Ngoại truyện: Nguyên Đản vào đại học 16
Nguyên Đản cũng gật đầu: “Tình cảm của họ từ trước đến nay đều rất tốt.”
Căn phòng này cách âm không tệ, Phong Ánh Nguyệt ngủ rất ngon, không nghe thấy bọn nhỏ bên ngoài nói chuyện một chút nào.
Đường Văn Sinh thấy cô ngủ ngon thì không đánh thức cô nữa, tối qua bọn nhỏ không ở nhà, anh ăn cô có hơi nhiều lần.
Đưa tay sờ khuôn mặt ửng đỏ của Phong Ánh Nguyệt, Đường Văn Sinh lại ngồi một lát mới đứng dậy đi ra ngoài.
Ăn đồ ăn sáng xong, Nguyên Đản và La Đại Cường cùng dọn bát đũa, lúc mà Tần Lưu Hải mang theo rất nhiều đồ ăn tới, Phong Ánh Nguyệt tỉnh giấc, cũng sắp mười giờ rồi, lúc này ba người đã ở phòng bếp chuẩn bị cơm trưa.
La Đại Cường phụ rửa rau rồi oán giận nói: “Không phải mấy đứa làm cho anh ăn sao? Sao anh vẫn phải đụng tay vào làm thế này?”
“Làm việc cùng nhau mới vui chứ.”
Nguyên Đản nói hợp tình hợp lý.
“Không sai.”
Tần Lưu Hải vẫn hùa theo lời của Nguyên Đản.
La Đại Cường nói tới nói lui, làm việc không lười biếng.
Cơm trưa rất phong phú, Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh ăn rất vui vẻ, Đường Văn Sinh còn uống hai cốc bia cùng bọn họ.
Thiết Đản cũng giơ cháo nếp lên men của mình lên chạm cốc với họ.
Ngày La Đại Cường đi, cả nhà anh La mới về, cũng may gặp nhau một lần.
Nguyên Đản cũng không rảnh rỗi, không phải đọc sách thì cũng là kiểm tra bài tập hè cho Thiết Đản.
Qua rằm tháng giêng, Nguyên Đản thu dọn đồ đạc về trường.
Lần này là Đường Văn Sinh tiễn cậu.
Thiết Đản và Tần Lưu Hải đều ở đó.
Tần Lưu Hải đến tỉnh xong lại ngồi tàu hỏa đến trường học, Thiết Đản chỉ muốn đưa anh trai đi học, còn mấy ngày nữa nó mới khai giảng.“Chăm chỉ học hành, nghỉ hè gặp lại.”
Nguyên Đản xuống xe, ôm lấy Thiết Đản đang nhào tới, ngồi xổm xuống ngoắc tay với nó.
Thiết Đản hít mũi, ôm lấy tay Nguyên Đản gật đầu: “Vâng ạ.”
Đến tỉnh một chuyến, Đường Văn Sinh đương nhiên phải đưa Thiết Đản đi thăm bạn bè và người lớn trong nhà rồi.
Đương nhiên bên cậu Lưu cũng phải qua thăm rồi.
Thiết Đản lén lấy một cái hộp nhỏ, đưa cho Quải Quải.
Quải Quải nhận lấy một cách mơ hồ.
Thiết Đản ra hiệu con bé mở ra.
Quải Quải cười rộ lên, bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng mở hộp ra, chỉ thấy bên trong hộp có một sợi dây chuyền vàng hình trái tim.
“Là anh Lưu Hải bảo em giao cho chị, tiền mua dây chuyền là do anh ấy tự kiếm được, không dùng tiền trong nhà.” Thiết Đản nói rõ mọi chuyện với con bé.
Quải Quải đỏ mặt, cô nhóc muốn trả lại cái hộp cho Thiết Đản nhưng Thiết Đản lại lùi về phía sau: “Anh Lưu Hải nói, chị Quải Quải mà không cần thì ném đi, ném vào thùng rác ở ngoài ấy, lần sau anh ấy lại mua cho chị cái đẹp hơn, không cần em lấy về.”
Sao cậu ấy lại thế chứ!
Quải Quải có hơi tức giận, nhìn cái hộp nhưng cũng luyến tiếc nếu vứt đi thật, mà cũng đâu phải cô nhóc không có chút cảm giác gì với Tần Lưu Hải, chỉ là cảm thấy hai người kém nhau vài tuổi, đối phương còn chưa đủ trưởng thành.
Nếu quyết định ở bên nhau với tình huống này, với cô nhóc hay với Tần Lưu Hải cũng đều là quá sớm.
“Nhận đi chị, nếu không thích thì chờ tới nghỉ hè khi anh ấy tới tìm chị, chị trả lại cho anh ấy.”
Thiết Đản nói.
Quải Quải chỉ đành cất đi trước.
Sau khi trở lại huyện, Thiết Đản gọi điện thoại cho Tần Lưu Hải, nói chuyện ngày hôm đó.
