Khương Yên và Nam Chanh từ nhà ăn trở về ký túc xá, vừa vào cửa đã thấy đống thư tình trên bàn Đường Miên, hai người trộm nhìn nhau.
Đường Miên ngồi trên ghế, ánh đèn bên cạnh chiếu lên gương mặt trắng nõn của cô.
Khương Yên và Nam Chanh nhìn nhịn không được trong lòng âm thầm kinh diễm, trách không được đám con trai thường nói mỹ nhân bên ánh đèn càng thêm đẹp.
Với tư sắc của Đường Miên thật sự là không nỡ rời mắt, càng nhìn càng thấy đẹp.
Khương Yên đem đồ ăn đặt lên bàn cho Đường Miên, mở miệng trêu chọc: "Miên Miên, không phải cậu nói giáo sư tìm cậu sao? Sao về sớm vậy, còn mang cả đống thư tình về nữa?"
Đường Miên ngẩng đầu nhìn về phía Khương Yên, khẽ cười, trả lời: "Vinh Vinh giúp tớ mang về.
Tớ vừa từ chỗ giáo sư về, tớ đói sắp chết rồi.
Tớ biết tiểu Yên cậu là người tốt nhất với tớ mà."
"Ai, tớ thấy thật kỳ quái, cậu không thích những người kia, sao lại nhận thư tình của họ? Hóa ra là Vinh Vinh mang đến giúp họ, khó trách." Khương Yên nói.
Khai giảng hơn nửa tháng, với nhan giá trị của Đường Miên người đến theo đuổi rất nhiều, người trước ngã thì người sau tiến.
Đáng tiếc, gặp phải Đường Miên một người không hiểu phong tình.
Đường Miên không biết là không thông suốt hay là ánh mắt quá cao.
Dù sao mặc kệ là ai trong tối ngoài sáng thổ lộ tất cả đều có một kết cục đó chính là cự tuyệt, không có khả năng thứ hai.
Hơn nữa Đường Miên hoàn toàn sẽ không cho người ta cơ hội ảo tưởng, đều là trực tiếp cự tuyệt.
Có lẽ chinh phục là bản năng của đàn ông, Đường Miên càng cự tuyệt những nam sinh đó lại càng thích Đường Miên, quả thực là si tâm bất trị.
Đường Miên không muốn tiếp tục đề tài này, vì vậy mở hộp đồ ăn Khương Yên mua cho bắt đầu ăn.
Đường Miên là thiệt sự rất mệt, vốn dĩ cho rằng cuộc sống đại học có thể nhẹ nhàng một chút.
Dù sao đây là lần thứ hai cô học đại học, nhưng cuộc sống đại học khác hoàn toàn với ảo tưởng của Đường Miên.
Hoàn toàn không có nhẹ nhàng, nguyên nhân bởi vì Đường Miên là người nổi tiếng trong mắt các giáo sư.
Có một giáo sư thực nghiệm thích làm việc với Đường Miên.
Cho dù không thể để Đường Miên tiến hành thực nghiệm nhưng vẫn bắt cô đi theo học hỏi kinh nghiệm.
Khương Yên nhìn Đường Miên ăn cơm đột nhiên nhớ tới một chuyện, thò đầu từ giường trên xuống nói với Đường Miên: "Đúng rồi, Miên Miên, suýt nữa tớ quên mất một chuyện."
"Chuyện gì?" Đường Miên hỏi.
"Sáng nay Tiết Ngao gọi điện thoại đến đây, vừa lúc tớ đang ở dưới lầu nên nghe máy.
Tiết Ngao hẹn cuối tuần này cùng nhau đi chơi.
Đến lúc đó cậu có thời gian không? Nếu đến lúc đấy cậu không đi thì chắc chắn Tiết Ngao sẽ đến tận trường đón."
Khương Yên tuyệt đối không phải nói quá, trải qua mấy năm chơi chung với nhau Khương Yên đã hiểu sự dai dẳng của Tiết Ngao.
