Xuyên Thành Mỹ Nhân Bệnh - Em Gái Của Vai Ác

chương 21

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Đào Tiên.

- --

Sau câu nói kia, cả hai đều câm nín.

Được một lúc, Lộc Niệm nhỏ giọng hỏi lại: “Cho nên, anh biết có khách sạn nào gần đây không?”

Tần Tự cứng rắn đáp: “Không”.

Lộc Niệm thuận miệng: “Aii, em còn tưởng anh thường xuyên lui tới”.

Dù sao Tần Tự đã rời khỏi Lục gia mấy năm, tự gánh vác cuộc sống, hơn nữa, anh còn hay làm thêm mỗi khi rảnh rỗi, trong ấn tượng của cô, anh là một người có cuộc sống phong phú.

Trong bóng đêm, cô không thấy rõ biểu tình trên gương mặt anh.

Anh lạnh lùng nói: “Tôi không thường xuyên đến khách sạn”.

“Cô muốn thuê thì tự mình đi tìm lấy”.

Lộc Niệm: “......” Không biết lại chọc đến dây thần kinh nào của anh, có điều, quả nhiên Tần Tự mà cô quen thuộc đã trở lại.

Hai người một đường đi tới gác mái trước kia của Tần Tự.

Ba người Hứa gia khả năng đã đi ngủ, trong phòng tối đen như mực, Lộc Niệm kinh ngạc nhìn Tần Tự lấy ra một chiếc chìa khóa, rất nhanh đã mở được cửa lớn.

“Em nghĩ anh đã sớm quăng đi rồi......” Sợ đánh thức một nhà ba người, Lộc Niệm trộm đi phía sau anh, thầm thì nói.

Xung quanh một mảnh đen nhánh, cô gái nhỏ cách rất gần, hơi thở như lông chim cọ qua, mềm mại thổi tới sau tai anh.

Thiếu niên chỉ cảm thấy máu nóng toàn thân đều dồn lên hai vành tai, anh mấp máy môi, kéo dãn khoảng cách với Lộc Niệm, không đáp lời cô.

Lộc Niệm: “......”

Được rồi, biết Tần Tự kiệm lời, cô chỉ cần biết rằng anh hiện hữu ở đó là được, không nhất định phải trả lời cô.

Lộc Niệm đi theo anh lên lầu, cuối cùng cũng tới bên gác mái.

Tần Tự mở cửa, thời gian đã lâu nên bên trong phủ đầy bụi bặm. Khi còn là một đứa bé, anh đã từng sống lay lắt trên cái gác mái như vậy, hiện giờ nó đã bị tro bụi che kín, ánh đèn ảm đạm, mơ hồ có thể thấy được những mạng nhện chăng đầy trên các góc tường.

Lấy chiều cao hiện tại của anh, phải khom lưng xuống mới bước qua được cánh cửa kia.

Tần Tự không cho cô đi vào: “Cô ở bên ngoài chờ”.

Lộc Niệm dõi mắt theo anh.

Nói thật, một thân một mình đứng ở cái nơi tối om như này, cô thấy hơi sợ, huống chi, đêm nay lá gan cô đã teo lại bé tí, quả thực không muốn rời khỏi người ta.

Tần Tự chú ý tới, anh trầm mặc trong chốc lát, hơi cứng còng nói: “Sẽ lập tức đi ra”.

“ phút?”

Tần Tự: “......”

“ phút”.

“Ừm”. Lộc Niệm đáng thương vô cùng, “Vậy anh đừng gạt em nha, em sẽ bấm giờ đó”.

Thiếu niên trầm mặc, anh đẩy cửa đi vào.

Lộc Niệm bên ngoài chờ đợi trong sự nhàm chán. Chưa đến phút, Tần Tự đã đi ra.

Lộc Niệm không nhìn thấy rốt cuộc anh đang cầm cái gì, cũng chỉ có thể đoán rằng đó là một thứ rất nhỏ, đặt ở trong túi.

Nhưng cô không định hỏi, có hỏi phỏng chừng Tần Tự cũng sẽ không nói cho cô biết.

Hiện tại, cô chỉ quan tâm một chuyện khác. Chính là lấy đồ xong rồi, Tần Tự có phải sẽ rời đi không?

Bây giờ đã sắp giờ, đóng cửa trang viên, rời khỏi nhà nhỏ của Hứa gia, đứng dưới mái hiên trong về phía xa, nhà chính của Lục gia phía đối diện có vẻ lờ mờ, như một con dã thú đang ngủ đông trong bóng tối. Mưa lạnh vẫn chưa ngớt, chỉ có phòng ngủ của cô còn lộ ra chút ánh sáng mỏng manh.

Như một con mắt trong bóng tối, bất diệt, ngày đêm chăm chú nhìn cô không thôi.

Lộc Niệm hơi rúm lại, không tự giác xích lại gần Tần Tự một chút.

Thiếu niên luôn chú ý tới cô.

Một trận trầm mặc.

Cuối cùng anh cũng mở miệng: “Rốt cuộc cô sao thế?”

