20.
Thân thể của Tống Yến Xuyên khôi phục rất nhanh, quả nhiên một thân cơ bắp kia không phải để trưng.
Xét thấy bây giờ tôi đã có thể nói chuyện, tôi dừng nghỉ phép, quay lại làm việc.
Sau khi xuất viện Tống Yến Xuyên bắt đầu tấn công trực diện, dùng thủ đoạn rền vang đưa kẻ đã mình ra trước công lý.
Giao du một khoảng thời gian, tình cảm của chúng tôi cũng dần ổn định.
Lịch trình phẫu thuật của tôi rất dày đặc, Tống Yến Xuyên cũng rất bận, rõ ràng là người yêu mà đến cả thời gian gặp mặt cũng không có.
Thế là Tống Yến Xuyên chạy thẳng đến bệnh viện chặn tôi lại, anh tức giận hỏi tôi: “Tại sao không trả lời tin nhắn của anh?”
Tôi đáp lại qua loa: “Không phải em không trả lời tin nhắn của anh, là vì anh quá quan trọng, em cảm thấy trả lời thế nào cũng không xứng với anh.”
Anh bị tôi làm tức quá hoá cười: “Anh hơi nhớ lúc em còn bị câm rồi.”
Tôi mím môi nhìn máy tính, không nói chuyện nữa.“Anh nghe bảo gần đây có một nhà nhà hàng Michelin ba sao, anh thấy chúng ta có thể hẹn nhau đến đó.”
“Anh hoàn toàn có thể nghe theo lịch trình của em, dẫu sao việc cứu người cũng quan trọng hơn, cao thượng hơn, loại tư bản ác độc như anh có thể tùy ý thay đổi lịch trình.”
“Vậy em trực ban vào lúc nào? Anh sẽ theo lịch trình của em để đặt bàn.”
Tôi không đáp lại anh, tiếp tục nhìn màn hình máy tính.
Tống Yến Xuyên nghi hoặc hỏi tôi: “Sao em không nói gì hết vậy? Chẳng lẽ không nghe thấy lời anh nói sao?”
Tôi nhìn anh, sau đó viết lên giấy ghi chú: [Chẳng phải anh nhớ lúc em còn bị câm sao?]
Tống Yến Xuyên nhìn giấy ghi chú, xấu hổ cười, không do dự bắt đầu xin lỗi: “Anh sai rồi, anh thích bác sĩ Trần có thể nói chuyện hơn.”
Dù có nên nói hay không, lần nào Tống Yến Xuyên cũng lập tức nói “anh sai rồi” không chút do dự, hơn nữa thái độ nhận sai rất thành khẩn, khiến tôi cũng ngại việc tức giận truy cứu tiếp.
Xứng đáng để đàn ông toàn thế giới học tập.
Tôi lấy một xấp văn kiện từ ngăn kéo ra đặt lên bàn, tôi nhìn Tống Yến Xuyên.
“Em nhận được cơ hội ra nước ngoài học tập.”
Tống Yến Xuyên gật đầu: “Tốt quá rồi.”
“Phải đi hai năm.”
Tống Yến Xuyên suy tư hai giây rồi nói: “Anh có máy bay riêng.”
Tôi có hơi không hiểu: “Anh đang khoe của hả?”
Tống Yến Xuyên khẽ cười nói: “Không phải, ý của anh là, anh có máy bay riêng, dù em đi đâu, anh cũng có thể tìm em.”
Hoá ra Tống Yến Xuyên vừa nhìn đã hiểu lo lắng của tôi, tôi sợ yêu xa sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của chúng tôi.
“Em có tài năng, em có kỹ thuật, anh không thể ích kỷ mà bẻ gãy đôi cánh của em, ngăn cản em trở thành một bác sĩ ngoại khoa giỏi hơn cả hiện tại.”
“Em dùng kỹ thuật tỉ mỉ đó cứu mạng anh, em cần học hỏi thêm nhiều kỹ thuật tiên tiến, cứu thêm sinh mạng của càng nhiều người.”
“Anh sẽ trở thành hậu thuẫn vững chắc nhất của em, khi em mệt mỏi vì bay, đỡ em, giúp em khôi phục tinh lực, tiếp tục bay đến nơi càng cao hơn.”
“Anh sẽ ngoan ngoãn chờ em, chờ em trở thành người như trong ước mơ của mình.”
Chóp mũi tôi hơi cay, nước mắt vô thức rơi xuống.
Tống Yến Xuyên tiến lên ôm lấy mặt tôi: “Anh yêu em, chờ em về.”
Nói xong, cúi đầu hôn môi tôi.
Mùi hương quen thuộc tràn ngập trong xoang mũi, làm tôi nhớ lại cái đêm tôi chạy trối ấy.
Là mùi của Tống Yến Xuyên.