Nếu nói Đường Miên là một đóa hoa tươi, thì Tiết Ngao nhất định là ruồi bọ vo ve bên cạnh đóa hoa ong ong ong mãi.
Hai năm cấp , Tiết Ngao gần như quấn lấy Đường Miên suốt.
Khi đó ngay cả cha của Tiết Ngao cậu có ý với Đường Miên.
Nhưng hai năm trôi qua, Tiết Ngao như cũ không có động thái khác.
Khiến thị trưởng Tiết vừa vui mừng vừa thất vọng, vui vì con trai không yêu sớm, thất vọng chính là Tiết Ngao giống như thiếu cân găn.
Đúng vậy, Tiết Ngao trong đầu hoàn toàn là phải làm thế nào để được Đường ca khen, đến nỗi yêu sớm, đó là cái gì, có thể ăn sao?!
Khương Yên và Đường Miên quan hệ tương đối tốt, Tiết Ngao còn trong tối ngoài sáng tranh sủng.
Tên đàn ông này thật sự khiến Khương Yên không thể chịu đựng nổi.
Vì để theo bước Đường Miên, biết Đường Miên ghi danh vào Kinh đại.
Tiết Ngao không chút do dự chọn trường quân đội Bắc Kinh.
Nhờ có Đường Miên và Khương Yên dạy kèm mà hai người Tiết Ngao và Lục An thuận lợi vào được trường quân đội Bắc Kinh.
Trường quân đội khác với trường đại học.
Không thể tùy tiện ra ngoài, Tiết Ngao và Lục An lại học ở trường quân đội, nên nửa tháng nay cả hai không xuất hiện.
Cực khổ lắm mới được nghỉ cuối tuần này, khẳng định muốn đến đây tìm Đường Miên các cô.
Hồi cấp nhóm người bọn họ không thể tách rời, tùy thời liên lạc với nhau gắn kết tình bạn.
"Hẳn là không có việc gì, cậu ta có sắp xếp gì không? Hay chỉ là ăn cơm thôi?" Đường Miên hỏi.
"Không biết, dù sao đến lúc đó rồi nói.
Tiết Ngao thế nào cũng là dân gốc Bắc Kinh, đến lúc đó khẳng định có an bài." Khương Yên nói.
"Ừm, đến lúc đó cùng nhau đi thôi, Nam Chanh cậu muốn đi cùng không?" Đường Miên nhìn Nam Chanh đã nằm lên giường hỏi.
Nam Chanh nghe Đường Miên hỏi, ngẩng đầu a một câu, sau đó mới trả lời: "Tớ không đi đâu, tớ có hẹn với các bạn học cấp cùng nhau đi chơi cuối tuần này rồi."
Nam Chanh không đi Đường Miên cũng không nói gì nữa, ăn xong cô dọn dẹp, rồi tiếp tục xem tư liệu.
Đó là tài liệu giáo sư yêu cầu mang về xem, ngày mai phải trả lại cho họ.
Khương Yên thấy Đường Miên vẫn chưa ngủ, ngáp một cái, mở miệng hỏi: "Sao cậu còn chưa ngủ? Ngủ sớm dậy sớm mới tốt cho sức khỏe, gần đây cậu rất bận, không thấy mệt mỏi sao?"
"Tớ xem sắp xong rồi, cậu ngủ đi, tớ sẽ tắt đèn trần." Vì không quấy rầy bạn cùng phòng nghỉ ngơi Đường Miên đứng dậy tắt đèn trần, sau đó bật đèn bàn của mình tiếp tục chiến đấu hăng hái.
- ---
Bên này, cuốc sống về đêm của đàn ông rất sôi động.
Tô Vệ Quốc lôi kéo Lệ Ngự hẹn mấy người bạn cùng nhau đánh bài.
Lệ Ngự không thích nữ sắc, vì vậy mà mấy trò thư giản giải trí với Lệ Ngự chỉ đơn điệu như vậy.
