám nói xấu con gái tôi hôm nay tôi xé rách cái miệng thối của bà!”
Chậc chậc chậc, mọi người âm thầm hít một hơi, liếc nhìn gương mặt bị đánh tả tơi của Hồ Hồng Tụ, trong lòng cảm thán một câu…… Cũng không phải là chỉ rách miệng.
Giang Tú Phân thật lợi hại, vừa rồi có một nhóm người ra can nhưng cũng suýt không ngăn được, sức lực kia cũng quá trâu bò rồi, người bình thường không thể so được.
“ Chị Tú phân, đừng gây phiền phức nữa, Hồng Tụ nhà tôi cũng bị chị đánh rồi, nói sao thì đánh người chính là không đúng, chị xem Hồng Tụ bị chỉ đánh thảm như vậy, nếu xảy ra chuyện gì……” Đang nói chuyện là chồng Hồ Hồng Tụ, tên là Ngô Chí Lớn, Ngô Chí Lớn này nhìn có vẻ thành thật, nhưng nhân phẩm khiến cho người ta không dám nói tới.
Này, ý ông ta là Giang Tú Phân đánh người là sai, phải bồi thường.
Ngô Chí Lớn cùng Hồ Hồng Tụ có bốn đứa con trai và hai đứa con gái, hiện tại hai đứa con gái đã gả đi, nhưng trong nhà vẫn còn bốn đứa con trai, lúc này bốn đứa con trai Ngô gia đều giương mắt trừng Giang Tú phân.
Người dân ở quê có quan niệm nhiều con nhiều phúc, có nhiều con trai trong nhà càng tốt, sau này có đánh nhau cũng chiếm ưu thế, trong thôn Đường Dương Sơn cùng Ngô Chí Lớn đều có nhiều con trai, ở đây sinh nhiều nhất cũng chỉ được ba đứa con trai, xưa nay hiếm thấy nhà nào sinh liên tiếp sáu đứa con trai như nhà họ Đường.
Giang Tú Phân bị người Ngô gia trừng mắt cũng không yếu thế: “Ngô Chí Lớn anh có ý gì? Tôi làm sao đánh vợ anh, chẳng lẽ anh không biết? Ở đây miệng ả ta là thối nhất, bằng không nhiều người tụm lại nói chuyện như vậy sao tôi chỉ đánh mình vợ anh? Bôi đen con gái tôi như vậy tôi còn phải cùng ả khách khí, mơ cũng là quá đẹp đi, tôi cảm thấy lúc nãy ra tay là còn nhẹ!”
“Thím Tú Phân à, thím xem thím nói như vậy là không đúng rồi, mẹ con đau đáng bị thím đánh thảm như vậy, hơn nữa chuyện của con gái thím thôn này ai chẳng biế, tuổi còn nhơ đã cặp kè với đàn ông, còn nói cái gì mà đi học, ở đây ai mà không biết con gái thím ở trong trường đã làm ra chuyện gì.” Cậu út nhà họ Ngô giương giương tự đắc nói.
“Mẹ kiếp, con gái lão tử là dạng người nào không cần người "tử tế" như mày nhận xét!” Đường Dương Sơn chạy tới, người còn chưa thấy đã nghe tiếng rống giận.
Giang Tú Phân thấy người trong nhà tới liền càng thêm duỗi thẳng lưng, nhưng khi nhìn thấy Đường Dương Sơn thì lại chút yếu thế, vừa rồi đánh nhau khiến đầu tóc trở nên lộn xộn Giang Tú Phân còn chưa sửa sang lại, lúc này thoạt nhìn rất chật vật.
“Lão Đường a, ông tới rồi, ông mà không tới kịp tôi đã bị Ngô gia khi dễ, tôi cũng chỉ là một bà lão, tay già chân yếu sao có thể làm lại một đâm người Ngô gia khỏe mạnh…….”
Mọi người nghe xong lời nói của Giang Tú Phân, không khỏi biểu tình:???
Chuyện gì vậy? Người vừa rồi bị khi dễ là Hồ Hồng Tụ, là bà ấn người ta xuống đất đánh, người Ngô gia tới rồi bà vẫn nắm bắt cơ hội đá thẳng mông Hồ Hồng Tụ, bọn họ đều chứng kiến hết, bọn họ cũng không mù.
Công phu trả thù này của Giang Tú Phân giang hồ gọi chính là lô hỏa thuần thanh (có thể hiểu đại khái là ăn vạ đi), lợi hại lợi hại!