Tần Lưu Hải đã có điện thoại.
“Được lắm, mô hình đang trên đường tới rồi, em nhớ thường xuyên đến cổng bảo vệ xem có gì gửi tới không nhé.”
“Vâng ạ vâng ạ!”
Thiết Đản cảm thấy hài lòng cúp điện thoại.
Sau đó lại gọi điện thoại cho ký túc xá của Nguyên Đản, hai anh em líu ríu hồi lâu mới cúp máy.
“Lần nào cậu cũng nấu cháo điện thoại rất lâu.” Đợi tới khi Nguyên Đản cùng đi đến thư viện, bạn cùng phòng liếc cậu một cái.
“Em trai tôi dính người, không có cách nào cả, cậu không có em trai nên không biết.”
Nguyên Đản cười híp mắt nói.
Bạn cùng phòng càng liếc nhìn cậu ghê hơn.
Lúc Nguyên Đản tốt nghiệp đại học, hai vợ chồng Phong Ánh Nguyệt đưa cả Thiết Đản tới trường của cậu, cùng chụp ảnh tốt nghiệp cá nhân.
Sau đó thì lái xe đưa Nguyên Đản đến bệnh viện thành phố báo danh.
Đợi tới khi mọi thứ đều sắp xếp xong xuôi rồi thì đến nhà Liêu Thiên Cường ăn cơm.
Ý của nhà Liêu Thiên Cường là để Nguyên Đản ở nhà họ, nhưng Nguyên Đản nói mình đã thuê phòng ở cùng bạn rồi, ngay cạnh bệnh viện thôi.
Đây cũng là sự thật, được phân cùng bệnh viện với cậu còn có một người bạn nam học cùng lớp với cậu.
Thiết Đản nghiêm túc trải giường cho Nguyên Đản, tiện thể còn trải cả xuống đất, bày biện quạt xong thì đặt ảnh chụp cả nhà lên tủ đầu giường, lúc này mới cảm thấy hài lòng đi ra ngoài.
Nguyên Đản đang quét dọn ở ngoài, đám Phong Ánh Nguyệt còn đang ở nhà họ Liêu.
“Anh ơi, em đã dọn xong phòng của anh rồi.” Thiết Đản nhìn trái nhìn phải: “Em còn có thể làm chuyện gì nữa?”
“Đi tắm đi, trông em toát hết mồ hôi ra rồi kìa.”
Nguyên Đản ngẩng đầu nhìn nó cười nói.
“Em ngó xem còn có thể giúp được gì cho anh không.” Sau đó còn đi vứt rác nữa, quay về bị Nguyên Đản đẩy vào nhà tắm.
Mùa hè này, Thiết Đản không muốn về trấn, chỉ muốn ở bên anh trai thôi.
Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh cùng ký với nó một bản hiệp ước bất bình đẳng, lúc này nó mới đồng ý.
Thiết Đản vô cùng ngoan ngoãn, lại còn rất thông minh.
Nguyên Đản là bác sĩ nội khoa thực tập, ngày nào cũng bề bộn nhiều việc, nhưng dù bận thế nào cũng sẽ dành thời gian ở bên em trai.
Hơn nữa cách bệnh viện cũng gần, buổi trưa không yên tâm còn có thể chạy về nhà xem, nhưng Thiết Đản chẳng những tự nấu cơm mà còn có thể để lại cơm cho Nguyên Đản và bạn học của cậu.
Khiến hai người họ cảm động muốn chết.
Nghỉ hè qua đi, Thiết Đản vừa đi, bạn học còn không kịp thích ứng nhanh như Nguyên Đản.
“Em trai vừa đi, tôi cảm thấy căn phòng trống trải quá.”
Nguyên Đản không nói lời nào, cầm bức ảnh chụp ba người họ trong tay, nhìn đứa nhóc Thiết Đản lém lỉnh trong ống kính, đang giơ hai ngón tay lên: “Thằng bé này...”
Sau khi Thiết Đản về đến nhà, nó òa khóc.
“Sao lớn vậy rồi mà còn khóc nhè thế này?”
Mẹ Đường chọc nó.
“Cháu khó chịu.” Thiết Đản lau nước mắt: “Cháu tưởng anh trai sau khi tốt nghiệp đại học có thể về nhà, kết quả lại càng không dễ gặp anh ấy.”
“Đợi sau này cháu học xong đại học rồi đi làm, ông bà cũng khó mà gặp cháu được.”
Cha Đường cảm khái nói.
Thiết Đản nhìn họ, bỗng nhiên cảm thấy càng khó chịu, nó lớn lên từng ngày, còn người lớn thì ngày càng già đi.
Nó nhớ anh trai, sao người lớn lại không nhớ anh trai được?
“Ăn cơm nào.” Đường Văn Sinh gọi một tiếng ở trong bếp.
Thiết Đản vội vàng đứng dậy đi bưng thức ăn.
Phong Ánh Nguyệt và mẹ Đường liếc nhau, cười rộ lên.