Trong phòng tràn ngập mùi thuốc lá, trong miệng Lệ Ngự ngậm một điếu thuốc.
Không giống với vẻ nghiêm túc ngày thường, có chút lười biếng, một đôi chân dài thả lỏng để dưới bàn.
Ngồi bên trái Lệ Ngự chính là Tô Vệ Quốc.
Tô Vệ Quốc liếc nhìn quân bài của mình, sau đó lặng lẽ rướn cổ muốn xem bài trên tay Lệ Ngự.
Nhưng còn chưa xem được đã bị Lệ Ngự đá ghế, chiếc ghế chuyển động làm Tô Vệ Quốc giật mình suýt nữa là té sấp mặt.
Tô Vệ Quốc ổn định thân mình, hít mây nhả khói một ngụm, cà lơ phất phơ nói: "Lệ Ngự, cậu muốn đôi không?"
"Để xuống xem thử." Lệ Ngự liếc Tô Vệ Quốc, chưa nói muốn cũng chưa nói không cần.
Tô Vệ Quốc thấy vẻ mặt vô cảm của Lệ Ngự có chút bối rối, do dự một lát Tô Vệ Quốc ném ra một đôi k.
Bài mới vừa ném xuống mặt bàn, Lệ Ngự lập tức ném ra một đôi ách, sau đó đánh tiếp.
Lệ Ngự đã hết bài trên tay.
Tô Vệ Quốc mộng bức nhìn Lệ Ngự, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Hình như gần đây anh ta không có đắc tội Lệ Ngự.
Tại sao Lệ Ngự lại tở ra khó chịu với anh ta, ngay cả đánh cái bài cũng muốn ngược anh ta một chút?!
Tô Vệ Quốc ném bài trong tay xuống, ngã người về sau nhìn Lệ Ngự hỏi: "Lệ Ngự, cậu nói đi, rốt cuộc tôi đã làm gì đắc tội cậu? Mấy ngày nay cứ khó chịu với tôi là sao? Lần trước tôi còn chưa nói cậu đâu, chúng ta cùng nhau trở về, cậu lại không biết xấu hổ ném tôi lại trên xe.
Cậu có biết hôm đó tôi có tâm tình thế nào không? Tôi cảm thấy tâm rất lạnh, tình cảm anh em nhiều năm như vậy cậu lại nỡ lòng để tôi ngủ trên xe?"
Lệ Ngự im lặng trước sự lên án của Tô Vệ Quốc, bỗng dưng nói: "Chẳng lẽ cậu hy vọng tôi bế cậu vào nhà sao? Lúc ấy cậu say như chó chết, tôi kêu thế nào cũng không chịu nhúc nhích."
Bế, bế anh ta?!
Tô Vệ Quốc trong đầu hiện lên hình ảnh Lệ Ngự bế anh ta kiểu công chúa, nháy mắt cả khuôn mặt đều nhăn lại nói: "Lệ Ngự, cậu đừng ghê tởm tôi, cậu không tự thấy ghê tởm sao?"
"Lệ Ngự, lần này cậu nghỉ phép được bao lâu?" Tô Vệ Quốc lại hỏi.
"Không chắc chắn, tùy tình hình, dự tính còn một tháng nữa." Lệ Ngự đã quen những ngày trong quân đội, những ngày dưỡng thương ở nhà anh cảm thấy có chút trống trải.
"Khá tốt." Tô Vệ Quốc nói.
Chơi bài đến hơn giờ Lệ Ngự mở miệng phải về nhà mới giải tán.
Trên đường trở về Tô Vệ Quốc cũng coi như là đã nhìn ra, Lệ Ngự kỳ thật không quá thích phương thức giải trí của bọn họ.
Nhưng Tô Vệ Quốc cũng không có cách, bọn họ cũng không thể huấn luyện cùng Lệ Ngự, bọn họ thật tâm ăn không tiêu.