Đường Dương Sơn thấy lão bà nhà mình chật vật như thế không khỏi đay lòng, lão bà nhà ông là người thích sạch sẽ sống cùng nhau nhiều năm ông chưa từng thấy qua bà chật vật như vậy, lúc này đầu tóc đều tán loạn, quần áo trên người cũng dính toàn bùn đất, trong mắt của Đường Dương Sơn là lão bà của ông bị người ta ức hiếp.
Bị khi dễ thì làm thế nào?
Đương nhiên là đánh lại!
Kế tiếp mọi người vẻ mặt mộng bức nhìn Ngô gia cùng Đường gia một đoàn người hỗn chiến, từ một chọi một biến thành tập thể đánh nhau, này rốt cuộc là như thế nào phát sinh?!
Nam nhân cùng nam nhân bên kia đánh, nữ nhân cùng nữ nhân bên này đánh, bởi vì Ngô gia chỉ có bốn người con trai còn có hai người chưa lấy vợ, nên nữ nhân nhà họ Ngô nhanh chóng bị trấn áp, Hồ Hồng Tụ một lần nữa bị Giang Tú Phân ấn trên mặt đất.
Ngô gia em út thấy mẹ mình bị Giang Tú Phân ấn trên mặt đất, dù sao cũng mẹ ruột của hắn, trong đầu nóng bừng lên ngọn lửa đi về phía Giang Tú Phân, đưa nắm đấm hướng tới bà đấm.
Người Đường gia thấy động tác của Ngô em út, muốn đến hỗ trợ nhưng bị người khác chặn lại, mắt thấy Ngô em út nắm tay sắp nện lên người Giang Tú Phân, ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc hết sức, động tác Ngô em út đột nhiên dừng lại, nắm tay còn chưa kịp nện lên người Giang Tú Phân đã ngã xuống.
Lúc này không chỉ có người trong thôn ngẩn người, ngay cả người Đường gia cùng Ngô gia đều mang vẻ mặt mộng bức mà nhìn chằm chằm Đường Miên đột nhiên xuất hiện.
Ta thả một đứa nhỏ, một chân đá bay một gã nam nhân to lớn, đứa nhỏ này sợ là muốn nghịch thiên a!
Ngô em út nói như thế nào đều là một nam nhân, thân cao m, nặng kí, vậy mà bị một tiểu cô nương yếu ớt như Đường Miên một chân đẩy ngã?!
Đường Miên không để ý tới ánh mắt mọi người, trực tiếp duỗi ra tay, đem viên gạch trên tay đưa qua cho Giang Tú Phân nói: “Mẹ, dùng cái này đánh, tay không đánh người sẽ đau.”
Giang Tú Phân:……
Mọi người:……
Này gạch Giang Tú Phân tự nhiên cũng không lấy, đang hùng hổ đánh nhau, Đường Miên đột nhiên tới như vậy liền không thể tiếp tục đánh nữa.
Khi có người kêu trưởng thôn tới hai nhà cũng ngừng lại, trưởng thôn Đường Quang Minh đem một tràng máu chó phun lên đầu hai nhà răng dạy, chuyện này Giang Tú Phân là người động thủ trước, trưởng thôn bắt Đường gia bồi thường Ngô gia đồng và quả trứng, chuyện này đến đây liền kết thúc.
đồng tiền không ít, phải biết rằng đầu năm nay tiền lương công nhân cũng chỉ hơn đồng, khối tiền lương đã xem là tốt, hơn nữa dân quê so ra kém công nhân nhà máy, tiết kiệm một chút khối cũng đủ một gia đình sống tốt trong một thời gian dài.
đồng tiền, quả trứng gà làm bồi thường, người Đường gia cũng không cảm thấy lỗ vốn, lúc đánh nhau người Ngô gia cũng không chiếm được tiện nghi, bồi thường chỉ mấy thứ này xem ra Đường gia họ lãi.
Hơn nữa Đường gia cũng dọa cho mấy người phụ nữ độc miệng kia kinh sợ, mất chút tiền cũng không sao.
Trải qua một trận đại chiến Giang Tú Phân có thể tưởng tượng, sau này trong thôn sợ là ai cũng không dám ngầm nói chuyện của Đường Miên, ai nguyện ý bị Giang Tú Phân ấn trên mặt đất đánh, người đó mặt mũi dày đến mức nào chứ?!
