Editor: Băng Tâm
Nửa giờ sau xe vào bến, Đường Miên xuống xe, đi chưa được vài bước thì gặp phải hai vị binh ca ca trên xe.
Tiết Bạch là một người hòa đồng sôi nổi, lúc thấy Đường Miên còn nhiệt tình vẫy tay, đối với cô gái nhỏ xinh đẹp trên xe Tiết bạch rất thích, cô bé xinh xắn này nhìn rất thuận mắt, nói khái quát một câu chính là nhan giá trị cao, luôn khiến người ta thiện cảm.
"Xin chào đồng chí, cô là người ở đây sao? Tôi là Tiết Bạch, đây là chiến hữu của tôi, Lệ Ngự." Tiết Bạch chủ động mở miệng nói.
Trên mặt Đường Miên thoáng hiện lên nụ cười, gật đầu đáp lại: "Đường Miên."
Khóe mắt vẫn luôn dừng trên người đàn ông chưa từng mở miệng kia, thì ra anh tên là Lệ Ngự, người lớn lên đẹp, tên cũng thật dễ nghe.
Hai bên rốt cuộc không thân, nói hai câu liền tách ra, Đường Miên trước khi rời đi lại lần nữa nhìn Lệ Ngự, trong lòng cảm thán một câu......!Lớn lên là thật là đẹp mắt, hoàn toàn hợp gu thẩm mỹ của cô.
Thứ ba, lão Lưu lại lần nữa gọi Đường Miên lên văn phòng.
Lưu Hồng Kỳ nhìn Đường Miên đứng ở chỗ đó, cười ra hiệu Đường Miên ngồi xuống nói chuyện, Đường Miên ngồi xuống ông mới mở miệng nói: "Đường Miên, gần đây học tập thế nào?"
"Khá tốt." Đường Miên đáp.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Tằm mắt Lưu Hồng dừng trên mặt Đường Miên, suy tư một chút mới tiếp tục nói: "Thầy hôm nay tìm em là có việc, học kỳ này em có thành tiến bộ vượt bậc, các giáo viên rất xem trọng em, cuộc thi toán học hằng năm em biết chứ? Năm nay cuộc thi toán học đã bắt đầu báo danh, thầy cảm thấy em có thể giành chút thời gian tham gia, trường chúng ta cũng tổ chức luyện thi, sẽ không chậm trễ việc học tập của các em, mỗi ngày chỉ bỏ ra hai tiết tự học là được, em đồng ý tham gia chứ?"
Đường Miên bị Lưu Hồng Kỳ nhìn chằm chằm, muốn từ chối cũng không nói được.
Ánh mắt lão Lưu phảng phất muốn nói, nếu cô cự tuyệt ông sẽ khóc cho cô xem!
Đương nhiên, Đường Miên cũng không có ý định từ chối, cô năm nay chỉ mới học , hiện tại là thời điểm tốt nhất để tham gia thi đấu, lên lớp cơ bản là tham gia không được, cho dù chỉ tham gia đấu loại cũng không có thời gian.
Có câu nói thiếu niên không cuồng nhiệt là uổng phí cả thanh xuân, đời trước Đường Miên cũng từng tham gia cuộc thi này, đối với cô mà nói thì tham gia thi đấu cũng không ảnh hưởng tới tiến độ học tập.
"Được rồi, phiền thầy đăng ký giúp em." Đường Miên tuyệt đối không thể nghĩ đến câu nói này lại là một cái hố tự chôn mình.
Nghe Đường Miên đáp ứng lão Lưu vui mừng ra mặt, vui vẻ tiễn Đường Miên ra văn phòng.
Đường Miên rời đi không lâu các thầy cô lại vào văn phòng, nếu Đường Miên ở chỗ này sẽ phát hiện các cô thầy này là giáo viên dạy lớp cô các bộ môn khác.
"Ai, lão Lưu, thuyết phục được chưa, Đường Miên nói thế nào rồi?" Thầy hóa thiếu kiên nhẫn hỏi.
"Tôi là ai? Tôi là chủ nhiệm lớp của Đường Miên, tôi đã mở miệng thì có việc gì không thể sao? Đã thu phục, Đường Miên đáp ứng tham gia thi đấu, chỉ cần chúng ta báo danh giúp con bé là được."