Cô gái nhỏ cúi đầu nhìn mũi chân mình, nhỏ giọng nói: “...... Em, tối hôm trước ngủ, không cẩn thận coi trúng một tập phim kinh dị, nội dung đề cập đến một cô gái nhỏ không khác em mấy, thấy một con quỷ bò ra từ trong tủ quần áo trong phòng, nên bị dọa sợ”.

Trên người cô rõ ràng không thích hợp.

Tần Tự: “......” Anh không chọc thủng lời nói dối vụng về này, đôi mắt đen lẳng lặng nhìn cô.

“Nên là một mình ở trong phòng có chút sợ hãi”. Lộc Niệm nhỏ giọng nói: “Muốn có người ở cùng”.

Tuy rằng trước đó cô không còn cách nào khác chỉ có thể nói dối, nhưng một câu cuối cùng này, hoàn toàn là thật.

“Tần Tự, anh hiện giờ ở đâu vậy?” Lộc Niệm hỏi, “Chỗ đó có rộng không?”

Hai người cùng nhau đứng dưới hiên, Lộc Niệm cơ hồ có thể cảm giác được hơi ấm tản mát từ trên người anh, khiến cô vô cùng muốn lại gần để xua tan sự rét lạnh trong lòng.

Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, lời trong lời ngoài tràn ngập ám chỉ.

Tần Tự lạnh nhạt nói: “...... Cô đừng nghĩ nữa”.

Phòng ở chưa được sắp xếp ổn thỏa, hiện tại anh vẫn đang ở chỗ của Minh ca. Tại đó có ba gian phòng, anh ở một gian, hai phòng khác là của Minh ca và hai nhân viên pha chế, tất cả đều là đàn ông.

Anh không có chăn đệm mới, trong phòng...... cũng chỉ có một chiếc giường.

Bây giờ...... không có cách nào mang cô trở về.

Lộc Niệm rũ đầu: “Anh đúng là keo kiệt”.

Cô lẩm bẩm: “Chính vì em vẫn chưa thành niên, cho nên không thuê được khách sạn”.

Tần Tự trầm mặc một lát: “Có thể”.

“A?”

Tần Tự dời đi tầm mắt: “...... Thuê phòng khách sạn”.

Lộc Niệm chớp chớp mắt, phản ứng đầu tiên lại là chửi thầm, không phải rõ ràng ban nãy anh mới bảo không biết sao?

Chẳng qua cô chỉ là thuận miệng nói, hoàn toàn không nghĩ tới Tần Tự sẽ trả lời như vậy.

Ngữ khí của anh còn không giống như nói đùa.

Thế nhưng, Lộc Niệm thật sự có vài phần cảm động, nghĩ cứ như vậy mà đi theo anh.

Trời mưa nặng hat hơn, một tia chớp xẹt qua không trung, soi sáng sườn mặt thanh tú của thiếu niên bên cạnh, đồng thời, cũng chiếu sáng tòa nhà chính Lục trạch nguy nga chót vót trong bóng tối.

Đầu óc Lộc Niệm ‘oanh’ một tiếng, bỗng nhiên cô tỉnh táo lại.

Nếu nói muốn đi thuê khách sạn, không thành vấn đề, Tần Tự có thể giúp cô thuê phòng.

Cô hiện giờ nhớ tới Lục gia liền có chút không rét mà run.

Trước mắt, cô chỉ tìm cơ hội ngắn ngủi lén chạy ra ngoài, đi một lúc thì có còn có thể giấu diếm được, nhưng nếu trắng đêm không về, Trương Thu Bình cách vách tuyệt đối sẽ phát hiện ra. Đến lúc đó, khẳng định bà ta sẽ ngay lập tức trực tiếp báo cáo cho Lục Chấp Hoành, sau đó, ông sẽ điều động cả nhà từ trên xuống dưới tìm cô trở về.

Nói không chừng, còn sẽ mang đến phiền toái cho Tần Tự.

Cô không còn cách nào cả. Ít nhất, hiện tại chưa có biện pháp rời khỏi Lục gia.

Lộc Niệm nói: “Cảm ơn anh”.

Nhiệt độ quanh thân thiếu niên chậm rãi hạ xuống, anh đáp: “Không có gì”.

Lộc Niệm bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ áy náy, buộc anh hỗ trợ loại tình trạng như thế này, cuối cùng cô lại đổi ý, nhưng Lộc Niệm căn bản không thể nói rõ cho anh biết rốt cuộc là vì cái gì.

Trong lòng vô cùng bực bội, cũng hết sức nôn nóng, ý nghĩ trong đầu xoay vần, ngược lại cô không biết phải mở lời như thế nào.

Sau tất cả rối rắm, Lộc Niệm cuối cùng cũng mở miệng: “Thật ra, hôm trước, Triệu Nhã Nguyên đã nói với em một chuyện......”

Cô nghĩ, nếu thật sự muốn biết rõ ràng mọi chuyện, xuống tay từ phía Lục gia bên này có lẽ sẽ không có khả năng lớn, một biện pháp khác chính là đi tìm Triệu Nhã Nguyên, nhưng cô không biết cậu ta có đồng ý nói ra hay không.

Hơn nữa, Lộc Niệm không biết chính mình hiện tại rốt cuộc có khả năng đón nhận chân tướng sự việc hay không.

