Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao

chương 148: phiên ngoại 3: thế giới kinh thế lục sau đó

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chuyển ngữ: Trầm Yên

...........................................................

Vạn dặm băng nguyên, mênh mông vô bờ.

Gió tuyết đầy trời, Mục Trích lê từng bước, lang thang vô định trên con đường phủ đầy tuyết, tu vi Đại Thừa Kỳ ngăn cách ý lạnh bên ngoài.

Biển tuyết vô bờ kéo dài tới tận chân trời, không biết Mục Trích đã tìm bao lâu, trong mắt chỉ còn lại tro tàn tuyệt vọng.

Sau khi Ly Canh Lan bắt Thẩm Cố Dung đi, toàn bộ Ly Nhân Phong đều đi tìm y, nhóm Hề Cô Hành gần như đã lục tung từng tấc đất khắp Tam giới vẫn không thể tìm được người.

Băng nguyên có thể ngăn cản tất cả tra xét của linh lực, cho dù có người biết Thẩm Cố Dung ở chỗ này cũng hoàn toàn không cách nào lần dò từng tấc đất tìm y.

Trước khi Mục Trích tới băng nguyên, Thanh Ngọc đã khuyên nhủ hắn vô số câu, nhưng hắn vẫn không nghe lọt.

Không ai khuyên được hắn, người duy nhất có thể khuyên được lại đang ở trong băng nguyên, sống chết không rõ.

Không biết Mục Trích đã tìm bao lâu, cũng không biết đã tru sát biết bao man thú, dưới cơn mơ màng hồ đồ giống như chìm nổi trong vũng bùn, cuối cùng trước khi trái tim hoàn toàn rơi vào bóng tối cũng tìm được một tia sáng giữa băng nguyên mênh mang.

Con ngươi hắn đột nhiên trợn to, thất tha thất thểu chạy vội tới.

Ánh sáng kia gần ngay trước mắt, nhưng muốn chạm tới dường như lại rất xa vời.

Gần biết bao, lại xa biết mấy.

Chờ đến khi Mục Trích dùng hết toàn bộ sức lực chạy tới ánh lửa kia, nhìn thấy chính là Thẩm Cố Dung đã ngồi ngay ngắn nhắm mắt.

Y mặc một thân bạch y, trong lòng bàn tay là một viên hỏa linh thạch, ngăn cách toàn bộ ý lạnh xung quanh.

Linh lực trên hỏa linh thạch kia đã tiêu hao gần hết, gió tuyết dần vây quanh Thẩm Cố Dung, như thể ngay lập tức có thể giương nanh múa vuốt cắn nuốt hoàn toàn thân thể đơn bạc của y. Đến lúc đó dù Mục Trích có tìm khắp băng nguyên, chỉ sợ cũng không cách nào tìm được y.

Mục Trích tới rất kịp thời.

Hắn quỳ gối trước mặt Thẩm Cố Dung, run rẩy vươn tay chạm vào mặt sư tôn.

Khuôn mặt Thẩm Cố Dung nhìn như chỉ đang say ngủ, tựa hồ hắn chỉ cần chạm tay tới, Thẩm Cố Dung sẽ mở đôi mắt với lông mi thật dài, tỉnh lại cười nhìn hắn, hỏi hắn hôm nay luyện kiếm chiêu thế nào.

Nhưng sau khi Mục Trích dán tay lên cổ Thẩm Cố Dung chờ một lúc lâu, Thẩm Cố Dung vẫn không có động tĩnh.

Linh mạch nơi cổ đã khô cạn từ lâu, ngay cả mạch đập cũng không thể phát hiện ra.

Đồng tử Mục Trích rụt mạnh, mờ mịt nhìn sư tôn trước mặt, bên tai chợt vang lên tiếng ù ù, giống như một tiếng chuông đánh thẳng vào tai hắn, chấn động đến mức lục phủ ngũ tạng Mục Trích đều run rẩy kịch liệt.

Hắn không nhịn nổi, phun một búng máu ra.

