Editor: Băng Tâm
"Một đám đều dựng lên lỗ tai nghe cái gì hả, trong nhà việc đều làm xong rồi sao? Một đám đều không thành thật, cả ngày chỉ tính toán thiệt hơn với bà già này đúng không? Mau đi làm việc cho tôi, trong nhà không có việc thì đi ra đồng, chuyện nhà của tôi không phải ai cũng có thể nghe.
Tôi nói cho các cô hay là nếu chuyện trong nhà này mà lọt ra ngoài thì các cô cứ chờ dọn gối về nhà mẹ đẻ ở đi!" Giang Tú Phân lớn giọng nói truyền tới trong viện.
Giang Tú Phân hiểu rõ tính tình của mấy cô con dâu trong nhà, mỗi người đều có chút tâm tư riêng, nhưng con người không ai hoàn hảo con dâu cũng do bà tự chọn nên Giang Tú Phân cũng không đòi hỏi cao, so với con dâu nhà người khác thì các cô đã đủ tốt, nhìn lên mình chẳng bằng ai nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình.
Nhưng Trịnh Anh Hạnh vô liêm sỉ như vậy làm Giang Tú Phân thấy xấu hổ, lúc trước là mắt bà bị mù, nên trong ngàn chọn vạn tuyển lại rước người này về làm vợ lão lục?
Lúc trước Giang Tú Phân có thể đồng ý Trịnh Anh Hạnh vào cửa vì nhìn trúng vẻ ngoài của cô ta, không thông minh, cũng là không hẳn là chuyện xấu, nhưng Giang Tú Phân là trăm triệu không nghĩ tới.
Trịnh Anh Hạnh có thể không thông minh nhưng mẹ nó sao có thể xuẩn thành ra như vậy?
Cư nhiên dám ngoại tình, quả thực là ăn gan hùm mật gấu.
Giang Tú Phân thậm chí cảm thấy vừa rồi bà đánh còn hơi nhẹ, thứ không biết xấu!
Mấy cô con dâu ở ngoài sân nghe giọng của Giang Tú Phân, vội vàng ai bận việc nấy đi, không dám tiếp tục nghe lén, cho dù có tâm muốn nghe cũng không lá gan để nghe.
Bà bà nói cũng không phải hù dọa, Giang Tú Phân đừng nhìn ngày thường đối với vào chuyện mở một mắt nhắm một con cho qua, nếu bà nghiêm túc thì họ thật sự muốn khóc cũng không có chỗ để khóc.
Đường Đồng đem Đường Dương Sơn tìm trở về, Đường Dương Sơn tiến sân liền phát hiện không khí trong nhà không thích hợp.
Tuy vậy Đường Dương Sơn cái gì cũng không nói, trực tiếp đi thẳng qua sân, đẩy cửa vào nhà.
Liếc mắt nhìn vào trong thấy Đường Miên và Đường Chiến đang dứng cạnh nhau, Giang Tú Phân trầm khuôn mặt ngồi trên mép giường, Trịnh Anh Hạnh một mình đứng ở tong góc.
"Đây là sao, đã xảy ra chuyện gì?" Đường Dương Sơn trầm mặt hỏi.
Nghe tiếng Đường Dương Sơn, Giang Tú Phân liền nhịn không được, ánh mắt sắt như dao xẹt qua người Trịnh Anh Hạnh, mở miệng nói: "Lão nhân, hôm nay chuyện này ông phải làm chủ, Đường gia chúng ta nên trả đứa con dâu này về Trịnh gia, thứ không biết xấu hổ! Cư nhiên thừa dịp lão lục không có ở nhà ngoại tình! Đứa con dâu như vậy tôi không cần, ngày mai để cho lão lục ly hôn, nhất định phải ly hôn!!"
"Ngoại tình" hai chữ vừa ra khỏi miệng, ánh mắt Đường Chiến trở nên sắc bén nhìn về hướng Trịnh Anh Hạnh.