"Ai, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, thầy xem trường chúng ta mấy năm thi chưa có trò nào đậu cấp tỉnh, Nhất trung còn có Kim Thụy bên kia chê cười chúng ta lâu như vậy, lần này có thể lên mặt với bọn họ rồi."
Nhất trung, là trường trung học tốt nhất thành phố, hầu hết học sinh đều là nhân tài hiếm có, đây cũng là nguyên nhân mà giáo viên của Nhất trung đều cao ngạo đến muốn lên trời, nhưng họ thật sự có thực lực, mỗi lần thi đua đều có tên trên bảng vàng, nói chuyện bằng bản lĩnh không chơi xấu.
Trung học Kim Thụy là một trường tư, có thể học ở Kim Thụy nhà không phải có quyền thì chính là có tiền, nếu không cũng là học sinh xuất sắc được Kim Thụy đào về, tình huống bên Kim Thụy tương đối phức tạp, nhưng người ta cũng có học sinh mũi nhọn, nếu không có chiêu bài sao có thể vang dội như vậy?!
Lục trung là trường đứng chót thành phố, mỗi năm thi đấu đều không có thành tích, chẳng được mấy học sinh lọt vào vòng cấp tỉnh, chỉ tham gia cho đủ số là nhiều.
Bởi vì chuyện này Lục trung mỗi lần đi thi đấu đều không được coi trọng, đã nhiều năm nay, mỗi lần thi đua đều biểu hiện thường thường, không được xem trọng cũng hết cách.
Nhưng năm nay thì khác, Lục trung bọn họ có một con hắc mã.
Mấy giáo viên ở đây đều hiểu rõ, khảo thí đầu năm Đường Miên tuyệt đối không phải ăn may, người ta là có bản lĩnh thật, mấu câu hỏi ở trên lớp, mỗi lần giáo viên gọi Đường Miên trả lời cô đều có thể nhanh chóng đưa ra đáp án chính xác, thậm chí có đôi khi còn đưa ra phương pháp giải bài mới, một học sinh thông minh như vậy tuyệt đối là bảo bối của các thầy cô.
"Lão Lưu, để tôi trước nói, môn hóa học khẳng định phải báo danh, năm trước chỉ có hai em báo danh thi hóa, tới tỉnh tôi còn chưa được, tôi tức đến suýt bị viêm mũi, năm nay hóa học thầy phải để Đường Miên báo danh." Thầy hóa lập tức giành trước.
"Đúng đúng đúng, vật lý cũng phải báo."
"Mấy người sốt ruột cái gì? tôi còn chưa nói đâu, tôi là dạy môn toán, muốn báo danh đương nhiên là ưu tiên môn toán trước, còn hóa học với vật lý chúng từ từ thảo luận sau."
"Không thể thảo luận sau được, bên trên thông báo đã bắt đầu báo danh, lão Lưu, bình thường quan hệ của chúng ta rất tốt, lúc này thầy phải giúp tôi!" Thầu hóa nói.
"Lúc này không được dùng quan hệ đi cửa sau, nhưng lão Lưu tôi với thầy quan hệ cũng không kém, thầy nên ưu tiên cho tôi chứ!"
"Được, tôi sẽ lo chuyện này." Lưu Hồng Kỳ mỹ mãn nói, hiện tại ông đã biết có một học sinh giỏi quan trọng thế nào rồi.
Việc đoạt giải các cuộc thi toán học, vật lý, hóa học, sinh vật chính là một bước đệm lớn để vào trường đại học danh giá, nếu thành tích thi đấu ưu tú còn có thể trực tiếp lên thẳng đại học.
Các giáo sư có câu nói là "Học giỏi toán lý hóa, đi khắp thiên hạ đều không sợ." Từ câu này có thể biết ba môn khoa học toán học, hóa học, vật lý có độ khó cao và quan trọng như thế nào.
Trong đó khó nhất chính là toán học, cuộc thi toán học mỗi năm đều khó nhất, mang tính cạnh tranh nhất, và cũng là nền tảng quan trọng nhất khi thi đại học.
Toán học bắt đầu từ đấu loại, bán kết, sau đó là trận chung kết rồi vào đội tuyển quốc gia, cuối cùng là IMO đại biểu quốc gia tham gia thi đấu quốc tế.
Thời gian bắt đầu vòng đấu loại ở các tỉnh không đồng nhất, bán kết chia làm hai vòng một là thi thử hai là chính thức, trận chung kết gọi là Đông Lệnh Doanh diễn ra vào tháng .