Bọn họ còn là thanh niên , tuổi ngời ngời, hiện tại chỉ có tập thể hình ở nhà, hẳn là không theo kịp tiết tấu của Lệ Ngự.
Trong nhóm bọn họ thậm chí có người đã có bụng bia, không thể so được với Lệ Ngự.
Bất luận là thể lực hay cái khác họ đều không thể luyện cùng.
Lệ Ngự về đến nhà mới vừa vào cửa liền thấy đồng chí Lận Thư Nhiên canh giữ ở phòng khách, lúc thấy Lệ Ngự về tới đồng chí Lận Thư Nhiên lập tức quay đầu nhìn qua.
"Lệ Ngự, chúng ta nói chuyện." Lận Thư khẽ nâng cằm, ra hiệu cho Lệ Ngự ngồi ghế đối diện.
Lệ Ngự cất bước đến ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía đồng chí Lận Thư Nhiên, chờ bà mở miệng.
Lận Thư Nhiên châm chước một chút, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Lệ Ngự, con nói thật với mẹ một câu, rốt cuộc là khi nào con mới có bạn gái hả?"
Lận Thư Nhiên kỳ thật cũng không muốn quản vấn đề cá nhân của Lệ Ngự, nhưng trước mắt thấy Lệ Ngự đã .
Nhớ trước đây Lệ tư lệnh lúc đã có Lệ Ngự, tuy rằng lúc ấy Lệ tư lệnh có chút ngốc nhưng ít ra vẫn đã có vợ con.
Tại sao đến Lệ Ngự lại không thể thông suốt?
Tuổi trẻ chính là không ngừng nghỉ, hiện tại bọn họ tôn trọng tự do yêu đương.
Lận Thư Nhiên không phản đối tự do yêu đương, tự do yêu đương cũng được, xem mắt cũng tốt, Lệ Ngự tốt xấu gì cũng phải kiếm cho bà một cô con dâu.
Hiện tại cả ngày chỉ biết đi chơi với một đám đàn ông thì đến khi nào bà mới có con đâu, mới được bồng cháu nội đây?
Cho nên, đồng chí Lận Thư Nhiên quyết định đêm nay công khai nói chuyện này với Lệ Ngự.
Lệ Ngự nghe mẹ nhắc đến vấn đề cá nhân đã biết được chủ đề hôm nay.
"Mẹ, vấn đề cá nhân của con không vội.
Mẹ không hy vọng con tùy tiện tìm một người mà, con cũng muốn tìm người mình thích."
"Vậy con thích mẫu người thế nào?"
"Còn chưa gặp được, gặp tự nhiên sẽ biết."
"Anh lừa quỷ sao, mẹ anh dễ bị lừa lắm hả? Trước kia anh ở bộ đội quanh năm suốt tháng, rốt cuộc lúc về nhà lại chỉ đi chơi với đám Tô Vệ Quốc.
Anh như vậy đến kiếp sau cũng không kiếm được vợ, tôi mặc kệ, tôi cho anh một tháng.
Trước khi về bộ đội phải giải quyết được vấn đề cá nhân, nếu chính anh không thể quyết được thì để mẹ anh, đừng bảo tôi vô lý.
Đến lúc đấy thì anh phải ngoan ngoãn đi xem mắt, không được cự tuyệt!"
Lận Thư Nhiên cũng là bị kích thích, ném xuống một câu tàn nhẫn liền trở về phòng.
Lệ Ngự nhìn bóng lưng mẹ, giơ tay xoa xoa giữa mày.
Lầu hai, Lận Thư Nhiên về phòng, Lệ tư lệnh đang nằm trên giường đọc báo.
Sau khi Lận Thư Nhiên vào cửa liền gấp báo lại để lên đầu giường, trộm đánh giá sắc Lận Thư Nhiên, chỉ liếc mắt đã hiểu không đối phó được con trai.
