Tiểu dã trời sinh bộ dáng lương bạc,tuy mặt mày tinh xảo còn mang chút tính trẻ con nhưng nơi nơi lộ ra lãnh lệ.
(P/s:Tần Tự.)
Cho dù là trưởng thành,hắn cũng vĩnh viễn không có khả năng làm người đàn ông ôn tồn lễ độ như bình thường,chỉ có thể biến thành ác quỷ đáng sợ,trong lòng Hứa Huy sợ hãi.
Tiếng nói như bị ấn diệt ở cổ họng,hô hấp dần dần khó khăn, hắn muốn kêu người tới,nhưng một ít tự tôn còn sót lại làm hắn nói không ra tiếng.
"Phòng mày sống hiện tại, là của ai?" Hắn hỏi Hứa Huy,thanh âm không lớn.
Hàm răng trên dưới của Hứa Huy có chút run lên, "Mày,của mày..... Ba tao nói cái phòng hiện tại cho tao,chứ không phải của tao."
Khóe môi Tần Tự hơi hơi câu một chút, mắt đen lại không hề có ý cười, "Còn nhớ rõ thì tốt."
Hắn buông lỏng tay.
Cả người Hứa Huy nhũn ra, thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống mặt đất,sợ hãi nhìn bóng dáng hắn rời đi.
Khi trở lại gác mái,bên tai không còn giọng nói ríu rít kia,an tĩnh rất nhiều.
Tần Tự nghĩ.
Muốn tiếp cận cô ta?
Hắn cười trào phúng một cái,tên kia bị ngu à?
Cả đời hắn sẽ không bao giờ có loại suy nghĩ này với ai cả.
(P/s: bạn học Tần à,sau này bị vả mặt có zui hem.Há há há.)
Thiếu niên trưởng thành sớm có lòng tự trọng rất cường liệt, phá lệ mẫn cảm,hắn đem nội tâm của mình bao kín chặt chẽ, không tin ai,càng sẽ không vì ai mà bộc lộ tình cảm.
Hôm nay ánh đèn ở gác mái bật đến khuya.
Xem xong sách,hắn quan sát khắp gác mái một chút,bởi vì lúc nhỏ sinh hoạt ở cô nhi viện, Tần Tự đối với điều kiện sinh hoạt,việc yêu cầu chi phí ăn mặc đều phá lệ thấp,không cần trăng sao,có thể sống sót là được.
(P/s: ở đây là hoa lệ hoa mỹ.)
Nhưng mà hiện tại,hắn nhìn gác mái này,bỗng nhiên có vài phần không vừa mắt.
Thiếu niên đứng dậy,đem đồ đạc không nhiều lắm bày biện lại,sửa sang một lần nữa, đáng tiếc là không có đồ gì tốt,chất sàn gỗ vào đông phá lệ thấm lạnh, ván giường cứng ngắc, toàn bộ phòng đều bày ra một loại ảm đạm không ánh sáng.
Trong phòng không có ghế dựa, Tần Tự trầm mặc nhìn sàn nhà một lát,rút đệm giường trên ván ra,đệm giường của hắn kỳ thật là hai chăn mỏng lót thành,đặt chăn xuống,dẫm dẫm một chút,trải trên sàn nhà.
Thế mà..... Chiều dài vừa đủ cho hai người sóng vai ngồi xuống.
Bình tĩnh nhìn một lát,thiếu niên rốt cuộc lấy lại tinh thần, ý thức được mình đang làm gì, sắc mặt thay đổi.
Hắn tức giận xốc chăn lên,chăn mỏng đáng thương bị chủ nhân đáp vào một góc, vô tội nhăn thành một đoàn.
Hắn nằm trên giường,rõ ràng có thể lấy chăn kia phủ lên nhưng lại không làm,cứ như vậy lót chăn mỏng còn thừa.
