Hôm nay trong nhà Phùng Dụ Hành có việc nên trì hoãn một chút, quá nửa giờ Tỵ mới đến Yến vương phủ.
Tấm lòng Vương gia rộng lượng, biết mẫu thân hắn ta bệnh nặng còn cấp phép cho hắn nghỉ để chăm bệnh cho mẹ. Nội tâm Phùng Dụ Hành thập phần cảm kích, hiện giờ bệnh tình mẫu thân chuyển biến tốt đẹp, hắn liền lập tức hồi phủ, chỉ ngóng trông gặp được Vương gia.
Hắn ta nóng vội bước dồn dập, vừa lúc đến cửa lại đột nhiên đụng phải một tiểu khất cái không biết từ nơi nào vọt tới.
Hắn đang muốn quát lớn, tiểu khất cái đã nhanh chóng đem phong thư nhét vào trong tay hắn, sau đó quay người chạy mất dạng.
Phùng Dụ Hành bực bội muốn chết, tên tiểu khất cái này mình mẩy dơ bẩn, bị cọ một chút cũng làm hắn cảm thấy trên người như có sâu bò khắp nơi, cực kỳ không thoải mái, hắn chịu đựng không nổi, muốn nhìn đồ vật tiểu khất cái đưa đến tột cùng là cái gì.
Phùng Dụ Hành không để ý mà mở phong thư ra, run rẩy cầm bức thư, vừa xem xong đoạn đầu đã đột nhiên dừng lại.
Hắn nhanh chóng khép thư lại nhét vào trong lồ ng ngực, nhìn trái nhìn phải.
Đây là vương phủ, chung quanh đều là phủ đệ của đại quan quý tộc, bá tánh tầm thường sẽ không ở đây, lúc này trong ngõ nhỏ ngoại trừ hắn ra không có một bóng người.
Phùng Dụ Hành dùng tay đè đè ngực, trấn an lồ ng ngực đang kịch liệt nhảy lên, bước nhanh vào vương phủ.
—
Trên con đường quan đạo dẫn đến kinh đô, một đội ngũ dài ngoằng đang uốn lượn mà đi.
Vân Thành nằm trong xe ngựa vừa đọc vừa chép một cuốn sách về địa lý, chăm chú đến mức không hay biết gì. Đột nhiên, xe ngựa rung lên, y giật mình ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy một thiếu niên cao lớn mang một thân kính trang huyền sắc, xốc mành xe ngựa đi vào thùng xe.
Thời tiết cuối xuân vẫn mang theo chút lạnh lẽo, Vân Thanh còn ôm lấy áo khoác, hắn chỉ mặc một tầng áo đơn, eo thắt đai lưng, càng tôn lên dáng người đ ĩnh bạt, vai rộng eo tế cực kỳ bắt mắt.
Có lẽ là vừa mới cưỡi ngựa qua, thoạt nhìn cả người Hạ Trì nóng hầm hập, Vân Thanh liền thuận tay rót ly trà đưa cho hắn.
Từ ngày hồi môn trở về, bầu không khí giữa hai người không còn lạnh nhạt như trước nữa, chỉ là cả hai không ở cùng nhau, số lần gặp mặt đều rất ít, chỉ ngẫu nhiên cùng nhau dùng bữa cơm, cũng có thể xem như tâm bình khí hòa nói chuyện trên hai câu.
Hạ Trì dừng một chút, nói cảm tạ, nhận ly trà uống một hơi cạn sạch.
Vân Thanh vẫy vẫy tay, nhặt sách lên tiếp tục xem.
Bộ dạng y đọc sách cực kỳ nghiêm túc, mí mắt hơi hơi rũ xuống, ánh mắt ngưng ở trên trang sách, ngón tay thon dài trắng nõn cầm xem, vừa nhìn đã biết là người có bàn tay đọc sách.
Hạ Trì nhìn chằm chằm trong chốc lát, giữa mày hơi nhíu lại, đây là đang xem sách hay chép sách?