Nói thật, kết hôn hơn nửa năm Đường Chiến tự nhận là chưa từng lam chuyện gì có lỗi với Trịnh Anh Hạnh, anh thậm chí còn cho rằng Trịnh Anh Hạnh gả cho là phải chịu ủy khuất, anh chủ động gửi một phần tiền trợ cấp hàng tháng cho Trịnh Anh Hạnh để bồi thường vì áy náy việc không thể ở bên cạnh cô ta.
Đường chiến nghĩ vợ anh không hiếu thuận cũng không sao, anh hiếu thuận nhiều hơn là được, anh là con, Trịnh Anh Hạnh là dâu, cách một tầng, chuyện trước kia chỉ còn là quá khứ.
Nhưng Đường Chiến không nhịn được chuyện Trịnh Anh Hạnh ngoại tình, cho dù là người đàn ông nào cũng không thể nhẫn nhịn.
Anh ở bên ngoài liều sống liều chết vì cái gì?
"Chuyện này, là thật vậy chăng?" Đường chiến nghẹn giọng hỏi, mắt vẫn nhìn chằm chằm Trịnh Anh Hạnh không có dời đi.
Trịnh Anh Hạnh nhận thấy được ánh mắt Đường Chiến tự nhiên cũng biết lúc này không thể tiếp tục giả chết, ngẩng đầu, hốc mắt ửng đỏ mà nhìn Đường Chiến nói: "Không phải sự thật, em không biết mẹ nghe tin này ở đâu, em là bị oan.
Khoảng thời gian anh không ở nhà em vẫn luôn chờ anh trở về, em không có làm bất cứ chuyện gì có lỗi với anh."
"Cô đánh rắm, chuyện này tôi còn có thể nói oan cho cô hả, hôm nay cô nói trong người không khỏe đi lên trấn lấy thuốc, cô lấy thuốc gì hả? Cô có bản lĩnh thì cứ tiếp tục diễn, trong bụng cũng đã có thai còn không biết xấu hổ, chị còn giảo biện! Người đàn ông ở xưởng dệt ngày đó chắc là gian phu đi, nếu không ngày tại sao đó nhìn thấy chúng ta liền chạy?"
"Tôi nghĩ cũng lạ thật, cô là người đã kết hôn còn cả ngày ở nhà mẹ đẻ, nói là thuận tiện cho việc đi làm ở xưởng dệt, tôi thấy không chừng là thuận cho việc ngoại tình thì đúng hơn, chính cô làm chuyện không biết xấu hổ giờ lại không dám thùa nhận, cô còn muốn sao, muốn để lão lục làm cha đứa trẻ trong bụng cô? Cô tưởng bở, Trịnh Anh Hạnh tô nói cho cô biêt, tôi còn ở đây ngày nào thì ngày đó cô đừng có mà mơ mộng hão huyền!"
"Ly hôn, nhất định phải ly hôn!" Giang Tú Phân nói ánh mắt hận thù nhìn Trịnh Anh Hạnh như muốn xé rách mặt cô ta.
Thứ đàn bà trơ trẻn!
Trịnh Anh Hạnh nghe Giang Tú Phân nói trong lòng cảm thấy không ổn nói: "Mẹ, chuyện này mẹ không thể tin em chồng nói, con thật sự không có làm chuyện đó."
Trịnh Anh Hạnh tầm mắt vừa chuyển dừng ở trên người Đường Miên, đáng thương hề hề nói: "Miên miên, em không thể vì chuyện lần trước mà nói chị như vậy, chị đối với lục ca em là một lòng một dạ, chị chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh ấy.
Miên Miên, em mau giải thích đi."
Đường Dương Sơn và Đường Chiến lúc này đã rõ ràng, nguyên lai chuyện này là Đường Miên nói.
Đường Miên nhận thấy được tầm mắt Đường Dương Sơn và vị lục ca kia, nhàn nhạt liếc Trịnh Anh Hạnh, môi đỏ hé mở nói: "Tôi có nói bậy hay không thì gọi bác sĩ Chung đến một chuyến là biết, nhìn xem thuốc chị đem về có phải là thuốc phá thai không.