Cô lo sợ không yên, không biết bản thân nên làm cái gì bây giờ, tựa như con thuyền nhỏ bị mưa giông đánh lạc phương hướng. Cô không thể nói ra với bất cứ ai, cũng không có ai làm bạn, cứ mãi cô độc như thế.

“Triệu Nhã Nguyên?”

Lộc Niệm gật đầu: “Em trai anh Thính Nguyên”.

Cô chợt nghĩ, Tần Tự hình như không quen biết Triệu Nhã Nguyên.

Nhưng những sự tình năm đó, chính cô cũng không thể thăm dò rõ ràng được.

Nếu nói cho Tần Tự, nói không chừng sẽ gây chuyện cho anh, dù sao thân phận của anh cũng rất mẫn cảm.

Kỳ thật, cô khá sợ Lục Chấp Hoành, càng sợ ông sẽ ra tay với Tần Tự.

Thiếu niên trầm mặc, Lộc Niệm không ý thức được sự biến hóa của anh, trong lòng cô nôn nóng, nhưng lại chỉ có thể ngậm miệng không nói.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai người cũng không nói thêm câu nào, chỉ nghe được tiếng mưa rơi rả rích.

Thật lâu sau, Tần Tự nói: “Tôi đi đây”.

Lộc Niệm khoác áo ngoài to rộng, cô đứng ở trong mưa, ánh mắt trông theo bóng anh rời đi.

Đêm mưa đầu thu, cô khí huyết không đủ nên chân tay dễ bị nhiễm lạnh, tuy đã bọc quần áo kín mít nhưng cũng không chống được sự rét lạnh như cũ, nào có ai có nhiệt độ cơ thể ấm áp thiết thực như vậy.

Cô chỉ cảm thấy cực kỳ cô độc.

Bỗng nhiên......

Rất muốn có người cho cô một chiếc ôm.

Nhưng, trước mắt chỉ có Tần Tự...... Thực ra, nếu cô cố mà làm chắc cũng có thể.

Cô nghĩ, nếu như Tần Tự nguyện ý dịu dàng hơn một chút, sau đó nói muốn ôm cô một cái, chắc chắn cảm giác lúc đó không tệ.

Nhưng mà, hiện thực lại vô cùng tàn nhẫn...... Đến góc áo anh cũng không muốn để cô chạm vào.

Thế nhưng, sau khi nói câu phải đi, anh cũng vẫn chưa có rời đi thật, chỉ đứng tại chỗ, cách cô một khoảng không xa không gần.

Nhìn từ mặt bên, sống mũi thiếu niên cao thẳng, mặt mày nguyên bản tổng mang theo một tia lạnh lẽo thanh khiết, lất phất dính vài hạt mưa, tựa như đang oán trách điều gì.

Đứng ở một nơi xa xăm, nhìn không thấu, cũng không chạm tới được.

Hai tay Lộc Niệm đan vào nhau, cô vẫn cúi nhìn mũi chân như cũ: “...... Ừm, đã trễ thế này, anh về sớm một chút, trên đường chú ý an toàn”.

Cô một chút cũng không muốn để anh đi, nhưng lý trí đã trở lại. Cô cũng không có khả năng lại tùy hứng yêu cầu anh đứng hứng mưa cả đêm ở đây với cô.

Tần Tự như gật đầu, lại như không nói gì.

Cô trừu trừu cái mũi, lẻ loi đứng một mình trong đêm, nhìn theo bóng dáng thiếu niên biến mất trong bóng đêm, giống y như lúc anh đến.

- --

Triệu trạch.

Dinh thự này chính là nhà cũ của Triệu gia, nằm ở phía Tây An Thành, vị trí không tồi, nhưng dù sao thì chủ nhân của ngôi nhà đã rời đi lâu như vậy nên phong cách trang hoàng mang theo hơi hướm cổ xưa, những người làm trước kia cũng đã ly tán hoặc từ chức về nhà.

Hơn nữa, hiện tại, đa số người Triệu gia cũng không có nhà. Ngày thường chỉ có hai anh em lại càng có vẻ trống vắng.

Có điều, đêm nay Triệu gia có vẻ náo nhiệt hơn so với mọi hôm.

Sau khi dạ tiệc kết thúc, chỉ còn hai thực khách ở lại, Tô Thanh Du và Triệu Thính Nguyên ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm.

“Đầu bếp nhà tôi chế biến theo khẩu vị của gia đình tôi như mọi ngày” Tô Thanh Du nói, “Không biết cậu thích ăn món gì, nếu không hợp khẩu vị thì nhất định phải nói cho tôi biết, để lần tới phát huy”.

“Ăn rất ngon”. Triệu Thính Nguyên cười, “Tôi không kén ăn, chỉ có Nhã Nguyên tương đối khó tính”.

Có điều, hôm nay Triệu Nhã Nguyên không có ở đây, nói là đi tìm bạn.

Tô Thanh Du cười: “Vậy là tốt rồi”.

Cô uống một ngụm trà, làm như lơ đãng hỏi: “Nghe nói hôm trước cậu gặp mặt người nhà họ Lục à?”

Triệu Thính Nguyên sửng sốt, một lúc sau anh mới hiểu ý cô là sự kiện lần đó anh em bọn họ dùng cơm cùng Lục Dương và Lộc Niệm.

