P.s: Nhiều lúc nữ sẽ được gọi là Nguyễn tiểu thư hoặc là Trân Trân tiểu thư.
Cả ngày cứ trôi qua thật bình yên, Nguyễn Ninh sau khi ăn trưa xong lập đi ngủ trưa, vẫn luôn ngủ đến bốn giờ chiều mới tỉnh lại.
Nguyễn Ninh rửa mặt lại một chút, bước ra khỏi phòng, Nguyễn Tuấn Đào cùng Hàn Mẫn vừa lúc từ bên ngoài trở về, mà lúc này chú Vương còn đang trên đường tới đón cô.
Nhìn thấy Nguyễn Ninh, Nguyễn Tuấn Đào không nói cái gì, chỉ là nhàn nhạt liếc cô một cái,rồi ngồi ở sofa cầm báo đọc, đối với việc chân cô bị thương cũng không quan tâm hay hỏi han bất cứ một lời.
Hàn Mẫn còn hỏi một câu, giọng nói cũng không lạnh không nhạt: “Chân bị thương có khá lên tí nào chưa?”
Nguyễn Ninh gật gật đầu: “Khá hơn rồi ạ.”
Bọn họ có quan tâm đến cô hay không cô nửa điểm cũng không quan tâm, cô không phải là con gái ruột, không có huyết thống thân tình, đối với bọn họ không có bất kỳ hy vọng nào.
Cô nhất định không lặp lại số mệnh của nữ phụ, không muốn bọn họ bắt lấy thời cơ để cô hiến máu cho nữ chính, cũng sẽ không bị tống vào ngục giam.
Hàn Mẫn nhìn cô, không có vòng vo, trong giọng nói mang theo sự nghi ngờ: “Tần Tứ vì cái gì đột nhiên lùi lại việc kết hôn?”
Tần Tứ là người như thế nào, tất cả mọi người đều biết rõ, hắn tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ sửa đổi chủ ý.
Nguyễn Ninh kỳ thật cũng không biết, cô cúi đầu nhìn chân mình, tìm lấy một lý do hợp lý nhất: “Anh ấy muốn chờ chân con hồi phục.”
Hàn Mẫn gật gật đầu, chấp nhận lời giải thích này, lại nhịn không được cảnh cáo nói: “Hôn ước hai nhà Tần Nguyễn rất quan trọng, không thể có bất cứ sai lầm nào xảy ra, ngàn vạn đừng làm hỏng.”
Nguyễn Ninh nói: “Con đã biết.”
Lúc này dì Trương từ trong phòng Nguyễn Ninh đi ra, trong tay dẫn theo một cái vali, thấy Hàn Mẫn cùng Nguyễn Tuấn Đào, xem như không thấy bọn họ, trực tiếp lựa chọn làm lơ, đi đến trước mặt Nguyễn Ninh nói: “Nguyễn tiểu thư, hành lý dọn xong, chú Vương sắp tới rồi, chúng ta ra ngoài chờ đi.”
Nguyễn Tuấn Đào tầm mắt từ tờ báo mới dời lên, nhìn về phía dì Trương xa lạ, cau mày nghi hoặc: “Bà là?”
Hàn Mẫn cũng nhìn qua, hiển nhiên cũng không quen biết dì.
Dì Trương biết người trong nhà này đối xử không tốt với Nguyễn Ninh, cả ngày đều không lộ mặt, trước khi đi bọn họ quay về, người cha mẹ này thật là tệ!
Dì Trương lười làm mặt tươi cười chào đón, không có kiên nhẫn nói: “Tôi là bảo mẫu Tần thiếu phái tới chiếu cố tiểu thư Trân, Tần thiếu bảo tôi một tấc cũng không rời Nguyễn tiểu thư, cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố tiểu thư thật tốt.”
Vừa nghe là Tần Tứ phái tới, Nguyễn Tuấn Đào cùng Hàn Mẫn liếc nhau, cũng không có gì để nói.
Đại khái là do có người của Tần Tứ ở đây, dì Trương này có thể là người lắm miệng, sợ dì phát hiện manh mối, trở về cùng Tần Tứ nói bậy, Hàn Mẫn vội nháy mắt với Nguyễn Tuấn Đào.
Nguyễn Tuấn Đào hiểu được ý của vợ, buông tờ báo trong tay.
Trước mặt người ngoài, Nguyễn Ninh chính là Nguyễn Trân, là con gái bảo bối được sủng ái nhất của Nguyễn gia.
Nguyễn Tuấn Đào từ trên sô pha đứng lên, đi đến trước mặt Nguyễn Ninh, âm thanh ôn hoà nói: “Trân Trân, chân còn đau hay không? Ba ôm con lên xe, được không?”