Hơn nữa sẵn tiện xem bụng của chị luôn, chúng tôi không nói bậy, có bằng chứng xác thực mới nói.
Chị đừng nói tôi đổ oan cho chị, chúng ta chờ bác sĩ Chung tới."
Đường Miên lười nói lời vô ngĩa với Trịnh Anh Hạnh, trực tiếp một chút càng tốt, có thể càng nhanh chóng xử lý tốt chuyện này.
Trịnh Anh Hạnh nghe thấy Đường Miên nói trong lòng có chút luống cuống, thế nào lại không làm theo kịch bản, bác sĩ Chung không thể tois đây được, ánh mắt Trịnh Anh Hạnh có chút dao động, cắn cắn môi cánh nói: "Miên Miên, em gọi bác sĩ Chung đến đây là quá khinh người, tôi thanh thanh bạch bạch như vậy, các người lại hoài nghi tôi, tôi không muốn sống nữa!"
Đường Miên có chút mất kiên nhẫn, nữ chủ này thật đúng là có thể thua một kế, lại sinh một kế!
"Không muốn sống, vậy thì chị nên đi chết sẽ tốt hơn!" Đường Miên nhàn nhạt tiếp một câu, thấy sắc mặt Trịnh Anh Hạnh cứng đờ, tiếp tục mở miệng nói: "Đừng lấy cái chết ra dọa người, thừa dịp chúng ta còn có thể nói chuyện với nhau chị nên nắm chắc cơ hội, đừng chờ đến lúc không nói được lại nháo lên, đến lúc đó người mất mặt không phải là tôi."
Sở dĩ không đem chuyện này cho người biết là vì không muốn sau khi ly hôn Đường Chiến thành đề tài để người ta nhàn thoại, nếu Trịnh Anh Hạnh không biết xấu hổ, Đường gia cũng là không ngại xé rách da mặt.
Trịnh Anh Hạnh đối diện với tầm mắt Đường Miên, trong lòng lộp bộp một chút, trầm mặc.
Tìm bác sĩ Chung lại đây, Trịnh Anh Hạnh khẳng định là không muốn.
Trong phòng bỗng dưng an tĩnh, một hồi lâu sau Trịnh Anh Hạnh mới nói: "Đường Miên, mày làm thế là buộc tao với anh mày hôn hả?"
"Không, đây là chuyện của hai người, ly hôn hay không là lựa chọn của lục ca tôi, các người không muốn ly hôn tôi cũng không thể buộc các người ly hôn." Đường Miên nói.
Trên thực tế, nói trắng ra đây là chuyện hôn nhâ của Đường Chiến và Trịnh Anh Hạnh có ly hôn khong là vấn đề của hai người đó.
Nếu Đường Chiến không muốn ly hôn, vậy xem như Đường Miên đã xen vào chuyện của người khác, sau này chuyện của Đường Chiến sợ là Đường Miên sẽ không nhúng tay vào.
Đường Dương Sơn và Giang Tú Phân nhìn về phía Đường Chiến, chờ anh nói.
Đường chiến nhấp nhấp môi mỏng, chuyện này làm cho anh bị san chấn tâm lý một chút.
Ngay khi Đường Chiến mở miệng thì Trịnh Anh Hạnh bắt đầu hành động, Trịnh Anh Hạnh quỳ gối trước mặt Đường Chiến, ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng, khóc nức nở nói: "Đường Chiến, chuyện này anh nghe em giải thích, em cũng là bị bắt ép, em không muốn.
Nhưng là em chỉ là mọt người phụ nữ, ở nhà không có chồng bên cạnh, em......!Em cũng không nghĩ, chính là, em không có biện pháp......"
Đường Miên lúc này xem như hoàn toàn đối với Trịnh Anh Hạnh lau mắt mà nhìn, chậc chậc chậc, nhìn bộ dáng khóc hoa lê đái vũ của mỹ nhân kia, thật khiến người ta đau lòng nha.
Ngoài ra còn kỹ thuật ăn nói, lập tức khiến cô ta trở thành người bị hại.