Anh không biết tại sao Tô Thanh Du lại nắm được tin tức này, còn chưa kịp trả lời, đã nghe thấy từ xa truyền đến một tiếng đóng cửa thật mạnh. Thiếu niên đeo tai nghe, tay bưng một mâm đựng trái cây đi tới.

Triệu Thính Nguyên kinh ngạc: “Nhã Nguyên, em về khi nào vậy?”

Triệu Nhã Nguyên đem mâm đựng trái cây đặt mạnh lên giữa bàn trà, đẩy về phía bọn họ.

“Về từ sớm rồi”. Cậu nhìn chằm chằm Tô Thanh Du phía đối diện, ánh mắt không thân thiện chút nào: “Mang trái cây đến cho hai người”.

Triệu Thính Nguyên bất đắc dĩ: “Đừng nháo”.

Loại đại thiếu gia như Triệu Nhã Nguyên, lấy đâu ra chuyện bưng trái cây đến cho khách.

Tô Thanh Dung làm như không biết: “Cảm ơn”.

“Cứ như vậy nhé, cuối tuần tới nhà tôi cùng ăn bữa cơm? Ba mẹ tôi đã sớm muốn mời hai người đến”. Tô Thanh Du nói.

“Nhã Nguyên cũng đi cùng nhé, thử tay nghề đầu bếp nhà tôi xem thế nào”.

Kỳ thật, Tô gia và Triệu gia trước giờ vẫn hay qua lại, chủ yếu là bàn chuyện buôn bán làm ăn, nhưng trên thực tế, quan hệ giữa phụ huynh hai nhà cũng không tệ. Chỉ là, sau đó Tô gia kinh doanh lụn bại, từng có một lần thiếu chút nữa đã lưu lạc đến nỗi phải tuyên bố phá sản, buộc họ phải khắp nơi cầu xin giúp đỡ.

Triệu gia vừa xuất lực vừa ra người, còn đảm bảo đầu vào cho bọn họ, Tô gia mới thuận lợi vớt được khoản tiền từ ngân hàng, vượt qua được nguy cơ. Chính vì thế, Tô gia vẫn luôn ghi nhớ ân tình này, trong nhà đúng lúc có con gái xấp xỉ tuổi con cái Triệu gia, nên hai nhà vẫn luôn qua lại thân thiết.

Triệu Thính Nguyên một ngụm đáp ứng: “Được, khi nào......”

Triệu Nhã Nguyên ngữ khí cực kỳ kém: “Em không đi đâu”.

Triệu Thính Nguyên quát cậu: “Nhã Nguyên!”

Triệu Nhã Nguyên: “Không có thời gian, cuối tuần em phải đi học thêm”.

“Học thêm? Lần trước em chọc tức giáo viên dạy thêm, giờ đi đâu tìm được người dạy thay?”

Triệu Nhã Nguyên nói: “Em đi tìm Lộc Niệm”.

Triệu Thính Nguyên như nghe phải chuyện nghìn lẻ một đêm: “Niệm Niệm?”

Từ khi nào quan hệ của bọn họ lại tốt thế? Lộc Niệm đồng ý rồi sao?

Tô Thanh Du hàm dưỡng vẫn phải có, cho dù nghe thấy cái tên này khiến cô ta ngẩn người một lúc, nhưng cũng không quá thất thố.

Trước kia cô ta đã nghe nói qua, Triệu Nhã Nguyên này tính tình kỳ quái dị hợm, cho nên cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, vì thế cô ta hào phóng gật đầu: “Học tập là chuyện chính, Nhã Nguyên nói không có thời gian đi cũng không sao”.

Triệu thính Nguyên cười xin lỗi: “Tôi đưa cậu ra cửa”.

Hai người sóng vai cùng nhau ra ngoài, chờ sau khi Triệu Thính Nguyên trở về, trước tiên chính là đến phòng tìm Triệu Nhã Nguyên.

Trong phòng, tiếng nhạc rock and roll đinh tai nhức óc, thiếu niên ghé vào trên giường, tay lật xem một quyển truyện tranh.

Triệu Thính Nguyên tắt nhạc: “Nhã Nguyên, người ta là con gái, còn lớn hơn em vài tuổi, em nói năng lễ phép một chút đi”.

“Em không thích cô ta”. Triệu Nhã Nguyên nói: “Nhìn sốt hết cả ruột”.

Triệu Thính Nguyên: “Em nào có thích ai??? Ai có thể làm em thích đúng là lợi hại”.

“Khoảng thời gian trước khi dùng cơm với Niệm Niệm, em xem em nói những gì?”

Triệu Nhã Nguyên: “Hai chuyện đó không giống nhau”.

Cậu đối với Lộc Niệm so với Tô Thanh Du này, lý do phản cảm hoàn toàn khác nhau.

Huống chi, đối với Lộc Niệm, cậu cũng không thấy...... phản cảm.

“Anh cẩn thận một chút”. Triệu Nhã Nguyên bỗng nhiên nghiêm túc: “Nếu về sau cô ta gả cho anh, ả sẽ cuốn phăng luôn gia sản của chúng ta đi, mọi người đừng tưởng, cũng đừng nghĩ, em sẽ không để cô ta làm như vậy”.