Dòng máu ấm áp tưới lên vùng băng tuyết lạnh lẽo, trong nháy mắt biến thành băng sương.

Cả người Mục Trích phát run, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Thẩm Cố Dung, nhìn vạt áo và đầu tóc bạc của y có băng sương đọng lại, không biết đã lạnh cứng ở đây bao nhiêu năm, hắn nghẹn ngào hòa tan băng sương, mềm nhẹ ôm Thẩm Cố Dung vào lòng.

Mục Trích muốn cất tiếng khóc to, nhưng hắn biết dù khóc đến bi thảm chọc người trìu mến bao nhiêu, cũng sẽ không còn ai dịu dàng lau khô nước mắt cho hắn, dịu dàng dỗ dành hắn nữa.

Sư tôn hắn sợ lạnh như vậy, dù đang ở Trường Doanh Sơn áo khoác cũng không rời thân, lại bị nhốt trong băng nguyên vạn dặm này biết bao nhiêu năm, rốt cuộc đã sống sót như thế nào?

Nơi tầm mắt Thẩm Cố Dung hướng về, chính là ngọn Trường Minh Đăng ngàn năm bất diệt trên Ly Nhân Phong kia.

Mỗi ngày khi người nhìn ngọn đèn đó, trong lòng rốt cuộc đã suy nghĩ những gì?

Người có từng... dù chỉ một lần, mong có người tới cứu mình hay không?

Mục Trích không dám nghĩ tiếp, hiện tại hắn chỉ muốn đưa sư tôn khỏi luyện ngục băng tuyết này.

Mục Trích ngự phong mà đi, ôm theo Thẩm Cố Dung trở về Đại trạch Đào Châu.

Thanh Ngọc sốt ruột hoảng hốt tới đón hắn, nhìn thấy hắn hoàn hảo không tổn hao gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, thở dài nói: “Ta còn tưởng ngươi chết ở băng nguyên rồi. Thế nào? Tìm được Thánh quân chưa?”

Đôi mắt Mục Trích như dòng nước khô cạn, không có nửa phần dao động, mặt hắn không cảm xúc, nói: “Tìm được rồi.”

Thanh Ngọc vui vẻ: “Vậy không phải rất tốt hay sao? Thánh quân mất tích nhiều năm như vậy, không phải ngươi cũng……”

Tiếng nói của hắn vào khoảnh khắc chạm phải đôi mắt Mục Trích chợt ngưng bặt.

“Thánh, Thánh quân đâu?”

Mục Trích không trả lời hắn, chỉ nói: “Ta sẽ quay lại ngay, đừng cho ai tới gần chỗ ở của ta."

Thanh Ngọc: “Ài, được, ngươi đi đâu thế? Mục, Mục Trích!”

Mục Trích không quay đầu lại, nhanh chóng rời khỏi Đào Châu. Trong khoảnh khắc tới bên ngọn Trường Minh Đăng nơi cao nhất trên Ly Nhân Phong, mặt hắn không cảm xúc, rút Lâm Hạ Xuân ra, một kiếm chém rơi Trường Minh Đăng cao bằng nửa người.

Hề Cô Hành nhận ra động tĩnh, nhanh chóng tới đây, hắn vốn đang cầm Đoản Cảnh Kiếm muốn tru sát tặc tử mạo phạm Ly Nhân Phong, nhưng khi nhìn thấy là Mục Trích, hắn lại thoáng sửng sốt, lúc này mới thu kiếm về.

Mục Trích cất Trường Minh Đăng vào trong Giới Tử, nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Sư bá.”

Viền mắt Hề Cô Hành đỏ bừng, hắn ngẩn ngơ nói: “Mục Trích? Ngươi đã trở lại.”

Từ sau khi Thẩm Cố Dung mất tích, Mục Trích liền phản bội ra khỏi Ly Nhân Phong, tìm người khắp Tam giới, đã rất lâu rồi Hề Cô Hành mới thấy hắn.