Trịnh Anh Hạnh vừa rồi mơ hồ nói hai câu không rõ ràng, phỏng chừng đại bộ phận người đều bị cô ta lừa, cho rằng Trịnh Anh Hạnh là bị người ta khi dễ.
Trịnh Anh Hạnh là bởi vì không có chồng ở bên cạnh bị người đàn ông cưỡng ép, thành ra cô ta trở thành người bị hại.
"Đường Chiến, em là thiệt tình muốn cùng amh ở bên nhau, em......"
Lúc này đây, lời Trịnh Anh Hạnh còn chưa nói xong đã bị Đường Chiến đánh gãy.
"Chúng ta ly hôn đi." Đường chiến giọng khàn khàn nói, sắc mặt lạnh lùng.
"Đường Chiến, em không ly hôn, em không cần đứa trẻ trong bụng, chúng ta không ly hôn, em cũng là bị người ta cưỡng đoạt, Đường Chiến, chờ cái thai này chết chúng ta sẽ tiếp tục cùng nhau sống thật tốt." Trịnh Anh Hạnh kích động mà lôi kéo tay Đường Chiến, khóc nức nở nói.
Đường chiến rũ mắt, liếc cái tay bị Trịnh Anh Hạnh giữ chặt, sau đó chậm rãi dùng sức rút tay khỏi bàn tay Trịnh Anh Hạnh, lui ra phía sau một bước.
"Trịnh Anh Hạnh, cô có bị người ta cưỡng ép hay không, trong lòng cô hiểu rõ." Đường Chiến nhìn chằm chằm đôi mắt Trịnh Anh Hạnh, thấy Trịnh Anh Hạnh như cũ một bộ dáng hai mắt đẫm lệ mông lung đáng thương, trong lòng có chút ghê tởm, liền tiếp tục mở miệng nói: "Nhà cô cách xưởng dệt rất gần, hơn nữa còn là đại lộ, mỗi ngày cô tan tầm lúc giờ rưỡi, khi đó trên đường có rất nhiều người, nếu cô bị người ta cưỡng hiếp thì không có khả năng mọi người đều mặc kệ.
Đừng nói với tôi cô bị người ta cưỡng hiếp lúc tăng ca, hình như tôi quên nói với cô, tôi có gọi điện cho nhạc phụ, nhờ ông ấy bớt thời gian đến đón cô lúc tăng ca, có phải mỗi lần cô tăng ca nhạc phụ đều đến đón cô đúng không?"
Trịnh Anh Hạnh luống cuống, bởi vì xác thật mỗi lần cô ta tăng ca cha cô ta đều đến xưởng dệt đón cô ta về, Trịnh Anh Hạnh phía trước vẫn luôn nghĩ là cha lo lắng cho mình, lại chưa từng nghĩ đến là do Đường Chiến nhờ vả.
"Cho nên, chúng ta ly hôn đi, lúc tôi về bội đội sẽ xin đơn ly dị, ngày mai cô về nhà mẹ đẻ ở đi." Đường chiến nói xong liền xoay người đi ra ngoài, lúc rời đi cũng không nhìn Trịnh Anh Hạnh một lần.
Sau khi Đường Chiến rời đi, Trịnh Anh Hạnh cảm thấy dường như cả người không còn một chút sức lục nào, ngồi quỳ trên sàn nhà, sau đó bị Giang Tú Phân kéo ra ngoài.
Trịnh Anh Hạnh không có tiếp tục làm ầm ĩ, bởi vì cô ta biết người Đường gia không sợ xé rách mặt, nhưng thâm tâm cô ta lại nghĩ chuyện này chưa có người ngoài biết, cô ta vẫn còn cơ hội, chỉ cần thủ tục ly hôn còn chưa hoàn thành, cô ta vẫn là vợ Đường Chiến.
Ngày hôm sau, Trịnh Anh Hạnh làm sao cũng không muốn rời đi, cho dù Giang Tú Phân có đuổi thế nào cũng không đi, Trịnh Anh Hạnh hắt gao ôm lấy của viện, một bộ chết cũng không buông tay bộ dáng.
