Ngoại truyện: Nguyên Đản vào đại học 14
Nguyên Đản bật cười: "Vậy có thể đã làm Quải Quải sợ rồi phải không?"
Vốn tưởng rằng có thể chặt đứt đi sự nhớ nhung của người em trai này, kết quả là nhiều năm trôi qua như vậy rồi, thằng nhãi này vẫn nhớ đến cô bé kia.
Lúc này, Quải Quải cũng chưa có người yêu, con bé có ngoại hình ưa nhìn lại còn tốt nghiệp đại học và có một công việc tốt, nhưng mặc kệ cậu Lưu và mọi người có lo lắng như thế nào đi chăng nữa thì Quải Quải vẫn không muốn nói đến chuyện người yêu.
Thật ra Lưu Phân cảm thấy không có duyên phận cũng không sao, cô ấy thà để Quải Quải gặp đúng người muộn một chút còn hơn để con bé đi theo con đường trước kia của bản thân.
"Ừm." Tần Lưu Hải gật đầu, điều khiển ngón tay thon dài của mình, rất nhanh người đối diện đã bị hạ gục: "Tớ sẽ không từ bỏ, tớ chỉ thích em ấy."
Từ lần gặp đầu tiên là đã thích.
Nhưng khi đó cậu ấy còn quá nhỏ nên Quải Quải không tin cậu ấy, bây giờ cậu ấy đã học đại học rồi, vậy thì càng không thể từ bỏ.
"Vậy thì cậu cố lên." Nguyên Đản nhún vai, cậu có thể tin tưởng vào phẩm chất được bộc lộ của con người này, bằng không cậu nhất định sẽ ngăn cản đối phương lại: "Đừng dọa em ấy sợ, lá gan của em ấy rất nhỏ."
"Tớ biết rồi."
Tần Lưu Hải gật đầu: "Bầu không khí của ngày hôm đó rất tốt, khiến tớ còn tưởng rằng..."
"Đừng tưởng hay nghĩ đến như vậy nữa." Nguyên Đản không khách khí cười một tiếng: "Cái gì cậu cũng cho rằng, cũng tưởng rằng, cậu làm bao nhiêu chuyện sai trái như vậy mà đều đã quên hết rồi sao?"Tần Lưu Hải ngay lập tức im lặng, sau đó thì đánh quân địch thành một con chó.
"Anh Vĩnh Bình đang dõi theo đấy, cậu cứ yên tâm đi."
Vĩnh Bình vừa mới bắt đầu làm việc, còn đang trong thời gian thực tập, cuối cùng cậu cũng theo đuổi được cô gái cùng ngõ, tình cảm giữa hai người rất tốt, còn tốt hơn anh cả Lâm đang độc thân bây giờ, con đường tình yêu của Vĩnh Bình khiến cho hai vợ chồng thím Lâm rất hài lòng.
"Tớ biết rồi, mỗi ngày tớ đều gọi điện thoại cho anh Vĩnh Bình cả mà."
Tần Lưu Hải nở một nụ cười, nhìn dòng chữ chiến thắng màu đỏ phía trên màn hình, lại phát động lần nữa: "Lại tới đây."
Nguyên Đản khẽ hừ một tiếng: "Ai sợ ai!"
Thiết Đản bên kia cũng hô to: "Thêm em nữa, thêm em nữa!"
"Đến đây!"
Ba người chơi đến gần mười một giờ mới rời khỏi phòng trò chơi, đều xuống lầu phụ nấu cơm, họ chơi trò chơi rất có chừng mực, sẽ không thật sự trầm mê vào đó, khi đến lúc nên làm gì đấy thì họ sẽ lập tức buông trò chơi xuống.
Mẹ Tần cũng là vì biết khả năng tự kiểm soát của bọn họ nên mới sắp xếp một phòng trò chơi như vậy.
“Thiết Đản, con ra ngoài chơi đi, để hai anh của con bận rộn là được rồi.” Mẹ Tần thấy Thiết Đản bị mấy người anh trai của mình sai vặt quay vòng vòng như vậy thì lập tức đau lòng nói.
Mặt của Thiết Đản tuy đã nóng cả lên, nhưng thằng bé vẫn rất phấn chấn: "Không cần đâu ạ, con cũng muốn giúp!"
Một tay của thằng bé vẫn cầm túi tỏi, còn tay kia thì cầm một cái bát lớn, có vẻ như nó đang chuẩn bị bóc tỏi.
Đường Văn Sinh im lặng đi tới giúp thằng bé, nhưng Thiết Đản còn ghét bỏ anh bóc vỏ không đẹp, vì vậy thằng bé có chút chán ghét nói: "Cha đi tìm mẹ chơi đi, con tự làm được."
"Con đang ghét bỏ cha sao?"
Đường Văn Sinh giả vờ kinh ngạc: "Cha bóc tỏi không tốt hơn con à? Tốc độ cũng không nhanh hơn con sao? Sao con dám ghét bỏ cha như vậy chứ?"
"Ý con không phải vậy mà, con không có, cha không được nói hươu nói vượn như vậy!"
Thiết Đản vội vàng giải thích.
Nhìn dáng vẻ bé nhỏ đó sợ Đường Văn Sinh sẽ thật sự nghĩ nó ghét bỏ cha nó.
Phong Ánh Nguyệt đi tới vỗ vào bả vai của Đường Văn Sinh một cái rồi trấn an Thiết Đản một chút, sau đó thì nhỏ giọng nói với Đường Văn Sinh: "Anh đừng trêu chọc nó nữa, nếu khiến nó khóc thì anh phải tự dỗ nó đấy."
Đường Văn Sinh lập tức giơ tay, lên: "Cha đi rửa tay đây, Thiết Đản cứ từ từ bóc đi."
"Con không ghét cha mà."
Thiết Đản nhìn chằm chằm anh rồi lại nói.
"Cha biết rồi, cha chỉ nói giỡn với con thôi." Đường Văn Sinh gật đầu.
Cuối cùng, Thiết Đản cũng thả lỏng tâm tư của mình mà cúi đầu chuyên tâm bóc tỏi.
Trong phòng bếp, cha Tần đang cười nói với Nguyên Đản: “Cha con cứ luôn thích trêu chọc Thiết Đản nhỉ.”
"Đúng rồi ạ." Nguyên Đản gật đầu: "Khi Thiết Đản khóc đều phải để mẹ hoặc bà nội dỗ dành, rất là phiền."
Tần Lưu Hải bật cười, đưa rau cần tây qua: "Sau này lớn rồi thì sẽ không còn có thể trêu chọc vui vẻ như vậy nữa."
“Quả thật là vậy.” Cha Trần đồng ý sâu sắc, thầm nghĩ Tần Lưu Hải khi còn bé rất dễ trêu chọc giống như vậy, nhưng hiện tại lại không thể trêu ghẹo nữa, muốn làm cho cậu ấy cười một cái thì đó đều là giả bộ cười mà thôi: “Nhóc con, vẫn là lúc còn nhỏ là đáng yêu nhất."
Tần Lưu Hải lại lộ ra nụ cười giả bộ của mình: "Con không nghe."
Nguyên Đản cũng giả bộ cười theo: "Con cũng không nghe."
Cậu hồi còn nhỏ cũng không ít lần bị Đường Văn Sinh chọc ghẹo đến nỗi phát khóc.