Xuyên Thành Nam Phụ Thủ Tiết Độc Ác

chương 43: 43: nhón chân!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trái tim của Thích lão đánh thịch một cái, suýt chút nữa đã nghẹn một hơi.

Em trai nhỏ? Em trai nhỏ ở đâu? Nơi nào có em trai nhỏ?

Đừng nói là Thích lão, ngay cả Kỳ Minh cũng bị dọa nhảy dựng, không sao nghĩ đến cô bé đáng yêu dễ thương như búp bê phương Tây này vậy mà lại có thể nhìn thấy sự tồn tại của tiểu quỷ!

Kỳ Minh cúi đầu liếc nhìn tiểu quỷ một cái, tiểu quỷ có vẻ cũng không quá ngạc nhiên, cảm giác hẳn là từ ánh mắt đầu tiên đã nhìn ra được.

Hiển nhiên tiểu quỷ cũng chưa từng chơi cùng “bạn đồng lứa”, lúc này nhìn thấy một cô bé xấp xỉ tuổi đề nghị chơi cùng mình, tiểu quỷ lập tức động tâm rồi.

Nó ngẩng đầu nhìn về phía Kỳ Minh, hỏi cậu, “Con có thể đi ra ngoài chơi ném bóng với bạn ấy không?”.

Thật ra thì Kỳ Minh cũng không lo lắng tiểu quỷ sẽ bị cô bé làm gì, liền gật gật đầu, dùng linh hồn giao lưu với tiểu quỷ: “Đi đi”.

Sau đó, Kỳ Minh liền thấy tiểu quỷ và cô bé tay trong tay ra khỏi thính đường, sau đó không lâu, trong sân liền truyền đến tiếng ném bóng và tiếng cười lanh lảnh của cô bé.

Tiếng cười kia the thé, nhưng cẩn thận nghe lại giống như chồng lên nhau, một tiếng bén nhọn một tiếng nhu hòa, hòa lẫn vào nhau nghe có vẻ vô cùng quỷ dị.

Lúc này Thích lão đã hoàn hồn lại, ông nhìn Kỳ Minh, trong mắt tràn ngập vẻ khó có thể tin được, “Đây! ”.

Ông cứ luôn cảm thấy em trai nhỏ trong miệng cô bé vừa nói là do Kỳ Minh đưa đến.

Kỳ Minh cũng không giải thích, cười dời đề tài đi, “Thích lão, ông tìm cháu đến đây không phải là vì cô bé vừa nãy chứ?”.

"Ừm.

" Biểu cảm trên mặt của Thích lão lập tức ảm đạm xuống, ngữ khí cũng trở nên nặng nề, "Không nói gạt gì cậu, con bé mới vừa rồi là cháu ngoại của tôi, Hân Hân.

Con bé vốn là một đứa thông minh lanh lợi! "

Thích lão rơi vào hồi ức, Kỳ Minh bèn nghe Thích lão kể lại chuyện trước kia.

Thích lão tổng cộng sinh được một trai, hai gái, Hân Hân là con của con gái út của ông, khi vừa sinh ra thì trắng trắng mềm mềm, làm Thích lão rất thích, trong đám con cháu, Thích lão thích nhất là Hân Hân.

Bởi vì công việc mà ba mẹ Hân Hân không thể nào chăm sóc Hân Hân trong thời gian dài, Thích lão đã về hưu ở nhà nên liền chủ động đề nghị chăm sóc cho Hân Hân, ba mẹ của Hân Hân cũng lo lắng con gái quá cô đơn, nên liền đồng ý.

Lúc đó Hân Hân năm tuổi.

Lúc vừa mới đến sống ở nhà cổ, Hân Hân rất hoạt bát, trước mặt Thích lão là một hạt dẻ cười, nhưng dần dần, Thích lão phát hiện Hân Hân ngày càng trở nên im lặng, mỗi lần ông hỏi Hân Hân đã xảy ra chuyện gì, thì Hân Hân luôn cúi thấp đầu không nói, trong đôi mắt to giống như nai con kia tràn đầy sự sợ hãi.

