Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao

chương 114: không đúng chỗ nào?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chuyển ngữ: Trầm Yên

...........................................................

Ba người dán giấy mặt quỷ lẫn vào Phong Đô.

Ngu Tinh Hà không hiểu mô tê gì, giống như từ khi hắn nói ra từ 'sư nương' ngỗ ngược kia, tâm trạng của tiểu sư huynh hắn lại có vẻ tốt hơn rất nhiều.

Bình thường Mục Trích luôn nhìn hắn bằng vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng hiện tại toàn bộ khuôn mặt đều trở nên mềm mại, nhìn qua ôn hòa không chịu được.

Ngu Tinh Hà vốn đang cho rằng mình sắp ăn đòn mà cực kỳ sợ hãi, giờ nhìn thấy phản ứng này của Mục Trích hắn càng hãi hùng hơn.

Run bần bật.

Quả nhiên tiểu sư huynh của hắn có tâm tư này với sư tôn.

Ô.

Hắn đánh không lại tiểu sư huynh, không cứu được sư tôn.

Ngu Tinh Hà ủ rũ cụp đuôi.

Mục Trích lại không cảm thấy có chỗ nào không đúng, hắn đang dịu dàng nắm tay Thẩm Cố Dung đi dạo trên phố quỷ hoa đăng.

Linh chướng quấy phá, Thẩm Cố Dung ngoại trừ Mục Trích ra không còn nhìn thấy cái gì, trong mắt y, Mục Trích đang nắm tay y đi trong một vùng phế tích hoang vu, xung quanh đều là đống hoang tàn bị thiêu rụi, dưới lòng bàn chân là từng tầng lá rụng đã xác xơ.

Trăng tròn nơi chân trời chiếu sáng xung quanh đến quỷ dị.

Thẩm Cố Dung đi một lúc mới tò mò hỏi: "Không phải đi xem hoa đăng sao?"

Mục Trích thoáng sửng sốt, lúc này mới phát hiện Thẩm Cố Dung không nhìn thấy phố quỷ này.

"Ừ." Mục Trích nắm chặt tay y, dịu dàng dỗ y: "Chúng ta sắp tới rồi."

Thẩm Cố Dung không biết trong phế tích này có hoa đăng gì đáng xem, nhưng Mục Trích lại đem đến cho y một cảm giác vô cùng an toàn, y đành phải gật đầu thuận theo, tiếp tục đi về phía trước.

Bên tai có tiếng gió thổi qua, nghe loáng thoáng như tiếng quỷ khóc.

Thẩm Cố Dung lắng nghe cẩn thận, trong hoảng hốt, bên tại tựa hồ vang lên tiếng sáo trúc trống trải sâu thẳm.

Sáo trúc.

Ánh mắt Thẩm Cố Dung sáng lên.

Tiên sinh!

Y quay đầu lại theo âm thanh, tầm mắt lưu chuyển, con đường vừa đi qua vốn là nơi phế tích không một bóng người hiện tại bỗng nhiên biến thành phố dài rộn ràng náo nhiệt, ngàn ngọn hoa đăng chiếu sáng toàn bộ Hồi Đường Thành, một đường trải dài tới tận cổng thành.

Thẩm Cố Dung "A" một tiếng, trong mắt thoáng hiện lên sự vui sướng.

"Huynh trưởng!"

Nghe thấy có người gọi y, Thẩm Cố Dung sửng sốt, khi cúi đầu nhìn lại phát hiện Thẩm Tịch Vụ đang nắm tay y, nháy mắt cười ngọt ngào với y.

Thẩm Cố Dung mờ mịt nói: "Tịch Vụ?"

Thẩm Tịch Vụ khẽ gật đầu nhỏ, trong tay cầm kẹo đường, lo lắng nói: "Huynh trưởng sao thế? Tự nhiên ngẩn người rồi."

Nàng nhón mũi chân đưa kẹo đường cho ca ca, cười nói: "Tịch Vụ cho huynh trưởng ăn một miếng kẹo đường nha?"

Thẩm Cố Dung rũ mắt nhìn Thẩm Tịch Vụ mặc váy nhỏ màu vàng ấm, ngây người một lúc lâu mới chậm rãi quay đầu lại.

Ở phía sau y vẫn là phế tích cháy đen mênh mông vô bờ.

Thẩm Cố Dung đột nhiên mê man.

Y tựa hồ đang đứng giữa một ranh giới, bên trái là thành trì đổ nát hoang tàn đầy vết cháy rụi, chỉ có mình Mục Trích.