Liên tục như vậy, phần còn lại của quyển sách trên tay kia đã chép xong rồi.
Nếu không phải trên người y còn có danh hào Giải Nguyên, Hạ Trì đã cơ hồ cho rằng đây là tên ngốc tử không học vấn không nghề nghiệp đi chép sách.
Vân Thanh chuyên chú đọc sách, một hơi xem xong phần còn lại mới buông xuống duỗi người, đang lúc tính toán một lần nữa đọc sách thì phát hiện Hạ Trì vẫn còn ở trên xe, y có chút nghi hoặc nhìn Hạ Trì.
Cả người Vân Thanh chôn trong áo khoác, khuôn mặt càng mang vẻ ôn hòa mềm mại hơn khi được tôn lên bởi lớp lông thú màu trắng. Trong đầu Hạ Trì hiện lên hình ảnh y vừa duỗi người để lộ thân thể thon dài mềm dẻo, tay nắm thật chặt chén trà, giương mắt nhận lấy ánh nhìn của Vân Thanh.
"Nguyên Phúc nói ngươi cả ngày buồn bã ở trong thư phòng đọc sách, ngươi có thể đi ra ngoài du ngoạn, bổn vương sẽ không hạn chế ngươi ra phủ."
Lúc trước hắn chỉ phân phó ám vệ điều tra thân thế Vân Thanh, ngày đó sau khi từ Võ Thành bá phủ trở về, Hạ Trì liền sai ám vệ điều tra lần nữa.
Vân Túc giấu chuyện rất kỹ, một chút tiếng gió cũng chưa lộ ra ngoài. Ám vệ dưới tình huống biết trước kết quả mới có thể dễ dàng tìm ra dấu vết, cuối cùng điều tra ra chuyện Võ Thành bá lấy một nhà ông ngoại ra uy hiếp Vân Thanh, buộc y thỏa hiệp gả theo chồng.
Theo lý mà nói việc hôn nhân này cả hai đều là người bị hại, Hạ Trì cũng không thua thiệt Vân Thanh cái gì, nhưng có lẽ việc Vân Thanh bảo vệ một nhà ngoại tổ đả động đến Hạ Trì — khiến hắn mềm lòng.
Nữ tử hậu trạch trừ khi ra ngoài làm khách, ngày thường cơ bản không ra khỏi cửa, bồi trượng phu, mẹ chồng, con cái, đó là toàn bộ sinh hoạt của các nàng.
Tuy Vân Thanh là nam tử, vào hậu trạch cũng phải tuân thủ theo quy củ hậu trạch, chỉ là bản thân Hạ Trì không phải là người sống quy củ, từ trước đến nay hắn muốn làm gì thì làm cái đó. Thách thánh tì𝐦 được == TRU𝙈TR U𝗬 ==
Vân Thanh ngẩn người, giây lát liền hiểu rõ ý tứ Hạ Trì.
Y nở nụ cười thật lòng: "Đa tại Vương gia."
Hạ Trì dời ánh mắt đi, lạnh mặt "Ờ" một tiếng, không nói thêm gì nữa, vén rèm xuống xe ngựa.
Lần này hai người cùng nhau đi ra ngoài là vì cuộc thi săn xuân, ngoài bọn họ ra, còn có không ít hoàng thân quốc thích cùng đại thần trong triều, đội ngũ uốn lượn, mênh mông cuồn cuộn.
Đi hơn nửa ngày, rốt cuộc cũng đến bãi săn hoàng gia.
Bãi săn nằm trong một mảnh núi non liên miên trập trùng, tại địa thế bằng phẳng xây một hành cung.
Hành cung tuy lớn, lại kém xa so với hoàng cung rộng lớn, hơn nữa lần săn xuân này nhân số đông đảo, cuối cùng cũng chỉ phân cho Thụy Vương phủ một cái sân không lớn.
Này cũng có nghĩa, Vân Thanh cùng Hạ Trì chỉ có thể ở cùng một chỗ.