Mặc dù mấy cô con dâu khác của Đường gia có trộm nhìn nhưng không dám nói chuyện.
Lúc này bà bà Giang Tú Phân rõ ràng là đang nổi nóng, ai mở miệng nói là y như rằng người đó sẽ bị mắng.
Nhưng họ vẫn cảm thấy kỳ lạ, vì sao lão lục muốn ly hôn với vợ, tình huống bên trong thế nào các cô cũng không rõ ràng.
Kỳ lạ hơn nữa là vợ của lão lục, luc trước vẫn luôn xem thường dân quê, khi đó bọn họ vẫn luôn cho rằng Trịnh Anh Hạnh cũng chướng mắt Đường Chiến, nhưng bộ dáng chết cũng không đi này là thế nào?
Kỳ lạ, quá kỳ lạ, cha mẹ chồng kỳ lạ, hai vợ chồng lão lục càng thêm kỳ lạ, tự dưng muốn ly hôn.
"Trịnh Anh Hạnh cô buông tay, tôi nói cho cô biết, hôm nay cô không muốn đi cũng phải đi, nhà họ Đường chúng tôi không có đứa con dâu như cô, mau buông tay, nếu cô còn không nghe thì tôi sẽ không khách khí!" Giang Tú Phân miệng thở phì phò, một bên nói chuyện một bên túm Trịnh Anh Hạnh ra ngoài.
"Mẹ, người đừng như vậy, con là vợ của Đường Chiến.
Đời này sống là người của Đường gia, chết là quỷ của Đường gia.
Con không đi, con phải ở lại chăm sóc Đường Chiến, vết thương của anh ấy vẫn còn chưa lành."
"Tôi không cần cô hảo tâm chăm sóc, cô đừng có ở đây dây dưa với bà già này cút đi, tôi còn chưa có chết, cả cái nhà này còn thiếu một người chăm sóc lão lục?" Giang Tú Phân phi một tiếng, thấy Trịnh Anh Hạnh da mặt dày như vậy làm Giang Tú Phân tức giận nói: "Trịnh Anh Hạnh, cô không buông tay thì cứ đem chuyện này nói ra ngoài, đến lúc đó cô tự xấu mặt!"
Giang Tú Phân bị buộc đến nóng nảy, trực tiếp dùng ra đòn sát thủ.
Đường Chiến đứng yên một chỗ nhìn, không đợi Trịnh Anh Hạnh mở miệng liền trực tiếp duỗi tay kéo lại Trịnh Anh Hạnh đem người túm đi.
Thấy bóng dáng hai người rời đi, Đường Dương Sơn và Giang Tú Phân còn có Đường Miên vội vàng đi theo.
Hôm nay trừ bỏ đem Trịnh Anh Hạnh đưa về nhà mẹ đẻ còn phải đưa Đường Chiến bệnh viện kiểm tra, Đường Miên trước khi ra khỏi nhà đã đánh tiếng với Phạm Văn.
Một giờ sau, đoàn người đi tới Trịnh gia.
Vợ chồng Trịnh gia thấy bị túm vào cửa Trịnh Anh Hạnh đều không hiểu ra sao, nghe Giang Tú Phân thuật lại chuyện sắc mặt trở nên khó coi.
Trịnh Anh Hạnh lúc này cũng không ồn ào nữa, ngồi ở một bên cúi gầm mặt.
Lúc người Đường gia rời đi Trịnh Anh Hạnh lại lên tiếng.
"Đường chiến, lúc này anh không định nói gì với em sao?"
"Khi nào nộp đơn ly hôn tôi sẽ thông báo với cô." Đường chiến nói.
"Đường chiến, chúng ta dù gì cũng là vợ chồng, anh dám nói chuyện này là một tôi sai sao? Là anh sau khi kết hôn vứt bỏ tôi một mình đi bộ đội, anh không được còn trách tôi sao?"
Không......!Không được?!
Ai không được? Đường chiến?