Bên phải lại là thành trì giăng đầy hoa đăng, phàm thế ồn ào náo nhiệt.

Mục Trích thấy Thẩm Cố Dung tiếp tục rơi vào trạng thái mê man, chợt có dự cảm xấu, hắn nắm chặt tay Thẩm Cố Dung: "Sư tôn......"

Thẩm Cố Dung mờ mịt nhìn hắn, băng tiêu chậm rãi rũ xuống, trong con ngươi màu xám kia ánh lên ảnh ngược của Mục Trích.

Mục Trích chưa bao giờ cảm thấy khủng hoảng đến vậy, bởi vì hắn trơ mắt nhìn bóng dáng của mình trong mắt Thẩm Cố Dung ngày càng trở nên mờ nhạt, như thể sẽ biến mất ngay lập tức.

"Sư tôn!"

Hắn ấn bả vai Thẩm Cố Dung, giữ cằm y, cưỡng ép y phải nhìn về phía mình.

"Sư tôn, ngài nhìn ta đi, ta là Mục Trích. Ta...... Ta dẫn ngài đi xem hoa đăng, ngài nhìn ta đi!"

Thẩm Cố Dung dường như hoàn toàn không nghe thấy hắn đang nói gì, con ngươi nhạt màu kia cuối cùng trở về một mảnh cô tịch.

—— Y rốt cuộc không còn nhìn thấy ai khác nữa.

Trong khoảnh khắc tiêu cự biến mất, Thẩm Cố Dung hơi hé miệng, tựa hồ nói gì đó với Mục Trích.

Mục Trích ngạc nhiên nhìn y, trái tim kinh hoàng, nhưng vẫn nắm chặt tay Thẩm Cố Dung không muốn buông ra.

Thẩm Cố Dung bị linh chướng che mắt hoàn toàn không biết ai đang túm lấy y, giãy giụa kịch liệt muốn bẻ tay hắn ra, tựa như con rối gỗ chậm rãi lui về sau nửa bước.

Y lựa chọn xem hoa đăng.

Y muốn về nhà.

Ở thế giới của Thẩm Cố Dung, y nắm chặt tay Thẩm Tịch Vụ, cười chạy trong biển người tấp nập trên phố hoa đăng.

Y thấy được tiên sinh vẽ tranh 'thông đồng làm bậy' vẽ mỹ nhân cùng y; y đi ngang qua cầu vượt, thuyết thư tiên sinh đang ngồi dưới kể chuyện Bán Diện Trang; toàn bộ hoa đăng trên Hồi Đường Thành lướt qua y, chiếu sáng đôi mắt màu xám của y.

Cuối cùng y dừng lại bên bờ sông thả hoa đăng.

Trên bậc thang đá xanh, tiên sinh một thân thanh y đang ngồi kia, hơi rũ mắt vuốt ve sáo trúc trong tay, nhẹ thổi lên.

Một khúc kết thúc, các thiếu nữ lấp ló bên bờ sông che lại gương mặt đỏ bừng, lén lút nhìn hắn.

Thẩm Cố Dung nắm tay Thẩm Tịch Vụ đi tới, muốn lén dọa tiên sinh nhảy dựng, nhưng còn chưa tới gần tiên sinh đã khe khẽ thở dài một hơi, nói mà không quay đầu lại: "Cố Dung, đây đều là mấy trò xiếc trẻ con......"

Thẩm Cố Dung cứng đờ.

Tiên sinh hơi nghiêng đầu, khuôn mặt như ngọc tuấn mỹ lạ thường, hắn nhàn nhạt nói: "Con vẫn còn là đứa trẻ sao?"

Thẩm Cố Dung bị vạch trần cũng không cảm thấy xấu hổ, y nắm tay Tịch Vụ chạy tới, ngồi xuống sát gần tiên sinh, chống cằm cười ngâm ngâm, nói: "Tiên sinh dạy con thổi sáo trúc nữa đi."

Khuôn mặt tuấn mỹ của tiên sinh hơi cứng đờ, nhẹ nhàng vuốt ve sáo trúc trong tay, cổ tay áo hơi rũ xuống, Thẩm Cố Dung thoáng ngửi được mùi đàn hương thoang thoảng.

"Tiên sinh?"

Tiên sinh nhàn nhạt nói: "Sáo trúc không phải thứ học trong một sớm một chiều, Cố Dung cần kiên nhẫn nhiều hơn mới thành công được."

