Hà Hiểu Vân về nhà không mấy ngày thì trong công xã còn có tin tức tốt truyền đến, học sinh thi đại học mùa hè năm nay nhóm đầu tiên trúng tuyển đã có thư thông báo, trong có có em cô Hà Hiểu Quân.
Hai ngày trước Hà Hiểu Vân vừa trở về nhà một chuyến, hỏi Hà Hiểu Quân thi thế nào, nó chỉ nói là cũng được.
Bởi vì còn chưa có thành tích nên cô cũng không dám hỏi nhiều, sợ tổn thương tâm hồn yếu ớt của thiếu niên.
Không nghĩ tới tiểu tử đó lại có thể nhận được thư trúng tuyển từ thủ đô, dù không phải là mấy trường top đầu nhưng cũng đã rất tốt.
Trong nhà có hai sinh viên lại còn đều là trường học ở thủ đô, nhà Hà Hiểu Vân ở toàn bộ công xã đều nổi danh.
Ba mẹ bọn họ Hà Đại Chí và Lý Nguyệt Quế nghiễm nhiên thành nhân vật chạm tay có thể bỏng ở Thanh Thủy Hà.
Dù đi đến dâu thì cũng đều có người hỏi kinh nghiệm, lĩnh giáo phương pháp dạy dỗ con cái.
Hai người sống đến bốn năm mươi tuổi chưa từng được nổi bật như vậy, có chút ăn không tiêu, cuối cùng tới mức tránh trong nhà không dám ra ngoài luôn.
Nhưng mà có việc vui như vậy quả thật nên chúc mừng một phen, vừa lúc Hà Hiểu Vân và Ngụy Kiến Vĩ ở nhà nên Lý Nguyệt Quế kêu Hà Hiểu Quân chạy tới truyền lời bảo ba người nhà họ ngày mai về nhà ăn cơm.
Ngày hôm sau sau khi dậy sửa soạn xong thì Hà Hiểu Vân mang theo chồng con về nhà mẹ đẻ.
Khéo là vừa tới cổng thì nhà chị cô cũng tới.
Cái sân không lớn lắm lập tức trở nên hơi chật chội, mấy đứa nhỏ tụ lại một chỗ, líu ra líu ríu vô cùng ầm ĩ.
Vẻ mặt Hà Hiểu Phân tươi rói, vỗ vỗ cánh tay Hà Hiểu Quân: "Từ khi nào mà tiểu tử em cũng im im vậy chứ, chuyện lớn như vậy mà một tiếng gió cũng không ra, sao không nghẹn hỏng em vậy?"
"Chị, chị nhẹ chút."Hà Hiểu Quân dưới thiết sa chưởng của cô khó khăn tránh né.
Nhưng Hà Hiểu Phân đánh cậu là từ nhỏ đánh tới lớn, đánh ra có nghệ thuật, cậu trốn thế nào cũng không được, thế là liền dẫn mấy đứa cháu ra khỏi nhà: "Con mang Hàng Hàng mấy đứa đi chơi!"
"Đừng đi xa, một lát là ăn cơm rồi, cũng đừng tới bờ sông đó!" Lý Nguyệt Quế ở phía sau gọi với theo.
"Tiểu tử thúi, chị còn chưa hỏi xong đâu." Hà Hiểu Phân hừ.
Bản dịch phi lợi nhuận bởi A Huyền được đăng duy nhất trên WP
Cố ý gọi con gái con rể về ăn cơm nên hôm nay Lý Nguyệt Quế chuẩn bị làm một bữa ngon, trừ thịt khô năm mới còn thì còn mua cá và đậu hủ, làm thịt một con gà không đẻ trứng trong nhà.
Bà và con gái bận việc, Hà Đại Chí và hai con rể ra rừng trúc phía sau đào măng.
Vừa làm việc Lý Nguyệt Quế vừa hỏi thăm tình huống ở thủ đô, biết trường Hà Hiểu Quân cách Hà Hiểu Vân không xa thì bà rõ ràng yên tâm hơn rất nhiều.
Hà Hiểu Phân bĩu môi, "Mẹ, mẹ cũng đừng lo lắng lung tung nữa, nó là một tiểu tử, cũng không phải tiểu cô nương, ra ngoài còn sợ bị ăn hiếp hay sao?"
"Con còn nói nữa," Lý Nguyệt Quế tay bận việc, bớt chút thời gian liếc cô một cái, "Mới nãy là ai đánh nó? Thật là có tiền đồ, con cái cũng lớn vậy rồi, về nhà thế mà còn đánh em, cũng không sợ bị bọn nhỏ chê cười."
