Editor: Băng Tâm
Tỉnh H.
Còn chưa tới giờ học Đường Miên cđã ngồi trong lớp đọc sách, sáng sớm không khí trong lành, Đường Miên ngồi dựa cửa sổ ngửi không khí trong lành ngoài cửa sổ cùng với hương thơm nhàn nhạt của cây cỏ tâm tình rất là vui sướng.
Tiết Ngao lại đây vừa lúc thấy bộ dáng đang thư giản của Đường Miên, hôm nay tâm tình của cậu cũng rất không tồi, bởi vì ngày hôm qua hai tôn đại Phật ở nhà cậu đã rời đi, tối hôm qua ngủ được một giấc thật ngon.
Nhưng đây khing phải là nguyên nhân chủ yếu mà Tiết Ngao tới tìm Đường Miên, cậu tới tìm Đường Miên là trên đường đến phòn học đã nghe thấy một sự kiện có liên quan đến Đường Miên, cố ý tới hỏi một chút.
"Đường tỷ, em vừa nghe nói một chuyện có liên quan đến chị." Tiết Ngao đến bên cạnh Đường Miên, đôi mắt nhìn chằm chằm cô, như muốn từ trên mặt Đường Miên nhìn ra được cái gì.
Nhưng Đường Miên quá mức bình tĩnh, sắc mặt không thau dổi chút nào, tầm mắt liếc cậu một cái rồi quay lại tiếp tục đọc sách.
Tiết Ngao có chút chịu đả kích: "Đường đại tỷ à, chị đừng như vậy, chẳng lẽ em ở trong lòng của chị còn so ra kém một quyển sách?"
Đường Miên cũng không ngẩng đầu lên, đối với tên Tiết Ngao giống thuốc cao bôi trên da chó sớm đã Đường Miên quen, hơn nữa Tiết Ngao trừ bỏ có chút ồn ào thì không có khuyết điểm khác, cho nên cứ để mặc cậu ta.
Tuy nhiên, người này lại không tự hiểu lấy.
"Tôi đọc sách có thể cải thiện thành tích, xem cậu......" Có ích lợi gì?
Đường Miên nửa câu sau chưa nói ra, nhưng ánh mắt đã biểu đạt đầy đủ ý tứ.
Tiết Ngao chỉ biết tự kỉ, cậu không thể phản bác làm sao bây giờ?
Tiết Ngao tự kỉ cũng không lâu lắm, trở lại chủ đề chính: "Đường tỷ, vừa rồi em nghe nói một chuyện, chị muốn tham gia thi đua à?"
"Ân, mấy ngày hôm trước chủ nhiệm lớp đã cùng tôi nói chuyện này." Đường Miên nhàn nhạt nói.
"Quả nhiên không hổ là Đường đại tỷ, lợi hại, em trước tiên chúc chị mở đầu thuận lợi đánh đâu thắng đó, đến lúc đó đoạt giải em mời chị ăn cơm." Tiết Ngao giơ ngón tay cái lên, tiếp tục nói: "Đúng rồi, em nghe nói Phó Hàn Đông và Khương Yên cũng sẽ tham gia thi đua, đến lúc đó chị cần phải cố lên, đừng để bọn họ vượt mặt."
Đường Miên ngước mắt, hơi nhướng mày.
Vượt mặt cô......!có Khả năng sao?!
"Ai, Đường tỷ, dù sao chị cũng phải chịu nhiều áp lực hơn, người ta chỉ tham gia một môn, mà chị lại tham gia toán, lý, hóa, tam khoa cùng một lượt, áp lực khẳng định là có, nhưng Đường tỷ rất thông minh em tin tưởng chị nhất định có thể." Tiết Ngao tiếp tục nói.
Đường Miên:......!
Đợi chút, đợi chút, cậu ta vừa mới nói cái gì?
Toán, lý, hóa, tam khoa?
Này chuyện khi nào, cô như thế nào không biết chính mình tham gia tam khoa.
Đường Miên nghĩ nghĩ nháy mắt liền hiểu được vấn đề ở đâu, cô để lão Lưu giúp mình báo danh, nhưng vấn đề ở chỗ, ý của cô là chỉ tham gia một môn là toán học!
Đường Miên không bình tĩnh nổi nữa, tam khoa tham gia thi đấu, vậy đồng nghĩa với việc thời gian nghỉ trong tương lai của cô sẽ ngắn đi rất nhiều, phần lớn thời gian là dùng để luyện thi, đến lúc đó việc phiên dịch và viết bản thảo của cô đều phải tạm dừng?!