Mục Trích gật đầu, lười hàn huyên, xoay người muốn đi.

“Mục Trích!”

Hề Cô Hành gọi hắn lại.

Mục Trích dừng bước, an tĩnh chờ hắn nói.

Hề Cô Hành nhìn bóng dáng đã cao lớn của hắn hồi lâu, mới nhẹ giọng lẩm bẩm: "Ngọc bài bản mạng của sư tôn ngươi... vỡ nát."

Mục Trích mặt không cảm xúc, giống như không rõ ý tứ của những lời này, hờ hững nói: “Ta biết.”

Hề Cô Hành ngẩn ra, hơi ngước mắt lên, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống, hắn lẩm bẩm nói: “Ngươi tìm được Thập Nhất rồi?”

Mục Trích nói: “Đúng vậy.”

Hề Cô Hành lập tức tiến lên bắt lấy cánh tay của hắn, lạnh lùng nói: “Y đang ở đâu?!”

Mục Trích bình tĩnh một cách quỷ dị: “Sư tôn đã ngã xuống, ta sẽ hạ táng thi thể của người."

Tay Hề Cô Hành siết mạnh, suýt nữa bóp nát cánh tay Mục Trích, hắn ngoài mạnh trong yếu nói: “Cho ta gặp y! Rốt cuộc y đang ở nơi nào?!”

Mục Trích: “Đại trạch Đào Châu, nếu Chưởng giáo sư bá muốn tới thì ngày mai hãy qua."

“Ngày mai?” Hề Cô Hành nói: “Vì sao phải là ngày mai? Hiện tại ta muốn gặp y luôn."

Mục Trích tựa hồ có chút khó hiểu, kỳ quái nhìn Hề Cô Hành: “Sư bá, ngọc bài bản mạng của sư tôn đã vỡ, người……”

“Thứ đồ vật này ——” Hề Cô Hành cắt ngang lời hắn, giọng hơi khàn khàn: "Thứ như ngọc bài này ta phẩy tay cũng tu sửa xong! Chỉ cần tìm thấy thân thể y, ta sẽ có thể……”

Hề Cô Hành nói, tựa hồ nhớ tới cái gì, hắn bắt lấy cánh tay Mục Trích, lúng ta lúng túng nói: “Đúng vậy, Thúc Hòa là đệ nhất thần y Tam giới, ta đi tìm hắn, ngươi chớ hạ táng sư tôn ngươi, y còn có thể cứu được, ta đi tìm Thúc Hòa!”

Hắn nói năng lộn xộn, hoàn toàn không chấp nhận câu trả lời của Mục Trích, xoay người hốt hoảng rời đi.

Mục Trích vô tình vô cảm nhìn bóng dáng hắn, không chút dao động, đứng dậy trở về Đại trạch Đào Chau.

Rất nhanh sau đó, Hề Cô Hành liền dẫn theo Lâu Bất Quy và Lâm Thúc Hòa tới Đào Châu, những người khác hoặc đang bế quan hoặc ở địa phương khác, một lát sau đều sẽ tới.

Thân thể Lâm Thúc Hòa không tốt lắm, bị Hề Cô Hành sốt ruột hoảng hốt ngự phong dẫn tới, sau khi đáp đất vẫn luôn ho không ngừng, Thanh Ngọc tới đón bọn họ cau mày nhìn hắn, nói: “Ngài muốn nghỉ ngơi trước một chút không?”

Sắc mặt Lâm Thúc Hòa nhìn qua còn khó coi hơn người sắp chết, hắn che miệng ho khan vài tiếng, xua xua tay ý bảo không cần, vội vàng theo Thanh Ngọc tới chỗ Mục Trích.

Mục Trích ở tại chỗ sâu không người trong trăm dặm Đại trạch, Thanh Ngọc gần như đã dồn hết toàn bộ linh mạch tốt nhất Đào Châu cho hắn. Thẩm Cố Dung đang ở chỗ sâu trong linh mạch, linh lực nồng đậm ôn dưỡng thân thể đã mất đi sinh cơ của y, nhưng cùng lắm chỉ bảo quản cho thân thể không phân hủy mà thôi.