Đường gia, Đường Miên lúc này đang giúp Giang Tú Phân bôi thuốc.
Giang Tú Phân mặc áo lót màu trắng ngồi trên giường, lúc Đường Miên bôi thuốc đều nhăn mày, nhìn trên người Giang Tú Phân đầy dấu vết Đường Miên trong lòng chua xót.
“Mẹ, tại sao mẹ lại đi đánh người, xem này người mẹ toàn vết thương, rất đau đi?” Đường Miên kêu một tiếng “mẹ” này tâm lý cũng không còn chướng ngại, Giang Tú Phân bảo vệ cô như vậy kêu một tiếng mẹ đáng giá.
“Con gái, không đau, con ả ở Ngô gia kia so với ta còn đau nhiều hơn, hừ hừ, hiện tại xem ra trong cái thôn không ai còn dám nói xấu con nữa.” Giang Tú Phân tuy rằng đau, trên mặt lại mang theo ý cười.
Kỳ thật chuyện bọn họ ngầm bôi đen Đường Miên từ lâu Giang Tú Phân đã biết, khi trước không ra tay là chưa bắt tại trận, lúc này bắt được còn không thu thập thì chờ đến năm nào nữa?
Dù sao chuyện hôm nay làm ầm ĩ lên như vậy, Giang Tú Phân không cảm thấy lỗ vốn, ngược lại còn cảm thấy giải quyết một cái đại phiền toái.
Buổi tối Giang Tú Phân tâm tình tốt, còn cố ý chưng thịt khô, xem như khen thưởng mọi người ở Đường gia.
Chưa kể, ở Đường gia mõi người lớn bé gì đều có tâm tư riêng, nhưng khi có chuyện với bên ngoài thì vẫn nhất trí cùng nhau giải quyết, dù cho mấy cô con dâu đối với việc bà bà Giang Tú Phân luôn thiên vị cô em chồng trong lòng có không thoải mái, nhưng lúc Đường gia xảy ra chuyện tuyệt đối sẽ không đùn đẩy tránh né, lúc nên đứng ra thì một chút cũng không hàm hồ.
Ăn cơm chiều xong, Đường Miên cũng không có trực tiếp trở về phòng, mà là cùng người trong nói muốn ra ngoài đi dạo để tiêu thực.
Ngày hôm sau, Hồ Hồng Tụ sáng sớm tinh mơ liền đứng trước cửa lớn Đường gia mắng.
Bởi vì, con trai út nhà bà bị người ta trùm bao tải đánh!.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Chuyện này người trong thôn đoán là người Đường gia làm, chính là không chứng cứ, ngay cả Hồ Hồng Tụ cũng chỉ có thể mắng vài câu, Hồ Hồng Tụ cũng sợ đến nhà Đường gia tìm phiền toái.
Bây giờ ai cũng biết người Đường gia đều xuống tay tàn nhẫn, còn cảm thấy tiền bồi thường không là vấn đề, ai mẹ nó nguyện ý trêu chọc cái nhà này nữa, cũng là quá ngứa da đi……
Đường Miêu Miêu nghe nói Ngô em út bị đánh ngay lập tức liền nghĩ do người Đường gia làm, Đường Trung Hành lại muốn Đường Miêu Miêu tìm Đường Miên đến nhà, Đương Miêu Miêu liền lấy cớ cự tuyệt.
Đường Trung Hành thấy Đường Miêu Miêu đã hết có cách, liếc Đường Miêu Miêu một cái rồi xoay người đi ra ngoài, Đường Miêu Miêu không đi tìm người vậy hắn tự mình tìm đến cửa.
Đường Trung Hành vờ đi dạo ngang qua trước cửa Đường gia, đi đến mấy vòng cũng không gặp được Đường Miên, cuối cùng chỉ có thể bất lực trở về.
Đường Miên lúc này cũng không còn sức để ra ngoài, tói hôm qua ngủ không đủ giấc, lúc này Đường Miên ở trong phòng còn ngủ ngon lành.
Khụ khụ, đừng hiểu lầm, ngày hôm qua sau khi ăn cơm chiều Đường Miên đi ra ngoài nhưng không có đánh người, khi đó Đường Miên chỉ thuần túy đi nghiên cứu địa hình ở gần Ngô gia thôi, đến nửa đêm mới lén ra ngoài, không biết là Đường Miên vận khí tốt hay là Ngô em út vận khí quá kém, Đường Miên đi "dạo" qua vừa lúc thấy hắn ta uống rượi say khướt, hắn ta say đến không biết đường về thật tội nghiệp nên cô đã tốt bụng trùm bao tải đánh cho hắn tỉnh rượi.