Tuy nhỏ hơn anh hai tuổi, nhưng nhìn bộ dáng thiếu niên, hơn nữa tính cách cũng không giống người trưởng thành, Triệu Thính Nguyên cực kỳ nuông chiều cậu, chỉ cho là trẻ con nói năng lung tung: “Sao có thể như thế, Thanh Du rất tốt, về sau em đừng ra ngoài bịa đặt”.

Triệu Nhã Nguyên hừ một tiếng, lần thứ hai bò về giường, tiếp tục xem truyện tranh.

Triệu Thính Nguyên biết tính em trai mình, ngày thường luôn hung dữ trước mặt người khác nhưng thật ra lại rất dính người, với người mình thích cậu cũng sẽ làm nũng. Chẳng qua là một cậu bé không muốn lớn mà thôi. Anh xoa nhẹ đầu cậu một chút: “Nhã Nguyên, hồi bé mọi người đã không ở bên cạnh em......”

Triệu Nhã Nguyên đẩy tay anh ra: “Thôi, thôi, thôi, đừng nói nữa”. Lại dùng chiêu cũ.

Cậu đuổi Triệu Thính Nguyên ra khỏi phòng, đóng cửa lại, một lần nữa nằm lên giường.

Phòng của Triệu Nhã Nguyên đúng là phòng tiêu chuẩn dành cho con trai. Mô hình máy bay, tàu thuyền, bóng rổ, poster, rock and roll, máy tính, đĩa game,...... chỉ có một góc phá lệ......

Đặc biệt.

Là một góc tường treo đầy ảnh chụp.

Sau lưng là biển rừng mênh mông, một cậu bé sắc mặt tái nhợt đang cười với máy ảnh, mặt mày tinh xảo, phảng phất một không khí bệnh tật không xóa đi được, lại cười vô cùng dịu dàng, giữa hai mày như được ánh trăng sáng bao trùm.

Cậu nhớ tới Lộc Niệm.

Triệu Nhã Nguyên trở mình, có chút táo bạo ném quyển truyện tranh trên tay: “Chị cậu căn bản không nhớ rõ cậu”.

Lầm bầm lầu bầu một câu với không khí, ánh mắt thiếu niên chợt phức tạp.

Tuy rằng chưa từng gặp qua Lộc Niệm, nhưng khả năng bởi vì nhiều năm trước không ngừng nghe thấy cái tên này, cậu thậm chí còn hiểu rõ chuyện hồi nhỏ của cô như lòng bàn tay, cậu muốn tiếp cận Lộc Niệm dường như cũng bởi lí do này.

Có điều, thân cận một chút, cũng có lợi.

Cậu muốn xác định rốt cuộc là Lộc Niệm đã quên, hay chỉ là đem tâm địa rắn rết kia ngụy trang quá mức hoàn hảo.

- --

Đại học Công nghệ An Thành cách trường trung học phụ thuộc không xa, cũng coi như là một trường đại học không tồi. Cho nên, mỗi năm cũng sẽ có không ít học sinh trung học phụ thuộc nhập học ở đây. Chính vì vậy, trên sân trường nhìn thấy vài bộ đồng phục trường trung học phụ thuộc cũng không có gì hiếm lạ.

Trong một tiệm cà phê, Lục Dương ngồi đối diện với Lâm Tuấn Nhuận.

Lục Dương cau mày: “Tôi tìm cậu hỗ trợ là vì công việc học tập của em gái tôi, cậu cũng không cần quá quấy rầy đến em ấy đâu”.

Lâm Tuấn Nhuận gật đầu: “Vâng”.

Lục Dương hỏi: “Mấy ngày nay em ấy có liên hệ với người nọ không?”

Lâm Tuấn Nhuận cũng biết Tần Tự, hắn nhớ rõ ngày đó trên phố Lộc Niệm gặp được nam sinh kia.

Hắn đã đem sự việc gặp được trên phố nói với Lục Dương một lượt.

Lục Dương nhíu mày: “Cậu nói, Niệm Niệm bảo cậu rời đi?”

Lâm Tuấn Nhuận gật đầu.

Lục Dương hỏi: “Sau đó bọn họ làm gì?”

Lâm Tuấn Nhuận nói: “Em trộm đứng quan sát một chút, họ không làm gì cả, hình như vẫn luôn cãi nhau, sau đó Niệm Niệm bỏ đi, bộ dáng không vui cho lắm”.

Lục Dương nói: “Hồi nhỏ Niệm Niệm ghét hắn nhất, hắn ta vẫn luôn quấn lấy Niệm Niệm, lần sau nếu cậu gặp phải hắn, hãy nói cho hắn biết, Lục gia chúng ta không ai chào đón hắn, bảo hắn cút xa Niệm Niệm ra chút”.

Lâm Tuấn Nhuận vội không ngừng gật đầu.

Hắn ta là đàn em cùng khoa với Lục Dương, hai người họ biết nhau từ nhỏ, nhưng Lục gia có thế lực hơn bọn hắn, Lục Dương ra tay hào phóng, hơn nữa, hắn lại có một thân thích phát đạt, hắn ta đương nhiên cũng biết thân phận của Lộc Niệm. Lục Dương đã được nhận chức tại Lục thị, chuyện này Lâm gia cũng biết, tự nhiên cũng kêu Lâm Tuấn Nhuận ngày thường qua lại với Lục Dương nhiều hơn.