"Đường đại tỷ à, em rất khâm phục chị, chị nói xem não chị lớn bao nhiêu vậy, giữa người với người sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy? Này, nàu, chị đi đâu vậy?" Tiết Ngao lời còn chưa nói xong đã thấy Đường Miên đứng lên đi ra ngoài.
Tiết Ngao vẻ mặt mờ mịt, cô đi đâu vậy, bộ dáng giống như rất gấp.
Nhưng người đều đi rồi, cậu vẫn nên trở về phòng học thôi.
Đường Miên không vội sao được, cô trực tiếp đến văn phòng của lão Lưu, cửa phòng làm việc không đóng, Đường Miên liếc mắt một cáilão Lưu đã thấy đang ngồi ở trong văn phòng.
"Thịch thịch thịch......"
Giơ tay gõ cửa, tuy rằng cửa không đóng, nhưng là Đường Miên cảm thấy cô vẫn nên nhắc nhở lão Lưu.
Lưu Hồng Kỳ nghe thấy tiếng đập cửa ngẩng đầu liền thấy Đường Miên đứng trước cửa văn phòng, đối diện với ánh mắt của Đường Miên, Lưu Hồng Kỳ đột nhiên có chút chột dạ ~
Ông thấy thế nào, dáng vẻ kia của Đường Miên, giống như là......!Tới cửa tính sổ?!
"Đường Miên, em đã đến rồi, mà em đến đây có việc gì không? Học tập hay là sinh hoạt xảy ra vấn đề? Hôm trước thầy thấy gia đình em tới trường, có phải trong nhà có chuyện gì không? Có vấn đề gì em cứ việc nói, thầy có thể giúp đỡ tuyệt đối sẽ giúp." Lưu Hồng Kỳ cười tủm tỉm nói: "Lại đây, có chuyện gì ngồi xuống nói."
"Thưa thầy, em không dám ngồi, lần trước em ngồi một chút hôm nay đột nhiên nghe người ta nói emmuốn tham gia toán lý hóa thi đua, trong lòng em có chút lo sợ." Đường Miên nói xong thấy Lưu Hồng Kỳ có chút ngượng ngùng, liền tiếp tục nói: "Thầy Lưu, không ngờ thầy lại hố học sinh của mình như vậy, em nói muốn tham gia toán lý hóa thi đua khi nào vậy ạ?"
"Hắc hắc, bạn học Đường Miên, em đừng kích động, chuyện là thế này, em nghe thầy giải thích đã."
"Mọi chuyện là thế này, Lục trung của chúng ta có danh nghạnh trong cuộc thi, nhưng như thường lệ, trường chúng ta thường không có học sinh xuất sắc đậu vào các vòng trong, ngay cả thi tỉnh cũng chỉ được mấy người.
Thầy không phải cố ý để em thi thêm hai môn còn lại, chúng tôi đều thấy em có tiềm năng rất lớn, cho nên mới đề cử đi tham gia thi đấu, các giáo viên rất kỳ vọng vào em, em chịu khó một chúy, yêu cầu của các thầy cũng không cao, không bắt buộc em phải đoạt giải.
Thầy cô sẽ không gây áp lục cho em, bạn học Đường Miên cố gắng hết sức là được."
Đường Miên mặt không biểu cảm, nhìn lão Lưu đang cười tủm tỉm, Đường Miên từ chối không được.
Vốn dĩ Đường Miên chỉ định tham gia thi đấu toán học, lần này biến thành thi toán, lý, hóa, tam khoa, Đường Miên không lường trước được, đời trước Đường Miên cũng tham gia toán học thi đua, đối với vật lý và hóa học cô lại không nắm chắc, nếu muốn tham gia thì phải dồn nhiều tinh lực và thời gia để ôn luyện.
Đường Miên từ trước đến nay hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm tốt.
Nhưng những lời này cũng phải nói ra trước: "Thưa thầy, về hai môn vật lý và toán học em không quen thuộc lắm, đến lúc đó em không thể bảo đảm điều gì, nhưng em sẽ cố gắng hết mình."
Giáo viên kỳ vọng cao như vậy, Đường Miên cảm thấy mình không nỗ lực thực có lỗi với họ, dù sao một môn là học, ba môn cũng là học, có câu nói là rận nhiều không ngứa nợ nhiều không lo, câu nói này là dành cho cô đi.
Đường Miên chỉ nghỉ ngơi ba ngày trước khi tiến vào kỳ huấn luyện ma quỷ, mỗi ngày cần phải đuổi theo tiến độ học tập.
Còn phải dành thời gian tham gia ôn luyện thi đấu toán lý hóa, mỗi ngày không ngừng xoát đề, xoát đề.