"Lệ tư lệnh, sao anh lại không quản con trai anh vậy?" Lận Thư Nhiên nhận thấy được ánh mắt lười biếng của Lệ tư lệnh, lập tức liền đem chuyện nhắm ngay ông, liên tiếp cầu nhàu: "Anh xem con trai anh kìa đã tuổi, không phải tuổi, lớn như vậy rồi mà không có bạn gái anh không quản sao?"
"Anh quản làm sao được?"
"Em không quan tâm mặc kệ anh phải quản, dù sao anh cũng phải nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này." Lận Thư Nhiên thở phì phì nói.
"Anh không quản nổi, anh thấy em quá nhàn rỗi rồi.
Không có chuyện làm sao lại cứ nhìn chằm chằm vào việc kết hôn của Lệ Ngự? Chuyện kết hôn là phải xem duyên phận, khi duyên tới không chừng Lệ Ngự lại xin mình muốn kết hôn.
Cần chúng ta phải lo sao? Nói nữa, Lệ Ngự không muốn kết hôn, em cũng không thể ép nó đi cưới con gái nhà người ta.
Em cho nó cũng không cần, chuyện này em cũng đừng quản, yên tâm đi, con trai chúng ta nó vẫn biết chừng mực." Lệ tư lệnh khuyên.
Lận Thư Nhiên sao lại không hiểu đạo lý này? Chỉ là sốt ruột, Lệ Ngự đã .
Ở thời bọn họ không có chuyện tới tuổi mà vẫn chưa kết hôn, nếu có thì là do nhà nghèo không có tiền cưới vợ.
Nhưng Lệ Ngự muốn diện mạo có diện mạo, muốn địa vị có địa vị, sao lại không tìm được đối tượng?
Thứ bảy --
Tiết Ngao và Lục An hai người đứng đợi ở trước cổng Kinh đại từ lúc chưa tan học.
Chờ tới đến lúc tan học hai người đứng ở đấy rất gây chú ý.
Tiết Ngao và Lục An đều rất đẹp trai, lúc ở cấp còn được gọi là giáo thảo.
Hai soái ca đứng đợi ngoài cổng, các nữ sinh đều nhịn không được nhìn nhiều vài lần.
Đường Miên và Khương Yên ra vừa lúc có hai nữ sinh đến sinh phương thức liên lạc của bọn họ.
Mắt Tiết Ngao rất tinh, liếc thoáng qua đã nhận ra Đường Miên và Khương Yên.
Vẫy tay với các cô, lớn tiếng hô một câu: "Đường ca, bên này bên này!"
Đường Miên nghe bên kia một tiếng "Đường ca" rất bất đắc dĩ vỗ trán.
Đường Miên đã nhiều lần sửa cách xưng hô của Tiết Ngao, nhưng Tiết Ngao lại không chịu đổi.
Tiết Ngao thuộc loại người ngoài miệng vâng vâng dạ dạ, đảo mắt lại như cũ làm theo ý mình.
Hai nữ sinh đang đứng bắt chuyện nghe thấy Tiết Ngao gọi người liền nhìn sang đó.
Lúc thấy Đường Miên và Khương Yên mặt hai cô gái đỏ bừng, Đường Miên và Khương Yên chính là nữ thần của Kinh đại, một người cao lãnh, một người ngoan ngoãn.
Khi các cô thấy Đường Miên và Khương Yên nháy mắt không thèm quan tâm đến phương thức liên hệ nữa, bụm mặt chạy đi.
Ai da, mất mặt quá, hóa ra là tới tìm Đường Miên và Khương Yên.
Hai nữ sinh vừa đi một bên ở trong lòng tỏ vẻ, các cô tự mình hiểu lấy, cùng Đường Miên và Khương Yên đoạt người, các cô......!không dám làm.
Khương Yên tầm mắt dừng trên mặt Tiết Ngao, nhìn Tiết Ngao nước da hơi ngâm đen Khương Yên khẽ cười một tiếng trêu chọc Tiết Ngao: "Nửa tháng không gặp có vẻ như cậu đã xấu đi."