Nguyên Phúc công công mới vừa chỉ huy hạ nhân đem hành lý sắp xếp gọn gàng, liền có cung nhân lại đây thông tri chuẩn bị khai yến.
Chỗ ở được phân cho Thụy Vương phủ tuy rằng ở rất gần chủ điện, nhưng chờ hai người đến nơi cơ hồ đại điện đã ngồi đầy.
Chủ vị bỏ không, Hoàng Thượng còn chưa tới, mọi người đều hàn huyên nói chuyện phiếm.
Vân Thanh cùng Hạ Trì vào cửa, trong đại điện liền bỗng chốc yên tĩnh lại.
Tuy rằng rất nhiều người ở đây đều xem náo nhiệt ở ngày đại hôn, nhưng một chuyện mới mẻ như thế sao lại dễ dàng chán nhanh như vậy, mọi người vẫn còn rất tò mò.
Bước chân hai người không ngừng hướng vào trong, mọi người cũng rất nhanh khôi phục lại bình thường, chỉ là dư quang thường thường đều đảo qua bọn họ.
Hôm nay Vân Thanh mặc một thân áo gấm bạch nguyệt ám văn, so với hồng trang ngày thành thân có vẻ càng thêm tuấn mỹ ôn hòa, mấy tiểu công chúa cũng không nhịn được mà lặng lẽ nhìn y.
Vân Thanh đã có thói quen nhận đủ loại đánh giá, cũng không để trong lòng, nhưng trong đó có ánh mắt giống như loài rắn trơn trượt bò trên người y, làm y cực kỳ không thoải mái.
Sau khi y ngồi xuống mới men theo ánh mắt kia nhìn qua, lại đối mặt với ánh mắt của Hằng vương Hạ Nguyên.
Mấy hoàng tử thành niên đều mang theo Vương phi, chỗ ngồi là dựa theo bài tự của hoàng tử mà an bài, Hạ Nguyên ngồi bên trái ở phía trên, theo thứ tự tiếp theo là Hạ Lan cùng Hạ Hoằng, sau đó mới đến vị trí của Hạ Trì cùng Vân Thanh.
Thấy Vân Thanh nhìn qua, hắn ta chẳng những không né tránh, ngược lại còn cười với y. Vân Thanh không thể tỏ ra quá khó chịu chỉ nhíu mi lại, dừng một chút mới dời tầm mắt đi.
Hạ Trì phát hiện ánh mắt Vân Thanh, tựa hồ cũng nhận thấy được cái gì nên quay đầu nhìn lại, Hạ Nguyên cũng đã thu hồi ánh mắt.
"Hoàng Thượng giá lâm —"
Thừa An Đế đến đã đánh gãy trận giao phong ánh mắt này, mọi người đều đứng dậy hành lễ.
"Chúng ái khanh bình thân."
Trên mặt Thừa An Đế mang theo ý cười ngồi xuống chủ vị, lần này đi săn xuân cùng với Tô quý phi và Nhàn phi, ngồi hai bên trái phải Hoàng Thượng.
Tô quý phi năm nay gần 40, thoạt nhìn như mới đầu 30, bảo dưỡng nhan sắc cực kỳ tốt. Bà có đôi mắt dài và sắc sảo, rất gợi cảm, mặc cung trang hồng y thạch lựu càng thêm thướt tha kiều diễm.
Còn Nhàn phi lại như phong hào của nàng, ngũ quan dịu dàng, ăn mặc một thân cung trang thêu thúy lam trúc diệp ám hoa, khí chất cả người có vẻ nhàn nhã ôn hòa.
Từ khi Thái Tử qua đời, Hoàng Hậu liền dần dần không để ý tới việc hậu cung, suốt ngày chỉ ở trong cung điện lễ Phật.
Hoàng Thượng lệnh cho Tô quý phi cùng Nhàn phi quản lý lục cung. Nhàn phi tính tình nhã nhặn lịch sự, không mừng tranh đoạt, bởi vậy trên thực tế việc hậu cung hiện tại đều do Tô quý phi làm chủ.