Thẩm Cố Dung mặc y bào màu trắng mới tinh, an tĩnh nằm trên giường ngọc đúc từ Ngọc Tủy linh mạch, mái tóc bạc đã mất đi ánh sáng xõa lên giường, băng tiêu được gỡ xuống, xếp gọn gàng đặt một bên.

Hề Cô Hành nhìn thoáng qua, viền mắt có chút chua xót, khó khăn lắm mới nhịn xuống được, kéo Lâm Thúc Hòa cùng qua.

Mục Trích an an tĩnh tĩnh ngồi ở kia, nắm một ngọc bài lớn bằng cánh tay, cầm đao nhỏ nhẹ nhàng điêu khắc gì đó, nhóm Hề Cô Hành đi tới, hắn cũng lười cho bọn họ một ánh mắt.

Tầm mắt Lâm Thúc Hòa dừng trên thân thể như ngọc kia, hoàn toàn không cần xem xét đã biết chuyện thế nào, nhưng Hề Cô Hành lại vừa chờ mong lại sợ hãi nhìn hắn, trên mặt tràn đầy hy vọng mong hắn diệu thủ hồi xuân.

Sắc mặt Lâm Thúc Hòa tái nhợt, do dự một lát vẫn vươn tay tới, nhẹ nhàng phủ một tầng linh lực lên thân thể Thẩm Cố Dung, nhắm mắt kiểm tra.

Thời gian Lâm Thúc Hòa nhắm mắt càng dài, Hề Cô Hành càng sợ hãi, cuối cùng hắn hoàn toàn không nhịn nổi nữa, túm lấy bả vai Lâm Thúc Hòa lay lay, lúng ta lúng túng nói: “Thúc Hòa? Thúc Hòa!”

Lâm Thúc Hòa bất đắc dĩ phải mở mắt ra, rụt tay về, rũ mắt yên lặng không lên tiếng, dùng điều đó cho Hề Cô Hành đáp án.

Đồng tử Hề Cô Hành co rụt lại, vội vàng nói: “Sẽ không đâu, trước kia không phải đệ cũng được cứu về khi gần chết sao? Đó đã là chuyện bao nhiêu năm trước, thời gian qua lâu như vậy, y thuật đệ hẳn cũng có tinh tiến chứ nhỉ? Thúc Hòa, lão lục…… Lâm Thúc Hòa!”

Lâm Thúc Hòa rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Sư huynh, dù ta có tu vi thông tiên, cũng không cách nào khởi tử hoàn sinh.”

Hề Cô Hành ngẩn ra, môi trắng bệch.

Lâm Thúc Hòa nói: “Thần hồn đệ ấy đã tan, không cứu về được."

Hề Cô Hành ngơ ngác hồi lâu, lập tức hất văng hắn ra, chuyển hướng sang Lâu Bất Quy: “Bất Quy, đệ xem thử cho Thập Nhất đi, có thuốc gì cứu được y hay không? Chỉ cần đệ nói ra ta đều có thể tìm được, Bất Quy!"

Lâu Bất Quy lại không cho ra được đáp án hắn muốn.

Từ sau khi hắn nhìn thấy Thẩm Cố Dung, cả người lập tức như si ngốc, lúc này cơ thể đang run lên từng đợt, hận không thể cuộn tròn thân thể thành một cục.

Hắn ngồi thụp xuống che lại lỗ tai, nước mắt như chuỗi hạt đứt dây rơi xuống, trong chốc lát đã rơi lệ đầy mặt.

Hề Cô Hành: “Lâu Bất Quy!”

Lâu Bất Quy lẩm bẩm nói: “Là ta sai, tất cả đều là do ta sai. Nếu ta không nghiên cứu Dịch Độc cho hắn…… Ta hại chết Thập Nhất, ta hại chết đệ ấy.”