Trịnh Anh Hạnh nói một câu này làm mọi người bị san chấn tâm lý tập thể, Đường Miên xém một chút nữa là sặc nước miếng, hình như trọng điểm của nữ chủ có hơi sai.
Dù sau cũng là phụ nữ, nên kiềm chế một chút!
Đường chiến sắc mặt hơi tái, nhấp khẩn môi không mở miệng.
Trịnh Anh Hạnh nhìn Đường Chiến sắc mặt khó coi, cười nhạo một tiếng, tựa hồ cảm thấy Đường Chiến như vậy làm cô ta cao hứng, trên mặt lộ ra nụ cười khinh thường, mở miệng nói: "Trở về thời gian dài như vậy, anh chưa từng chạm vào tôi, dù tôi có chủ động thế nào anh cũng không phản ứng, Đường Chiến, anh như vậy còn là đàn ông sao?"
Đường Miên: "......"
!!! Ai da, tôi muốn bạo phát.
Cờ đờ mờ nó dám kỳ thị anh trai của tôi, này mẹ nó có thể nhẫn sao?!
"Uy, cô nói bậy, thân thể lục ca tôi khỏe như vậy, sao có thể......" Không được?
Hai chữ phía sau Đường Miên chưa nói đã bị Giang Tú Phân nhanh tay bụm miệng lại, sau đó Đường Miên nghe thấy mẹ mình thấp giọng răn dạy một câu: "Nói bậy gì đó, con gái con đứa câm miệng lại cho mẹ, không được nói lung tung!"
Đường Miên kéo tay mẹ ra, lại lần nữa mở miệng nói: "Nhưng mà mẹ ơi chuyện này......" Con có thể giải thích.
Nhưng mà Đường Miên lời này vẫn là chưa nói xong, lần này Giang Tú Phân không chỉ có quát lớn, trực tiếp đem Đường Miên túm đi ra ngoài.
Chờ đi xuống lầu, Giang Tú Phân mới buông ra tay, tức giận mà chọc chọc trán Đường Miên nói: "Ai da, con gái ngốc, chuyện của đàn ông con biết gì? Con còn nói trước mặt nhiều người như vậy, chuyện xấu hổ như vậy nên chú ý một chút, chuyện của lục ca con đừng quản nữa, Trịnh Anh Hạnh cũng đã trả hàng về nơi sản xuất, một cô bé như con đứng bên cạnh xem náo nhiệt là được không cần nói.
Lần sau không được như vậy, đặc biệt là vấn đề này, không được nói bậy.
Con như vậy sao này sao gả ra ngoài được? Đứa trẻ vô tâm này!"
Đường Miên bị khiển trách, cắn cắn môi đỏ.
Trong lòng âm thầm thật xin lỗi lục ca, chuyện này là một hiểu lầm nhà.
Thuốc lần đó......!
Khụ khụ, chuyện này không biết giải thích sao, hoặc là không giải thích, chờ lại quá nửa tháng lục ca sẽ biết thân thể mình vẫn bình thường.
Đường Miên và Giang Tú Phân ở dưới lầu đợi vài phút Đường Chiến và Đường Dương Sơn liền xuống dưới, mặt cả hai người điều không biểu lộ cảm xúc gì, chủ yếu là Đường Chiến đã thu liễm cảm xúc, còn Đường Dương Sơn từ trước đến nay vẫn luôn là người ít nói ít cười, cho nên, từ mặt hai người không nhìn ra cảm xúc gì.
Bệnh viện nhân dân miền Nam --
Đường Miên mang theo người nhà đến tìm Phạm Văn.
Lúc Phạm Văn thấy người nhà Đường thì vô cùng kinh ngạc, bởi vì Đường Miên rất đẹp, nhưng người Đường gia vẻ ngoài lại không xuất chúng, nhưng nếu nhìn kỹ một chút, Đường Miên vẫn có nét giống người Đường gia.
Cô bé quá đẹp, Đường gia không biết làm sao lại sinh ra được một đứa con gái đẹp thế này?