Hàn Mẫn cũng đi đến bên cạnh Nguyễn Ninh, vuốt tóc cô, vẻ mặt rất là quan tâm.
Nguyễn Ninh bị hai người làm cho ghê tởm, da gà đều nổi lên. Cô nhịn xúc động muốn xoa tay, trong lòng rất kháng cực việc hai người này tới gần cô.
Đúng lúc vào lúc này, Nguyễn Lẫm từ trong phòng ra tới, thấy Nguyễn Tuấn Đào cùng Hàn Mẫn vây quanh Nguyễn Ninh ân cần hỏi han, lại nhìn dì Trương đứng ở một bên, mày nhăn lại.
“Ba, mẹ.” Nguyễn Lẫm đi qua đi, môi mím lại, có vẻ không rất cao hứng, “Để con ôm Trân Trân đi.”
Hàn Mẫn vẫn còn nhớ tới lần ở bệnh viện hôm trước Nguyễn Lẫm cãi lời bà, nên sắc mặt rất không tốt khi nhìn thấy anh, nói với Nguyễn Tuấn Đào: “Ông đem Trân Trân ôm lên xe đi.”
Mắt thấy Nguyễn Tuấn Đào sẽ tới ôm mình, Nguyễn Ninh chạy nhanh tới dì Trương: “Con muốn để dì Trương giúp con!”
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Dì Trương cũng ngẩn người, nói: “Nguyễn tiểu thư, con nguyện ý để dì cõng con?”
Nguyễn Ninh gật đầu nói: “Vâng, dì cõng con lên xe đi.”
Dì Trương thở dài, đem vali trong tay đưa cho Hàn Mẫn, cẩn thận cõng Nguyễn Ninh, vừa bước tới khi, quay đầu lại không khách khí sai Hàn Mẫn: “Đem hành lý lại đây.”
Hàn Mẫn vẫn là lần đầu bị một bảo mẫu sai bảo, sắc mặt âm tình bất định, khó coi đến không được, nhưng cuối cùng bà ta vẫn là nhẫn nại nhịn xuống, xách theo vali hành lý, dẫm giày cao gót bước theo đi lên.
Đánh chó còn phải xem chủ nhân, bà ta chỉ xem người dì Trương này là một con chó!
Nguyễn Tuấn Đào nhìn thân ảnh hơi béo của dì Trương, lại nhìn trên lưng là Nguyễn Ninh, rất ngạc nhiên.
Dì Trương đối với Nguyễn Ninh chăm sóc quá tinh tế.
Này có phải hay không cũng có nghĩa là Tần Tứ đối Nguyễn Ninh thực để tâm?
Nguyễn Tuấn Đào nhìn về phía Nguyễn Lẫm, hạ giọng nói: “Con mấy ngày nay không có liên lạc với Trân Trân? Hôm nay Trân Trân đã gọi điện cho mẹ, khóc một giờ, hỏi nó đã xảy ra chuyện gì, nó như thế nào cũng không chịu nói. Con từ nhỏ đã cùng nó có tình cảm tốt, nếu con gọi điện hỏi thăm nó có khi nó sẽ lại nói sự thật ra.”
Nguyễn Lẫm nhăn mày lại, bởi vì mối quan hệ với Nguyễn Ninh, anh cảm thấy không thể đối mặt với Nguyễn Trân như trước kia, nên đã nhiều ngày không liên lạc với cô ta.
Lúc này nghe Nguyễn Tuấn Đào nói như vậy, trong lòng anh cũng không có tư vị gì, trầm giọng nói: “Con đã để Lục Cảnh chiếu cố Nguyễn Trân một chút, hẳn là sẽ không có việc gì, buổi tối con sẽ gọi điện thoại hỏi một chút.”
Nguyễn Tuấn Đào nói: “Lục Cảnh? Chính là Lục Cảnh của tập đoàn Lục thị?”
Nguyễn Lẫm gật đầu.
Nguyễn Tuấn Đào không nói cái gì nữa, lúc này mới yên tâm.
Không có người dám cùng Lục thị tập đoàn đối nghịch, tự nhiên cũng không ai dám đắc tội Thái Tử gia của tập đoàn Lục thị.
Đương nhiên,trừ bỏ Tần Tứ điên cuồng không thèm đến xỉa cha của hắn kia.
–
Nguyễn Ninh trở lại nơi của Tần Tứ, dì Trương giúp cô thoa thuốc, sau đó cô nằm ở trên giường ngủ một giấc.