Các bạn học lớp - thấy hoa khôi của bọn họ xoát đề nhiều đến mức ra chơi cũng không được nghỉ, nội tâm vô cùng đồng tình, làm học thần cũng thật vất vả.
Lần thi đua này không có nhiều học sinh tham gia, số học sinh chỉ thi đấu loại cũng không nhiều, những thí sinh khác đều là người từng tham gia thi đấu năm ngoái, chỉ có Đường Miên là mới gia nhập tiến vào.
Giờ nghỉ trưa, Đường Miên từ nhà ăn ra liền trực tiếp đi tòa nhà tổng hợp bên kia cùng các bạn học ôn luyện thi toán.
Mặc dù lúc Đường Miên vào phòng học rất điệu thấp, nhưng những học bá khác vẫn phát hiện cô, này người lớn lên xinh đẹp dù có điệu thấp như thế nào cũng hấp dẫn sự chú ý.
Đường Miên ngồi vào chỗ rồi nhưng không có ai nói chuyện với cô, Đường Miên cũng không thèm để ý, còn cho rằng các học bá đều được thiết lập nhân cách lạnh lùng.
Chẳng bao lâu sau, giáo viên đã bước vào lớp, mấy ngày nay chỉ tới học, lần này lại ôm một xấp bài thi đi vào, giáo viên yêu cầu các thí sinh tham gia thi đấu phải kiểm tra, đây bài là kiểm tra năng lực của các thí sinh.
"Các bạn học, hôm nay chúng ta không xoát đề nữa, mà làm một bài kiểm tra nhỏ, kiểm tra diễn ra trong một tiếng rưỡi.
Hiện tại là giờ phút, đến giờ kiểm tra sẽ kết thúc, thầy đã thông báo với giáo viên dạy buổi chiều của các em.
Đương nhiên, làm xong trước thì các em phải trở về lớp học." Giáo viên nói xong cũng không vòng vo mà phát đề xuống dưới ngay.
Các học bá nhận được đề kiểm tra thi cuối xuống đọc đề, ngay sau đó cầm bút lên giải đề.
Đường Miên cũng nhanh chóng đọc đề, bài thi có câu điền vào chỗ trống, mỗi câu điểm, tổng cộng điểm, còn lại là câu tự luận, phân biệt là điểm, điểm, điểm, tổng điểm toàn bài là .
Đề thi gồm các câu hỏi liên quan đến hình học học phẳng, đại số, số luận, vân vân và mây mây.
Đường Miên nhìn lướt qua đề này không quá khó đối với cô, không tốn bao lâu thời gian cô đã làm xong mấy câu điền vào chỗ trống, sau đó lật trang bắt đầu giải câu tự luận cuối đề.
Học bá ngồi sau Đường Miên mặt đang vùi đầu làm bài bỗng dưng nghe thấy tiếng lật trang, nhìn lên thấy hoa khôi ngồi phía trước đã làm tới trang sau, nội tâm học bá bắt đầu tan vỡ, cậu ta còn chưa làm xong trang đầu tiên, người ta đã làm xong lật sang trang thứ , bạn học sao có thể lợi hại như vậy?!
Tuy nhiên, học bá không có nhiều thời gian để chú ý Đường Miên cậu ta còn phải tập trung tinh thần làm bài, lúc học bá làm đến trang thứ hai, đột nhiên nghe thấy hoa khôi phía trước dịch ghế một chút phát ra rất nhỏ tiếng vang.
Thanh âm này thu hút các bạn khác, mọi người đều nhìn hoa khôi, sau đó nghe thấy tiếng hoa khôi gọi giáo viên.
"Thầy ơi, em làm xong rồi." Đường Miên dưới anh nhìn chăm chú của mọi người, mở miệng nói.
Thầy giáo cũng nhìn về phía Đường Miên, tựa hồ kinh ngạc một chút, thầy nhớ rõ bạn học Đường Miên này mấy ngày nay đi học đều rất nghiêm túc, thầy cũng biết lần kiểm tra đầu năm cô đứng đầu bản, nhưng đối với hành vi nộp bài thi sớm như vậy của Đường Miên có chút không tán đồng.
"Bạn học Đường Miên, em đã kiểm tra bài lại chưa?" Thầy hỏi.
"Thưa thầy, em đã kiểm tra qua." Đường Miên lễ phép cười nói.
"Được rồi, em đem bài thi nộp lên đây rồi em có thể về lớp." Lão sư nói.
Đường Miên đứng dậy, đem bài thi đặt trên bục giảng, sau đó cất bước rời đi.
Các học bá nhìn bóng dáng hoa khôi rời đi, có người hâm mộ có người lại đố kỵ.