Thích lão cũng là người từng trải qua sự kiện phi khoa học, lập tức nhận ra có khả năng là Hân Hân đã gặp phải thứ gì đó không tốt, đang muốn tìm người đến xem thì Hân Hân bỗng nhiên khỏe lại, nhìn qua không khác gì lúc trước.

Không, vẫn có chỗ khác.

Sau khi khỏe lại, Hân Hân thường xuyên nói chuyện cùng không khí, còn vô cớ phát ra tiếng cười quỷ dị, tiếng cười kia the thé, xẹt qua màng nhĩ, cuối cùng đọng lại ở trái tim, làm người ta sởn tóc gáy, không muốn nhớ lại một chút nào.

Lúc này, Thích lão đã xác định Hân Hân bị thứ gì đó ô uế bám lên rồi, mỗi lần muốn liên hệ với thiên sư đến giải quyết, thì Hân Hân lại thần không biết quỷ không hay mà xuất hiện ở phía sau ông, cười lạnh lẽo với ông tựa như đang uy hiếp vậy.

Cho dù Thích lão có cưng chiều đứa cháu ngoại gái này thì trong lúc không biết trên người cháu gái có vật ô uế nào hay không, cũng sẽ không tránh khỏi sợ hãi.

Nhưng vì cháu ngoại gái, Thích lão chỉ có thể chịu đựng, đồng thời không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ gì.

Ngay trong lúc ông đang lo lắng, thì Tĩnh Hoa gọi điện thoại đến, nhờ ông may một bộ vest, ông liền thừa dịp nói chuyện với Tĩnh Hoa mà uyển chuyển truyền đạt tin tức mình cần trợ giúp lại cho Tĩnh Hoa, hy vọng là có thể thông qua Tĩnh Hoa mà xin Tống Côn Lãng đến giúp đỡ.

Tĩnh Hoa nghe ra ý tứ của ông, lại đem tới cho ông một tin tức sét đánh ngang tai, Tống Côn Lãng đã qua đời.

Cũng may là trời không tuyệt đường người, Tĩnh Hoa nói bạn đời của Tống Côn Lãng là chân truyền của Tống Côn Lãng ở phương diện này, có lẽ có thể để cậu đến thử một lần.

Đây là nguyên nhân đầu tiên ông mời Kỳ Minh tới đây.

Hân Hân vừa mới đi vào, tám chín phần mười là đang giám sát Thích lão, muốn nhìn xem rốt cuộc là Thích lão tìm người nào đến đây, lại không biết vì cớ gì, sau khi Hân Hân nhìn thấy Kỳ Minh, cũng không mâu thuẫn với Kỳ Minh, ngược lại còn làm như không có việc gì mà lôi kéo một em trai nhỏ mà Thích lão không nhìn thấy đi chơi ném bóng.

Kỳ Minh nghe Thích lão kể xong, không khỏi thổn thức, nhưng cũng có nghi hoặc, “Thích lão, khi ngài bảo Tĩnh tiên sinh chuyển lời cho cháu có nói là trên người con rể và con gái ngài có vấn đề, mong cháu đến đây xem thử, đây là ngài lấy cớ hay là sự thật?”.

“Thật sự xin lỗi, không nói thật với cậu.

” Thái độ của Thích lão chân thành xin lỗi, “Tôi sợ Hân Hân phát hiện, cũng không dám nhắc tới con bé trong điện thoại, bèn lấy cớ con gái và con rể mời cậu đến đây, nhưng mà! ”.

Thích lão dừng một lát, “Đây cũng không hoàn toàn là lấy cớ, tôi cảm thấy con gái và con rể tôi thật sự đã gặp phải chuyện gì đó, nhưng chính bọn nó lại không tin, thậm chí còn cảm thấy Hân Hân không có vấn đề gì.

“Cho nên lát nữa khi nhìn thấy con gái và con rể tôi, tuyệt đối đừng nhắc tới những việc này trước mặt tụi nó, các cậu chỉ là khách mà tôi mời về thôi.

Đúng là có rất nhiều người không tin loại chuyện như vậy, con gái và con rể của Thích lão tỏ vẻ kháng cự cùng bài xích việc này cũng không có gì đáng trách, không phải tất cả mọi người đều giống như Kỳ Minh, có một đôi mắt có thể nhìn thấy ‘quỷ’, đương nhiên Kỳ Minh cũng không hy vọng mình có cái ‘danh dự’ này.