Thẩm Cố Dung bĩu môi: "Con đã rất kiên nhẫn."

Thời điểm ta chép phạt rất kiên nhẫn.

Tiên sinh không nói gì.

Thẩm Cố Dung nhìn trái nhìn phải, quan sát các thiếu nữ vẫn chưa rời đi, tiến lên kề bên tai tiên sinh nói nhỏ mục đích chân chính của mình: "Mỗi lần tiên sinh thổi sáo trúc, những cô nương đó đều nhìn người. Con cũng muốn được các cô nương nhìn."

Tiên sinh đột nhiên cười.

Thẩm Cố Dung phồng má: "Con nói thật đó."

Tiên sinh vẫn cười.

Thẩm Tịch Vụ bên cạnh ngoan ngoãn ăn hết kẹo đường, nghe vậy liền tiếp lời giúp huynh trưởng: "Huynh trưởng nói thật đó ạ, mỗi lần huynh ấy nhìn thấy đại ca và đại tẩu ân ái đều muốn tìm một mỹ nhân về thành thân."

Mặt Thẩm Cố Dung lập tức đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Tịch Vụ đừng hủy mặt mũi của ca ca như thế chứ, ca chưa muốn thành thân, ca chỉ muốn ngắm mỹ nhân thôi."

Thẩm Tịch Vụ cái hiểu cái không gật đầu: "Vậy ca ca tìm rất nhiều mỹ nhân để thành thân nha."

Thẩm Cố Dung: "......"

Nhận thấy tầm mắt 'Cố Dung con là cầm thú sao' của tiên sinh, mặt Thẩm Cố Dung càng đỏ hơn.

"Aiz." Tiên sinh thở dài một hơi, giơ tay xoa đầu Thẩm Cố Dung, bất đắc dĩ nói: "Muốn nghe khúc nào nữa không?"

Ánh mắt Thẩm Cố Dung sáng lên, vội vàng nói: "Tiểu quả phụ viếng mồ mả."

Tiên sinh: "......"

Tiên sinh suýt nữa khụ khụ thành tiếng, nghiêng đầu trừng y một cái.

Thẩm Cố Dung cười không nhịn nổi: "Không trêu tiên sinh nữa, vậy Cố Dung muốn nghe một khúc Bạch Đầu Ngâm."

(Bạch Đầu Ngâm 白頭吟 «phổ nhạc từ bài thơ cùng tên của Trác Văn Quân»: )

Tính tình tiên sinh quá tốt, nếu đổi thành người khác đã sớm cầm sáo trúc đánh đầu y thành một khúc Bạch Đầu Ngâm.

Thẩm Cố Dung cười tủm tỉm, chống cằm nhìn tiên sinh đặt sáo trúc bên môi.

Bỗng, phía sau chợt bùng lên một trận hỏa hoạn, sau đó là một tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Thẩm Cố Dung sửng sốt, ngạc nhiên quay đầu nhìn lại.

Phố Hoa Đăng náo nhiệt phồn hoa không biết từ khi nào đã trở thành một biển lửa.

Đồng tử Thẩm Cố Dung co rụt, theo bản năng muốn quay đầu lại tìm tiên sinh, nhưng khi quay đầu, lại phát hiện người ngồi bên cạnh y thế nhưng là Thẩm Phụng Tuyết.

Tiên sinh đã sớm không thấy.

Thẩm Phụng Tuyết ngoảnh mặt làm ngơ với biển lửa sau lưng, rũ mắt vuốt ve sáo trúc trong tay.

Thẩm Cố Dung mê man nhìn hắn.

Thẩm Phụng Tuyết hoài niệm nắm sáo trúc hồi lâu, mới đứng dậy đi lên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống Thẩm Cố Dung đang ngồi dưới mình.

"Thẩm Cố Dung."

Thẩm Cố Dung mờ mịt đứng lên theo, hoảng hốt bước lên bậc thang, tựa hồ muốn sóng vai đứng cùng hắn.

Nhưng khi y sắp bước lên bậc thang cuối cùng, Thẩm Phụng Tuyết lại ngăn y:

"Nghĩ kỹ rồi hãy lên."

Thẩm Phụng Tuyết nhàn nhạt nói: "Nếu ngươi tiến lên một bước, đó sẽ là luyện ngục ngươi đã trốn tránh trăm năm."

Bước chân Thẩm Cố Dung khựng lại, ngẩng đầu nhìn Thẩm Phụng Tuyết.