Hâm mộ hoa khôi nhanh như vậy đã làm xong bài, ghen ghét hoa khôi lớn lên xinh đẹp còn thông minh, rõ ràng có thể dựa vào mặt ăn cơm lại cố tình muốn dựa vào tài hoa ăn cơm, chậc chậc chậc, người so người, tức chết người!
Phó Hàn Đông cũng đang làm bài kiểm tra trong lớp lúc Đường Miên đi qua ngoài cửa sổ nhịn không được ngẩng đầu lặng lẽ nhìn cô, Phó Hàn Đông nhìn góc nghiêng của Đường Miên trong lòng bỗng nổi lên một cảm xúc lạ.
Kỳ thật các học bá đối với Đường Miên không có ác ý, sở dĩ bất không nói chuyện với cô là bởi vì không quen thuộc.
Hơn nữa Đường Miên rất cao lãnh, cũng rất ít nói chuyện, cho nên các học bá cho rằng giáo hoa khôi không dính khói lửa phàm tục.
Người xinh đẹp bao giờ cũng được ưu ai hơn một chút, bọn họ thiệt tình rất thích hoa khôi, chẳng qua ngày thường không am hiểu giao tiếp, không biết bắt chuyện với cô như thế nào.
Chờ đến giáo viên thu bài, các học bá bắt đầu sôi nổi tụ tập lại một thảo luận về bài kiểm tra, biết mình làm đúng thì vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, sai thì hận không thể đập nát cái đầu chó của mình.
Thầy giáo vì không để chậm trễ tiến độ, đã đem về nhà sửa bài ngay trong đêm.
Ngày hôm sau, thầy cầm bài kiểm tra đã phê sửa xong vào phòng học.
Đứng ở trên bục giảng, tầm mắt thầy lơ đãng quét liếc về phía Đường Miên, thực mau liền thu hồi tầm mắt, thanh thanh giọng nói: "Khụ khụ, điểm đã có, các bạn học trong lòng đều hiểu rõ, kiểm tra lần này không tính là quá khó, thành tích tổng thể không tồi.
Các em chờ lát nữa bài thi phát đi xuống kiểm tra thử xem có sai chỗ nào không, thầy hy vọng lần sau kiểm tra các em sẽ không lập lại lỗi tương tự."
Thầy giáo đem bài thi phát xuống, sau đó làm các bạn học đem những chỗ sai đem qua, này một đường khóa giảng bài thi.
Đường Miên nhận được bài kiểm tra nhìn thoáng qua điểm, cảm xúc không có gì thay đổi, có lẽ bởi vì đã đoán trước được kết quả, nên không có cảm thấy kinh ngạc.
Học bá ngồi phía sau Đường Miên nhìn bài kiểm tra điểm của mình, yên lặng vì chính mình rơi lệ, mấy câu trắc nghiệm mặt trước đúng hết, câu tự luận ở mặt sau thì sai be bét.
Nhìn hoa khôi ngồi phía trước vãn luôn bình tĩnh, học bá đột nhiên nhớ lại tới hoa khôi hình như là người nộp bài đầu tiên, không biết được bao nhiêu điểm.
Học bá đồng học lặng lẽ rướn cổ về phía trước xem điểm bài kiểm tra để trên bàn, học bá nhịn không được mở to hai mắt nhìn.
"Khiếp vãi......!"
Một tiếng này của học bá thành công thu sự chú ý khiến cho các bạn học khác cùng giáo viên trên bục giảng, thầy giáo sắc bén nhìn qua.
"Bạn học Lý Giang Sơn, em có ý kiến gì?" Thầy nhìn chằm chằm Lý Giang Sơn hỏi.
Bạn học Lý Giang Sơn, cũng chính là học bá ngồi phía sau Đường Miên, giới tính nam, yêu thích nữ, bình thường thích đọc sách, phụ trợ cho hai chữ học bá của cậu ta là một cặp kính dày như đế chai bia trên sống mũi, vô cùng phù hợp với thiết lập nhân vật của cậu ta.
Lý Giang Sơn đối diện với tầm mắt của thầy giáo, theo phản xạ ngoan ngoãn lắc đầu, trả lời: "Không, không có ý kiến ạ."
"Không có ý kiến thì đừng lên tiếng, xem bài kiểm tra của em đi." Thầy giáo nói rồi thu hồi tầm mắt.
Bạn học Lý Giang Sơn ngoan ngoãn cúi đầu, vài giây sau nhịn không được lại lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía bạn học hoa khôi trước mặt, nghĩ đến điểm của người ta, lại cúi đầu nhìn bài điểm của mình, ai da, lòng đau như cắt.
Dưới cây chanh có quả chanh, dưới cây chanh chỉ có ta..