Lục Dương sở dĩ yên tâm mà giao việc cho hắn cũng là vì nguyên nhân này.

Lục Dương nói hiện tại hắn đã lên đại học, không tiện thời thời khắc khắc dõi theo Lộc Niệm, bảo hắn ta giúp một tay, thiếu hắn ta một ân tình.

Lâm Tuấn Nhuận đương nhiên vui mừng cực điểm.

Hắn đã biết Tần Tự từ sớm, bởi vì trong toàn khối, hắn ta rất nổi tiếng, thành tích cực kỳ tốt, lớn lên lại đẹp trai, còn là khốc ca xuất quỷ nhập thần, là loại hình mà hiện nay không cô gái nhỏ nào không thích.

Có điều, Lâm Tuấn Nhuận đã biết được thân phận của hắn ta từ chỗ của Lục Dương, trong lòng hắn tự nhiên cũng thực khinh thường.

Một tuần sau, hắn đến lớp học của Tần Tự.

Nam sinh quen mắt kia ra cửa, dường như hoàn toàn không đặt hắn ở trong mắt.

Hắn lấy hết can đảm mở miệng: “Cậu là Tần Tự đúng không?”

Thiếu niên hạ mắt liếc hắn một cái: “Có việc?”

Lâm Tuấn Nhuận: “...... Tôi là Lâm Tuấn Nhuận, là người lần trước đã ăn cơm cùng Lộc Niệm, chúng ta đã gặp nhau trên phố ngày hôm đó”.

Niệm Niệm...

Thiếu niên cười lạnh một tiếng.

Anh cao hơn nhiều so với Lâm Tuấn Nhuận, khi đôi mắt đen láy lạnh lẽo kia buông xuống nhìn người, rất có lực áp bách.

“Lần trước chúng tôi ăn cơm với nhau rất vui”. Lâm Tuấn Nhuận khoe khoang, tựa hồ muốn dùng sự thật này chứng minh điều gì đó: “Niệm Niệm còn đồng ý vẽ tranh cho tôi”.

Ngữ khí Tần Tự bình tĩnh: “Vì sao cô ấy ăn cơm cùng cậu, trong lòng cậu không tự biết à?”

Sắc mặt Lâm Tuấn Nhuận hơi trắng: “Ai cần cậu quan tâm!”

Hắn không biết làm thế nào Tần Tự lại biết chuyện này, rõ ràng Lục Dương đã đảm bảo với hắn việc này tuyệt đối sẽ không bị lộ tẩy.

Lâm Tuấn Nhuận nói năng hơi lộn xộn: “Cấm cậu đi bép xép linh tinh với Niệm Niệm”.

“Tôi nói cho cậu biết, Niệm Niệm rất ghét cậu”. Lâm Tuấn Nhuận nói, “Đừng có dây dưa với cô ấy nữa, người nhà bọn họ cũng không muốn cậu tới gần cô ấy”.

Một bên khóe miệng thiếu niên chậm rãi gợi lên, mang theo trào phúng.

Anh tự mình biết mình, anh căn bản không xứng nghĩ đến cô.

Lộc Niệm đối với anh thế nào anh cũng không để ý.

Nhưng xem ra, người trước mắt này một chút cũng không tự mình hiểu lấy.

Ngày đó, khi anh thấy Lâm Tuấn Nhuận muốn kéo tay Lộc Niệm, anh phát hiện bản thân mình không bình tĩnh tự chủ như trong tưởng tượng.

Thiếu niên rũ mi mắt, không chút để ý hỏi: “Lục Dương sai cậu tới?”

Trong lòng Lâm Tuấn Nhuận hoảng hốt: “Liên quan gì đến Lục Dương?”

Thiếu niên nhàn nhạt nói: “Đừng tới tìm Lục Niệm nữa”.

Mắt phượng hẹp dài tỏa ra sương lạnh như khối băng trên mặt hồ, ngày thường chỉ là thoạt nhìn lãnh đạm, nhưng trong nháy mắt này, đáy mắt anh cất giấu sự hung ác và thô bạo khiến Lâm Tuấn Nhuận mồ hôi lạnh chạy dọc theo sống lưng.

“Cút về nói cho Lục Dương, những gì hắn nợ tôi, sớm muộn cũng có ngày phải trả lại hết”.

- --

Trong khoảng thời gian này, Lộc Niệm tâm sự nặng nề. Cô nhớ tới lần trước đã đồng ý tặng cho Lâm Tuấn Nhuận một bức họa nên đã tới phòng mỹ thuận vẽ tranh, mấy ngày nay sau khi tan học vẫn đều ngâm mình ở chỗ đó.

Bản phác họa đã đánh xong, Lộc Niệm chỉnh lại giá vẽ, cầm thuốc vẽ lên phối màu. Khi cô đang thất thần chuẩn bị tô màu lên, một nữ sinh chạy tới thấp giọng nói: “Niệm Niệm, có người muốn tìm cậu”.