Đội tuyển quốc gia lại phân biệt đội thi các giải vàng, bạc, đồng, cuối cùng là từ IMO chọn từ người ra tuyển thủ xuất sắc nhất thi quốc tế.
Tham gia thi toán học học sinh phải có nền tảng vững chắc, giỏi toán trên lớp không có nghĩa là có thể thắng cuộc thi.
Tan học về Tiết Ngao vừa phát hiện nhà mình có thêm hai người, Tiết Ngao nhìn hai bóng dáng màu xanh quân phục ngồi trên sô pha kia, bộ dáng cà lơ phất phơ lập tức thu liễm lại.
Đặc biệt khi thấy người kia cậu theo phản xạ sờ đầu tóc hơi dài của mình, trong lòng có chút túng.
Nghe thấy động tĩnh, hai người đàn ông đang ngồi trên sô pha quay sang nhìn Tiết Ngao, nhìn thấy mái tóc dài Tiết Ngao cả hai đều cau mày.
"Tiết Ngao, sao đer đầu như cái tổ chim vậy, mới không gặp một thời gian, cậu cho rằng tới nơi này sẽ không ai quản cậu sao? Tự bản thân không biết suy nghĩ hả? Cậu nhìn lại xem bản thân mình hiện tại ra cái dạng gì, cậu học không tốt cũng không sao, nhưng ít ra cũng phải biết cách cư xử đừng làm ra cái dáng vẻ giống bọn lưu manh đầu đường xó chợ, tôi ra hạn trong vòng hôm nay cậu phải đem cái tổ chim kia cạo thành đầu đinh!" Tiết bạch từ trước đến nay luôn đối với em họ mình không khách khí.
Tiết bạch và Tiết Ngao cùng nhau lớn lên ở Kinh Thị, trước kia Tiết Ngao nhiều nhất chỉ là học tập hơi kém, đây không phải là vấn đề lớn, dù sao gen của Tiết gia là như vậy, muốn có một học bá phỏng chừng là không có khả năng, ngay cả Tiết bạch cũng là học sinh trung bình.
Tiết Ngao ngầm liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh anh họ mình, rầu rĩ lên tiếng hỏi: "Anh họ, anh cùng lệ ca tại sao lại ở đây?"
"Có việc, cậu hỏi cái này làm gì, nhanh chóng đi cạo cái đầu của cậu lại đi, nhìn ngước mắt, xấu chết đi được!" Tiết Bạch trừng Tiết Ngao.
Tiết Ngao còn có thể nói gì? Ngoan ngoãn về phòng, trong phòng cậu có tông đơ, tùy tiện cạo một chút là xong.
Đến lúc trở về phòng Tiết Ngao mới vỗ vỗ trái tim nhỏ bé của mình, quay đầu lại lại lần nữa liếc nhìn ra ngoài ván cửa, trong lòng âm thầm lẩm bẩm.
Vị kia sao đột nhiên lại tới đây, ngày thường thần long thấy đầu không thấy đuôi, nghe nói quanh năm suốt tháng về nhà không được mấy lần, sao lại đột ngột đến bên này?!
Phải biết rằng vị kia chính là người có thể một lời không hợp ấn cậu cạo trọc, đừng nhìn anh buồn không hé răng, chỉ cần anh động tay nhẹ nhất cũng có thể làm cậu nằm một tuần!
Vị kia trong miệng Tiết Ngao chính là Lệ Ngự, tốt nghiệp trường quân đội, bộ đội danh nhân.
Nhưng nghĩ lại Tiết Ngao lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, vị kia và anh họ là chiến hữu, nói không chừng là thuận đường nên ghé qua xem một chút, không chừng ngày mai phải đi rồi đâu?!
Tuy nhiên, buổi sáng hôm sau Tiết Ngao rời giường vẫn thấy hai vị kia còn ở nhà Tiết Ngao liền thấy đau tim, hai vị này không vội sao? Sao còn tại đây?
Biết rằng khả năng tương lai mình sẽ không có thời gian tự do Tiết Ngao cả ngày ở trường học đều uể oải ỉu xìu, giữa trưa cũng không về nhà ăn qua loa ở trong trường, dù sao hai vị kia ở trong nhà cậu có thể không tránh không gặp liền tránh.
- ---.