Ngủ được một giờ, dì Trương gõ cửa bảo cô ăn cơm.
Nguyễn Ninh không có gì ăn uống, buổi tối chỉ ăn một chén cháo. Ăn cơm xong sau, thật sự nhàm chán, cô lại không thể vận động, liền muốn đi tìm hai quyển sách để giết thời gian, chính là đi đến cửa thư phòng, chú Vương lại nói cho cô biết, thư phòng của hắn không có sự cho phép của hắn, bất cứ ai cũng không thể đi vào.
“Để tôi gọi điện cho thiếu gia.” Chú Vương không dám tự quyết định.
Nguyễn Ninh không muốn phiền toái: “Thôi được, vậy để con đi xem TV.”
Chú Vương áy náy cười với cô.
Nguyễn Ninh không để ở trong lòng, xem TV một lát, mắt thấy đã chín giờ, cô để cho dì Trương đỡ mình về phòng.
Nguyễn Ninh tuy rằng chân cẳng không tiện, nhưng là mấy ngày qua tắm rửa đều là dựa vào chính mình, cô thật sự không có thói quen gặp vấn đề này còn mượn tay người khác giúp đỡ.
Tắm lâu hơn ngày thường, Nguyễn Ninh nằm lên giường, lấy di động ra xem, phát hiện nửa giờ trước Tần Tứ có gọi điện thoại cho cô.
Nguyễn Ninh do dự nửa giây, bỏ qua di động, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Xem như không phát hiện ra cuộc gọi nhỡ này.
–
Tần Tứ trở về đã khuya, hắn về đến đã là đêm khuya.
Chú Vương rời giường đi vệ sinh, nghe thấy tiếng ô tô bên ngoài, nhanh mặc áo khoác chạy ra ngoài mở cửa nhìn thoáng qua.
Nhìn thấy Tần Tứ bước trên xe xuống, chú Vương giật mình, Tần Tứ không nói là sẽ về nhà.
“Thiếu gia, ngài đã trở lại.” Chú Vương cung kính nói.
Tây trang trên người Tần Tứ mặc chưa kịp thay, hai chân thẳng tắp, dáng người thon dài hoàn mỹ, hắn đem chìa khóa xe đưa tới, chú Vương nhanh chóng nhận lấy.
“Ngủ rồi sao?” Giọng nói lạnh lẽo của Tần Tứ vang lên.
Chú Vương ngẩn người một giây, mới phản ứng lại hắn đang hỏi đến Nguyễn Ninh, trả lời: “Tiểu thư đã ngủ rồi.”
Tần Tứ không hề nói cái gì, vòng qua chú Vương, lập tức đi lên lầu.
Chú Vương cẩn thận nhìn, phát hiện Tần Tứ đi lên lầu, cũng không có về phòng của mình, mà là mở ra phòng bên cạnh, kia chính là phòng ngủ Nguyễn Ninh.
Ban ngày ngủ quá nhiều, Nguyễn Ninh không có quá buồn ngủ, cho nên ngay khi cửa phòng bị mở, cô lập tức liền cảm giác, hai mắt căn bản đang mở liền nhắm lại.
Chiếc đèn bàn trên đầu giường phát ra ánh sáng nhàn nhạt, có người đi đến bên mép giường, đứng ở mép giường hồi lâu, chậm chạp không có động tác tiếp theo.
Nguyễn Ninh có thể cảm giác được ánh mắt dừng trên mặt mình, nóng bỏng, làm cho mọi thứ như vô hình. Chịu đựng được năm phút, cô rốt cuộc chịu không nổi, đành phải mở mắt.
Cô nhìn thân ảnh tuấn mỹ của Tần Tứ ở mép giường,đôi mắt trong veo, không có nửa điểm của bộ dáng vừa tỉnh ngủ, cô cũng không có cố tình ngụy trang.
Tần Tứ nhướng mày nói: “Không ngủ?”
Nguyễn Ninh nhẹ nhàng lắc lắc đầu, bộ dáng ngoan ngoãn đến kỳ lạ.
Tần Tứ trong lòng xẹt qua một loại cảm xúc, hắn ở mép giường ngồi xuống, vươn tay ra, bàn tay thô ráp vuốt ve mặt cô, ngón tay sờ tới sờ lui ở lúm đồng tiền của cô.
Nguyễn Ninh thân thể cứng đờ, mở to cặp mắt ngập nước nhìn hắn.
Tần Tứ cười cười, âm thanh sung sướng: “Vì cái gì như vậy mà nhìn tôi?”