Ván giường phá lệ lạnh băng, hình thể thiếu niên như cũ mảnh khảnh đơn bạc, lưng bị cộm đến phát đau, hắn lúc này một chút không thèm để ý, chỉ tắt đèn, nằm trên giường.
Cửa sổ không đóng kín mít,mắt hắn nhìn ngoài cửa sổ, cái phòng kia ở lầu hai,trung tâm của trang viên,hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấy bức màn vàng nhạt kia,đèn còn sáng.
Như trong đêm đông đã lâu,bỗng nhiên có một ánh sáng bỗng nhiên xuất hiện,tinh quang lay động ấm áp.
Vầng sáng ấm lộ ra từ khe hở bức màn,sáng ngời mà mềm mại, hắn nhìn chằm chằm vài giây, sau khi lấy lại tinh thần,rất nhanh liền thu hồi tầm mắt, một lát sau,hắn nhấp nhấp môi, dùng sức kéo bức màn của chính mình.
Mùa đông năm phá lệ dài,như không thể dừng lại.
Hắn không cùng Lộc Niệm về nhà, thời gian Tần Tự đến trang viên Lục gia càng ngày càng ít,không có người nào biết hắn rốt cuộc đi đâu.
Ý nguyện của hắn chính là không muốn có quan hệ gì cả,đêm đông, hắn như cũ mặc đơn bạc, hờ hững bước qua đất tuyết, nhìn thấy nơi xa Lục trang viên đèn đuốc sáng trưng.
Nghỉ đông chưa gì đã chợt tới, bọn nhỏ không cần tới trường học, mà tới thời điểm cuối năm, Lục gia giăng đèn kết hoa, đã bắt đầu chuẩn bị tiệc Tân niên chúc mừng.
(P/s: Tiệc tân niên là một bữa tiệc gặp mặt đầu năm. Bữa tiệc này thường được các công ty; doanh nghiệp tổ chức sao ngày sau kì nghỉ tết Nguyên Đán. Tùy vào số lượng người tham dự và quy mô của công ty; mà ban tổ chức có thể làm ra một chương trình phù hợp từ địa điểm đến chủ đề.
Google.)
Hắn bình tĩnh nghĩ,bản thân cùng cô giao tiếp hẳn là lần cuối rồi,cô cũng sẽ không tìm hắn nữa.
Rốt cuộc bị người khác nói lời khó nghe như vậy,ai còn muốn gặp.
[Tác giả có lời muốn nhảm: Con nhím nhỏ Tứ Tứ đáng yêu của chúng ta rất đáng thương,tôi đã nói, tâm của cậu ấy sớm đã phòng bị,vô cùng vô cùng cao, cho nên cuối cùng cũng chỉ có Niệm Niệm có thể đi vào, nhưng cũng không phải nhanh như vậy, mấy ngày là có thể.
Nhưng lần này xem như quan hệ của bọn họ có chuyển biến,kế tiếp thời thơ ấu sẽ rất ngọt ~
Sau đó chờ lớn lên! Về sau là trưởng thành sớm mẫn cảm,thiếu niên cao ngạo lại tự ti, đương nhiên,phần sau chỉ có ở trước mặt Niệm Niệm,nhưng mà cho dù trưởng thành sớm hay ngụy trang rất tốt,ở chỗ Niệm Niệm kỳ thật vô cùng ngây ngô thẹn thùng,một cái động tác lơ đãng của Niệm Niệm đều có thể làm cảm xúc của nhãi con này phập phồng thật lâu, ngao,suy nghĩ một chút,là lăn lộn đầy đất.]
_________
Mắt thấy sắp ăn Tết, Lục gia có thói quen tế tổ trước,họ hàng Lục gia rất lớn, chỉ cần không cách An Thành quá xa,năm đời thân thích đều sẽ tới, bởi vì Lục Chấp Hoành phát triển tốt, cho nên thời điểm cuối năm cửa trang viên Lục gia luôn náo nhiệt nhất, đèn đuốc sáng trưng, ngày đêm không ngừng.