"Dì Phạm, đây là cha mẹ con, con đây là lục ca con, lúc trước bị thương ở trong bộ đội, cho nên lại đây kiểm tra một chút." Đường Miên giới thiệu.
"Được, chào mọi người." Phạm văn mỉm cười chào hỏi, sau đó nói: "Mọi người hãy vào văn phòng của tôi, chờ lát nữa tôi sẽ sắp xếp kiểm tra cho."
Đường Miên cùng Giang Tú Phân đi ở phía sau Phạm Văn, Giang Tú Phân nhìn khí chất kia của Phạm Văn, nhịn không được âm thầm cảm thấy kỳ quái con gái mình từ khi nào quen biết một người kia, nhìn liền biết không phải người thường.
Đợi đến lúc nghe thấy có người kêu "chủ nhiệm Phạm" Giang Tú Phân liền càng kinh ngạc, san chấn tâm lý, vậy mà là chủ nhiệm, quá lợi hại!
Phạm văn rất thích Đường Miên, an bài đường chiến kiểm tra chuyện này cũng đều là tự mình quá khứ, còn thường thường cùng Đường Miên nói vài câu.
Kiểm tra kết quả ra xong.
Phạm văn ngồi ở văn phòng, nhìn cái chân bị thương của Đường Chiến, dùng tay kiểm tra một chút, sau đó hỏi mấy vấn đề.
"Phía trước chân bị gãy? Rất nghiêm trọng?" Phạm Văn nhìn chằm chằm Đường Chiến hỏi.
"Đúng vậy, nằm ở viện quân y một thời gian, sau mới về nhà, trong khoảng thời gian này cháu cảm thấy khá hơn nhiều." Đường chiến trấn định trả lời.
"Ừm, đúng là tốt hơn nhiều, không có gì vấn đề lớn, lại nghỉ ngơi thêm vài ngày là không sao nữa, cũng không có di chứng." Phạm Văn nói.
Đường Chiến nghe Phạm Văn trong đầu hoàn toàn trống rỗng, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, hơi hơi hé miệng, một hồi lâu mới phát ra âm thanh.
"Dì......!Nói cái gì? Chân của cháu không sao?"
"Không có việc gì, rất tốt, chuyện gì cũng không có, nghỉ ngơi nhiều thì tốt rồi." Phạm Văn nghi hoặc trả lời.
"Sau này con có thể về bộ đội huấn luyện chứ?" Lần này ngữ điệu trong lời nói của Đường Chiến có chút cao, trong lòng có một tia căng thẳng mà chỉ anh mới biết.
"Có thể, nhưng phải có chừng mực, huấn luyện không thể một quá mức sức, chờ cậu hoàn toàn khỏe thì muốn huấn luyện cường độ cao thế nào cũng được." Phạm văn khẽ cười, hơi trêu chọc nói.
Nghe thấy chân Đường Chiến không vó việc hì Giang Tú Phân và Đường Dương sơn nhẹ nhõm thở ra một hơi, chỉ có Đường Miên tương đối bình tĩnh, bởi vì chân Đường Chiến có thể tốt nhanh như vậy tám phần là nhờ có bùa của Đường Miên, cùng với công hiệu gủa nước bùa lần trước, hơn nữa thời gian dài đương nhiên phải tốt hơn, tuy tốc độ có hơi chậm.
Giang Tú Phân nhìn Đường Chiến vui mừng ra mặt, do dự một hồi, đột nhiên nói: "Lão lục, con với cha con đi ra ngoài đợi chút, mẹ và bác sĩ nói nói mấy câu, hỏi một chút có cần chú ý kiêng khem gì không."
Giang Tú Phân lúc nói chuyện hướng tới Đường Dương Sơn đưa mắt ra hiệu, không hổ là vợ chồng già nhiều năm, một ánh mắt của Giang Tú Phân nhìn qua Đường Dương Sơn lập tức hiểu ý, kêu Đường Chiến ra ngoài văn phòng.
Văn phòng chỉ còn lại có ba người Phạm Văn, Giang Tú Phân và Đường Miên.
