Buổi tiệc năm nay được làm rất lớn. Đương nhiên những lãnh đạo phía trên cũng rất biết suy nghĩ cho nhân viên phía dưới, lần này ngoại trừ trả cho nhân viên thêm một tháng lương, thì hoạt động rút thăm trúng thưởng cũng tốn không ít công sức, mặc dù là giải an ủi thôi cũng chính là thẻ mua sắm với giá trị không nhỏ, vẻ mặt mọi người đều rất hồng hào, rất vui vẻ. Khương Tân Tân và Chu Diễn cũng thèm đỏ cả mắt, cũng rất muốn bỏ số của mình vào trong thùng rút thăm... nhưng mà cũng chỉ là nghĩ thôi.
Chỉ có hoạt động rút thăm trúng thưởng này mới thật sự là lúc cao trào nhất.
Ngay cả chuyện Chu Minh Phong nói chuyện, cũng chỉ có thể xếp hạng phía sau thôi.
Từng nhân viên đều được ăn uống no say, còn cầm phần thưởng giá trị, trên mặt ngập tràn nụ cười vui sướng giống như đang đón năm mới.
Mà buổi tiệc này kéo mãi đến gần mười giờ mới kết thúc.
Nhưng mà mỗi bộ phần đều có kinh phí hoạt động riêng, thừa lúc mọi người đều đang rất vui vẻ, nên đương nhiên cũng muốn sắp xếp hoạt động kết thúc.
Chu Diễn bị những đồng nghiệp của công ty Vị Mỹ kéo đi chơi, để lại Khương Tân Tân ngồi giận mà chẳng dám nói gì, đành phải làm chiến sĩ thi đua với Chu Minh Phong, tiếp tục ở lại căn phòng xa hoa trong khách sạn này để tăng ca.
Trong lòng Khương Tân Tân vô cùng không hài lòng, nhìn trong nhóm thấy họ sắp xếp lịch trình đi chơi, lòng đau lòng không chịu được, đương nhiên tức phải trút lên người Chu Minh Phong: "Sao anh lại để cho Chu Diễn đi theo họ ra ngoài chơi thế hả?"
Chu Minh Phong vừa mới trả lời xong một email, ngẩng đầu liếc mắt nhìn thấy cô đang lăn lộn trên giường lớn, thờ ơ nói: "Không phải em nói, bây giờ bài vở cấp ba của nó rất nặng nề không cần phải gò bó nó à?"
Cô đúng là có nói như thế...
Cô lại kéo kéo khăn trải giường, vẻ mặt vô cùng hợp lý hợp tình nói: "Anh không biết là em cũng cần được giải tỏa sao?"
Vì sao phải nhất định giữ cô lại thế này!
Cô cũng muốn đi chơi mà!
Chu Minh Phong ừ một tiếng: "Đang sắp xếp."
Khương Tân Tân: "??"
"Chờ anh bận xong đã."
Hai người bây giờ đã tiến vào giai đoạn không biết xấu hổ rồi, Khương Tân Tân nghe thấy anh nói thế, thì đã biết anh có ý gì rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ vô cùng nghiêm túc của anh, nói thầm một câu: "Là anh giải tỏa hay là em giải tỏa đây?"
Chu Minh Phong cũng không trả lời câu hỏi này của cô, anh bắt đầu tiếp tục làm việc tiếp.
Khương Tân Tân thật sự rất chán, nếu không phải còn ông lão lớn tuổi thích ăn dấm chua còn ngồi đây, cô đã gọi anh đẹp trai một mét tám đưa cơm đến cho cô ăn rồi.
Không biết qua bao lâu, Khương Tân Tân ngồi trên giường chán đến mức sắp ngủ rồi, thì Chu Minh Phong mới bận xong, anh tắt máy tính nhẹ tay nhẹ chân đi đến cạnh giường ngồi xuống, hai người rất ít khi qua đêm bên ngoài. Lần này Khương Tân Tân đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi, ở thành phố Yến vào mùa thu nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm rất lớn, bên ngoài gió thu ảm đạm nhưng trong phòng ấm áp như xuân về, hai má Khương Tân Tân dán vào gối đầu mềm mại, Chu Minh Phong ngồi bên cạnh cô, hai người đối diện nhau giống như sắp ra trận, mà Khương Tân Tân lại không địch lại được sự mạnh mẽ của anh, bắt đầu bật cười ra tiếng.