Nguyễn Ninh cực lực xem nhẹ xúc cảm trên má, nhưng xúc cảm đó quá chân thực, cô không thể nào bỏ qua được, cố nén nói: “Anh không phải nói ngày mai mới trở về sao?”
Tần Tứ nhéo nhéo vành tai mềm mại của cô, tiếng nói mang theo điểm khàn khàn: “Mọi việc đều đã xong xuôi, nên lập tứctrở về.”
Nguyễn Ninh: “Ôi.” Nhẫn nhịn, vẫn là nhịn không nổi, “Anh…… Anh không cần niết tôi.”
Ngón tay của Tần Tứ, đôi mắt dừng ở trên mặt cô, càng chuẩn xác mà nói, là dừng ở đường cong duyên dáng của môi cô, trong mắt cảm xúc đen tối không rõ, khiến người nhìn da đầu tê dại, làm người khác khiếp sợ đến phát hoảng.
Nguyễn Ninh không khỏi khẩn trương, mím môi: “Làm sao vậy?”
Ánh mắt của Tần Tứ tối sầm lại: “Tôi muốn hôn em.”
Nguyễn Ninh: “……”
Muốn…… Bằng không anh miết vành tai của cô đi.
Nguyễn Ninh bị hắn nhìn đến da đầu tê dại, lén đem chăn kéo lên, đem che gần nửa gương mặt, chỉ lộ ra đôi mắt trong veo.
Hành động đáng yêu này của Nguyễn Ninh, Tần Tứ không biểu lộ sắc mặt, trong lòng bỗng dưng mềm nhũn, thầm thở dài một hơi.
Tần Tứ nói: “Nếu em mỗi ngày hôn tôi một chút, tôi liền đáp ứng em cử hành hôn lễ chậm lại.”
Nguyễn Ninh nói: “Đây là một cái khác điều kiện sao?”
Tần Tứ: “Ừ.”
Có thể là bóng đêm quá mức nhu hòa, âm thanh của hắn đều trở nên ôn nhu vô cùng, đường cong sắc bén trên gương mặt cũng không lạnh lùng nữa.
Nguyễn Ninh chần chờ: “Chính là, chúng ta còn chưa có kết hôn.”
Tần Tứ: “Cho nên chỉ là hôn em.”
Nguyễn Ninh: “……”
Nếu kết hôn, vậy không chỉ đơn giản là hôn.
Không được, vai ác này rõ ràng cùng trong nguyên tác không giống nhau, hắn có dục vọng.
Cô thật sự chỉ là thế thân.
Nguyễn Ninh nghiêm túc nhìn hắn, quyết định thẳng thắn từ chối.
“Tần Tứ,” Nguyễn Ninh nắm chặt lòng bàn tay, âm thanh gian nan nói, “Tôi muốn cùng anh thẳng thắng một việc, kỳ thật tôi lừa anh, tôi…… Tôi không phải……”
Tần Tứ đột nhiên ra tiếng đánh gãy cô: “Bảo bối, biết lừa gạt tôi kết cục là gì không?”
Nguyễn Ninh: “……”
Tần Tứ trời sinh hận nhất là lừa gạt, mặc kệ là ai, nếu dám can đảm lừa gạt hắn, kết cục nhất định rất thảm thiết, là loại chết không toàn thây.
Người trợ lý bị chém thành nhiều mảnh kia chính là ví dụ điển hình.
Lời tới bên miệng Nguyễn Ninh đành nuốt vào, nếu Tần Tứ biết cô không phải là Nguyễn Trân thật sự, liên kết với Nguyễn gia lừa gạt hắn, dù bị ép buộc, sợ là cô ngày mai cũng không thể thấy mặt trời.
Tần Tứ nói: “Em lừa tôi cái gì?”
Nguyễn Ninh nói: “Tôi…… Tôi kỳ thật rất thích anh niết vành tai tôi, bằng không đổi thành niết vành tai được không? Tôi mỗi ngày có thể cho anh niết mười cái!”
Mỗi ngày hào phóng cho niết mười cái? Tần Tứ trong mắt có ý cười thoáng qua, vô tình cự tuyệt cùng cô đàm phán: “Không được.”
Nguyễn Ninh làm ra sự kháng cự cuối cùng, trong âm thanh đều mang lên khóc nức nở: “Kia có thể hay không chỉ hôn mặt thôi?”
Tần Tứ cong môi cười, cười đến ôn nhu lại nguy hiểm, phảng phất xem lời nói của Nguyễn Ninh là ngu ngốc, sau đó hắn nói ra đáp án không thể thương lượng.
“Không thể.”
“……”
Người này sao có thể quá đáng như vậy!!!