Phạm Văn thật sự cho rằng Giang Tú Phân muốn hỏi chú ý chế độ ăn kiêng, bà đang định nói, miệng mới vừa mở ra đã bị Giang Tú Phân chen ngang.
"Bác sĩ, cô nói thật với tôi là con trai tôi phương diện kia có sao không?" Giang Tú Phân đè thấp giọng nói.
Đường Miên nghe thấy lời này của mẹ, nhịn không được giơ tay lau mồ hôi trán, cảm thấy hơi chột dạ.
"Mẹ à......"
"Con đừng nói chuyện, chuyện này con không cần xen vào!" Giang Tú Phân quay đầu lại giáo huấn một câu.
Đường Miên: "......?"
Phạm Văn hiển nhiên không rõ ý của Giang Tú Phân "phương diện kia" là phương diện gì, nên hỏi: "Cái gì phương diện?"
"Khụ khụ, chính là cái kia, phương diện sinh con." Giang Tú Phân thanh thanh giọng nói mở miệng nói.
Phạm Văn nghẹn lời, một hồi lâu mới nói: "Khụ khụ, phương diện kia, chị à, con trai chị thoạt nhìn cao to, phương diện kia theo lý mà nói thì không thành vấn đề."
"Không phải, con trai tôi tuy thân thể rất chắc nịch, nhưng nó kết hôn nửa năm chưa một lần chạm vào vợ, này không phải đại biểu cho cái kia có vấn đề sao?" Giang Tú Phân thấy uyển chuyển không được, liền táo bạo nói thẳng.
Phạm Văn không biết làm thế nào để tiếp tục dề tài này, dư quang khóe mắt nhìn Đường Miên ngoan ngoãn đứng bên cạnh, Phạm Văn cảm thấy đề tài này không thích hợp nói trước mặt một cô bé, nên mở miệng nói: "Tôi không phải là chuyên gia ở phương diện kia, nếu không, tôi đề cử cho chị một vị bác sĩ về phương diện đó, nếu có thời gian thì chị mang người qua đó kiểm tra?"
"Được, được, đã làm phiền chủ nhiệm Phạm rồi." Giang Tú Phân cười nói.
"Không có việc gì, bệnh viện chúng tôi có một y bác sĩ chuyên về lĩnh vực kia, đến lúc đó tôi đề cử vài câu là được." Phạm Văn một bên nói một bên cúi đầu viết lên giấy tên và thông tin liên lạc, bộ phận và chức vị.
Giang Tú Phân tiếp nhận tờ giấy, vô cùng cảm kích, trong lòng cân nhắc xem khi nào bớt thời giờ mang lão lục qua đó khám.
Đường Miên bên ngoài mặt ngoan ngoãn, trên thực tế nội tâm đã vô pháp diễn tả bằng ngôn từ.
Lục ca à, em thực xin lỗi anh nha ~
Mẹ à, chuyện này chúng ta để từ từ có được không?
Phương diện kia của lục ca thật sự không có vấn đề, không bao lâu nữa sẽ lại anh dũng vươn cao, không cần nhọc lòng như vậy, thể trạng này, cơ bắp chuẩn cmnr kia, chuyện kia không là vấn đề lớn với anh con!
Đáng tiếc, Giang Tú Phân hoàn toàn nghe không được tiếng lòng của Đường Miên, cầm phương thức liên lạc Phạm Văn cho, vẻ mặt cao thâm khó đoán.
Thấy mẹ mình như vậy, Đường Miên chỉ biết chột dạ cúi đầu.
Lục ca, xin hãy bảo trọng!!!
- -----
Editor có lời muốn nói: xin lỗi cả nhà vì đã thất hứa, hôm kia ta nghĩ bệnh cũng nhẹ nên không sao.
Ai có biết đâu chữ ngờ đời không như là mơ hôm qua ta nằm liệt giường:)))
Trong tuần này, trẫm sẽ cố sức cày thêm chương cho các ái phi nên yên tâm nha.
Moah, moah cả nhà>.