Kỳ Minh thu lại tâm tư, tiếp tục hỏi Thích lão, “Không biết có thể tiết lộ chuyện gì đã xảy ra với con gái và con rể ngài không?”

Thích lão vốn mang hi vọng Kỳ Minh tới sẽ có thể giải quyết vấn đề, nên liền không giấu diếm mà nói ra những gì mình biết, “Thật ra cũng không có vấn đề gì lớn, thoạt nhìn giống như không có chuyện gì ghê gớm, nhưng ngẫm nghĩ kỹ lưỡng lại thì khắp nơi đều lộ ra sự quỷ dị.

Thích lão còn muốn nói tiếp thì trong sân lại truyền đến tiếng nói chuyện, lời nói trong miệng bèn bẻ lái, “Là con gái và con rể của tôi đã về.

Trong sân truyền đến tiếng một nam một nữ nói chuyện với Hân Hân, âm thanh của người nam thì trong trẻo, giọng của người nữ thì nhẹ nhàng, khi nói chuyện cùng Hân Hân đều là sự dịu dàng tràn ngập tình yêu thương.

Lúc này, giọng nói của Hân Hân rất ngọt ngào, nghe giống như là một cô bé bình thường, cảm giác khiến cho Kỳ Minh cảm thấy quỷ dị trước đó đều đã biến mất.

Khi Thích lão nghe thấy giọng nói của Hân Hân như vậy, ánh mắt cũng theo đó mà dịu xuống.

Cũng khó trách con gái và con rể của Thích lão không cảm thấy Hân Hân có vấn đề, bởi vì trước mặt ba mẹ Hân Hân chính là một cô bé bình thường chân chính.

Thích lão không muốn nói chuyện này trước mặt con gái và con rể cũng có thể tha thứ về mặt tình cảm, nói với hai người không tin vào chuyện này rằng hình như con gái của họ bị ma ám, ba phải tìm một vị đại sư đến xem cho con bé, có lẽ khi đó, con gái của Thích lão sẽ không nói gì trước mặt Thích lão, nhưng khẳng định là trong lòng sẽ cảm thấy đây chính là tàn dư của mê tín phong kiến.

Nghiêm trọng hơn, thậm chí còn tìm một lý do nào đó để đưa con gái đi, miễn cho bị ảnh hưởng.

Trong lúc Kỳ Minh thất thần, con gái và con rể của Thích lão đã nắm tay Hân Hân đi vào.

Hai người rõ ràng là không nghĩ tới trong thính đường đang có khách, đều sửng sốt một chút.

Kỳ Minh cũng ngây ngẩn cả người, cậu không ngờ con rể của Thích lão lại là đạo diễn Trịnh Khâm! Cậu còn đang nghĩ sau khi giải quyết chuyện bên Thích lão xong lại đi tìm Trịnh Khâm đây, không ngờ lại đột nhiên không kịp chuẩn bị mà gặp gỡ.

Thích lão dẫn đầu giới thiệu hai bên.

“Đây là khách mà ba mời tới, Kỳ Minh.

” Thích lão cười kéo Kỳ Minh đến bên cạnh mình, dùng cái cớ đã chuẩn bị sẵn, “Gần đây ba đang thiết kế một bộ sưu tập quần áo nam mới, khí chất của Kỳ Minh và bộ sưu tập này vô cùng phù hợp, ba liền mời cậu ấy đến làm người mẫu.

Từ trước kia Thích lão đã có thói quen này, nên Trịnh Khâm và vợ anh ta cũng không nghi ngờ.

Ngược lại là Trịnh Khâm lại không dấu vết mà đánh giá Kỳ Minh trong chốc lát, bừng tỉnh nói: “Cậu chính là Kỳ Minh mà lão Tưởng nói với tôi nhỉ?”

“Nếu đạo diễn Trịnh nói chính là đạo diễn Tưởng Mộc Xuyên kia thì đúng là tôi.