"Được rồi. Tha cho anh."
Thật ra Khương Tân Tân cũng biết, Chu Minh Phong sẽ không ép cô làm chuyện cô không muốn.
Hôm nay chỉ cần cô thật sự muốn đi chơi, anh cũng sẽ không ngăn cô lại.
Chỉ là vì nhìn thấy anh sau buổi tiệc náo nhiệt còn phải một mình ngồi đây tăng ca, thật sự quá đáng thương rồi, cô không đành lòng như thế nên ở lại với anh.
Nhìn anh làm việc cũng là một chuyện rất hưởng thụ.
"Em muốn ăn khoai nướng." Đột nhiên Khương Tân Tân nói.
Chu Minh Phong ngạc nhiên: "Khoai nướng?"
"Đúng rồi." Khương Tân Tân cầm di động lên: "Thư ký của anh đăng lên vòng bạn bè này, em thấy những cô ấy nói đang ở gần đây mua khoai nướng đó."
Bây giờ Chu Minh Phong cũng chẳng còn thấy ngạc nhiên vì tốc độ kết bạn của cô nữa.
Thật ra thì, bây giờ cô có thêm vị giáo sư già nghiêm khắc nhất trong thời học đại học của anh thì anh cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên nữa.
"Được."
Chu Minh Phong không chút do dự đồng ý.
Anh không nói trợ lý Lưu đi mua, cũng không sai người khách sạn đi mua giùm, mà tự mình cầm điện thoại ra ngoài mua.
Khương Tân Tân tin, bây giờ cho dù bên ngoài đang mưa to gió lớn, chỉ cần cô muốn, anh cũng sẽ đồng ý.
Hôm nay cô cố tình gạt anh.
Chỉ tiếc anh không hề phát hiện ra, anh đi rồi, Khương Tân Tân hiếm khi nhìn lại chính mình, có phải bình thường cô tự cao quá rồi hay không, cho nên, anh đã quen rồi, cũng không hề nghi ngờ cô cố ý muốn lừa gạt anh?
Ôi!!
Nhưng hôm nay cô muốn cho anh một bất ngờ.
Tiệc mừng mười lăm năm này, có vẻ như rất bình thường. Nhưng cô vẫn muốn chúc mừng một mình anh, vì mười lăm năm trải qua mưa gió của anh.
Cô chưa từng tham gia vào những năm tháng ấy, thật ra khi nghĩ đến cô thấy có chút tiếc nuối.
Cô vừa tiếc nuối, vừa vui vẻ, bắt đầu bơm bong bóng bắt đầu trang trí phòng này, khi cô chuẩn bị bong bóng, chuẩn bị rượu vang đỏ... Anh không phải người có địa vị cao, lúc đầu, mấy bà vợ kia biết cô tham gia tiệc mừng, còn nói sẽ cùng anh khiêu vũ mở màng. Nhưng thực tế, anh căn bản sẽ không khiêu vũ trước mặt nhân viên của mình, anh đối với người ngoài, tính tình không náo nhiệt cũng sẽ không làm náo nhiệt, cho dù là công ty của anh, thì phía dưới đều là nhân viên của anh.
Hôm nay tiệc mừng náo nhiệt, ngoại trừ phát biểu mở màn ra, đa số thời gian Chu Minh Phong chỉ đứng từ xa, mỉm cười nhìn nhân viên của anh.
Điều này khiến Khương Tân Tân nghĩ đến kế hoạch cuộc đời trước đó anh nói với cô.
Hình như anh đã quen với cô đơn, anh nói, nếu không có cô xuất hiện thì sau khi anh về hưu, sẽ trở về Giang Hoàng, một mình câu cá, trồng hoa, đọc sách.
Trước đó, Khương Tân Tân chưa bao giờ nghĩ đến, mình sẽ vì một người nào đó mà dừng chân lại.
Anh hoàn toàn khác với người mà cô nghĩ đến.
Anh quen với cô đơn, nhưng cô lại sợ cô đơn.
...