Lâu Bất Quy vốn bởi vì hồi bé bị độc làm tổn thương đến đầu, kể cả Lâm Thúc Hòa cũng không thể giúp hắn khôi phục như ban đầu, hiện giờ hắn lại vì tự trách mà rơi vào tâm ma, không biết rốt cuộc có thể đi ra hay không.

Hề Cô Hành ngẩn ngơ đứng ở kia với vẻ mặt hoảng hốt một lúc lâu, mới lảo đảo đi tới bên giường ngọc, rũ mắt nhìn Thẩm Cố Dung.

Trong tay Hề Cô Hành còn giữ chặt ngọc bài đã được hắn sửa xong, nhưng người đã chết, ngọc bài đã vỡ, dù liều mạng sửa thì ngọc bài vẫn giãy giụa muốn vỡ nát, nhưng lại bị Hề Cô Hành cùng linh lực ương ngạnh ép về.

Hắn ngơ ngẩn nhìn Thẩm cố dung sau một lúc lâu, đột nhiên rơi lệ đầy mặt, linh lực trong tay thu về, ngọc bài kia chợt vỡ thành bột phấn, rơi rào rạt qua kẽ hở ngón tay.

Cho dù có vô số lý do thuyết phục chính mình, Hề Cô Hành cuối cùng vẫn phải thừa nhận, Thẩm Thập Nhất luôn như nước với lửa với hắn, đã chết.

Mất tích mười năm, không hề để lại đôi câu vài lời, cứ như vậy chết ở một nơi hắn không biết.

Khi gặp lại nhau lần nữa, đã là âm dương cách biệt.

Hề Cô Hành không nói được tư vị trong lòng mình lúc này là gì, hắn khóc một lúc lâu mới nhận ra mình đang rơi lệ.

Phát hiện điều này, hắn lại bật cười.

Hề Cô Hành vừa khóc vừa cười, nếu Thẩm Cố Dung nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, nhất định sẽ không chừa lối thoát giễu cợt hắn.

Nhưng Thẩm Cố Dung vẫn yên tĩnh nằm ở kia.

Mục Trích bên cạnh cuối cùng cũng khắc xong, hắn thong thả đứng dậy, phủi đi vụn trên linh bài, lộ ra một hàng chữ trên mặt.

Ngô Sư Thẩm Phụng Tuyết Chi Linh Vị.

(Linh vị sư tôn Thẩm Phụng Tuyết của ta)

Mục Trích trong Kinh Thế Lục không biết, ngay cả tên trên bài vị sư tôn hắn cũng khắc sai.

Mục Trích an táng Thẩm Cố Dung ở sâu trong linh mạch, Trường Minh Đăng kia cũng được đặt trước mộ, ngàn năm bất diệt.

Bảy ngày sau, Mục Trích tự tay đâm Ly Canh Lan, để lại cho hắn một hơi tàn cuối cùng rồi quăng tới chỗ sâu nhất trong băng nguyên, bị vô số man thú cắn xé.

Sau đó, Mục Trích trả Lâm Hạ Xuân về Kiếm Các, lẻ loi một mình quay lại sâu trong linh mạch Đại trạch.

Hắn chờ đợi tại nơi này vĩnh viễn.

oOo

Bên tai vang lên tiếng trống ầm ầm, gần như chấn động thủng màng nhĩ.

Mục Trích đột nhiên mở mắt, che miệng hộc ra một búng máu.

Hắn ho rất lâu, cuối cùng cũng làm tản bợt sự bức bối trong lồng ngực mình, lúc này mới mờ mịt mở mắt lại, trước mắt tối đen, chỉ có ánh sáng mỏng manh tỏa ra từ linh mạch.

Chỉ trong nháy mắt như vậy, Mục Trích đã thật sự cho rằng mình vẫn còn thủ hộ tại linh mạch Đại trạch, nơi sâu nhất chôn xác sư tôn hắn.

Ngây người hồi lâu, lúc này Mục Trích mới nhớ ra mình đang bế quan, tất cả những điều hắn vừa chứng kiến đều do tâm ma của hắn sinh ra.