Người xuất hiện khiến Lộc Niệm ngoài ý muốn, cô cả kinh trượt tay, màu vẽ mới phối dính đầy trên tay.

Cuối cùng, người này năm cũng khó có được một lần chủ động đến tìm cô.

Sau đêm mưa đó, quan hệ của bọn họ dường như đã dịu đi một chút. Tuy rằng sau đó tâm tình anh hình như cũng không mấy vui vẻ, nhưng so với việc trước kia cãi nhau xong tan rã trong không vui, nói thế nào cũng đã khá hơn.

Hiếm khi trông thấy Tần Tự có vẻ bực bội, không biết mở miệng như thế nào, anh trầm mặc nhìn cô vẽ trong chốc lát: “Cô ở đây vẽ tranh tác nghiệp à?”

Lộc Niệm đáp: “Không phải tác nghiệp, vẽ cho người khác”.

“Ai?”

“Lâm Tuấn Nhuận, chính là nam sinh lần trước ấy”. Lộc Niệm nói, “Lần trước cậu ấy nói thích em vẽ, em liền vẽ cho hắn một bức, anh xem, bản phác họa em vẽ mất ba ngày, chỗ này......”

Tần Tự khó có khi quan tâm tới sở thích của cô, Lộc Niệm có chút vui vẻ nho nhỏ, không biết là ham hố xuất phát từ đâu, cô vui mừng giới thiệu cho anh mỗi nét bút mà mình đắc ý.

Thiếu niên mặt không biểu tình nghe, anh ngắn gọn nói: “Đừng vẽ, hắn ta không nhận nữa”.

Nói xong, anh xoay người muốn đi.

Lộc Niệm: “???”

“Chờ đã, anh nói rõ xem, sao lại không nhận nữa?”

Sắc mặt Tần Tự hơi thối: “Cô nhất định phải tặng cho hắn?”

Lộc Niệm: “Em đã hứa rồi”.

Hơn nữa, đã vẽ được nhiều như vậy, không đem con bỏ chợ được, cô rất tiếc nha.

Phòng vẽ tranh có không ít người, Lộc Niệm lớn lên xinh đẹp, thậm chí đã có nhiều người ngầm nhận định cô là hoa khôi của cấp, tự nhiên sẽ thu hút nhiều sự chú ý.

Hiện tại lại có một soái ca lạ mặt tới tìm cô, ai nấy đều căng mắt vểnh tai, chuẩn bị sẵn sàng để hít hà drama.

Mối quan hệ giữa hai người thoạt nhìn vô cùng vi diệu.

Nếu nói là thân quen, nghe bọn họ nói chuyện, đúng là rất tùy ý. Thế nhưng, nếu để ý đến nội dung và ngữ khí thì không thấy có tí tẹo hữu hảo nào, không giống thân thích, người yêu thì càng là quăng tám sào cũng không tới.

Tâm tình Tần Tự dường như không tốt lắm.

Anh cũng hoàn toàn không định dưa với cô ở trước mặt công chúng dây, chân dài sải bước muốn đi, ngữ khí lạnh lùng: “Tìm đại một người nào đó ven đường mà tặng, dù sao cô cũng không quan tâm là đưa cho ai đâu nhỉ?”

Trời ơi, nghe xem, đây là lời một người bình thường có thể thốt ra hay sao?

Trong lòng Lộc Niệm nhen nhóm lên ngọn lửa giận dữ, cô quay ngoắt lại: “Anh đứng lại đó”.

Mặc kệ màu vẽ vẫn còn ở trên tay, cô trực tiếp đuổi theo, xem ra những tiết điền kinh của bộ môn thể dục đã phát huy tác dụng, thân thể cô hiện tại đã được cải thiện hơn trước.

Cuối cùng cũng đuổi được tới chỗ ngã rẽ, Lộc Niệm trực tiếp duỗi tay chặn trước mặt anh.

Bỗng nhiên, cô phát hiện, sao Tần Tự hiện tại cao hơn cô dữ vậy? So với bé trai yếu ớt mình đầy thương tích hồi trước chênh lệch một trời một vực.

Tần Tự chưa nói cái gì, anh cũng không muốn chạy, Lộc Niệm vừa mới cho rằng anh đã tỉnh táo rồi, lại nghe thiếu niên nói: “Có người tới”.

Lộc Niệm: “......” Chẳng lẽ cô không biết.

Là anh ta thông đồng với ai đó bên ngoài không thể để người khác thấy đúng không?

Di chuyển tới một nơi an tĩnh phía cuối hành lang, Lộc Niệm phẫn nộ nói: “Anh chột dạ, sợ có người nhận ra sao!”

Khoảng cách hai người thực sự rất gần, lần này không biết vì sao Tần Tự không nhanh chóng đẩy cô ra như mọi khi, cô chợt ngửi thấy một hương vị quen thuộc.

Mùi hương nhàn nhạt.

Giống như đã từng quen biết, là loại hỗn hợp hương bồ kết thoang thoảng, hương vị tươi mới thoải mái thuộc về con trai.

Dường như sắp bắt được gì đó.

Bé cún Lộc Niệm nghiêm túc sáp gần tới anh, muốn ngửi rõ hơn.