Trong nhà bếp, Dương Lâm cùng Đường Kiều làm cơm trưa, hôm nay đến phiên đại phòng bọn họ chuẩn bị cơm, cho nên Đường Kiều đến làm phụ bếp.
“Kiều Kiều, qua mấy ngày nữa con khai giảng rồi, ngày mai mẹ sẽ xin bà nội cho con tiền sinh hoạt nhiều thêm một chút, con đang tuổi ăn, tuổi lớn không thể để mình đói bụng, con phải ăn nhiều một chút, con nhìn xem tiểu cô của con lớn lên xinh như vậy, làn da kia cũng thật trắng hồng, con ở trường học phải chú ý thân thể, nỗ lực đọc sách, lớn lên đẹp, tương lai mới có thể tìm một tấm chồng tốt.” Dương Lâm một bên làm việc một bên dặn dò.
Đường Kiều sắc mặt không quá tốt, cô bé không thích nhất là bị đem ra so sánh với Đường Miên, Đường Miên lớn lên đúng là đẹp thât, mọi ưu điểm của Đường gia đều hội tụ trên người Đường Miên, mà Đương Kiều lớn len chỉ xem như thanh tú chứ không tính là đẹp.
Lớn lên khó coi trách cô sao? Đường Giang cùng Dương Lâm vẻ ngoài bình thường, Đường Vinh lớn lên cũng liền bình thường, Đường Kiều cảm thấy mình thanh tú hơn một chút đã là không tồi, Đường Kiều cho rằng nếu cô xinh đẹp sẽ khiến người khác sợ hãi.
Dương Lâm đợi trong chốc lát thấy Đường Kiều đầu cũng không thèm gật, liền duỗi tay chọc trán Đường Kiều, tức giận nói: “Con cái hũ nút, có nghe mẹ nói không hả? Tốt xấu gì cũng phải lên tiếng một cái!”
“Mẹ, con nghe rồi, chuyện phí sinh hoạt mẹ cũng đừng nói nữa, con sợ bà nội sẽ giận, con với ca ca sao so được với tiểu cô.” Đường Kiều nhàn nhạt nói một câu.
“Con sao có thể tự ti như vậy, sao không thể so, đều là người Đường gia, các con cũng là con cháu Đường gia, chuyện này con không cần phải lo lắng, ngày mai mẹ phải nói phí sinh hoạt nhất thiếu phải nhiều hơn, con là con gái ăn ít một chút không, anh con thì khác, thanh niên trai tráng đều sức ăn hơn người, tiền sinh hoạt trước kia khẳng định không đủ ăn.”
Đường Kiều nghe rồi cũng khong nói thêm nữa, dù sao cô nói gì Dương Lâm đều không nghe, Dương Lâm chính là loại người cố chấp đã quyết nhất định sẽ không thay đổi, cô ấy chỉ dừng lại khi đã được mục đích.
Lúc Đường Miên rời giường thì cơm trưa cũng vừa lúc làm xong, vừa ra khỏi cửa đã bị Dương Lâm ném cho cái ánh mắt xem thường, nhưng nghĩ đến ngày hôm qua đánh nhau với Ngô gia Dương Lâm hết sức bao che cho con Đường Miên đều thu vào mắt nên không so đo với cô ấy nữa.
Buổi tối, Dương Lâm nói chuyện phí sinh hoạt không ngoài dự liệu bị Đường mẹ mắng chi một trận, theo như lời bà nói thì Đương Miên ăn ngon uống tốt là vì chỉ còn một năm nữa liền phải thi đại học, đọc sách vất vả, được ưu đãi hơn một chít là chuyện bình thường.
Dương Lâm vốn dĩ muốn phản bác vài câu, nhưng thấy dáng vẻ tán đồng kiêm đau lòng em gái của chồng mình suýt nữa ói ra một ngụm máu, gả cho một nam nhân như vậy, chẳng trông cậy được vào đâu cả.
Đường gia trừ bỏ hai vợ chồng già thì mấy huynh đệ còn lại đều cảm thấy Đường Miên ăn uống tốt là điều đương nhiên, từ nhỏ đến lớn bọn họ đều đã thành thói quen, không có gì không đúng.