Sau khi nghĩ thông suốt, cả người Mục Trích đầy mồ hôi lạnh, thở hổn hển một lúc lâu mới đè ép xuống cảm giác vừa sợ hãi lại tuyệt vọng kia.

Cửu Tức đã cắn nuốt sạch tâm ma của hắn, lúc này đang ở cạnh nghỉ ngơi lấy sức, Mục Trích hít sâu một hơi, không quấy rầy hắn, đứng dậy đi ra ngoài.

Mục Trích bế quan hơn ba tháng, thời điểm vừa ra khỏi tận cùng linh mạch, đúng lúc Thẩm Cố Dung từ Ly Nhân Phong trở về, mang theo không ít sách cổ, lúc này đang ngồi đó chép.

Đạo Lữ Khế hóa thành linh điệp chợt vỗ cánh, hình như Thẩm Cố Dung phát hiện ra, gác bút ngẩng đầu, vừa lúc thấy Mục Trích đi từ nơi không xa tới.

Thẩm Cố Dung nở nụ cười theo bản năng, chống cằm nhàn nhạt nói: “Xuất quan?”

Sắc mặt Mục Trích hơi tái nhợt, bước nhanh đến bên Thẩm Cố Dung, một vòng tay ôm trọn y vào lòng.

Thẩm Cố Dung vội nhấc bút lên, cười nói: "Sao vậy? Nhớ ta?"

Mục Trích rầu rĩ gật đầu.

Thẩm Cố Dung chợt ngửi được mùi máu tươi, trong Đạo Lữ Khế cũng truyền tới từng đợt chua xót cực kỳ buồn tủi.

Thẩm Cố Dung đẩy mạnh Mục Trích ra, lúc này mới phát hiện trên thanh y của Mục Trích đã nhiễm vết máu, sắc mặt cũng trắng bệch.

Mục Trích tủi thân liếc y, kéo tay áo y không muốn buông tay.

Thẩm Cố Dung lo lắng nói: “Rốt cuộc chuyện là như thế nào? Bế cái quan thôi mà cũng hộc máu? Ngươi có tâm ma?”

Mục Trích dơ dự hồi lâu, mới kể lại rành rọt những chuyện hắn gặp được khi tâm ma xuất hiện cho Thẩm Cố Dung.

Thẩm Cố Dung hơi nghẹn, bất ngờ có chút chột dạ.

Những chuyện làm trong Kinh Thế Lục trong mắt Thẩm Cố Dung hiện tại quả thực đã được coi như một đoạn lịch sử đen tối.

Thẩm Cố Dung ho thật mạnh một tiếng, xoa đầu Mục Trích, nói: "Xoa xoa nha, không sợ, không sợ, tất cả đều là giả thôi."

Mục Trích nắm tay y ấn lên ngực mình, lẩm bẩm nói: “Nhưng ta đau lòng.”

Thẩm Cố Dung đành phải hôn lên khóe môi hắn một chút, bất đắc dĩ nói: “Vậy ta khen thưởng ngươi.”

Ánh mắt Mục Trích sáng lên, dáng vẻ ốm yếu suy sút trên người lúc vừa rồi lập tức biến mất không còn chút nào, không biết lại tưởng Thẩm Cố Dung gặp ảo giác.

Thẩm Cố Dung vậy mới nhận ra mình mắc mưu, tức giận trừng hắn một cái.

Mục Trích cũng không sợ mất mặt, mừng vui phấn khởi ôm Thẩm Cố Dung lên giường.

Muốn làm gì thì làm.

Mục Trích biết Thẩm Cố Dung đau lòng thay hắn, được đằng chân lân đằng đầu, lấy ra linh lực yêu tu Thẩm Cố Dung vẫn luôn không cho hắn dùng.

Hắn nhìn Thẩm Cố Dung đầy chờ mong: “Sư tôn, sư tôn sư tôn.”