Vân Thanh rũ mắt xuống, Tô gia thế mạnh, cũng khó trách Hạ Nguyên không có chút sợ hãi như thế.
Cung nhân nối đuôi nhau đi vào, bày biện một bàn đầy ắp rượu ngon cùng các thứ sơn hào hải vị.
"Hiện giờ đang ở ngoài cung, chúng ái khanh không cần giữ lễ tiết, hôm nay sắc trời đã tối, nhưng ngày mai trẫm nhất định phải xem phong thái các thiếu niên."
Mọi người cùng hùa theo, trên mặt người trẻ tràn ngập nóng lòng muốn thử, đều dốc hết sức lực muốn biểu hiện tốt trước mặt hoàng thượng.
Chỉ có Hạ Trì mang vẻ mặt thiếu hứng thú, uống một ngụm cạn sạch ly rượu sau đó giơ tay cho cung nhân rót tiếp, một ly lại thêm một ly.
Thình lình nghe bên cạnh truyền đến tiếng nói dịu dàng lành lạnh, đồng thời thịt nai nướng cũng được đưa đến trước mặt.
"Vương gia ăn chút đồ lót dạ rồi hẳn uống rượu tiếp."
Động tác nâng ly của Hạ Trì dừng lại, cuối cùng vẫn nể tình cầm lấy chiếc đũa ghim một miếng thịt bỏ vào miệng.
Vân Thanh thấy hắn nghe khuyên bảo, liền cúi đầu tiếp tục ăn phần của mình.
Đi hơn nửa ngày đường, giữa trưa cũng chỉ ăn chắp vá, lúc này y cũng đã đói bụng, vùi đầu ăn đến ngon miệng.
Bên tay phải đại điện đều là chỗ ngồi của đại thần trong triều, Vân Thanh ăn được một nửa, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy đệ đệ Vân Hàm ở đối diện hung tợn trừng mắt với mình.
Trong miệng Vân Thanh nhai thịt nai, còn chưa kịp phản ứng, liền thấy Vân Hàm đột nhiên như con thỏ bị chấn kinh mà cúi đầu né tránh.
Y nhìn Hạ Trì bên cạnh, hắn không chút để ý mà thu hồi ánh mắt, Vân Thanh ghé sát vào một chút, cười nói: "Đa tạ Vương gia."
Mọi người đều dùng dư quang quan sát hai người bọn họ, nhìn thấy động tác nhỏ này, trong lòng không ít người thầm cảm thán.
Ai cũng nói Thụy Vương cực kỳ không hài lòng đối với vị nam Vương phi này, hồi môn cũng qua loa cho xong, nhưng có vẻ sự tình không giống như vậy rồi, động tác thân thiết này ngay cả nhiều đôi phu thê nam nữ cũng đều không có.
Hạ Nguyên thu hồi ánh mắt, khóe môi treo lên nụ cười trào phúng, còn tưởng lão bát là kẻ chính nhân quân tử, đem một vưu vật như vậy dâng lên trước mặt cũng sẽ không dao động, hiện tại xem ra cũng chỉ là làm ra vẻ thôi.
Yến hội không tiếp tục được bao lâu liền tan, Vân Thanh cũng đã say chuếnh choáng.
Y uống tổng cộng ba ly, cũng là vì theo mọi người cùng nhau nâng chén kính Hoàng Thượng.
Vân Thanh không nghĩ tới thay đổi sang thân thể này, lại có tửu lượng kém như vậy, y lắc lắc đầu muốn làm mình thanh tỉnh một chút, lại phát hiện không như mong muốn.
Đầu càng choáng.
Hạ Trì quay đầu muốn kêu Vân Thanh cùng nhau rời đi, lại thấy y dùng đôi mắt mê mang hơi nước nhìn mình, trên mặt hiện lên chút ửng đỏ vì say rượu, tiếng nói cũng mềm mại dính vào nhau.
"Vương gia, đầu ta choáng quá."