Nụ cười vui vẻ trên mặt Tiết Ngao nháy mắt vụt tắt, trừng Khương Yên nói: "Cậu nói bậy gì đó, đây là nước da khỏe mạnh biết chưa? Đàn ông như tôi phải đen một xíu mới đẹp, còn cậu thì chẳng thay đổi gì cả, vẫn là bộ dáng cũ."
"Không phải chỉ đen một xíu, là đặc biệt rất đen." Khương Yên phun tào.
"Này, Khương Yên cậu muốn cãi nhau đúng không? Nửa tháng không gặp miệng cậu càng độc, tôi đại nhân không chấp tiểu nhân như cậu, để cậu kiêu ngạo." Tiết Ngao xua xua tay tỏ vẻ hào phóng, sau đó cười toe toét với Đường Miên: "Đường ca, chúng ta đi ăn cơm trước đi, tôi biết một nhà hàng rất ngon, bọn Phó Hàn Đông đang chờ ở đó."
Tiết Ngao nói những người đang chờ đợi là các bạn học ở trường Lục trung.
Về việc Phó Hàn Đông theo đuổi Đường Miên hầu như học sinh của Lục trung đều biết, lúc trước Phó Hàn Đông Phó hành động rất khoa trương.
Sau khi Hàn Đông và Khương gia từ hôn, thì theo đuổi Đường Miên.
Đáng tiếc, hoa rơi cố ý nước chảy vô tình, Phó Hàn Đông nỗ lực hai năm, Đường Miên hoàn toàn không có dấu hiệu đồng ý.
Từ hôn sau đó theo đuổi Đường Miên, đối tượng từ hôn lại trở thành khuê mật của Đường Miên.
Đây là chuyện mà trước kia học sinh Lục trung chưa từng dám nghĩ tới.
Nói tốt, tôi yêu em, em không yêu hắn đâu?
Vì sao cứ cảm giác Đường Miên thành nhân sinh người thắng?
Phó Hàn Đông xuất hiện ở lần tựu hội này? Dùng đầu ngón chân thôi Tiết Ngao cũng nghĩ ra đáp án, còn không phải là chưa hết hy vọng sao?
Tiết Ngao không hiểu được, Phó Hàn Đông coi trọng Đường Miên chỗ nào? Còn treo cổ tại một gốc cây Đường Miên.
Đường Miên nghe Phó Hàn Đông đến cũng không có biểu tình gì, trong mắt Đường Miên thì Phó Hàn Đông chỉ là bạn học cũ.
Còn là loại không mấy thân quen.
Nhà hàng Tiết Ngao đặt ở trung tâm thành phố, rất đắc khách, lúc bọn Đường Miên đến thì nhóm người Phó Hàn Đông đã ngồi ở trong phòng bao.
Thấy Đường Miên vào cửa hai mắt Phó Hàn Đông sáng ngời, đứng dậy kéo ghế ra, dùng giọng dịu dàng nói với Đường Miên: "Tới, Đường Miên, ngồi bên này."
Tiết Ngao thấy thái độ Phó Hàn Đông rất ân cần, trộm liếc nhìn Đường Miên, ai biết Đường Miên cũng tình cờ nhìn qua, Tiết Ngao nháy mắt đã hiểu ám hiệu của Đường Miên, đặt mông ngồi xuống ghế bên cạnh Phó Hàn Đông.
"Phó Hàn Đông, chúng ta đã lâu rồi không gặp, tôi sẽ ngồi với cậu.
Chúng ta trò chuyện với nhau.
Đường ca ngồi chung với Khương Yên, họ đều là con gái có nhiều chủ đề nói với nhau, chúng ta con trai không xen vào được đâu." Tiết Ngao thoải mái hào phóng vỗ bả vai Phó Hàn Đông.
Phó Hàn Đông thấy Đường Miên ngồi xuống vị trí đối diện, trong mắt hiện lên một tia mất mát, hiện lên trong giây lát, khi ngẩng đầu lên lần nữa đã ổn định lại cảm xúc, quay đầu chào hỏi với Tiết Ngao.