Thẩm Cố Dung muốn cự tuyệt theo bản năng, nhưng thấy sắc mặt tái nhợt của Mục Trích, đành phải quay đầu đi, nói một cách mất tự nhiên: “Ngươi dùng là được.”

Mục Trích lập tức bóp nát bình lưu ly, linh lực tiến vào kinh mạch hắn, khi lần nữa mở to mắt, con ngươi hắn đã biến thành mắt rắn màu vàng kim.

Đối diện với đôi mắt kia, Thẩm Cố Dung lập tức kinh hãi, nổi giận nói: "Ai cho ngươi dùng thứ này?!"

Mục Trích dán chặt lên người Thẩm Cố Dung, lẩm bẩm nói: “Sư tôn đừng sợ, giao cho ta.”

Thẩm Cố Dung tức giận chết khiếp, nhưng việc đã đến nước này lại không tiện đạp hắn xuống giường, đành phải gắng sức thả lỏng thân thể, tùy hắn muốn làm gì thì làm.

"Chỉ hai lần thôi, được không? Nhiều hơn một lần cũng đừng mong."

Mục Trích nhay nhay môi y, cười nhẹ nói: “Được.”

Nhưng Thẩm Cố Dung đã xem nhẹ linh lực yêu tu kia, chỉ mới một lần y đã bị lăn lộn đến chết đi sống lại, thân thể bị mở ra hơn bao giờ hết, khóc đến giọng nói cũng nấc cụt.

Khi lần thứ hai vừa mới bắt đầu, Ngọc Tủy bị Mục Trích ném xuống dưới giường đột nhiên vang lên tiếng, hình như có người tìm hắn.

Thẩm Cố Dung bị băng tiêu không dùng đã lâu kia cột lại chỗ đó, muốn xuất ra cũng không được, khóc lóc duỗi thẳng chân, trong lúc vô tình nghe thấy tiếng động, y thấp giọng khóc nói: "Mau đi đi, là tứ sư huynh...... chắc chắn hắn có việc gấp, hức hức."

Đôi mắt vàng kim của Mục Trích nhìn chằm chằm Thẩm Cố Dung, có chút không vui: “Mặc kệ hắn, chúng ta tiếp tục.”

Thẩm Cố Dung liều mạng đạp lên bụng nhỏ của hắn, nức nở nói: “Lần sau, lần sau lại tiếp tục, ngươi mau đi đi!”

Mục Trích vẫn không muốn đi.

Thẩm Cố Dung đành phải ra vẻ uy nghiêm: “Ngươi không nghe ta nói sao?!”

Mục Trích lúc này mới không tình nguyện bứt ra rời đi, nhặt Ngọc Tủy lên.

Giọng nói của Kính Chu Trần vang lên: "Mục Trích, mau tới giúp đồ đệ ta nhập đạo.”

Mục Trích: “……”

Mặt Mục Trích lập tức tái đi.

Đồ đệ ngươi tự ngươi dạy chứ!

Thẩm Cố Dung đã cuộn tròn thành một cục trong chăn, không ngăn được nức nở sụt sịt, Mục Trích hết cách, đành phải mặc y phục, khẽ vuốt ve mái tóc Thẩm Cố Dung, nhẹ giọng nói: "Sư tôn, ta đến Tuế Hàn Thành một chuyến."

Thẩm Cố Dung rầu rĩ nói: "Ngươi mau đi đi."

[ Tốt nhất ở đó nửa năm rồi hãy về! ]

Mục Trích: “……”

Mục Trích lại an ủi Thẩm Cố Dung một lượt nữa, dỗ y ngủ rồi mới đội đấu lạp lên, sắc mặt âm trầm tới Tuế Hàn Thành.

Hắn vừa đi, Thẩm Cố Dung giả vờ ngủ lập tức đứng lên từ trên giường, hủy hoại toàn bộ linh lực yêu tu đặt ở đầu giường.

“Không bao giờ dùng nữa!” Thẩm Cố Dung oán hận nghĩ thầm.

Truyện Chữ Hay