(P/s:Tế Tổ, nét đẹp độc đáo trong văn hóa thờ cúng tổ tiên ở xứ Thanh. Khoảng ngày tháng âm lịch trở đi, nhiều dòng họ tại xã Hải Hà, huyện Tĩnh Gia, tỉnh Thanh Hóa tổ chức lễ Tổ, hay tế Tổ (còn gọi là giỗ Tổ, cúng Tổ, tế Họ, giỗ Họ). Đây là dịp để con cháu trong họ hồi hướng về ông bà tổ tiên đã có công sinh thành.
Google.)
Lộc Niệm rốt cuộc cũng được nghỉ,ở trường bị việc học tàn phá lâu như vậy,cô về nhà thật sự không muốn xem chữ số gì nữa, chỉ mong nằm trên giường thoải mái dễ chịu.
"Niệm Niệm." Lục Chấp Hoành đẩy cửa tiến vào,một người đàn ông tây trang giày da, "Con sửa sang lại một chút,đợi lát nữa ba mang con ra ngoài gặp vài người."
Lục Chấp Hoành vui mừng nhìn con gái, trong khoảng thời gian này thân thể cô rõ ràng có chuyển biến tốt đẹp, tuy rằng bởi vì đáy quá yếu,hình thể hiện tại so với bạn cùng tuổi vẫn nhỏ hơn một vòng, trên mặt cũng không có huyết sắc, nhưng mà dạo này sức khỏe thay đổi, làm Lục Chấp Hoành thực vui sướng.
"Gặp ai ạ?"
"Mấy chú bác." Lục Chấp Hoành nói, "Lúc trước bởi vì thân thể con không tốt, cũng chưa gặp bọn họ."
Ông đối hầu gái bên cạnh nói, "Trong mười phút sửa sang lại cho Niệm Niệm,tôi ở cửa chờ con bé."
Lộc Niệm kêu khổ không ngừng, Lục Chấp Hoành ra lệnh một tiếng, hầu gái nhanh nhẹn đem cô từ trên giường "quật" lên, đổi váy cùng áo ngoài, tóc buộc cẩn thận,đóng gói đưa cho Lục Chấp Hoành mang tới đại sảnh.
"Đây là Niệm Niệm sao? Thật đẹp nha."
"So với trước kia nhìn thân thể đúng là khá hơn nhiều rồi."
Lộc Niệm đi theo ít khi nói cười,giờ phải cười cùng Lục Chấp Hoành đến cả người khó chịu,không như Hà Điềm phía sau,ăn tết phong cách.
Cô bị một đống lời nịnh hót ồn ào đến đầu phát đau,Lục Niệm lớn lên vốn dĩ đáng yêu,là con gái duy nhất của Lục Chấp Hoành, những người này tự nhiên càng thêm không bủn xỉn khích lệ, nghe xong một đường lỗ tai cô đều sắp đóng kén tới nơi.
Chờ đến khi rốt cuộc tìm cái cớ rời khỏi Lục Chấp Hoành, không chờ Lộc Niệm chạy xa,ở cửa lại đụng vào một trương mặt vui sướng,Lục Dương, "Niệm Niệm!!"
Lục Dương cũng cùng người nhà tới, hắn ở cửa nhìn thấy Lộc Niệm, còn tưởng rằng chính mình hoa mắt,rốt cuộc tầm này trước kia cô cũng có không lộ diện.
Lục Dương đuổi theo cô ra cửa, không ngừng nói chuyện.
Lộc Niệm một tai nghe một tai không nghe,nện bước nhanh hơn, thẳng đến khi cô nghe được Lục Dương nói, "Hôm nay thật náo nhiệt, Niệm Niệm, hôm nay ở nhà em chắc tất cả mọi người đều tới."
Lộc Niệm thất thần "a" một tiếng, nghĩ,cái gì mà mọi người đều tới, rõ ràng có người không tới.