Mọi người đều là bạn học cũ, nên lúc ăn cơm không khí rất náo nhiệt, có câu người xa nhà gặp được đồng hương thường sẽ rất vui sướng, huống chi là bạn học cũ.
Sau bữa cơm, Phó Hàn Đông tỏ vẻ muốn đưa Đường Miên các cô trở về nhưng bị Tiết Ngao đánh gãy ý tưởng.
Cậu ta đành phải nhận nhiệm vụ đưa những người khác về, còn việc đưa Đường Miên và Khương Yên về giao lại cho Tiết Ngao và Lục An.
Phó Hàn Đông trước khi rời đi còn nhìn Đường Miên vài lần muốn ngăn cô rời đi, đáng tiếc Đường Miên căn bản không thấy cậu ta.
Tiết Ngao ở một bên nhìn, cảm thấy thằng nhãi Phó Hàn Đông này cũng thật si tình, hai năm còn không buông tay, thật sự: Rất khó được.
Tỉnh W, quân khu.
Đường Chiến tập luyện xong đi về ký túc xá, trên đường gặp phải Tiết bạch.
Đường Chiến giơ tay sờ lên cổ, nói: "Tiết Bạch, Lệ Ngự bên kia có tin tức gì không? Cậu nói xem Lệ Ngự trở về nhà không bao lâu thì phải ra tiền tuyến hai năm liền, thật vất vả mới trở về được vết thương cũ lại tái phát, rốt cuộc tình huống bên kia thế nào chúng ta không biết được, Tiết Bạch cậu với Lệ Ngự tương đối thân thiết, cậu có biết cậu ta thế nào rồi không?"
"Không có việc gì, đang dưỡng thương, không lâu nữa sẽ trở lại đây.
Hai ngày trước tôi gọi điện với Lệ Ngự cậu ta còn nói ở nhà rất nhàm chán, vết thương khôi phục rất khá, không có gì để lo lắng." Tiết bạch cười trả lời.
Khoảng thời gian trước Tiết Bạch và Lệ Ngự từ tiền tuyến trở về, nghe Đường Chiến hỏi Tiết Bạch cũng nói rõ tình hình.
Đường Chiến nghe Lệ Ngự không có gì chuyện liền thở dài nhẹ nhõm, đột nhiên trong đầu lại nghĩ đến một chuyện khác.
Lệ Ngự hình như là ở Kinh Thị?
Miên Miên cũng ở Kinh Thị?
Đã hai năm Đường Chiến không về thăm nhà, nói cách khác đã hai năm không gặp em gái, không biết Miên Miên hiện tại như thế nào?
Trong nhà gửi đến rất nhiều thư, thỉnh thoảng cũng gọi điện thoại đến, Đường Miên trước khi đến Kinh Thị đã nói sẽ đến thăm anh, nhưng không nói thời gian cụ thể, Đường Chiến căn nhắc đến việc có nên để Lệ Ngự hỏi giúp không, hỏi xem Miên Miên khi nào đến.
Đường Chiến càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này rất khả thi, Lệ Ngự vừa lúc ở Kinh Thị, nhờ đến đại học Kinh Thị một chuyến, Lệ Ngự hẳn là sẽ không cự tuyệt.
Đường chiến nghĩ vậy liền nhịn không được cười, mắt nhìn về phía Tiết Bạch, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Tiết Bạch thấy vẻ mặt kia của Đường Chiến, trong lòng lập tức có một loại cảm giác không tốt.
"Đường Chiến, cậu đừng cười như vậy, khiến tôi sợ đó." Tiết Bạch tiếp tục nói: "Cậu có chuyện gì muốn nói sao?"
"Cái kia, cậu có thể cho tôi số điện thoại của Lệ Ngự không?"
"Cậu muốn làm gì?" Tiết Bạch cảnh giác.