Ha hả, chỉ có thể nói công phu tẩy não của Giang Tú Phân quá lợi hại, đem này toàn gia dạy dỗ đến dễ bảo, cho dù có cá biệt ý kiến, cũng để bản thân nghẹn trong lòng, nói ra cũng chẳng có ích lợi gì!
Đường Miên lại một lần nữa khâm phục sức chiến đấu của Đường mẹ, ở bên ngoài đánh nhau lợi hại, ở nhà thu thập con dâu cũng chuẩn cmnr thực quá trâu bò
Vấn đè phí sinh hoạt còn chưa lên được chút bọt khí đã bị Giang Tú Phân áp xuống.
Mấy ngày trôi qua, Giang Tú Phân cùng Đường Dương Sơn cố ý bớt thời giờ mang theo Đường Vinh, Đường Kiều, Đường Miên đi trấn trên.
“Miên miên, chúng ta đi trước tìm lục tẩu của con, lục tẩu của con là tổ trưởng xưởng dệt, chúng ta qua đó để lục tẩu con sắp xếp cho ăn trưa rồi dẫn con đi mua đồ dùng học tập.” Giang Tú Phân vừa đi một bên lôi kéo Đường Miên ôn nhu nói.
Đường Miên không có gì ý kiến, đi vào xưởng dệt, Giang Tú Phân thuần thục đến chỗ bảo vệ tìm người, Giang Tú Phân không phải lần đầu tới, bảo vệ cửa là nhận thức Giang Tú Phân, không nói hai lời liền đi vào kêu người.
Chỉ một lát sau bảo vệ đã trở lại cửa, nói là đã vào thông báo.
Nhưng đoàn ngườu bọn họ phải đợi ước chừng nửa tiếng mới thấy một nữ nhân từ bên trong đi ra, bóng dáng kia từ từ tiến lai gần, lại gần một chút Đường Miên mới thấy rõ hình dáng của cô ta, nữ nhân kia lớn lên thật xinh đẹp, vẻ ngoài sáng sủa, mũi cao mắt to, tóc uốn xoăn thời thượng, bộ quần áo công nhan màu lam rộn thùng thình cũng không che được áng người quyến rũ của cô ta.
“Hạnh Nhi, con làm sao lâu như vậy mới ra tới, chúng ta đều chờ một hồi lâu.” Giang Tú Phân ngữ khí mang theo vài phần bất mãn, ngoài trời lạnh cửa xưởng lại ngay hướng gió mọi người đều lạnh cóng, cho dù là ai cũng sẽ không cao hứng.
“Mẹ, con ở bên trong có rất nhiều việc, mẹ cũng biết, con gần đây mới thăng chức làm tổ trưởng, công việc lúc nào cũng bận rộn, vừa nghe mọi người đến liền giao phó một đống việc cho người ta làm rồi mới có thể ra đây.”
Trịnh Anh Hạnh, là vợ của lão lục Đường Chiến, năm nay hai mươi tuổi, là người thành phố, bởi vì trong nhà điều kiện không tồi, nên cô ta rất kén đối tượng, cao không thành thấp không phải, vì quá kén chọn nên chậm trễ đến năm hai mươi mới gã, năm trước có người giới thiệu Đường Chiến biết được nghề nghiệp của anh mới miễn cưỡng đồng ý hôn sự này.
Con gái thời đại này hai mươi tuổi đã tính là không còn nhỏ, không đi học thù phải kiếm chồng.
Sau khi kết hôn, Trịnh Anh Hạnh chướng mắt người nhà Đường Chiến ở nông thôn, đợi đến lúc Đường Chiến trở lại quân đội liền về nhà mẹ đẻ, hơn nửa năm cũng không quay về một lần.
Nghe thấy Trịnh Anh Hạnh thăng chức sắc mặt Giang Tú Phân dịu đi một chút, không ai chú ý tới Đường Miên bên cạnh nhìn Trịnh Anh Hạnh trong mắt hiện lên một tia mịt mờ thâm ý.
Trịnh Anh Hạnh, Đường Chiến, Đường Miên, tên này nghe thật quen tai.
Đường Miên lúc này mới hậu tri hậu giác nhận ra gì đó, kết hợp lại với những chuyện đã xảy ra làm cô nhớ đến mọt quyển tiểu thuyết đã đọc qua.
Trịnh Anh Hạnh, nữ chủ.
Đường Chiến, nam chủ.
Mà cô Đường Miên…… Chính là cô em chồng độc ác trong sách!.