Từ khách sạn, Chu Minh Phong đi thêm năm trăm mét qua cầu vượt, đã tìm thấy sạp bán khoai nướng.
Bán khoai nướng là một đôi vợ chồng, tình cảm của hai người rất tốt, từ trong giọng nói có thể cảm nhận ngay được. Mùa thu cùng mùi khoai nướng thơm thơm, ngọt ngào, sau khi Chu Minh Phong trả tiền xong, mang theo khoai nướng lên cầu, anh cũng không vội trở về khách sạn, mà chỉ ngừng lại ngẩng đầu nhìn lên trời.
Nơi này không phải thành phố mới, cây cầu này được xây khi anh đến thành phố Kinh học.
Anh đã đi qua cây cầu này rất nhiều lần.
Lúc tối tăm, mờ mịt nhất sẽ đứng trên cầu nhìn dòng xe cộ bên dưới, hoặc nhìn lên trời.
Có người đang rao hàng, bán hoa hồng, trên cầu này đã không có ai cả, Chu Minh Phong thong thả bước sang, mua một cành hoa hồng không còn tươi nữa. Cũng giống như mọi lần, sau khi kết thúc những sầm uất, anh đều sẽ thế này, nhưng mỗi lần đều sẽ tỉnh táo đứng lên lần nữa, cũng không giống trước kia, khi đó anh sẽ quay về nghiêm túc làm việc, nhưng lúc này... Anh cúi đầu nhìn túi nhựa trắng đựng khoai nướng nóng hổi, khóe mắt có chứa ý cười dịu dàng.
Chu Minh Phong trở lại khách sạn, cũng gặp phải một ít nhân viên.
Những nhân viên này cũng cúi chào anh, nhìn thấy trong tay anh cầm theo một túi khoai nướng, lại cầm theo một nhánh hoa hồng, cũng hiểu rõ.
- -- Khoa nướng mà bà Chu ăn chắc chắn mùi vị rất ngon!!
Mà đôi vợ chồng bán khoai kia cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên cứ một người lại một người đến mua khoai nướng.
Khi Chu Minh Phong quét thẻ vào cửa, cũng vì cảnh tượng trước mặt mà cảm thấy kinh ngạc.
Khương Tân Tân từ trên giường nhảy xuống, chạy vào lòng anh: "Ngạc nhiên không ngạc nhiên không, bất ngờ không bất ngờ không?"
Cô cũng rất ngạc nhiên. Không ngờ Chu Minh Phong lại thông suốt rồi, tay trái cầm theo khoai nướng, tay phải cầm nhánh hoa hồng...
Tay trái là cuộc sống, tay phải là lãng mạn.
Hu hu hu, cuối cùng Khương Tân Tân cũng gặp phải một người ra ngoài mua khoai nướng còn có thể tiện tay mua cho cô một nhành hoa nữa rồi!
Cô chui vào lòng ngực của Chu Minh Phong.
Chu Minh Phong dở khóc dở cười, nhưng cũng ôm lấy cô.
Chu Diễn được người công ty Vị Mỹ xưng là cậu chủ.
Nhưng mà mọi người đối với cậu vẫn giống như cũ, điều này khiến Chu Diễn rất thoải mái, đi theo một đám đồng nghiệp đi ca hát, mọi người đều là Mạch Bá, nên Tiểu Thái của bộ phận hành chính thấy rất phiền, nên đề nghị mọi người đừng đi ca mà đi chơi trò chơi. Trải qua lần bỏ phiếu cuối cùng cũng chơi nói thật hay mạo hiểm.
Nói bọn họ không hứng thú gì về Khương Tân Tân và Chu Minh Phong là không thể nào rồi.
Đồng nghiệp nam thích thể hiện mình ngu ngốc với Chu Diễn một hồi, xoay chai vài lần mỗi lần đều chỉ thẳng vào Chu Diễn.
Một người rất có trách nhiệm nói người trưởng thành sẽ không nên vì trẻ vị thành niên mà chơi đại mạo hiểm, hôn nữa, cùng trẻ vị thành niên chơi đại mạo hiểm cũng không thú vị.
Theo ý bọn họ nói: "Tiểu Chu chọn nói thật đi nè!"
Chu Diễn cũng không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.