"Mẹ của con ơi, con không phải chỉ giỡn với nó thôi sao!" Hà Hiểu Phân kêu oan.
Lý Nguyệt Quế chê: "Gìa rồi còn giỡn? Mẹ đỏ mặt giùm con đó."
"Ai già chứ? Con còn rất non đâu."
"Nghe xem, da mặt thật dày, sắp ba mươi tuổi tới nơi rồi."
Hà Hiểu Phân trợn mắt, "Ba mươi tuổi thì làm sao? Ba mươi tuổi cũng là một đóa hoa đó."
Lý Nguyệt Quế lắc đầu, bộ dạng ghét bỏ, đứng dậy vào bếp nấu nước.
Hà Hiểu Phân còn đang lẩm nhẩm: "Hiểu Vân em xem mẹ đi, chỉ biết thương con trai thôi, chị không phải chỉ vỗ mấy cái thôi sao, lại không thực sự làm đau nó, tiểu tử đó da dày thịt béo..."
Hà Hiểu Vân chỉ cười cũng không nói gì.
Chị ấy nói một lát rồi bỗng nhiên nói: "Chờ tới khi khai giảng em thương lương với Kiến Vĩ xem khi nào em rể rảnh thì lúc đón em tan học cũng thuận đường đi tới trường Hiểu Quân dạo dạo một vòng.
Chị nghe nói trong thành phố có nhiều người sẽ bài xích người bên ngoài, em trai khờ khạo đừng để cho người ta ăn hiếp mất.
Để Kiến Vĩ lộ mặt ra cho bạn học nó biết mình trong thành phố cũng có người."
Mới nãy còn oán giận trong nhà cưng Hà Hiểu Quân mà chỉ chớp mắt đã lo lắng thay nó, Hà Hiểu Vân nghe mà buồn cười: "Được rồi, chị yên tâm đi, em dù gì cũng là chị của Hiểu Quân, chắc chắn sẽ chăm sóc nó." Lại hỏi cô: "Gần đây trong nhà chị thế nào?"
Biết cô hỏi là nhà chồng mình, Hà Hiểu Phân nói: "Vẫn như vậy, không có gì chuyện mới mẻ."
Cô hơi dừng lại, trên mặt có chút đắc ý, thấp giọng nói: "Nhưng mà ấy à, từ khi biết em với em trai thì đậu đại học, ăn cơm nhà nước thì giọng nói chuyện của mẹ chồng chị với chị nhỏ hơn không ít.
Hai đứa về sau nhưng là núi dựa của chị.
Chị nói thẳng rồi, không sinh nữa, lo nuôi hai đứa con gái khôn lớn, nếu học được thì cũng cho học đại học.
Nhà bọn họ muốn con trai thì để Trương Kim Thịnh tìm vợ khác đi."
Bản dịch phi lợi nhuận bởi A Huyền được đăng duy nhất trên WP
Hà Hiểu Vân nghe vậy vừa vui mừng nhẹ nhõm, lại có hơi đau lòng: "Cũng may anh rể luôn săn sóc chị."
Hà Hiểu Phân hừ khẽ một tiếng, khóe miệng lại cong lên: "Nếu ảnh không đứng về phía chị thì đã sớm không ở với ảnh nữa."
Biết cô luôn mạnh miệng nên Hà Hiểu Vân chỉ cười mà không chọc thủng.
Không bao lâu sau mấy người đi hái măng đã về, ở trong rừng trúc cả giày đều là bùn, Hà Hiểu Vân múc nước để bọn họ ở rãnh nước rửa tay chân sạch sẽ mới vào nhà.
Ngụy Kiến Vĩ bỏ măng xuống đất, Hà Hiểu Vân nhìn nhìn, hơn phân nửa là măng tươi, còn có một mớ nấm tre, lớp màng màu trắng như một cái váy vô cùng xinh đẹp.
新鲜竹荪
"Thu hoạch không ít." Cô nói.
"Sắp mưa rồi, bằng không còn có thể tìm một lát."
Quả thật, Hà Hiểu Vân ngẩng đầu nhìn nhìn trời, hôm nay buổi sáng dậy đã cảm thấy oi bức, tuy trên trời tạm thời có mặt trời nhưng một lát chắc hẳn sẽ có mưa, trời tháng sáu chính là vậy.