Cô bỗng nhiên nghĩ đến một người thật lâu không gặp,ánh mắt ảm đạm một chút.
Ngày đó tan rã trong không vui sau,cô vẫn luôn không gặp lại Tần Tự.
Hiện tại nghĩ lại một chút, cảm thấy Tần Tự hẳn là cố ý xa cách, rốt cuộc chỗ ở hai người không xa,đều học chung ở một trường,nếu Lộc Niệm cố tình lưu ý, không có khả năng không thấy Tần Tự.
Lục Dương còn hưng phấn nói cái gì đó, Lộc Niệm thất thần nghe, nhìn quần áo hắn, đó đều là phụ kiện rất đẹp lại thời thượng, hơn nữa nhìn liền thấy áo khoác thật dày.
Cô lại nhớ tới khi mới gặp Tần Tự, hắn mặc kiện áo hoodie thâm sắc mỏng,rõ ràng đã cũ, mùa đông cũng như thế, luôn mặc mỏng như vậy.
Tần Tự rõ ràng sau khi lớn lên rất tuấn tú,phỏng chừng chỉ bằng cặp mắt trầm mặc kia, là có thể mê đảo không ít nữ sinh,đơn giản chỉnh trang lại một chút, tuyệt đối so với Lục Dương đẹp hơn nhiều.
Nhưng mà,cô nghĩ,mua cho hắn quần áo mới hay gì gì đó,Tần Tự ltuyệt đối sẽ không nhận, còn có khả năng nổi giận.
Khi suy nghĩ Lộc Niệm rối loạn lung tung, hai người đã đi ra cửa lớn trang viên, "Niệm Niệm,em muốn đi đâu?" Lục Dương hỏi.
Lộc Niệm nói, "Tôi muốn hít thở không khí."
Lục Dương nhíu mày, không tán đồng nói, "Bên ngoài quá tối,anh họ bồi em đi, bằng không, đi hỏi bác Lục,bác khẳng định cũng không yên tâm đi một mình."
Lộc Niệm, "......" Lời trong lời ngoài của Lục Dương,ý tứ ám chỉ quá rõ ràng.
Nếu cô không để Lục Dương đi theo, hắn sẽ đi nói cho Lục Chấp Hoành, sau đó bọn họ muốn đều không đi được.
Trang viên Lục gia rất lớn, trước kia có kiến trúc sư chuyên môn tới thiết kế, hiện tại, còn mướn hai vị làm vườn phụ trách tu chỉnh giữ gìn, bởi vậy vườn hoa xanh hoá trông rất khá, chỉ là đêm đông thoạt nhìn, không có điển nhã ngày thường,ngược lại có vẻ âm trầm.
Lộc Niệm nhìn lá cây vang lên một tiếng nhỏ,như có bóng người xẹt qua,cô dừng bước chân lại, cảm thấy có chút kỳ quái, "Chỗ đó có người?"
"Chắc là chim, không có người." Lục Dương nói, "Niệm Niệm nếu sợ thì đứng gần anh một chút."
Lộc Niệm, "......" Cô nhìn không ra Lục Dương cũng là bạch nhãn lang nhỏ à nha.
(P/s: Bạch nhãn lang-sói mắt trắng)
Lục Dương cười cười,xoa nhẹ đầu nhỏ của cô một chút, tóc Lộc Niệm gần đây dưỡng rất khá,như một cái ô mềm mại. Vuốt xù xù, xúc cảm rất tốt.
Lộc Niệm nhân lúc hắn nhìn phía dưới,không lộ dấu vết đem đầu mình rút ra, Lộc Niệm không thích người khác tùy tiện chạm vào.
Bởi vì mới vừa xuyên qua đã gặp sự tình kia,ấn tượng cô đối Lục Dương vẫn luôn không tốt, hiện tại cũng thật sự có điểm phiền, chỉ muốn nhanh ném hắn đi.
Trời đã tối đen,bộ dáng của cô lại nhỏ, cho nên nhân lúc Lục Dương không chú ý, trực tiếp tránh vào một cái cây thấp ở phía sau.