Nhưng mà mọi người đều trưởng thành đương nhiên không hứng thú gì với chuyện của cậu...
Tiểu Thái phòng Hành chính hỏi: "Tiểu Chu, ba mẹ cậu quen nhau thế nào thế, tôi nói mẹ kế Tân Tân của cậu đó."
Chu Diễn: "..."
Cậu cũng không rõ họ quen nhau thế nào nữa.
Thôi quên đi, chỉ là chơi thôi mà.
Chu Diễn nghiêm túc bắt đầu nói hưu nói vượn: "Ông bà nội của tôi và ba mẹ cô Khương quen nhau."
"Ôi là thanh mai trúc mã sao?"
"Tránh ra, không so tuổi sao, tổng giám đốc Chu lớn hơn Tân Tân tận mười tuổi?"
Chu Diễn nói: "Sau này hai nhà mất liên lạc, sau này mới gặp lại, mẹ cô Khương, cũng chính là bà ngoại của tôi sinh bệnh nên gặp lại, tôi và bà cùng quen cô Khương."
"Cho nên!" Hai mắt Tiểu Thái sáng lên: "Tổng giám đốc Chu đối với Tân Tân là vừa gặp đã yêu sao?"
Lãng mạn quá đi? Hai nhà quen nhau, nhiều năm sao có duyên gặp lại, hơn nữa đối phương còn vừa gặp đã yêu mình!
Chu Diễn nghĩ: "Chắc là thế."
"Thế ai theo đuổi ai thế?"
Chu Diễn lập tức nói: "Cái này còn hỏi hả? Năm nay ba tôi nhiêu tuổi, cô Khương nhiêu tuổi, cô nói xem ai theo đuổi ai?"
"À à, là ba cậu theo đuổi Tân Tân à?"
"Đương nhiên!" Dáng vẻ Chu Diễn như "Cô đừng nói mấy lời vô nghĩa" thế,nói như chém đinh chặt sắt.
Đùa cái gì thế, đương nhiên ba cậu theo đuổi cô Khương rồi.
Mấy đồng nghiệp đều rất thích thú.
Tổng giám đốc Chu là ai chứ, là tổng tài bá đạo đó.
Tổng tài ngang tàng sao có thể theo đuổi người khác được? Bọn họ chỉ mới nhìn thấy trên tivi và trên tiểu thuyết thôi đó! Nhân cơ hội này phải hỏi cho rõ ràng rồi.
"Thế ba cậu theo đuổi Tân Tân thế nào vậy?"
Chu Diễn kết hợp những gì mình nghe được rồi tỉ mỉ chau chuốt lại: "Giúp cô ấy sửa lại công tắc điện đã hư có tính hay không thế?"
Lị Lị phòng kinh doanh nghe xong vỗ đùi: "Tổng giám đốc Chu cũng làm thế à? Lại có thể sửa nguồn điện cho Tân Tân đó, ôi ôi!"
"Làm hộp gỗ cho cô ấy đựng đồ cột tóc có tính không?"
"Oa tổng giám đốc Chu còn có thể làm thợ mộc sao? Trời ơi tài năng quá nha..."
"Lúc cô ấy bệnh ăn không ngon, thì dỗ dành cô ấy tính không?"
"Cô ấy không hiểu chuyện thì kiên nhẫn dạy bảo có tính không?"
"Đúng rồi, tự mình lấy tiền tiết kiệm mua nhẫn cho cô ấy có tính không?"
"Còn nữa, chắc mọi người cũng biết, chuyện tòa nhà họ Chu vào tối ngày Thất tịch đấy nhỉ, Z là ba tôi, J chính là cô Khương đó..."
...
"Wow không ngờ tổng giám đốc Chu yêu Tân Tân như thế..."
Tóm lại, họ đưa ra một kết luận, tổng giám đốc Chu thật sự rất yêu Khương Tân Tân nha!!
Cái này cũng không phải do họ tự suy diễn ra, mà chính miệng con trai tổng giám đốc Chu nói ra đó nha, thế chắc chắn là thật trăm phần trăm rồi.
Nghĩ đến tổng giám đốc Chu tao nhã lại có một mặt cuồng nhiệt như thế, thật sự không tưởng tượng nổi mà.