Nhưng mà cũng không sao, tục ngữ cũng nói: "Ngày trời mưa là ngày lưu khách."
下雨天,留客天: hạ vũ thiên, lưu khách thiên
Bên ngoài đổ mưa, người một nhà tụ họp ở trong nhà mới càng có cảm giác đoàn viên.
Tay Ngụy Kiến Vĩ niết qua mũi cô, lau đi mấy giọt mồ hôi trên đó.
Hà Hiểu Vân thu hồi tầm mắt, hầm hừ anh: "Làm gì vậy, có phải vụng trộm bôi nhọ lên mặt em rồi không?"
Ngụy Kiến Vĩ cười gật đầu: "Đúng vậy, cố ý tìm nhọ nồi, đủ đen, giống như con mèo hoa."
Biết anh nói đùa nhưng Hà Hiểu Vân vẫn không nhịn được lau mũi, xác định phía trên cái gì cũng không có thì mới trừng anh, sai bảo: "Thừa dịp trời chưa mưa mau đi gánh hai thùng nước, đỡ phải không có việc gì thích giở trò xấu."
Ngụy Kiến Vĩ tất nhiên mỉm cười nghe lệnh.
Một buổi sáng bận rộn, chờ đồ ăn xong xuôi mang lên bàn không bao lâu thì quả thực đổ một cơn mưa to tầm tã, hạt mưa đánh vào trên mái ngói, vang ào ào.
Ngoài phòng náo nhiệt, trong phòng càng náo nhiệt.
Hà Đại Chí hôm nay thật sự rất vui, lấy ra rượu dương mai trân quý, rót cho các con mỗi người một ly, mấy đứa nhỏ uống nước canh.
Cả nhà đều đứng dậy, cầm ly cầm ly, bưng chén bưng chén, chạm như trong phim vậy.
"Cạn ly!"
"Cạn ly."
"Cạn ly..."
...!
Ngụy Viễn Hàng một hơi uống sạch bách chén canh, thả chén cái cạch, ưỡn ngực lên, bộ dáng hào khí vạn trượng làm cho mọi người cười ha ha.
Tiếng cười nói xen lẫn với tiếng mua rơi, vấn vít trên không trung, thật lâu không tan đi.
Mưa đến sau buổi trưa mới ngừng, mặt trời rất nhanh ló ra, Hà Hiểu Vân tạm biệt ba mẹ chị gái em trai, cùng Ngụy Kiến Vĩ và Ngụy Viễn Hàng về nhà.
Chưa đi bao xa đã thấy bên núi xuất hiện một dải cầu vồng, vắt ngang trên Thanh Thủy Hà, giống như một cái cầu hình vòm cong cong.
"Oa...!Là cầu vồng!" Ngụy Viễn Hàng hoan hô reo hò, chân ngắn chạy về phía trước.
Hà Hiểu Vân và Ngụy Kiến Vĩ đi song song, trên mặt đều nở nụ cười.
Ngụy Kiến Vĩ nắm tay cô, mười ngón tay đan nhau: "Rất vui sao?"
"Ưm." Hà Hiểu Vân gật đầu, trên đường không có ai, để anh nắm đi.
Nhớ tới lúc mới đến nơi này, trong lòng mê mang, giống như lục bình trôi dạt, không biết đường đi, không rõ chốn về.
Mà bây giờ, dù là cô hay là người nhà đều hướng về tương lai tốt đẹp, trước nay chưa từng có.
Người ở bên cạnh cô này, đôi tay hai người nắm chặt chính là rễ lục bình cắm trong bùn sinh ra, từ đó có tưởng niệm, có ký thác, có nơi trái tim an nhiên.
Nơi lòng ta an chính là cố hương ta.
Trong lòng cô bỗng nhiên căng trướng đến tê dại, có ngàn ngôn vạn ngữ muốn nói với anh, đến bên miệng lại một câu cũng nói không nên lời, chỉ hóa thành một nụ cười mãn nguyện trên khóe môi.
Thấy cô cười anh cũng cười, không cần hỏi nguyên do.
Đứa nhỏ ở đằng trước giục họ đi nhanh lên.
Cò trắng trong ruộng bị tiếng gọi dọa, dang ra đôi cánh không nhuốm một hạt bụi bay vút lên không trung, uốn lượn trên sông Thanh Thủy rồi bay về phía cầu hồng.
Xa xa, trời xanh bao la, núi non sừng sững.
Chính văn hoàn..