Thẩm Phụng Tuyết nâng tay lên, chậm rãi mở lòng bàn tay để lộ ra hai thứ đồ.

Trong tay trái là linh quả cây mặt người cho ở Bí cảnh Cô Hồng, có thể dung hợp tâm ma;

Trong tay phải là Ly Hồn mà Lâu Bất Quy vất vả nghiên cứu trăm năm mới thành công, có thể hoàn toàn tróc tâm ma Thẩm Phụng Tuyết ra khỏi linh thể.

Thẩm Cố Dung không rõ nguyên do.

Thẩm Phụng Tuyết nhàn nhạt nói: "Ký ức trăm năm của ngươi đều ở chỗ ta, nếu ngươi muốn tiếp tục cuộc sống hiện thực thì chọn linh quả; còn nếu ngươi muốn tiếp tục mơ màng hồ đồ không biết gì cả sống sót, vậy hãy dùng Ly Hồn."

Đồng tử Thẩm Cố Dung co rụt, trong nháy mắt tỉnh táo lại từ trong suy nghĩ hỗn độn.

Thẩm Phụng Tuyết nói: "Chọn đi."

Thẩm Cố Dung hơi ngẩng đầu, nhìn hai đồ vật kia một lúc lâu, mới thử duỗi tay lấy Ly Hồn.

Chỉ cần tróc tâm ma Thẩm Phụng Tuyết ra, vậy y...... vẫn sẽ là tiểu thiếu gia Thẩm Cố Dung như trăm năm trước, y sẽ quên hết tất cả những khổ cực đó.

Nhưng quên mất không có nghĩa là chưa từng xảy ra.

Thẩm Cố Dung lại do dự.

Sau một lúc lâu, tay y lại dời về phía linh quả.

Bất kể Thẩm Cố Dung lựa chọn thứ nào, vẻ mặt Thẩm Phụng Tuyết vẫn không hề biến hóa, phảng phất bị dung hợp hay bị tróc ra đối với hắn đều chẳng khác gì nhau.

Hắn tựa như vị thần trách trời thương dân, cười đáng buồn nhìn Thẩm Cố Dung rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, trong mắt vừa thương hại vừa trào phúng.

Không biết qua bao lâu, Thẩm Cố Dung đột nhiên rụt tay về.

Y lẩm bẩm nói: "Không đúng."

Thẩm Phụng Tuyết nhàn nhạt nói: "Không đúng chỗ nào?"

Thẩm Cố Dung chỉ lắc đầu.

Thẩm Phụng Tuyết lại hỏi: "Cái gì không đúng?"

Thẩm Cố Dung mờ mịt nói: "Ta không đúng."

"Cái gì?"

"Ký ức của ta không đúng." Thẩm Cố Dung lui về sau một bậc thang, rũ mắt nhẹ giọng nói: "Ta không nên là người như vậy."

Mà Thẩm Phụng Tuyết vẫn luôn cao cao tại thượng chờ Thẩm Cố Dung chọn lúc này bỗng giẫm lên bậc thang đi xuống dưới, con ngươi sáng quắc nhìn y, thấp giọng nói: "Là người như thế nào?"

Ngón tay Thẩm Cố Dung đã run lên, y lúng túng nói: "Người bởi vì thù hận, không cách nào tiếp nhận được hiện thực.... mà cam nguyện phong bế chính mình."

Thẩm Phụng Tuyết yên lặng không lên tiếng.

Thẩm Cố Dung nhấc tay, nhìn đôi tay thon dài của mình, thấp giọng nói: "Năm Mục...... Mục Trích sáu tuổi, ta tưởng lầm mình vẫn mười sáu tuổi, coi thế giới chân thực thành thế giới trong sách hoa trong gương, vậy chứng minh từ sau Tiết Hoa Đăng ngày ấy ta liền phong bế chính mình...... nhưng vậy thì không đúng, không thể nào."

Y nói xong, từ từ ngước con ngươi lên, đôi mắt vốn đang xám ngắt chậm rãi hiện lên một tia huyết quang, vậy mà giống hệt với tâm ma Thẩm Phụng Tuyết.

Gương mặt Thẩm Cố Dung không cảm xúc, nói: "Ký ức của ta không phải bị phong ấn từ trăm năm trước, mà là mười lăm năm trước bởi vì nguyên nhân nào đó......"

Y lạnh lùng nhìn chăm chú vào Thẩm Phụng Tuyết:

"Bị ngươi cướp đi."

Truyện Chữ Hay