Thiếu niên nháy mắt cứng đờ.

Anh cảm thấy cả người mình đều không ổn, Tần Tự dứt khoát bắt lấy cổ tay co, nhanh chóng kéo dãn khoảng cách: “...... Sao cô lại làm thế với một đứa con trai chứ?”

Lộc Niệm không phục, cô trợn tròn mắt nhìn tay anh đang nắm ở trên cổ tay mình: “Anh cũng làm thế này với nữ sinh khác sao?”

Tần Tự nhanh chóng buông lỏng tay: “...... Không bao gồm cô”.

Ý nói, cô không tính là nữ sinh đúng không?

Lưu manh.

Lộc Niệm phát điên.

Trên móng vuốt nhỏ của cô dính đầy màu nước, hiện giờ chỉ muốn trét hết lên mặt Tần Tự: “Đúng rồi, ngày thường anh ở bên ngoài thông đồng với nhiều chị gái xinh đẹp như vậy, đương nhiên anh sẽ không coi em là nữ sinh”.

Chướng mắt loại con gái như cô đúng không?

Tần Tự: “?”

Lộc Niệm thấp hơn so với anh, nhưng không biết vì sao, trong lúc thất thần, bên phải khuôn mặt anh ngay lập tức bị Lộc Niệm quẹt một chưởng thuốc màu. Mới đột nhiên không kịp phòng ngừa một chút đã để cô đắc thủ.

Mắt thấy một gương mặt thanh tuấn bị phá hư, cô liền thấy cao hứng, cuối cùng cũng vừa lòng vỗ vỗ tay: “Anh giải thích chút, rốt cuộc vì sao người nọ không cần tranh em tặng?”

Thiếu niên hình như không muốn nhắc lại đề tài này, anh dịch tầm mắt sang chỗ khác: “Ngày đó không phải Lâm Tuấn Nhuận cứu cô”.

Anh nói: “Đừng tìm hắn nữa”.

“Vì sao?”

Lộc Niệm không tin, chính Lục Dương đã nói cho cô biết, tuy rằng nhân phẩm hắn ta chẳng ra gì, nhưng trước mắt mà nói hắn chưa gạt cô lần nào.

Hơn nữa, cứ coi như không phải Lâm Tuấn Nhuận, vậy người đó là ai? Sao Tần Tự lại biết được?

Anh không trả lời được là vì cái gì...

...... ‘Em thích như vậy đó thì sao?’. ( xem lại chương )

Tiếng nói trong trẻo của thiếu nữ, mang theo chút ngữ khí tức giận muốn hộc máu, âm thanh cô lớn tiếng ồn ào với anh một câu nói kia, quanh quẩn vang vọng trong đầu.

Người nói vô tình, hơn nữa rất có khả năng chỉ là câu nói trong lúc giận dỗi, ấy vậy mà lại khiến anh chật vật bất kham.

Chính là, chỉ cần một câu như vậy, đã đủ để lại cho anh vô số nghi vấn trằn trọc, thậm chí khiến anh khó lòng giải thích, khiến anh cảm thấy thẹn đến không muốn nhớ lại giấc mộng khi ấy.

Anh tuyệt đối không thể để Lộc Niệm biết được...... Nếu không, quá phiền toái.

Một khi bại lộ, tâm tư bất kham kia của anh hẳn không thể hoàn toàn che dấu được trước mặt cô.

Thế nhưng hiện tại, anh đã bị ép vào đường cùng.

Trước mắt chỉ có hai sự lựa chọn, nếu thừa nhận rằng người đó là anh chứ không phải Lâm Tuấn Nhuận, vậy......

Anh cắn răng: “Tôi không muốn cô gặp hắn ta”.

Vành tai thiếu niên đã hồng thấu, thật sự đã bị buộc đến nỗi không còn cách nào khác, gian nan phun ra một câu.

Tần Tự từ nhỏ đã lạnh lùng cao ngạo đã có khi nào nói chuyện như thế?

Thiếu nữ mở to đôi mắt trong trẻo: “Cái gì? Anh lặp lại lần nữa?”

- --

Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad kk, các trang web khác đều là lấy chưa xin phép. Các bạn muốn reup xin hãy liên hệ với mình tại địa chỉ: kk và được mình đồng ý. Công sức của bạn Đào Tiên và Kỷ làm ra không muốn để người khác chỉ với mấy phút cop lại hưởng lợi.

Xin cảm ơn!

---

Tác giả có lời muốn nói:

Về sau là những chuỗi ngày vui vẻ, đủ các loại bắt nạt Tứ nhãi con.

Niệm Niệm: Nói muốn.

Tứ nhãi con:...... ( nói không nên lời).

Niệm Niệm: phất tay : Vậy, tạm biệt.

......

Còn gì vui hơn việc ép buộc kiểu người khẩu thị tâm phi, mạnh miệng các kiểu, nhiều năm da mặt mỏng lại ngạo kiều mau chóng thừa nhận sự việc đâu.

Tứ Tứ đúng là thằng nhóc đáng thương, vốn dĩ con đường truy thê đã khó khăn gian khổ, sau khi truy được rồi thì...... biểu cảm một lời khó nói hết

Truyện Chữ Hay