Lục Dương đi được một lúc mới chú ý nãy giờ không thấy Lộc Niệm,kỳ thật số lần ngày thường tới trang viên Lục gia cũng không phải nhiều,bây giờ lại là buổi tối, hắn không quen, chỉ có thể một bên sờ soạng, một bên gọi tên Lộc Niệm.
"Niệm Niệm?" Hắn nhìn nhánh cây đằng trước giật giật,hình là trẻ con đi đường làm ra động tĩnh.
Hắn vui sướng đuổi theo cái hướng kia, không ngờ, mới vượt qua phiến rào tre, chân bỗng nhiên không chạm đất,cả người hắn trực tiếp ngã vào trong ao, tạo một mảnh bọt nước.
Đó là bể phun nước của Lục gia, mùa đông không phun, cũng không sâu, nhưng bên trong còn đầy nước băng,lạnh đến tận xương, quần áo mới của Lục Dương quần đều ướt đẫm, chật vật không thôi, liên tiếp hắt xì vài cái.
Lộc Niệm không nghĩ tới có thể ở thời điểm này gặp được Tần Tự, bởi vì ánh sáng không tốt, cô híp híp mắt, đến gần một chút mới xác định là hắn.
Thiếu niên so với tháng trước chia lìa hình như lại cao hơn một ít, trong màn đêm, có chút tái nhợt, càng thêm tô điểm đôi mắt lung linh như sao trời rơi xuống, sáng mà thanh lạnh, nhấp môi nhìn cô, cảm xúc không thể nào tốt.
Cô có chút ngượng ngùng, không biết nên nói cái gì, chỉ có thể chào hỏi hắn, bản thân còn cảm thấy mình cười mà mặt cứng ngắc.
Vì ném Lục Dương đi, hiện tại cô cũng không rõ mình đang ở đâu lắm, tìm đường khắp hướng.
Tần Tự không rên một tiếng, bỗng nhiên xoay người đi, Lộc Niệm ngơ ngác đứng chỗ cũ nhìn bóng dáng hắn, đi vài bước, cảm giác được cô không đuổi kịp, bước chân Tần Tự dừng lại, thấy không rõ biểu tình, "Có đi hay không."
Lộc Niệm còn đứng ì, "Đi đâu?"
Tần Tự hình như có chút bực bội, "Đưa cô về."
Lộc Niệm sửng sốt, "Có phiền tới cậu không?"
Tần Tự lạnh lùng nói, "Không muốn đi?"
Lộc Niệm tuy rằng là chủ nhân chính quy của trang viên này, nhưng sống nhiều năm như vậy, số lần đi lại trang viên quả thật đếm chưa đầy hai bàn tay.
Lộc Niệm, "......"
Cô theo Tần Tự, một đường trầm mặc mà đi, mắt thấy ánh đèn lầu chính Lục giay càng ngày càng gần, trong lòng cô quýnh lên, dừng bước chân lại, "Tôi không muốn về."
"Bọn họ rất nhàm chán, nếu mà trở về, ba tôi lại mang ra đi gặp người." Lộc Niệm tâm một hoành, dứt khoát nói toàn bộ ra, "Sớm biết như vậy, không bằng bệnh tật như lúc trước, tốt xấu gì cũng không cần đi ra ngoài gặp mấy người không quen biết đó."
Tần Tự không nói gì.
"Không sao,tôi sẽ không quấy nhiễu cậu đâu." Lộc Niệm quy quy củ củ nói, "Để tôi ở gần đây đi, cảm ơn cậu dẫn tôi trở về."
Rốt cuộc,cô biết Tần Tự chán ghét mình, lần trước còn nói không muốn nhìn thấy lần nào nữa.
Cô chỉ muốn Tần Tự giúp, nhưng không hề đả động quấy rầy sinh hoạt của hắn.
[Tuyển editor + beta]