"Không có gì!" Đường Chiến thành thật gãi cái ót, giải thích: "Em gái tôi đang học ở đại học Kinh Thị, cách đây không lâu con bé nói sẽ đến đây thăm tôi, nhưng chưa nói thời gian cụ thể, cho nên tôi muốn Lệ Ngự đến đó một chuyến, giúp tôi hỏi một chút, đến lúc đó tôi còn sắp xếp thời gian đến đón người."
"Em gái cậu? Học ở Kinh đại?" Tiết Bạch mấy năm nay không trở về, nên không biết chuyện em gái Đường Chiến đang học ở Kinh đại, tuy nhiên chuyện Đường Chiến nhờ không Khó, Tiết Bạch liền trực tiếp đem phương thức liên hệ của Lệ Ngự cho Đường Chiến.
Đường Chiến có được phương thức liên hệ nhanh chóng chạy đi gọi điện.
Kinh Thị, Lệ gia.
Chuông điện thoại vang lên lúc Lệ Ngự đang chuẩn bị ra cửa, Tô Vệ Quốc hẹn anh ra ngoài ăn cơm, nghe thấy chuông điện thoại Lệ Ngự đi đến, duỗi tay cầm lấy microphone.
"Uy, xin chào, tôi tìm Lệ Ngự." Đường chiến lớn giọng nói vọng qua microphone, Lệ Ngự nghe thấy giọng nói quen thuộc lập tức nhận ra Đường Chiến.
"Tôi đây." Lệ Ngự trở về một câu: "Tìm tôi có chuyện gì?"
"Lệ Ngự, tôi là Đường Chiến, tôi nghe nói cậu là người Kinh Thị.
Tôi có việc muốn nhờ cậu, chuyện là thế này, em gái tôi cũng đang ở Kinh Thị, không biết cậu có thể đến thăm con bé giúp tôi không? Em gái tôi nói muốn đi thăm quân, thuận tiện cậu giúp tôi hỏi khi nào con bé đến thăm, để tôi chuẩn bị thật tốt, đến lúc đó đi nhà ga đón người."
"Được." Lệ Ngự sảng khoái đáp ứng, hiện tại anh ở đây nên rất thuận tiện.
Nhưng Lệ Ngự đột nhiên nhớ tới anh hình như không biết tên em gái của Đường Chiến, liền hỏi một câu: "Em gái cậu tên gì?"
"Đường Miên."
Lệ Ngự tay nắm microphone trở nên cứng đờ, đôi mắt híp lại, trầm giọng hỏi: "Đường Miên?"
"Ha ha ha, đúng vậy, em gái tôi gọi là Đường Miên, Đường trong triều Đường, tiểu áo bông Miên, khi sinh con bé ba mẹ tôi nói muốn con bé cả đời là áo bông tri kỉ của họ cho nên đặt là Đường Miên."
Khuôn mặt luôn vô cảm của Lệ Ngự lúc này hiện lên vẻ kinh ngạc, sau một lúc lâu mới lấy tay lau mặt.
Đường Miên, cũng là người tỉnh H, cũng tham gia thi đua toán học.
Lệ Ngự trước nay không đem Đường Miên và em gái Đường Chiến liên hệ với nhau, cho nên xem nhẹ rất nhiều tin tức.
Lúc này xâu chuỗi lại, tất cả đều đã có lời giải đáp.
Đầu dây điện thoại bên kia, Đường Chiến nghe thấy Lệ Ngự trả lời: "Tôi đã biết." Sau đó liền ngắt máy.
Đường Chiến vẻ mặt mộng bức, nhìn điện thoại đã bị ngắt máy.
Anh vẫn còn chuyện muốn nói mà.
Nhưng trong chớp mắt Đường Chiến đã yên tâm, Lệ Ngự đã biết tên Miên Miên.
Hơn nữa em gái trông rất giống anh, Lệ Ngự tới Kinh đại chắc chắn sẽ nhận ra ngay..