” Thái độ của Kỳ Minh không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng rất thản nhiên, “Thật ra lần này, ngoại trừ đồng ý lời mời của Thích lão, thì tôi tới thành phố Túc Sơn cũng có mục đích khác, chính là muốn đến thăm đạo diễn Trịnh, muốn để ngài nhìn thử xem tôi có thích hợp với vai diễn của bộ điện ảnh mà ngài đang chuẩn bị hay không.

Nếu Kỳ Minh chưa nói ý đồ đến mà vội vàng a dua nịnh hót Trịnh Khâm thì Trịnh Khâm tuyệt đối sẽ không có cảm nhận tốt gì với cậu, nhưng Kỳ Minh vừa nói đã thản nhiên bày tỏ mục đích của mình, ánh mắt tĩnh lặng, thái độ đối với anh ta cũng không hèn mọn, ngược lại còn khiến Trịnh Khâm nhìn thẳng vào Kỳ Minh.

Thêm vào đó, bạn tốt Tưởng Mộc Xuyên đã nhiều lần nhắc tới Kỳ Minh trước mặt anh ta, hơn nữa còn đa phần là khen ngợi, điều này khiến cho ấn tượng đầu tiên của Trịnh Khâm đối với Kỳ Minh vốn đã rất tốt, anh ta cũng đã xem biểu hiện của Kỳ Minh trong [Võ Lâm], đúng là gánh nổi hai chữ xuất sắc, khó trách Tưởng Mộc Xuyên lại khen Kỳ Minh không dứt lời.

Đương nhiên, Trịnh Khâm cũng không thể hiện ra cảm nhận của anh ta đối với Kỳ Minh lên mặt, biểu cảm trên mặt của anh ta nhìn qua rất hờ hững, khiến người ta không nhìn thấu rốt cuộc là thái độ của anh ta với Kỳ Minh là như thế nào, anh ta nói: “Đến lúc đó lại nói.

Ngữ khí tuy hờ hững, nhưng rõ ràng là đã cho Kỳ Minh một cơ hội thử vai, còn phần Kỳ Minh có thể nắm bắt được cơ hội này hay không thì phải xem biểu hiện của chính cậu.

Kỳ Minh cười nói lời cảm tạ.

“Được rồi, Tết nhất đừng nói chuyện công việc.

” Thích lão nói: “Nếu Kỳ Minh đã tới thì ở lại Túc Sơn ăn Tết đi?”

Chuyện trong nhà nhất định không phải ngày một ngày hai là có thể giải quyết xong, mà hiện tại cách Tết Âm Lịch còn không tới một tuần, Thích lão bèn mở lời giữ Kỳ Minh lại.

Trịnh Khâm và vợ anh ta đều cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ Thích lão lại coi trọng Kỳ Minh đến như vậy, thế mà lại mở lời giữ một người không có bất cứ quan hệ máu mủ nào ở lại nhà tổ ăn Tết.

Khi Trịnh Khâm nhìn về phía Kỳ Minh lần nữa thì ánh mắt đã có thêm vẻ tìm tòi nghiên cứu.

Kỳ Minh cũng không đồng ý ngay, nếu có thể giải quyết trước Tết Âm Lịch thì cậu sẽ về thành phố Bắc Nam, không thân không thích mà ở lại nhà tổ của Thích lão ăn Tết, nói thế nào cũng không hay.

Không ai nghĩ tới lúc vừa nghe Thích lão mở lời giữ Kỳ Minh lại ăn Tết thì vui mừng nhất lại là Hân Hân.

Hân Hân chạy tới nắm chặt tay Kỳ Minh, ngẩng đầu tha thiết nhìn cậu, “Anh ơi, anh ơi, anh ở lại chơi với Hân Hân được không?”

Kỳ Minh không có sức chống cự đối với trẻ con bèn giơ tay xoa xoa đầu Hân Hân, đang muốn trả lời cô bé thì chợt nhìn thấy Hân Hân nhón mũi chân.

Những hình ảnh bị xem nhẹ trước đó lại lần nữa hiện lên trong đầu Kỳ Minh --

Từ lần đầu cậu nhìn thấy Hân Hân, cô bé vẫn luôn nhón mũi chân!

Truyện Chữ Hay